Tôi giật hết cả mình, nhìn cái thứ như khung chat trong game. Tò mò, tôi thử chạm vào đó, kiểm chứng xem hình hài nó thế nào.
Bỗng nhiên, ngón tay tôi bị một lực cản lấy. Như thể cái thứ này chỉ hiện trước mặt tôi. Ngoài tôi ra, không ai nhìn thấy cả.
Một dòng chữ mới toanh dần hiện lên.
<Các đấng thuở hồng hoang đang buồn phiền vì chán, và năng lực thích ứng đến từ cô...họ coi nó như một luồng gió lạ.>
"Các đấng...thuở hồng hoang?"
Những con chữ trên đó, tuy chưa gặp trước đây, nhưng tôi đọc hết sức là nhuần nhuyễn. Chắc Chúa trời đã ban phước cho tôi.
<Các đấng thuở hồng hoang đang buồn phiền vì chán, và năng lực thích ứng đến từ cô...họ coi nó như một luồng gió lạ.>
Tôi đọc lại lần hai, nhưng hiểu thì...chịu chết.
"Rồi trò này là cái gì vậy ta?"
Sau một hồi, màn hình dần chuyển thành màu thủy tinh, và kí tự bên trên cũng tan biến. Tôi chớp mắt mấy hồi, cứ ngỡ mình nằm mơ.
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vọng đến từ ngoài kia. Có ai vặn tay nắm, rồi ung dung chậm rãi bước vào phòng.
"...!"
Chiếc khay bạc sáng chói, làm tôi tưởng người đó là Annie, nhưng hóa ra là người lần đầu gặp.
Một nam nhân vai rộng và cao lớn, đôi mắt hơi lạnh lùng, nhưng sắc vàng ấm áp lại vấn vương. Mái tóc của anh ta cũng vàng như đôi mắt. Nếu tóc tôi là vàng của cát biển, thì vàng kia lại vàng đến chói lóa, thứ màu vàng quý phái của hoàng gia.
"Ariel."
Tôi bàng hoàng ngỡ ngàng nhìn người đó, còn anh ta đặt cái khay xuống bàn, rồi nhẹ nhàng cất tiếng gọi tên tôi. Ngay lúc đó, tôi mới chợt nhận ra anh ta là kẻ nào.
"Tôi mang đồ ăn này."
Người luôn gọi Camilla bằng tên, kể cả khi cô ấy thành Thánh nữ.
Người lãnh đạo tối cao của ngôi đền, ngang hàng về vị thế với gia đình hoàng gia.
"Reihausd de El."
Người đưa tôi đến đây, và biến tôi trở thành Thánh nữ giả.
Cái tên ngọt ngào ấy rời khỏi cuống họng tôi.
"De El" là danh xưng, mà chỉ Đại Tư tế được sở hữu.
"Hôm nay cô gọi tôi bằng tên à?"
"Ơ.."
Tôi bất giác sực nhớ, rằng lúc gặp anh ta, Ariel chỉ gọi bằng danh "Đại Tư tế." Tôi vội vàng chỉnh đốn lại lỗi sai.
Anh ta thừa biết rõ tôi đây là hàng giả, vậy mà tôi làm như hai người thân thiết lắm. Suồng sã vậy quả đúng là không nên.
"Xin lỗi Đại Tư tế. Thần hơi mất tập trung..."
"Nghe vậy cũng hay mà."
Anh ta ngắt lời tôi, giọng điệu thật êm ái.
Tôi ngước lên, có chút hơi hoảng hốt. Anh ta chỉ mỉm cười, tự giễu về bản thân.
"Nói thật ấy... đôi lúc tôi cũng quên cái tên của chính mình."
Một làn gió tươi mát bỗng thổi qua. Tóc anh ta đung đưa thật dịu dàng.
"Cá nhân tôi rất vui, nếu sau này cô tiếp tục gọi thế."
Cái mặt tôi ngẩn ra. Phải mất một hồi lâu, tôi mới lại trở về với tỉnh táo. Cặp mắt vàng óng kia...quả biết cách làm say mê lòng người.
Dành mấy giây ngẫm nghĩ, tôi đáp lại anh ta.
"Lời thần nói khi nãy...không phải do chủ đích thần đâu ạ."
