Tôi, một tên cô độc, đã cứu bạn cùng lớp của mình, một nữ diễn viên nổi tiếng khỏi bị bắt nạt. Đáng tiếc tôi lại không phải là một tên đẹp mã với nụ cười tỏa nắng. Nhưng không hiểu sao, sau khi được cứu thì cô ấy lại bám theo tôi mỗi ngày.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

302 8720

A Fairy Tale for the Villains

(Đang ra)

A Fairy Tale for the Villains

Nuts And Spices; 냥이와 향신료

Từ vựng Hán tự Dịch Đang tìm kiếm ... Tiếng Anh Từ điển JP

7 316

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

63 497

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

30 280

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

34 686

Đừng để thám tử suy luận. Nếu không, thế giới có thể sẽ bị hủy diệt.

(Tạm ngưng)

Đừng để thám tử suy luận. Nếu không, thế giới có thể sẽ bị hủy diệt.

夜方 宵

Tôi là thám tử. Không phải thám tử bình thường, mà là thám tử chính hiệu.

1 36

Tập 01 - Chương 02

Enjoy!

________________________________________________________________________________________

Chà, chỉ vì có người ở trỏng không phải lý do để tôi bỏ về.

Tôi phải lấy bằng được điện thoại của mình.

Kỷ lục đăng nhập của tôi không rẻ mạc đến thế….

Khi tôi bước vào lớp, Sumimura Ruka, người đang lau nhà, đã chú ý đến tôi.

“A”

Cô nhìn về hướng này và thốt lên.

Có vẻ như cô nghĩ ai khác ngoài tôi sẽ đến.

Miệng cô nàng há hốc vì ngạc nhiên.

Sumimura Ruka thường rất điềm tĩnh và lạnh lùng dù có chuyện gì xảy ra.

Tuy cô luôn diễn những vai vui vẻ và tươi sáng trên phim, nhưng trong các chương trình tạp kỹ thì lại tỏ ra rất ngầu.

Tôi nghĩ thật hiếm khi thấy vẻ ngạc nhiên như vậy trên khuôn mặt cổ.

Đó sẽ là một bức ảnh sẽ nổi tiếng nếu được chụp lại và đăng lên SNS.

Maa, nhưng tôi sẽ không làm đâu nhé.

Mặc dù là diễn viên nhưng tôi không thể chụp hình cổ lúc đang riêng tư được.

Hay đúng hơn, những người theo dõi tài khoản SNS của tôi đều 100% ẩn danh, nên nó sẽ không gây ra vấn đề gì lớn cả.

Đó hẳn là mấy tài khoản bán hàng hoặc bot rồi.

Dù tôi có đăng lên thì cũng chả có tác dụng gì cả.

Khi đang nghĩ về những chuyện vu vơ như vậy, đã đến lúc quay lại thực tế rồi.

Ý thức của tôi trở lại lớp học và bắt gặp ánh mắt của Sumimura.

Mình nên nói gì trong tình huống như này nhỉ?

Tưởng tượng chút nào.

“Chào buổi tối”

Không, còn sớm để nói vậy. Dù đã gần tối rồi.

“Chào buổi chiều”

Cái này cũng không được. Đã quá muộn rồi.

"Chào buổi sáng"

Cái này lại càng không. Bây giờ còn không phải là buổi sáng.

“Cậu vất vả rồi.”

Bộ mày là người của công chúng à. Đối phương là diễn viên nổi tiếng đó.

“Xin chào quý cô!”

Điều này sẽ thêm vào lịch sử đen tối của tôi mất. Đêm nay chắc tôi sẽ quằn quại trên giường quá.

Chết tiệt!

Chẳng nghĩ được gì cả!

Hãy nghĩ về những lời chào buổi tối của người nhật thời xưa nào.

“Y-Yo”

Và tôi đã thốt ra một từ mà khó có thể coi là một lời chào đàng hoàng.

Nhân tiện, những lời này là kỷ niệm đáng nhớ đầu tiên của tôi với Sumimura Ruka.

Tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy trước đây cả!

À, hầu hết con gái trong lớp cũng vậy á!

Tôi còn chưa nói chuyện hết với nửa số con trai trong lớp nữa là.

“Etto…”

Sumimura nhìn tôi và cố gắng nói gì đó, nhưng vì có vẻ không biết tên của tôi, nên cô nàng không biết nói gì cả.

Khuôn mặt cổ cứng đờ vì bối rối.

“Mochizuki”

“À, Mochizuki-kun?”

Sumimura trông nhẹ nhõm và gọi tên tôi.

“Xin lỗi cậu, tôi không thường xuyên đến trường nên không thực sự biết hết tên các bạn cùng lớp.”

“Đừng bận tâm. Ngay cả một người đến trường thường xuyên cũng chả nhớ nổi tên tôi đâu.”

Đây không là khiêm tốn hay để an ủi bản thân gì cả. Chỉ là tôi tự ti thôi.

Bởi vì nó thực sự đã xảy ra.

Khi tôi nói chuyện với một học sinh trong lớp về vài việc vặt, câu ta kiểu, "Etto...", rồi nhìn tôi bối rối với khuôn mặt y hệt Sumimura trước đó.

