Sau khi lắng nghe thỉnh cầu của tôi, những thợ săn khác im lặng hồi lâu. Có lẽ họ đang hồi tưởng lại những ngày mình đã sống. Những ngày thanh trừng đã khiến toàn thân họ nhuốm máu tanh.
“…Cậu đang bắt chúng tôi phải đi một con đường rất khó, thật sự đấy.”
Sau một khoảng tĩnh mịch, cuối cùng Hắc Long Chủ cũng cất lời.
Giọng nói của cô ấy chứa đầy sự than thở.
“Ai ai cũng có thể trở nên lành nghề nhờ vào tập luyện. Nếu cố gắng, họ cũng có thể trở thành những người đạo mạo nữa. Họ có thể trở nên mạnh mẽ nhờ vào sự chăm chỉ. Nhưng nó gần như là bất khả thi để một người có thể vừa có quyền lực, đạo đức và sức mạnh. Nó chỉ đơn giản là rất khó… Hoàn toàn là một con đường khó khăn hơn nhiều.”
“Có người từng bảo tôi rằng đường đến địa ngục được trải thảm với những ý định tốt đẹp.”
Tôi chìa tay ra với những hội chủ.
“Nếu vậy, đường đến thiên đàng hẳn phải được lát bằng tội lỗi chồng chất.”
Sẽ có vô số người trở nên ghen tị với chúng tôi. Cũng sẽ có nhiều người gây rắc rối cho vui. Những kẻ muốn có quyền lực sẽ chiến đấu, và những kẻ đến kích động chiến tranh trong Tháp sẽ xuất hiện.
Những người như thế có tồn tại.
Thậm chí là rất nhiều.
Ác quỷ là chủng tộc vừa đông vừa hung hãn.
“Nhưng đó không phải là lí do khiến ta bỏ cuộc. Hãy cho những người lạc lối đã từ bỏ thế giới bên ngoài để vào ngoài tháp nhìn thấy một thế giới tốt đẹp hơn.”
Tôi lại chìa tay ra. Nhưng không phải để mọi người có thể bắt tay.
Mà là một tư thế để nhiều người có thể cùng đặt tay vào một lúc.
Giống như một đội thể thao cùng cổ vũ tinh thần trước khi bước vào trận đấu, tôi lặng lẽ đưa tay mình tới trước các hội chủ.
“……”
“Aha.”
Trong lúc Hắc Long Chủ còn đang chần chừ, Phán Quan Dị Giáo đã chìa tay mình ra đầu tiên. Bụp. Lòng bàn tay của Phán Quan Dị Giáo úp lên tay tôi.
“Tôi không phiền đâu! Sẽ thật hấp dẫn nếu người cầm quyền có đức cao trọng vọng. Và Tử Vương là người duy nhất có thể dìu dắt chúng ta với đạo đức. Sẽ thật phí phạm nếu lãng phí cơ hội này!”
“Ahem.”
Độc Xà đặt tay lên theo.
“Tôi hiện giờ đã là người kế nhiệm của Chính Đạo rồi. Ông già luôn cằn nhằn tôi phải suy nghĩ về tư tưởng của giáo phái hay bất cứ điều gì mỗi khi chạm mặt. Chà, tôi đoán mình sẽ tham gia vì sự tôn trọng dành cho người sư phụ đứng sau.”
“Mm.”
Paladin đặt tay cô ấy lên trên.
“Tôi đã luôn sử dụng kĩ năng của mình kể từ khi cuộc họp này bắt đầu.”
Phát hiện nói dối.
“Không ai ở đây từng buông lời dối trá cả. Và hơn thế nữa, Kim Gongja. Tôi biết rõ anh đã vượt qua [Biên niên sử của Thiên Ma] và [Chuyện kể về Học viện Sornwyn] bằng một trái tim ngay thẳng.”
“……”
“Tôi tin vào thái độ chân thành của anh, tin vào tình yêu đích thực của anh, và trên hết thảy, tin vào nhân cách của anh. Có thể cuộc cách mạng này sẽ thất bại. Nhưng tôi sẽ cống hiến toàn bộ mạng sống và linh hồn của mình để cuộc cách mạng của chúng ta sẽ được nhớ đến là thất bại ngoạn mục nhất.”
“Mhm.”
Nữ Bá Tước chìa tay cô ấy ra.
“Ta có hơi không theo kịp với những chuyện lãng mạn. Nhưng sao cũng được. Ta chỉ đi theo số đông thôi. Ta không muốn cổ phiếu của mình rớt giá tí nào. Nên là hãy làm hết sức nhá, mọi người.”
