-Roarrrrr!
Con orc rống lên.
Nó có lẽ là tiếng gầm gừ ngắn chứ không phải tiếng rống. Nhưng với tôi, nó nghe như là một tiếng vang dài vậy. 50 giây! Tiếng kêu của con orc đã vang vọng trong tai tôi gần một phút.
“Ke, uk…!”
Một cơn đau buốt ập tới trên đầu tôi.
<Này. Tập trung vào.>
Tiếng của Kiếm Đế vẫn y như cũ kể cả khi thời gian đang bị kéo giãn.
<Đừng có để bị hù bởi mấy thứ như orc! Chúng tuy mạnh đến mức nực cười, nhưng cách chúng tấn công rất đơn giản. Nếu cậu có thể đọc được cách tấn công của chúng, cậu có thể tránh nó dễ dàng và rồi trả lại một đòn. Dễ còn hơn cả ăn kẹo.>
“Nói thì… dễ… hơn làm!”
<Nó tới kìa.>
Con orc vung gậy xung quanh. Không, nó đang chém xuống. Tuy chậm rãi nhưng nó chắc chắn sẽ chém tôi. Nếu tôi đứng yên, đầu tôi sẽ nổ tung.
“M-má!”
Tôi nhảy sang bên với tất cả sức lực. Nhưng cơ thể tôi chẳng hề nghe theo mệnh lệnh.
“Mình quá chậm!”
Chỉ một bước thôi. Tôi có thể tránh được đòn đó chỉ với một bước nhảy, nhưng nó quá chậm. Tôi cảm thấy thật bức bối. Tới mức sắp phát khóc. Tôi có thể tránh được! Tôi còn biết được nó sẽ đánh xuống từ đâu nữa!
<Nhóc có thể tránh được mà. Đừng bỏ cuộc.>
Kiếm Đế nói với tông giọng trầm.
<Tập trung Aura vào bàn chân. Khuếch đại giác quan của cậu đi! Như thể mở đường cho dòng chảy chạy từ tim chảy xuống chân phải của cậu, nhanh lên!>
Khốn kiếp.
“Ông ta là một con ma nhưng miệng thì cứ liến thoáng như thể còn sống vậy!’’
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được Aura là gì. Làm sao tôi có thể tập trung nó vào chân được? Hoàn toàn là nói thì dễ hơn làm nhiều. Nhưng… Không còn cách nào khác. Tôi bắt buộc phải làm gì đó. Kể cả khi tôi không sợ chết, tôi cũng không muốn đầu mình nổ tung với cây chày của một con orc.
“Di chuyển đi!”
Dòng chảy trong tim tôi. Nó mát mẻ và trong lành, như một dòng suối mát. Tôi tập trung vào cảm giác mát lạnh đó và cố gửi nó xuống chân phải của mình.
Nhói.
Aura trong tim tôi phản ứng trước những nỗ lực của tôi nhưng-
<Khó hơn cậu tưởng huh?>
Nó quá khó.
<Đó là bởi không có con rãnh nào cho Aura trong cơ thể cậu cả. Rãnh sông chưa được tạo ra! Cơ thể của cậu cũng như một con đường đồi vậy. Cậu cần phải biến nó thành đường cao tốc mới có thể dùng được.>
“Hup…!”
Tôi cố gắng tập trung vào chân phải trong lúc Kiếm Đế lải nhải. Nếu tim tôi là một cái vòi rửa tay đang bị nghẽn, thì chân phải tôi lại như một cái cốc ở dưới nó. Tíc. Tắc. Aura chậm rãi nhỏ giọt xuống từ chiếc vòi bị hỏng.
<Cậu có thể cảm nhận được nó là vì cậu đã uống thần dược. Dưới tình huống bình thường, điều đó là bất khả thi. Tsk. Cô gái đó bừa bộn tới phát gớm nhưng kĩ năng thì khá được đấy.>
Cây chày càng lúc càng gần. Tôi có thể cảm nhận được nó đang rít lên khi cọ xát với gió. Từng đợt gió ớn lạnh lướt qua da tôi rồi biến mất. 1 giây. Không, nếu tôi chậm chỉ 0.5 giây thôi, toàn thân tôi đã bị đập nát bởi cây chày đó rồi.
“C-cái gì…”
Sự nhẹ nhõm chỉ kéo dài trong giây lát.