Tôi đã nghĩ không đời nào rồi nói với cậu ta rằng, “Là Mochizuki đây” thì cậu ta lại bảo “ À, ra là Mochizuki! Xin lỗi, xin lỗi vì đã quên tên cậu!”, cậu ta an ủi tôi thế đó.

Thế quái nào, bọn tôi học cùng lớp được hai tháng rồi đó. Thậm chí, cậu ta còn ngồi ngay cạnh tôi.

Mấy thành phần u ám như tôi vẫn có được nhớ tên nhờ đứng dưới đáy xã hội.

Ấy vậy, mà không ai nhớ được tên tôi cả.

Rồi khi tôi nói chuyện với một đứa con trai cùng lớp hồi năm ngoái (Phần còn lại chắc tôi cũng không cần nói)

“Tôi là—“

“Tôi biết, cậu là Sumimura.”

Cô ấy là người nổi tiếng, không giống tôi.

Không có ai ở trường này là không biết cái tên Sumimura Ruka cả.

Ngay cả ở Nhật, tôi chắc chắn cũng có không ít người biết đến cô nàng.

"Cậu đang làm gì thế?"

“Etto”

Sumimura liếc nhìn sàn nhà ướt và cây lau nhà.

“Tôi đang lau dọn.”

Sau một hồi, Sumimura lẩm bẩm.

“Bởi vì tôi làm đổ nước.”

"Nước?"

“Ừ. Từ một chai nhựa, trên bàn…”

“Nói dối”

Tôi ngay lập tức biết lời nói của cô ấy là dối trá.

“Có nước trên tóc cậu.”

Tôi chỉ vào tóc của Sumimura.

Phần tóc ngang tai của cô bị ướt.

Tôi cũng có thể thấy những vùng khác trên tóc bị ướt nữa.

Không chỉ vậy, áo đồng phục của cô cũng ướt đẫm.

“Nếu chỉ là nước đổ từ chai trên bàn, thì nước không thể nào dính vào mấy chỗ đó.”

“Chuyện đó…”

“Có ai làm vậy với cậu à?”

“…Ừm, đúng vậy.”

Tuy đó chỉ là linh cảm và không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng rõ ràng nó đã đúng.

...Thành thật mà nói, tôi không muốn linh cảm của mình trở thành sự thật.

Bị nước đổ vào người.

Hơn nữa, lại bị bắt dọn dẹp một mình.

Và cô lại cố gắng che dấu điều đó.

Trường hợp như này chỉ có thể là…

“Bắt nạt à?”

Tôi hỏi thẳng Sumimura.

Đây cũng là linh cảm mà tôi không muốn trở thành sự thật nhất.

“Chắc, vậy. Tôi đoán là mình bị bắt nạt.”

Sumimura nói vậy trong khi cụp mắt xuống.

“…”

Thật không may, có vẻ như linh cảm của tôi đã đúng.

“Lẽ nào đây là lần đầu à.”

“Ừ. Bị phát hiện rồi nên chắc không cần phải giấu nữa.”

Sumimura thở dài.

"Tôi đoán đó là vào khoảng học kỳ ba của năm thứ nhất. Tôi bắt đầu bị các bạn nữ trong lớp quấy rối. Tưởng chuyện đó sẽ biến mất vào lần tới đến lớp, nhưng có vẻ như không phải vậy."

Học kỳ thứ ba của năm nhất có nghĩ là cậu ấy đã bị bắt nạt từ mùa đông năm ngoái.

Bây giờ là tháng sáu, vậy là đã được nửa năm rồi.

“Dù nói là bắt nạt nhưng cũng nhẹ thôi. Giống như mấy đứa con nít ấy. Như cậu thấy đấy, họ tạt nước, nói xấu, phá đồ của tôi và giấu chúng đi. A, nhưng tôi vẫn muốn họ tha cho sách giáo khoa và giày của mình.”

“Giày…”

Tôi không thể không nhìn vào chân của Sumimura.

Sumimura nhận thấy ánh mắt của tôi và nói.

“Thực ra đây đã là chiếc thứ tư rồi. Tiền không phải là vấn đề, nhưng lúc nào cũng phải mua thì mệt lắm.”

Fufu, Sumimura cười giả lả.

"Đôi giày bị mất của tôi đã bị xé nát và vứt vào thùng rác. Họ cố tình làm trúng vào ngày tôi đi học. Cầu kỳ thật nhỉ."

“Cậu đã nói với giáo viên hay gia đình chưa?”

“Tôi chưa nói với ai cái gì cả. Cậu là người đầu tiên đấy.”

“Sao cậu lại không nói cho ai cả?”

“Chuyện đó là không thể, tôi không thể nói với ai rằng mình bị bắt nạt được.”

"Đúng là có nhiều việc không thể nói với người khác, nhưng vậy vẫn tốt hơn là cứ để tình trạng hiện tại tiếp diễn chứ."

“Tôi không thể nói. Bời vì, tôi là một diễn viên.”

“Hả?”

Vì cổ là diễn viên?

Là sao chứ?