“……”
Cuối cùng
Hắc Long Chủ chần chừ đặt tay lên trên cùng.
“…Tôi không thể hứa hẹn nhiều với anh. Tôi không thể đảm bảo chúng ta sẽ thành công. Tôi cũng không thể vứt bỏ những ‘công cụ’ mình đã dùng bao lâu. Nhưng… thôi được rồi.”
Đôi mắt đen tuyền đó quét qua chúng tôi.
“Nếu chúng ta thất bại. Nếu một trong số chúng ta phải chết… Tôi sẽ người đầu tiên. Tôi có thể hứa với cậu điều đó.”
“Vậy tôi cũng sẽ hứa với cô một điều.”
Tôi mỉm cười.
“Tôi sẽ không để một ai ở đây phải chết. Bất kể nơi đâu. Bất kể khi nào.”
“Anh đang đưa ra một lời hứa ngớ ngẩn đấy, anh…”
Hắc Long Chủ cười khắc khổ. Dẫu vậy, cô ấy vẫn không rụt tay lại.
Sáu người chúng tôi.
Bàn tay của chúng tôi đã được chụm lại.
“Mm. Tốt lắm!”
Thủ Thư mỉm cười khi hắn đang bơi trong không khí.
“Tử Vương. Hắc Long Chủ. Phán Quan Dị Giáo. Nữ Bá Tước. Độc Xà. Paladin. Ta chỉ định 6 người các người thành những nhân vật trong [Tôi và Kẻ Thế mạng của Tôi]! Khi các ngươi mở mắt, các ngươi sẽ ở trong một thế giới đang đối mặt với tận thế đỉnh điểm. Hãy cẩn thận. Lần này khác hoàn toàn so với các cuốn Sách Khải huyền mà các người đã từng đối mặt!”
Thủ Thư mở cuốn sách ra. Poof! Tia sáng chiếu từ những trang giấy của Sách Khải Huyền vào bàn tay chồng lên nhau của chúng tôi.
“Độ khó của Sách Khải Huyền lần này là cấp A!”
Ánh sáng bao bọc lấy chúng tôi.
“Khác với lần trước, ta không thể chúc phúc quá nhiều cho các ngươi. Chòm sao của Sách Khải Huyền này vẫn còn sống. Tồn tại và trị vì thế giới. Các người sẽ tham gia dưới tư cách quân xâm lược trong Sách Khải Huyền này. Lẽ dĩ nhiên, Chòm sao sẽ trở nên hung tợn.”
Thủ Thư cười nhẹ.
“Tử Vương, Chòm sao sẽ đối xử với ngài đặc biệt hơn, chăm sóc kĩ càng, như một kẻ thù!”
“Kẻ thù!”
Trước khi tôi kịp hiểu ý của Thủ Thư là gì, tầm nhìn của tôi đã hoàn toàn bị che phủ bởi ánh sáng. Thật ra thì, tôi không định cố hiểu những lời của Thủ Thư có ý gì.
Khi thế giới chuyển thành màu trắng, trước khi chúng tôi mở mắt để đón chào thế giới mới—
[Nhà Truyền Giáo của Hạnh Phúc Vĩnh Cửu phát hiện kẻ xâm nhập.]
Một giọng nói sắc sảo thoáng qua não chúng tôi.
Giọng nói tiếp tục như thủy triều đổ, chuông báo động, vang lên liên tục từng hồi.
[Nhà Truyền Giáo của Hạnh Phúc Vĩnh Cửu đưa ra lời cảnh báo tới bạn.]
[Nhà Truyền Giáo của Hạnh Phúc Vĩnh Cửu có ý định tiêu trừ những kẻ xâm lược.]
[Nhà Truyền Giáo của Hạnh Phúc Vĩnh Cửu tuyên chiến với bạn!]
Tôi và Kẻ Thế mạng của Tôi.
[Nhà Truyền Giáo của Hạnh Phúc Vĩnh Cửu ghê tởm bạn.]
Câu chuyện này được cai trị bởi Chòm sao đã xâm chiếm thế giới của Raviel.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Trong một câu chuyện về một vị anh hùng và quỷ vương, quỷ vương luôn luôn bất cẩn, thiếu đề phòng.
Quỷ vương không bao giờ bộc phát toàn bộ sức mạnh ngay từ đầu. Hắn gửi những thuộc hạ yếu nhớt tới để tấn công anh hùng từng đợt nhỏ. Anh hùng, người có khởi điểm yếu ớt, mạnh mẽ hơn sau mỗi đợt đánh bại những đối thủ mạnh.