“Vừa…?”
Con orc rú lên. Rõ ràng là nó không thích điều này. Sự thật rằng một con mồi trông yếu nhớt như tôi lại dám né đòn đánh của nó. Con orc ngay lập tức giơ chày lên lần nữa.
Lần này là một đòn theo chiều ngang hòng làm gãy lưng tôi.
Không có thời gian để thư thả.
Tôi tập trung Aura vào thân trên.
<Hm? “Cái gì vừa” là sao cơ?>
“Nếu…biến…một con đường đồi…thành đường cao tốc…!”
Nó rất khó. Van nước trong tim tôi vẫn kẹt cứng. Tôi chẳng cảm nhận được chút nước nào chảy ra từ nó cả. Tôi chết khát đến nơi rồi, nhưng nó vẫn chỉ nhỏ từng giọt ít ỏi ra thôi.
“Mình không muốn thừa nhận nhưng quả thật Kiếm Đế nói đúng.”
Một con đường đồi không có gì bao quanh.
Đó chính xác là ẩn dụ hoàn hảo nhất để tả tôi.
Nên tôi đã tự hỏi.
Nếu tôi có thể vượt qua điều này.
Nếu tôi có thể trốn thoát.
“Sau…những gì…vừa rồi!”
<He.>
Ông ta nhếch mép.
<Nhóc. Khi lão già Marcus giết cậu, cổ cậu đã đứt đôi khi mà cậu còn không nhận thức được để phản kháng đúng chứ?>
Đúng vậy.
Tôi vẫn nhớ cảnh tượng bầu trời đêm và ánh trăng khuyết.
Từng lời của Kiếm Đế đâm sau vào não tôi.
<Cậu có thể xem đó như một con đường cao tốc.>
“…”
Đường cao tốc.
Đòn đánh đẹp mĩ miều đó. Chỉ là một con đường cao tốc.
<Kể cả lão già Marcus cũng có một chặng đường dài phải đi. Và cậu, chắc tôi cũng chả cần phải nói nữa. Zombie. Ta không bêu rếu cậu vì ta có nhân cách chó gặm, mà là vì cậu đáng phải bị bêu rếu. Hê hê>
Tôi nghiến chặt răng.
<Mm?>
Cơn bướng bỉnh trỗi dậy trong tôi.
“Hup…!”
Tôi cúi xuống. Whoosh! Cây chày của con orc vung ngay sát lưng tôi. Thật sự rất sát. Tôi đã có thể miễn cưỡng tránh được đòn thứ hai sau lần đầu. Và tôi không có ý định để nó đánh thêm đòn nào nữa.
<Cái…?>
Tôi tập trung sức mạnh vào đầu gối.
<Nhìn cậu kìa.>
Tôi tập trung Aura vào bàn chân. Không chỉ là tập trung, tôi truyền dẫn nó. 5 giây. 3 giây. 1 giây. Nó là một mớ hổ lốn, nhưng khi Aura đã tích tụ vào bàn chân, tôi bật lên với tất cả sức lực.
Rút thanh gươm của mình ra.
Tôi nhắm vào trái cổ của con orc.
-Gwo?
Nó nhìn vào tôi trong bối rối. Tôi thấy được ảnh phản chiếu của mình trong mắt nó, và thanh gươm đang cầm chắc trên tay tôi. Thanh gươm ngày càng to dần trong mắt nó. Và rồi ngay tức khắc, thanh gươm của tôi cứa sâu vào cổ nó và con orc quằn quại trong đau đớn.
-Kraaaaaa!
Trước khi trời sập tối. Trong bãi săn lớn, một tiếng thét vang trời vọng lên.
Khi tôi tưởng mọi chuyện đã xong xuôi.
<Đừng buông lỏng cảnh giác cho tới khi kết thúc!>
Kiếm Đế la lớn.
<Lớp da của orc rất dày! Truyền Aura vào lưỡi gươm của cậu ấy! Không, điều đó quá khó. Cứ đánh nó như thể cậu đang cố đập nát nó ấy!>
Và tôi đã làm thế.
Tiếng kêu thét của con orc ngày càng trở nên man rợ. Tôi vắt kiệt từng giọt Aura cuối cùng từ tim mình và cố dùng chúng để đập thanh kiếm xuống. Cứ mỗi lần tôi chặt xuống, con quái vật lại kêu la thảm thiết hơn.
