Chẳng mấy chốc mà tôi đã bật dậy khỏi ghế. Cánh cửa cũng bật mở, lộ diện một hình bóng từ từ bước vào trong. Thì ra là Reihausd.
Vận lễ phục trắng tinh, trông Reihausd rạng rỡ và sáng ngời.
Xét nguyên tác mà nói, Đại Tư tế có quyền vào phòng của Thánh nữ... bất cứ lúc nào ư?
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ.
"Cầu cho Đại Tư tế hưởng phước lành Cửu Thần."
Tạm giấu nỗi hồ nghi, tôi thực hành nghi thức gần đây được lĩnh hội. Một nghi thức xã giao của Thánh nữ, được dùng riêng cho những dịp trang trọng.
"Cảm ơn, Ariel."
Thấy tôi chào đúng chuẩn, anh ta liền cười tươi mà đáp lễ. Anh ta bước lại tôi, như để ý thấy tôi vừa viết gì.
"Cô học gì đó ư?"
Sực nhớ ra kế hoạch viết trên giấy, tôi chỉ đành nhún vai mà hùa theo. Có khi nào anh ta... nắm được hết nội dung rồi không nhỉ?
Nếu quả nhiên là thế...
Đột nhiên tôi rùng mình. Vội lướt qua tâm trí, là ánh nhìn ám ảnh, tăm tối như vực sâu. Tôi lật úp tờ giấy, rồi đưa cho anh ta một tờ khác hoàn toàn.
"Đại Tư tế, người đến đúng lúc quá."
"Việc gì đây?"
Nghi vấn tuy là có, nhưng anh ta vẫn vui vẻ nhận lời. Động thái ấy cho tôi chút vững tin. Tay cầm lấy tờ giấy, anh ta đứng dựa lưng vào cửa sổ bên phòng.
Chưa cần đến ánh nắng từ phía sau, vẻ đẹp của anh ta đã không thể bàn cãi, tựa như có hào quang hiển hiện trước mọi người. Anh ta là nam giới, nhưng tính từ "mỹ miều" nghe mới hợp làm sao. Dầu có nhìn lần nữa, tôi cũng không dám tin, rằng Annie đã chết dưới tay cái tên này.
"Bài phát biểu chúc mừng, cho sinh nhật Đại nhân Kyle ngày mai... xin người hãy nhận xét giùm với ạ."
Tôi sắp có thời cơ gặp thêm một nam chính. Người mà Ariel thầm mến vô điều kiện.
Chuyện ngựa quen đường cũ, dĩ nhiên là không trong dự tính tôi. Nhưng dù thế, đời tư của anh ta lại khiến tôi tò mò.
Nhân tiện thì, bài phát biểu tôi mới đưa cho Reihausd xong... vốn dĩ được chắp bút bởi chính Ariel, trước khi tôi nhập vào thể xác này.
Tôi còn chưa nghiền ngẫm mặt chữ nghĩa, ngoại trừ cái tiêu đề "Mừng Đại nhân bước sang một tuổi mới."
Reihausd đọc thành tiếng nội dung bài phát biểu.
"Chúc mừng sinh nhật ngài. Mừng đời ngài bước sang một trang mới. Nhân kỷ niệm ngày sinh Đại nhân Hoàng thái tử, thần chúc cho Đại nhân mọi điều tốt đẹp nhất. Hoàng thái tử ra đời trong dạt dào tình yêu. Kể từ thời khắc ấy, không một ai là không yêu thương ngài. Trước tiên, phải kể đến tình yêu của Cửu Thần đáng kính..."
Anh ta chợt mím môi.
Mặt tôi đỏ bừng bừng.
Ariel... Biết là có ngây ngô... nhưng ngờ nghệch đến thế... thì đúng là...
Bách nhục thay cô ta... Ước gì có cái hố để tôi chui cho rồi.
Vốn dĩ tôi chỉ muốn đánh lạc hướng, nhưng ngờ đâu, tránh vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa.
"Đại Tư tế, bản thảo này không đáng để người xem đâu ạ... Thần sẽ viết lại ngay..."