Linh hồn này mà là Ariel, chắc hai mắt cô ta sáng như đèn pha quá. Nhưng tiếc là, khoảng cách giữa chúng tôi...tôi không muốn rút ngắn lại hay gì.
"Một cái tên mỹ miều như của Đại Tư tế, thần đâu dám mạo muội mà cất lên."
Tôi không định sống trong đền thờ đến hết đời, và khi hàng thật tới, tôi cũng chẳng quen biết gì anh ta. Đi quá trớn chỉ tổ gây phiền hà.
"..."
Cười nhẹ như lông hồng, anh ta lặng nhìn tôi. Một lúc sau, anh ta chợt lên tiếng.
"Như tôi đã từng nói..."
"..."
"Kể từ giờ, đây chính là nhà cô. Cứ thỏa thích làm những gì cô muốn, hay thậm chí là bất cứ thứ gì."
Tiểu thuyết như thế nào, thì anh ta quả đúng không lệch lấy một li. Một con người rất biết cách thấu cảm.
"Miễn là cô còn nhớ... rằng trách nhiệm đi kèm với tự do."
Nhưng có điều, nhân vật chính lại là Camilla.
Và tôi cũng nào đâu phải người họ biết tới. Người nhất định sẽ đòi được gọi tên, mà không phải câu nệ danh xưng gì.
"Dạ vâng, Đại Tư tế."
"Ta thường muốn được nghe Ariel gọi tên mình, nhưng mà...đành vậy ha."
Nụ cười nở trên môi, nhưng áp lực toát ra là không thể xem thường.
"Cảm ơn đã phục vụ thần bữa ăn."
Tôi quay sang mà kính cẩn cúi đầu.
Chỉ mình Đại Tư tế là biết thân phận giả của tôi, vậy nên tôi bắt buộc phải hòa nhã, nếu không cuộc đời tôi sẽ biến thành địa ngục.
"Không biết có phải vì chưa gặp vài ngày không..."
Đôi chân định bước đi chợt nán lại chút nữa. Đại Tư tế nhìn tôi, khuôn mặt đầy rạng ngời.
"Cô có phần...khác với mọi khi đấy, Ariel."
Không còn giật mình nữa, tôi cố nhìn anh ta bình thường nhất có thể, rồi gượng gạo mỉm cười chào tạm biệt.
-----
Kể từ đó đã mấy hôm trôi qua.
Ngồi bên bàn, tôi tổng hợp thông tin tìm ra được.
"Hiện là năm 722 theo lịch Thánh, và năm 82 theo như lịch Đế quốc."
Tức là Camilla sẽ xuất hiện sau năm năm nữa. Tôi đang ngụ tại Đế quốc Illide, một vương quốc nổi tiếng là mộ đạo. Quyền cai trị nơi đây chia đều giữa Hoàng gia và thần thánh. 99% người dân tin vào thần, nhưng điều quan trọng hơn, là không chỉ có một thần duy nhất.
Có tổng cộng chín thần, với danh hiệu cùng tên gọi khác nhau, được thờ phụng rải rác tại các đền.
Thần Công lý, Hetuse.
Thần Trí tuệ, Hessed.
Thần Tình yêu, Odyssey.
Thần Nghệ thuật, Mond.
Thần Hủy diệt, Ciel.
Thần Bác ái, Oman.
Thần Chết chóc, Kairos.
Thần Vĩnh hằng, Raid.
Thần Lừa lọc, Bellatrix.
Danh xưng các vị thần cụ thể là như vậy.
Một câu hỏi từ đó lại nảy sinh: Ngôi đền và Thánh nữ thờ phụng vị thần nào? Tôi nhớ Camilla có nhắc vài cái tên, nhưng chính xác là ai thì không biết. Truyện tình cảm thì đành chấp nhận thôi. Chứ xoay quanh tôn giáo là khác rồi.
Tôi phát hiện ra rằng, Đền thờ Elium không chỉ thờ một thần, mà thờ cả chín thần cùng một lúc. Vậy nên không đền thờ nào giống Elium, và Thánh nữ thừa hưởng phẩm chất cả chín thần, qua đó xuất chúng hơn tất thảy những người khác.