-Kwo, ga…krrrr…!
Máu bắn tung tóe khắp nơi. Máu của con orc che phủ mặt tôi trong trạng thái “slow motion”. Tôi không tránh nó. Thậm chí chả chớp mắt. Việc đó là để dành tất cả giọt Aura ít ỏi còn lại cho thanh kiếm
“Ch-ết…!”
Trong chưa tới một khắc.
Tôi cảm nhận được thanh kiếm đã đâm xuyên qua da của con orc.
-Grrrrr…rr…
Nó ngã xuống.
Thậm chí việc ngã cũng trông rất lâu. Nó chậm rãi ngã về phía sau. Tôi không buông tay khỏi kiếm, nên khi nó con orc ngã, tôi cũng ngã theo.
“Hu…k, uk…! Hup…!”
Tôi hổn hển nhìn vào xác con orc.
Thứ ập tới sau đó không chỉ đơn thuần là những nhịp thở mệt mỏi.
Sau một lúc ngắn, toàn thân tôi đau nhức. Thế giới trở nên quay cuồng. Cảm giác như toàn bộ các bó cơ đã bị xé toạc ra.
“Uuk…?!”
<Đau không đau không? Đau ghê hồn luôn chớ giề? À mà nhìn cậu thế này thì cũng rõ rồi.>
Kiếm Đế mỉa mai tôi trong lúc đang lượn lờ xung quanh.
<Cũng bởi cậu đã dùng Aura trong khi “con đường” còn chưa được hình thành rõ ràng. Chẳng có cách nào cái cơ thể que củi đó có thể chịu nổi cả! Cậu phế hết phần thiên hạ.>
“Ô-ông…”
<Ah. Nhưng khúc cuối cậu khiển Aura cũng được phết đó. Cũng ra trò phết. Đáng khen đó. Muốn sài tốt Aura thì cần phải có óc sáng tạo. Có rất nhiều người đã đi sai hướng, nhưng cậu càng nhanh nhạy thì càng giao tranh tốt thôi.>
Tôi chẳng còn tò mò về những thứ đó lúc này nữa rồi.
“Hee, huk…keuk…!”
Cơn đau này!
Cơn đau như thể từng khúc xương đang bị bẻ gãy còn mạch máu thì trương phồng chực nổ tung. Điều duy nhất tôi nghĩ tới hiện tại là làm sao để dừng cơn đau này lại. Thông thường, nó sẽ vơi dần theo thời gian, nhưng bởi vì thời gian của tôi đang trôi chậm, hướng đó sẽ không khả quan. Nó rất đau. Vô cùng đau.
Như thể tôi sắp chết.
<Có phải nó đau đến chết đi sống lại không?>
“Không… có mắt… à?”
<Tốt hơn hết là cậu nên vui nếu được chết đấy.>
Sao cơ?
<Những kẻ dám cưỡng chế sử dụng Aura thường sau đó sẽ trở nên bại liệt. Không thể cứu kể cả có dùng thần dược. Cũng đồng nghĩa là, cạu vừa tự phế bản thân chỉ để đánh một con orc.>
“H-hả?>
<Ta đã bảo rồi, Zombie. Nếu cậu không có kĩ năng hồi quy ta đã không gợi ý cách luyện tập này. Lão già Marcus cũng uống thần dược nhưng ông ta tự thân luyện tập. Lão không đâm đầu vào đấm mấy con quái mà không có chuẩn bị trước như cậu.>
Tên này thật sự là cô hồn mà?
<Nhưng cậu vẫn có thể trở lại kể cả có hẹo. Tuyệt con mẹ nó vời! Kể cả có phải bán mạng để cày cấp. Cơ thể cậu vẫn sẽ nguyên vẹn. Ghen tị dễ sợ luôn á. Ta chắc đã thành thần nếu cũng có kĩ năng hồi quy giống cậu rồi!>
Wow.
Sao lại có người tàn độc như thế trên đời nhỉ?
Bộ ông ta có kĩ năng bị động [Tên Chó Đẻ] hay [Súc Sinh Hóa Hình] hả? Chỉ có hướng đó mới biện minh được cho cái nhân cách chó tha của ông ta thôi.
