~~Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian~~
Một dinh thự ẩn mình sâu trong rừng thẳm.
Tối nay, tại nơi đó, lại diễn ra một cuộc huấn luyện kinh khủng đến rùng rợn.
"Hahaha… Tốt hơn hết là cô nên chấp nhận số phận đi, Charlotte."
Trong căn phòng tối om đã được kéo rèm, ánh trăng dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể lọt vào.
Giữa căn phòng ấy, một thanh niên cầm nến đang đứng sừng sững.
Hắn ta trạc tuổi đôi mươi. Dù những đường nét trên gương mặt được ánh nến soi rọi trông rất hài hòa, nhưng ánh mắt hắn lại sắc lẹm đến lạ. Nụ cười nở trên môi hắn cũng vô cùng tàn độc, đến mức nếu phụ nữ và trẻ em yếu bóng vía mà nhìn thấy, hẳn sẽ phải la hét thất thanh.
Mái tóc hắn mang một màu sắc kì lạ, với nửa bên phải màu đen và nửa bên trái màu trắng. Cùng với đôi mắt đỏ như máu.
Thân hình hắn cao gầy. Khoác trên mình một chiếc áo choàng rách rưới, mang đậm phong cách một pháp sư điển hình.
"K-không được… Chuyện này, không thể được đâu…"
Cô gái ngồi trên ghế cất giọng run rẩy nói với hắn ta.
Đó là một thiếu nữ xinh đẹp, trông trẻ hơn hắn đôi chút.
Mái tóc vàng óng dài đến thắt lưng gợn sóng nhẹ nhàng, còn đôi mắt lại trong veo một màu xanh pastel tựa bầu trời mùa hạ. Trên người cô là bộ đồ ngủ bằng lụa mà chỉ cần nhìn qua cũng biết là hàng cao cấp. Gương mặt cô xinh xắn tựa búp bê, vóc dáng cân đối không một khuyết điểm, và toát lên khí chất cao sang ngời ngời.
Cô đúng là một thiếu nữ xứng với danh xưng tiểu thư khuê các.
Thế nhưng, dung mạo xinh đẹp ấy giờ đây đã méo mó đi vì sợ hãi.
Giữa căn phòng tối, chỉ có chiếc bàn nơi cô ngồi là được ánh sáng chiếu rọi rực rỡ. Vừa nhìn chằm chằm vào thứ đặt trên đó, cô tiếp tục hét lên
"Xin anh hãy nghĩ lại đi, anh Allen! Chuyện này, thật sự đúng là việc làm sai trái mà……………!"
"Hừ. Ai mới là người có quyền quyết định ở đây nhỉ?"
Người tên Allen nhếch mép một cách mỉa mai.
"Ta là chủ của dinh thự này. Và cô đang thuộc quyền kiểm soát của ta. Dù muốn hay không, cô cũng phải tuân theo mệnh lệnh của ta, Charlotte."
"Sao có thể…!"
"Ha ha ha! Khóc lóc la hét cũng vô ích thôi!"
Allen cất lên một tràng cười ngạo nghễ. Tiếng cười ấy chứa đựng phần lớn là niềm vui sướng khi hành hạ cô gái bé nhỏ bất lực.
Cô gái đáng thương, Charlotte, hoàn toàn chẳng còn cách nào khác. Cô chỉ có thể dồn ánh mắt đầy sợ hãi lên chiếc bàn.
Lợi dụng việc cô không thể chống cự, Allen lại bồi thêm một đòn
"Nào! Mau ăn... bát mì ramen giữa khuya đó đi!"
Thứ mà Allen dứt khoát chỉ tay vào là một chiếc bát đang bốc hơi nóng hổi.
Trong làn nước dùng trắng đục là những sợi mì xoăn màu vàng. Đồ ăn kèm là thịt lợn được ninh nhừ, trứng ướp gia vị, và một loại thực phẩm được chế biến từ măng tre gọi là menma.[*]
Đây là món ăn tên là ramen, có nguồn gốc từ phương Đông và gần đây đang dần trở nên thịnh hành ở đất nước này.
Mùi hương đậm đà của nước súp tỏa ra từ chiếc bát. Bị mùi hương ấy tấn công, bụng của Charlotte bất giác réo lên một tiếng.
Tuy nhiên, cô vẫn tỏ ý chống cự. Với gương mặt xanh mét, cô yếu ớt lắc đầu.
"Đã đến giờ phải đi ngủ rồi ạ… vậy mà lại ăn một món béo ngậy thế này vào giữa đêm… Đây là một việc làm sai trái đó—"
"Hừm, giờ than thở vẫn còn quá sớm đấy."
Allen lại nở một nụ cười nham hiểm.
Nói rồi, hắn lạch cạch kéo chiếc xe đẩy đã chuẩn bị sẵn ở phía sau lại, và trưng ra cho cô xem.
"Như cô thấy đấy, ta đã mua kem cả hộp đây! Ăn xong thứ đó rồi cô cứ tự nhiên ăn bao nhiêu tùy thích—"
"Cái…!? Hơn nữa, những thứ kia là… topping sao…?"
"Hèm hèm… Quả nhiên là Charlotte. Nhanh nhạy lắm."
Những miếng trái cây đủ màu sắc đã được cắt sẵn. Các loại sốt như mật ong, rồi cả bánh quy sô cô la chip và nhiều thứ khác.
Phần topping được chuẩn bị vô cùng đa dạng, mà món chính là kem cũng có đủ ba vị vani, sô cô la và dâu tây. Đây là một sự kết hợp mà không chỉ trẻ con, đến cả người lớn cũng phải bất giác phấn khích.
"Với những thứ này, cô có thể tha hồ làm món parfait của riêng mình. Sau khi ăn hết tất cả, chúng ta sẽ cùng chơi board game. Dốc toàn lực để thức khuya luôn!"
"N-nếu làm vậy thì sáng mai sẽ khó mà dậy nổi mất!?"
"Thật không may, buổi sáng mai sẽ không đến với cô đâu."
Bởi vì sao ư.
"Bởi vì số mệnh của cô là phải ngủ nướng đến tận trưa… cùng với ta!"
"Sao có thể…"
"Kha ha ha ha! Tốt lắm, cứ khóc lóc và la hét đi! Tiếng hét đó chính là thứ mà ta tìm kiếm!"
Như để hưởng ứng với tiếng cười vang trời của hắn, một tiếng sấm xa rền lên từ bên ngoài cửa sổ. Ánh chớp nhoáng lên làm cho nước súp càng thêm bóng bẩy.
Cuối cùng, thiếu nữ đã không thể chịu đựng được nữa, cô thốt lên lời tạ tội với Chúa rồi vươn tay cầm lấy thìa và đũa.
Đây là một câu chuyện hư hỏng… về một gã pháp sư độc ác dẫn dụ một thiếu nữ đáng thương vào con đường sa ngã.