Cho tới khi cuối cùng cũng đối đầu với quỷ vương.
- Ta đã chờ đợi.
Chòm sao của câu chuyện này thì khác.
- Sao ngươi dám chống lại chủ nhân của ta!
Chòm sao này nhe nanh độc với chúng tôi ngay từ đầu.
Người đầu tiên trong chúng tôi nhận ra khủng hoảng là thanh Thánh Kiếm của tôi.
[Sáng chóe phát hiện sự hiện diện của người chị em của mình!]
Chuôi kiếm rung lên ở thắt lưng tôi như thể đang muốn cảnh báo chuyện chẳng lành. Song khi tầm nhìn của chúng tôi vẫn chưa rõ ràng lại, Sáng chóe vội vàng hét lên.
[Sáng chóe chắc chắn rằng thuộc tính của “Nhà Truyền Giáo của Hạnh Phúc Vĩnh Cửu” trùng khớp với thuộc tính của “Thanh Kiếm của Sự Hy Sinh”!]
[Thanh Kiếm của Sự Hy Sinh là thanh kiếm chị em thứ tư bị bỏ lại bởi Lefanta Aegim, “Sự Hy Sinh”!]
Ngay khi cảnh báo của Sáng chóe kết thúc, tầm nhìn của tôi trở lại.
Một bầu trời xanh.
Nhóm chúng tôi đang rơi từ trên trời xuống. Chúng tôi đã lơ lửng không lâu sau khi bị đưa vào thế giới này nên chúng tôi đã không nhận ra điều đó. Tuy nhiên, cơ thể chúng tôi đang nhanh chóng bị kéo xuống bởi trọng lực.
Vúttttttttttttt!
Gió vuốt qua trán chúng tôi. Máu chảy thẳng lên đầu. Chúng tôi đang lao thẳng xuống.
“Mm!”
Ngay lúc đó, Phán Quan Dị Giáo ôm lấy cẳng tay tôi. Gió đã thôi chúng tôi bay tứ tung, nhưng anh ấy đã bắt được tôi trong giây lát. Phán Quan Dị Giáo dùng chân xiết chặt eo tôi. Sau đó, anh ta dùng cử chỉ tay.
“Tử Vương, giữ lấy chân phải của tôi! Đừng buông tay! Thánh Thuật, Truyền Tống!”
Tôi bấu vào chân phải của Phán Quan Dị Giáo theo lời chỉ dẫn. Ngay sau đó, Phán Quan Dị Giáo đã di chuyển tới bên phía của Hắc Long Chủ.
“Hắc Long Chủ!”
“Hiểu rồi! Đưa chân ra!”
Hắc Long Chủ bám lấy chân trái của Phán Quan Dị Giáo như thể đó là điều thường nhật.
“Aha”. Tiếng cười của Phán Quan Dị Giáo hòa với tiếng gió. Tôi cảm tưởng như tiếng cười đó khiến lực hấp dẫn đang đè nén chúng tôi trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Thánh Thuật, Truyền Tống!”
Phán Quan Dị Giáo lần lượt tới chỗ của Nữ Bá Tước, Paladin và Độc Xà. Chúng tôi ôm vào người Phán Quan Dị Giáo như thể bầy lợn con đang bâu mẹ. Trong tình huống bất khả kháng này, Độc Xà trông có vẻ bực bội và hét lên,
“Ê! Sao ta lại là người cuối cùng hả?!”
“Tại vì cậu là người phế nhất ở đây đó! Chen Mu-mun! Mất đi 1% sức mạnh thì chả bõ bèn gì với sức chiến đấu của đội hết!”
“Đồ tư tế chó rách!”
Với năm người bám vào mình, Phán Quan Dị Giáo không có cách nào dùng tay ra kí hiệu. Anh ta không có không gian. Cũng chẳng có thời gian. Ngay bây giờ, mặt đất đang một lúc một gần lại.
“Giỏi lắm nhóc!”
Dẫu thế, Hắc Long Chủ nói to như thể cô ấy đã chờ nãy giờ để tất cả chúng tôi tập hợp lại với nhau.
“Mọi người, nói rằng mọi người đồng ý sử dụng kĩ năng của tôi! Nhanh lên!”
“Có!” “Tôi đồng ý!” “Đồng ý!” “Tôi chấp thuận.” “Đậu má, dĩ nhiên rồi!”
