Chị em tôi vẫn còn đang bù đắp cho quãng thời gian đã mất. Suốt từ lúc chúng tôi được cho phép, họ đã chơi thả ga rồi. Mỗi ngày họ đều đùa nghịch đến mức thành Công Chúa Lọ Lem theo nghĩa đen. Papa và mama nhìn chúng tôi với những bộ mặt khó khăn, nhưng vì sang năm chúng tôi sẽ chẳng còn bao nhiêu thời gian vui đùa nữa bởi vì những bài học và bài tập. Nên xem ra papa mama cũng sẽ không mắng chúng tôi đâu.
Đùa nghịch cho đến khi người dính đầy lọ nghẹ, họ chẳng giống như là đến từ một gia đình danh giá... Các chị em tôi trông cứ như những bé gái bình thường thôi vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đã ba tháng kể từ đó và lễ tốt nghiệp cho lớp mẫu giáo đang đến gần. Gần đây không khí xung quanh nhóm Gấu thực sự là khá tệ.
Lý do cho điều đó là bởi chúng tôi sắp phải chia tay trường.
Trường mẫu giáo này là công lập, vậy nên tất cả mọi người hẳn là sẽ vào cùng một trường Tiểu học ở phụ cận. Nhưng chúng tôi thì khác. Chúng tôi xác định là sẽ phải tới một nơi hoàn toàn khác biệt.
Cái suy nghĩ về chuyện mất đi những người bạn mới chỉ vừa có được thật không làm sao chịu nổi.
Ý nghĩ ấy cứ vây quanh tâm trí chúng tôi.
Dù sao cũng là không thể chối bỏ chuyện chúng tôi rời đi được. Chi phí nhập học vào Shirayuki đã được thanh toán và cũng chẳng thể từ bỏ sau khi đã vượt qua kỳ thi.
Những người lớn đã giải thích như vậy, nhưng tâm trạng của chúng tôi chẳng tốt lên chút nào.
Tôi chẳng thể nào làm được điều gì.
Chị em tôi và tôi nhận ra gốc rễ vấn đề nên chúng tôi không đả động gì đến nó.
Không khí bức bối tiếp tục cho đến khi ngày lễ tốt nghiệp tới. Vào ngày hôm đó, cả bốn chị em đã quyết định không kìm chế. Chúng tôi tám chuyện và chơi đùa cùng những người bạn học.
"Không biết bọn mình còn được chơi với nhau nữa không?"
"Ngay cả khác trường thì, bọn mình vẫn chơi cùng nhau được phải không?
Tôi phải gồng mình lên mỗi khi nghe thấy những lời như vậy.
Có vẻ như là các bạn học nghĩ rằng chúng tôi sẽ không thể cùng chơi với nhau nếu như không cùng trường với bốn chị em.
Đương nhiên với việc nhiều thêm những bài học trong năm sau, chúng tôi sẽ có ít thời gian hơn để chơi đùa. Nhưng nếu chị em tôi mà xin phép ba mẹ thì họ chắc vẫn đủ tử tế để cho phép chúng tôi chơi cùng nhau thôi.
Tôi nhanh chóng nhận ra được những chị em khác đã đang cùng nhau nhìn vào tôi. Có vẻ như họ đang chờ đợi quyết định của tôi vậy. Tôi thường bị lay động khi chuyện đó xảy ra. Thật tuyệt khi được trông cậy vào, nhưng thế này thì các chị em tôi sẽ phụ thuộc vào tôi và khó mà chia tách ra trong tương lai mất.
"Đương nhiên là chúng mình sẽ lại chơi cùng nhau mà."
“Thậ...thật chứ!?”
"Yahooo, hay quá!"
Tôi cười bẽn lẽn. Bạn học của chúng tôi thì nở nụ cười với bốn chị em và hét những tiếng trong vui sướng.
Sau đó tôi quyết định dành hết thời gian nghỉ còn lại của mình để chơi và cổ vũ cho họ.
Có vẻ là giờ chơi vẫn không khác gì bình thường. Ngày hôm nay chúng tôi đang chơi đuổi bắt.
"Nè Yuu-chan! Cậu có nhớ lần đầu tiên bọn mình gặp nhau chơi đuổi bắt không?"
Đang lúc tôi làm động tác khởi động cơ thể thì một cô bé tới gọi tôi. Đó chính là bé gái đã khích lệ được tôi chơi đùa cùng ngày ấy.
“À, mình có nhớ.”
"Vậy nhỉ, cậu có nhớ rõ hồi đó thế nào không?”
“Đương nhiên rồi.”
Không thể nào có chuyện tôi lại quên được cái ngày tôi bị lôi kéo chơi với con bé này được.
Khi mà tôi gật đầu thì con bé chợt toét miệng ra cười.
Nụ cười tươi rói ấy thật là, tôi nhớ ra... Tôi chợt có một linh cảm xấu về nó.
“Đừng có nói là cậu lại định để mình làm ĐỈA nữa đấy nhé?”
“Không. Không như vậy đâu. Cậu luôn luôn đuổi theo tớ! Vậy lần này sẽ chỉ có một người không phải là ĐỈA thôi!”
“. . . . Ểh?”
“Hôm nay ngược lại đó nha! Mọi người ơi, Yuu-chan sẽ chạy trốn, hãy cùng bắt bạn ấy nào!”
“””Oooh!!””” (Đồng thanh)
“Kho,. . . .Ểh? Hả!?”
"10,9, 8",. . . . Tất cả các bạn học bắt đầu đếm!
Cô bé này, trong tương lai chắc chắn sẽ không tầm thường đâu nha!!
Mặc dù tôi đã chạy trốn với tất cả sức lực của mình, tôi vẫn không thể thoát khỏi vô số 'ĐỈA' truy đuổi theo tôi. Tôi đã bị tóm sau khoảng năm phút. Nhìn theo hướng ngược lại thì đó là một trận chiến rất hay, bởi vì tôi đã chống đỡ được tới năm phút ở trong tình thế hoàn toàn bất lợi.
Sau đó chúng tôi lại chơi đuổi bắt như bình thường với luật thông dụng. Để rồi giờ chơi cuối cùng đã kết thúc.
Ngày kế tiếp chúng tôi có buổi lễ tốt nghiệp và bốn chị em cuối cùng cũng rời khỏi trường mẫu giáo.
Chị em tôi và các bạn học cùng nói lời tạm biệt cùng với khóe mắt đầy nước.
Mặc dù đó chỉ là một năm thôi thì chúng tôi vẫn cứ rơi lệ vào ngày chia xa như vậy. Một năm với một đứa trẻ là quãng thời gian quan trọng, suy nghĩ ấy cứ vang vọng mãi trong trái tim (tưởng) đã khô cằn của tôi.
Tôi cũng không thể nào hiểu được cảm giác này. Tôi chỉ cảm thấy nó không phải điều gì xấu.
Khoảng thời gian học mẫu giáo lần thứ hai này của tôi, thật sự là đã rất vui...
Ôi! hạnh phúc vô biên! Hát nữa đi em, những lời yêu thương. Hò ơ...ớ hò...ớ hò...ớ hò.... Từ từ mind break Là con gái thật tuyệt?