Tôi vội vàng nói chữa.
"'Yêu' ở đây..."
Reihausd ngắt lời tôi. Đôi môi khẽ cong lên, anh ta nói một thứ làm tôi phải ngỡ ngàng.
"Ý là cô yêu Kyle hay gì vậy?"
Thay vì chú trọng đến từ ngữ hay hành văn, anh ta lại thắc mắc chuyện tâm tư tình cảm.
Tôi ngẩn người, chớp mắt nhìn anh ta.
Hào quang của anh ta là quá sức chói lóa. Tôi không sao nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, nhưng dám chắc anh ta ít nhất không hài lòng.
"Dạ thưa, tình yêu đấy... Không nhất thiết phải như người nghĩ đâu..."
Nhìn đống hổ lốn kia, anh ta có bất mãn cũng là điều dễ hiểu.
Một Thánh nữ còn không hoàn thành chức trách mình, ấy vậy dám say đắm Thái tử đến u mê, mới nghe thôi đã thấy thảm hại rồi.
"Như thần linh thương yêu toàn nhân giới... phước lành của thần linh, ở đây được ẩn dụ bằng tình yêu đó ạ."
May mắn thay, môi trường khắc khổ đã cho tôi chút tài năng, như nói trắng thành đen, hoặc tư duy khôn khéo hòng thoát cảnh ngặt nghèo.
"Nhưng nếu Hoàng tử Kyle đặt nặng chuyện lễ nghĩa..."
Reihausd vẫn tỏ rõ vẻ không vui.
"... Cô định sẽ ứng biến ra làm sao?"
Hình bóng tôi hiện trên cặp mắt màu vàng óng, không hiểu sao bữa nay lại thẫm hơn mọi ngày.
...Tự nhiên anh câu nệ làm gì chứ?
Câu chữ Ariel tuy không được nghiêm trang, nhưng thấm đẫm tình cảm đầy chân thành. Đáng tiếc thay, khả năng Kyle để ý tình cảm ấy... gần như là chạm đến con số không. Đó là tôi phán đoán theo như nguyên tác kể.
"Vậy thần nghĩ... cần có sự chỉnh sửa, hòng tránh gây hiểu lầm cho người nghe."
Tôi không muốn lằng nhằng, vậy nên đành trả lời vậy cho xong. Dù anh ta có không đề cập tới, chắc chắn tôi cũng sẽ tìm cách sửa. Bài phát biểu chúc mừng là để mọi người nghe, và trước mặt các tai to mặt lớn, đừng nghĩ tôi sẽ nhục mạ chính mình.
"Cứ tưởng ta chỉ đang nhìn nhầm chứ."
Đuôi mắt dần giãn ra, anh ta chợt mỉm cười.
"Gần đây cô trưởng thành lên nhiều rồi."
Giả như Ariel bị anh ta uốn nắn, khá chắc là cô ta sẽ nước mắt ngắn dài, hàm ý rằng không muốn chỉnh sửa lấy một câu.
Thế nhưng tôi... không phải Ariel.
"Thần sẽ xem xét và sửa chữa những chỗ sai."
Đôi tay đeo găng trắng trả tôi tờ bản thảo.
"Nghe được đấy. Rất mong được nhận xét lại lần hai."
Tôi vươn tay nhận lấy, định sẽ xé tan tành lúc anh ta rời đi.
Nhưng bất chợt tờ giấy tuột khỏi tay, và phấp phới lả lơi xuống sàn nhà, ngay chỗ đang tiếp xúc với diềm váy của tôi.
Tôi vội vàng cúi xuống, nhưng Reihausd lạnh lùng mà cất lời.
"Đứng yên."
Tôi rụt mình, trước giọng nói cứng rắn như ra lệnh cho ai. Anh ta khuỵu gối xuống, tiếp đó hơi gập lưng. Phần thân trên anh ta, khéo hơn tôi ít nhất một cái đầu, luồn xuống ngang bụng tôi. Tôi bỗng chợt cảm thấy có gì đó là lạ.