“Dịch chuyển!”
Sáu người di chuyển cùng nhau. Một cú dịch chuyển tức thời. Khác với Phán Quan Dị Giáo, người phải sử dụng kí hiệu tay để niệm chú, kĩ năng của Hắc Long Chủ có thể kích hoạt ngay lập tức chỉ bằng cách tiếp xúc cơ thể.
Đó là kĩ năng cô ấy đã dùng khi đối đầu với [Quỷ Vương Mùa Thu].
Nhờ đó, chúng tôi an toàn tiếp đất.
-Ta không để các ngươi thoát đâu!
Nhưng mặt đất cũng chẳng an toàn cho lắm.
-Hát lên đi, các con chiên của ta!
Mười ngàn. Có thể là trăm ngàn. Có thể là hàng triệu.
Ở phía chân trời là những kẻ mang hình dạng những “đứa trẻ”. Mỗi người trông số chúng giống hệt những Tông Đồ đã xâm chiếm thế giới của Raviel. Hẳn phải có hàng triệu đứa trẻ xếp thành hàng bao vây chúng tôi.
-La.
Và rồi chúng hát.
-La. La.
-Lu. Lala.
-La.
Hàng triệu giai điệu acapella vang lên cùng một lúc. Hàng trăm ngàn nốt trầm, trăm ngàn nốt cao và trăm ngàn tiếng huýt sáo chồng chéo lên nhau. Những đứa trẻ nhảy thành vòng tròng như thể chúng đang vui đùa. Với mỗi bước đi, mặt đất lại rung chuyển.
Bùm. Thịch. Bùm.
-La.
Đây là Sách Khải Huyền độ khó A.
Một thế giới xem chúng tôi như những kẻ thù, không chút bất cẩn, cố gắng tiêu diệt chúng tôi bằng tất cả sức lực ngay từ đầu.
“Keugh!”
Toàn đội nhanh chóng sử dụng aura. Tuy nhiên chúng chẳng nhằm nhò gì cả. Chúng tôi đang phải đối mặt với một đợt tấn công toàn lực ngay khi vừa đặt chân vào Sách Khải Huyền này chưa đầy một phút. Một lần sóng của những giấc mơ hạnh phúc, thứ sẽ rất khó để chống cự chỉ với aura của mỗi người, tàn bạo tấn công chúng tôi.
“Nữ Bá Tước!” Phán Quan Dị Giáo gào lên. “Đưa tôi tiền!”
“Má nó, tôi sẽ phá sản mất…!”
“Còn đỡ hơn là não cô bị phá hủy!”
“Lãi suất 15 phần trăm! Không trả giá!”
“Tôi sẽ không lấy trừ khi nó miễn phí!”
“Cái? Thật là nực—”
“Nisha!” Paladin la lên.
Ban đầu, tôi không biết “Nisha” có nghĩa là gì. Tôi chỉ nhận ra khi tôi nhìn thấy ánh mắt của Paladin, hướng thẳng vào Nữ Bá Tước. Nisha là tên thật của Nữ Bá Tước.
“Ngậm mồm lại và mở ví ra! Không thì tôi sẽ giết cô!”
“Ugh. Má nó! Rút tiền, không giới hạn!”
Nữ Bá Tước lấy ra một chiếc túi. Có một hoa văn hình ốc sên trên nó. Cô tháo dải ruy băng vàng ra để mở chiếc túi và lật ngược nó lại. Lẻng xẻng! Vô số đồng vàng rơi xuống đất.
“Thay đổi người sở hữu! Phán Quan Dị Giáo!”
“Ahaha, mơn á!”
Phán Quan Dị Giáo nhanh chóng làm kí hiệu tay.
“Thánh Thuật, Cầu Nguyện!”
Một luồng sáng phát ra từ tay anh ta. Ánh sáng trắng bao trùm lấy đống tiền vàng, khiến chúng tan thành tro bụi. Nhờ vào đó, lượng aura quanh chúng tôi trở nên mạnh mẽ đến khó tin.
“Thuyên Chuyển Thánh Thuật: tăng cường aura và kháng cự công kích tinh thần! Đối tượng tăng cường: Nữ Bá Tước, Phán Quan Dị Giáo, Tử Vương, Hắc Long Chủ, Paladin và Độc Xà. Thời gian tăng cường: không giới hạn. Vàng sẽ chúc phúc cho chúng ta. Kĩ năng hoàn thiện!”
“Heeeeooooaaaah! Hiagh! Tiền của tôiiiiii!”