Có thể khẳng định rằng, trên phương diện tôn giáo, Thánh nữ là cái tên lãnh đạo Đế quốc này.
Nghĩ lại thì, có một chuyện cũng lạ lùng không kém. Một chuyện tôi tìm ra, khi đọc một cuốn sách trong thư viện đền thờ. Chỉ thánh nữ mới được hưởng sấm truyền, và đa phần học phái đều liên quan mật thiết tới thần linh.
Cuốn tạp chí "Sấm truyền Thánh nữ đời đệ thất," do người hầu mang qua, có miêu tả quá trình nhận sấm truyền.
"Ánh sáng màu xanh lam, như ô cửa dẫn lối tới các thần, bỗng hiện lên đem đến những câu chữ, khắc ghi vào tầm mắt mãi không quên.
Rồi một khi ánh sáng dần tan biến, lời thần linh vẫn mãi đọng trong lòng.>
Có vẻ như con người không thể hiểu ngôn ngữ của thần linh. Do đó, sấm truyền được dùng như phương thức để liên lạc.
"Thôi kệ đi. Biết làm chi cho mệt cái đầu chứ."
Năm năm nữa, sẽ có người đảm đương phần việc tôi. Sấm truyền cũng có khi vài năm mới được thấy, nên cho dù có không nhận được đi, tôi cũng không cảm thấy phải lo ngại.
Nhưng truyện gốc hình như không nhắc đến sấm truyền...
Truyện gốc có một cảnh, trong đó Camilla dùng sức mạnh Thánh nữ, nhưng không một dòng nào miêu tả về sấm truyền.
Tôi lắc đầu, không cho mình được nghĩ vẩn nghĩ vơ.
"Thôi thôi thôi. Lo chuyện của mày đã. Kiếm cái gì thực tế một chút đi."
Thư viện của đền thờ đồ sộ không thua gì thư viện của Hoàng gia. Thánh nữ được tự do làm mọi thứ, và trong đền ít thấy ai rảnh rang, nên thư viện đương nhiên là rất vắng, quá phù hợp cho tôi ở một mình.
Tôi hoạch định tương lai lên trên một tờ giấy. Thỏa thuận về tiền lương, cùng sách bất động sản tôi đọc ở quá khứ, lúc này đây phát huy hết công dụng.
Tên thật của nó là "Kinh phí cho địa vị cao hàng tháng," nhưng vì về bản chất cũng giống như tiền lương, tôi quyết định gọi thế cho ngắn gọn.
Lương hàng tháng 1000 franc, tức 5 năm tổng cộng 60 ngàn.
Thưởng thêm hàng năm 10000 franc, tức 5 năm tổng cộng 50 ngàn.
Giá nhà ở nội đô, cho một nhà hai tầng chất lượng tốt: Cỡ lớn 10 vạn franc, cỡ vừa 7 vạn franc, cỡ nhỏ 5 vạn franc.
Một franc theo tôi biết tương đương 18 vạn tiền Việt. Thấp hơn franc là pin, 1 franc bằng 100 pin cộng lại.
Vậy tính cả lương thưởng, mỗi năm tôi sẽ kiếm...sương sương 4 tỷ đồng.
Không những vậy, tôi được bao cơm ăn ngày ba bữa, và nếu tôi chịu khó mà ở lại đền thờ, quỹ tiết kiệm cũng sẽ lên đến gần triệu đô, tức có bị mất chức đi chăng nữa, tôi vẫn cứ sống khỏe và sống vui, mà hơn hết là không phải làm việc.
Ngon!
Ngoài đó ra, tôi còn có cống phẩm với tài sản tư nhân, nếu đem bán có khi sẽ kiếm lời.
Ariel thuộc loại hay vung tay quá trán, nên di sản chỉ có 300 franc, nhưng tôi là người có chữ "Nhẫn," lấy chữ "Nhẫn" làm đạo của cuộc đời.
Nếu có đủ tiền mua một căn nhà tử tế...
Đột nhiên. Đúng lúc này. Tôi chợt thấy...
<Các đấng thuở hồng hoang nhìn lên tờ giấy trắng. Họ tự hỏi rằng cô vừa viết gì.>
Tôi giật thót như vừa mới thấy ma.