Bàn tay bọc trong găng vươn nhẹ qua tờ giấy. Có lẽ qua lớp vải, anh ta đã nhận thấy chuyển động diềm váy tôi.
Tôi đăm đăm nhìn cái đầu cúi xuống, tự dưng lạnh sống lưng chẳng biết vì thứ gì.
Từ tốn nhặt tờ giấy, anh ta đứng thẳng gối, xong đứng thẳng người lên. Mái tóc vàng hơi rối, nhìn có hơi không quen.
"Cảm ơn người."
Nhìn anh ta thật lâu, tôi bỗng chợt nhớ về người hầu cũ, và thế là tôi vội quay mặt đi.
Một lát sau, tôi lại thấy tiếng nói. Giọng anh ta nghe như có nét cười.
"Thôi vậy nhé. Hẹn cô vào sáng mai."
-----
Sau một bữa tối sớm, tôi ghé qua thư viện với người hầu.
Tôi cần ít kính ngữ, hay hình thức diễn đạt mang tính chất nghiêm trang, phù hợp với bài phát biểu chúc mừng. Chính vì thế, tôi muốn mượn sách vở, với nội dung về những sự kiện cấp Hoàng gia.
"Thưa Thánh nữ. Số sách người đang tìm nằm ở khu Đông Nam, hàng thứ ba và tầng thứ nhất ạ."
Theo bước người hầu gái vừa dò hỏi thủ thư, tôi tìm đến vị trí được đề cập.
Toàn bộ Thánh Kị sĩ cùng lực lượng tư tế, bao gồm cả thánh nữ và thánh nhân, miễn làm việc cho Đền Elium, đều sẽ được mượn sách từ thư viện.
Elium là trung tâm hàng đầu về tôn giáo, thế nên rất nhiều người muốn trở thành thánh nữ và thánh nhân, đến mức Đền thờ cũng không sao chứa hết nổi.
Vì thế nên, những người được chọn lựa đều thuộc hàng tinh anh của tinh anh, những quý tộc cao quý của cao quý. Người ta còn đồn rằng, danh hiệu thánh tại đây là thước đo quyền quý dành cho giới quý tộc.
Dĩ nhiên, thiên vị cũng là điều khó tránh khỏi.
"Tôi... là tư tế tập sự thờ phụng thần."
"Nhưng thờ phụng thần ấy... nó đâu có liên quan, với chuyện đi ăn ngoài phải không nào? Với cả cô cũng đâu chính thức là tư tế, trong khi ta đường đường là Thánh nhân."
Tôi dừng chân lại nghe, trước giọng một thiếu nữ và một nam nhân trẻ. Bên kia giá sách đây... chắc đúng là thứ tôi đang nghĩ tới.
"Tôi đã dùng bữa rồi. Với bất kể tập sự hay chính thống... lòng tôn kính với thần vẫn như nhau."
"Một chút thôi cũng có sao đâu chứ? Đôi khi cô cần xa khỏi ngôi đền, và nhìn ngắm thế giới bên ngoài đi. Ta đã cho phép rồi. Cô chẳng lẽ lại muốn từ chối ư?"
"Thưa Thánh nhân. Nếu ngài còn xúc phạm đến tôi nữa... tôi không còn cách nào ngoài báo cho đền hay."
Tôi thở dài, trước cảnh tượng không mời mà vẫn tới.
Thực lòng thì, tôi chẳng muốn làm người hùng của ai.
Nhưng đó chưa tính chuyện họ đứng chắn đường tôi, tức ngay trước giá sách có sách tôi đang cần, và tôi phải mượn sách thật là sớm, để còn viết bài phát biểu cho xong, kẻo Reihausd sáng mai chẳng có gì nhận xét.
Người thiếu nữ tóc xanh mặt tái đi thấy rõ. Nam nhân thì lưng chừng tuổi ba mươi, đang dí sát cô gái nhằm thể hiện uy quyền.
Sau anh ta là cuốn "Tuyển tập bài chúc mừng cho yến tiệc Hoàng gia."
Tôi khẽ thở dài bảo.
"Phiền hai người tránh đường chút được không?"