Nữ Bá Tước khẩn khoảng gào thét. Tiền vàng liên tục chảy ra từ chiếc túi của cô ấy, cứ mỗi khi chúng xuất hiện, chúng lại liền trở về với cát bụi không dấu vết. Cô ấy trông khốn khổ tới nỗi cặp tai mèo rớt khỏi đầu cô ấy.
“Tiền tôiiiiiii! Nya! Máu khô của tôi!”
“Ahaha. Tôi có nên trả cho cô bằng máu không?”
“Tôi đ*o cần! Nếu tôi phá sản, nền tài chính trong tòa tháp cũng sẽ phá sản theo! Anh hiểu chưa?! Nếu mấy người không muốn phải ăn thức ăn cho chó như bữa sáng vào ngày mai thì nhanh chóng lên đánh nhau đi!”
Rơi xuống từ trên trời. Một triệu bài hát. Chúng tôi đã thành công trốn thoát khỏi các cơn khủng hoảng kéo dài liên tiếp.
Mãi đến bây giờ chúng tôi mới có thể nhìn lên thủ phạm đã tấn công đội mình nãy giờ.
-Chậc. Kẻ như ngươi mà có khả năng cắn nuốt Biểu Tượng, Cầu Nguyện và Lòng Trắc Ẩn sao? Hẳn là ngươi đã rình rập rồi chờ sơ hở để đánh lén…!
Chòm sao đó lơ lửng trên không.
Giống với Thanh Kiếm của Sự Cầu Nguyện , toàn thân nó màu đỏ. Tuy nhiên, nó có phần tối hơn. Đứa trẻ được bao phủ bởi máu đỏ sậm đang lượn lờ trong không khí.
-Nhưng vô ích thôi! Thủ lĩnh của những kẻ phản bội! Lòng trung thành của ta với Lefanta Aegim là bất diệt. Ta sẽ giết ngươi và đảm bảo chắc chắn sẽ không để ngươi cản đường chủ nhân!
Dĩ nhiên rồi.
Tôi cầm lấy chuôi kiếm của Kiếm Thánh và rút nó ra.
“Raviel trở thành một chòm sao bằng việc tự đâm vào tim với mảnh vỡ của [Nữ Thần Bảo Hộ].”
Điều đó có nghĩa là kể cả một mảnh vỡ cũng có khả năng để tạo nên một chòm sao.
Nếu đã như vậy, hoàn toàn là khả thi để một mảnh vỡ tự thân trở thành một chòm sao mới.
Thanh Kiếm của Sự Hy Sinh đã tiến hóa từ một mảnh vỡ của [Nữ Thần Bảo Hộ] thành [Nhà Truyền Giáo của Hạnh Phúc Vĩnh Cửu].
-Các con chiên của ta! Thanh trừng chúng!
Và nó vẫn còn trung thành với Lefanta Aegim.
Khác với những người chị em đã bất lực bị tôi hấp thụ, Thanh Kiếm của Sự Hy Sinh hiến tế kẻ khác để tích lũy sức mạnh. Nó đã phục kích tôi như thể đã luôn trông đợi sự có mặt của tôi. Đó là những gì đã xảy ra cho tới hiện tại.
“……”
Tôi trừng mắt về phía trước, nắm chặt Thánh Kiếm.
Có hàng trăm ngàn quân địch bao vây từ mọi phía.
Thay vì la hét, chúng ca hát, và thay vì tấn công chúng tôi, chúng nhảy múa. Dẫu thế, những bài hát của chúng còn kinh hoàng hơn bất kì tiếng hét này, những điệu nhảy của chúng còn chết chóc hơn bất cứ ngọn giáo hay lưỡi dao nào.
Lực lượng của chúng tôi là sáu người.
Kẻ địch là vô kể.
“Nữ Bá Tước này.”
“Gì nữa?!”
“Cô vẫn còn kha khá trong ví đúng chứ?”
Đây là thời điểm tốt nhất để tôi hành động.
“Hả?”
“Hãy quay lại cảnh tưởng này thật hoành tráng nhé.”
Khi Nữ Bá Tước chớp mắt, tôi lặng lẽ niệm chú.
“Bách Quỷ Tái Sinh.”
Chapter này tương đương chapter mới nhất trên manhwa, những gì main đã thỉnh cầu các bạn có thể lên manhwa để đọc. Chapter 99 manhwa nếu bạn nào không nhớ. Thanh kiếm đã đâm xuyên tim Raviel cho ai không nhớ.