<À Zombie. Nếu cậu tự tử, số mạng đã giết của cậu sẽ tăng lên đó.>
“Thì…sao?”
<Chẳng cần thiết phải tự tăng thêm tội cho mình đâu. Sẽ rất nguy hiểm nếu cậu bị lão Marcus bắt gặp.>
Một âm thanh ghê rợn vang lên từ đằng sau. Thứ âm thanh rất quen thuộc như thể tôi vừa được nghe cách đây không lâu. Ngoái đầu lại nhìn, linh cảm của tôi đã đúng. Một con quái trông y hệt như con orc vừa nãy đang chảy dãi sau lưng tôi.
Vã…ồn.”
Sức con quái thì vẫn vậy nhưng tình trạng của tôi thì đã khác. Đúng như lời Kiếm Đế nói, nữa thân của tôi đã liệt hoàn toàn rồi. Giờ đây nhấc một ngón tay lên cũng khiến tôi cảm thấy như địa hình
<Chill đi man! Có cả đống thợ săn tốn cả đời cũng chẳng cảm nhận được Aura, cậu thì may sao là có thể cảm nhận được ngay chỉ nhờ một lọ thuốc. Nếu cứ tiếp tục tiến độ này, cỡ trăm xác là được. Cứ từ từ mà đi.>
Kiếm Đế khúc khích.
<Nào nào Zombie! Lần lên dĩa đầu tiên tới rồi kìa!>
Ngay lúc đó, con orc vung chày lên. Chậm rãi. Nhắm vào đầu tôi. Nhìn vào cây chày trước mắt, tôi há to mồm.
“…Đ* má.”
Bạn đã bao giờ bị đập gãy mũi chưa, rồi sau đó cảm thấy như là não bị đập nát thành nhiều mảnh ngay sau đó?
Chắc chắn là chưa rồi. Tốt nên hết là bạn nên vui. Vì đó thật sự không phải một cảm giác dễ chịu đâu.
Nếu cố nhìn về hướng tích cực thì đó là tôi đã được nghe giọng nói quen thuộc đó ngay sau khi não vỡ tung.
| Bạn Đã Chết.
Thế giới của tôi đã trở lại bình thường.
Nói chính xác hơn thì, cảm nhận về thời gian của tôi đã bình thường trở lại.
“Whew…”
Một không gian đen tuyền.
Khoảng không mà tôi tới trước khi hồi quy.
Trong cái không gian quen thuộc đó của mình… Một kẻ trông lạ mặt đang lởn vởn xung quanh.
<Hm?>
Kiếm Đế/
<Vờ lờ. Chỗ nào đây?>
“…Một không gian nào đó mà tôi thường tới mỗi khi chết. Tôi chọn thẻ kĩ năng của mình ở đây lúc bị giết bởi Kiếm Thánh và Vua Lửa. Chà, tôi thường gọi nó là Âm Giới.”
<Ngầu vãi l.>
Kiếm Đế mò mẫm xung quanh không gian đen kịt.
<Cơ mà này. Sao ta cũng ở đây vậy?>
“Sao tôi biết được? Chắc là vì ông bây giờ đã là kĩ năng của tôi rồi chăng.”
Tôi thở dài.
“Một chốc nữa, một giọng nói sẽ vang lên báo hiệu rằng tôi sẽ được quay về 24h trước. À mà. Tôi tự hỏi liệu ông cũng sẽ…”
Tôi định bảo tôi tự hỏi ông ta cũng sẽ hồi quy với tôi không.
| Điều kiện kích hoạt kĩ năng đã được đáp ứng.
| Một kĩ năng của quái vật orc sẽ được sao chép ngẫu nhiên.
“… Hả?”
<Hả?>
Kiếm Đế và tôi sững người. Cùng lúc quay về phía đối phương. Kiếm Đế trông rất bối rối, hẳn là biểu cảm của tôi lúc đó cũng vậy.
| Khởi tạo thẻ kĩ năng.
2 kĩ năng màu đồng xuất hiện từ hư không.
Tôi ngẩn người lẩm bẩm khi nhìn vào chúng.
“…Quái vật cũng có kĩ năng hả?”
Và rồi Kiếm Đế hét lớn.
<Cái chó gì thế này! Đây đ*t mẹ là một kĩ năng cheat trắng trợn!”