Mở đầu
Văn phòng làm việc của tôi bị mặt trời hun nóng, nó làm cho da tôi bỏng cháy. Trong căn phòng này, nó hầm hập và ẩm ướt.
Hôm nay, nhiệt độ sẽ vượt quá 43 độ C (109 độ F) vào lúc cao điểm nhất trong cái ngày nóng nhất của năm.
Họ nói rằng đây sẽ là lễ hội obon tồi tệ nhất thế giới.
Vâng, hôm nay là ngày lễ Obon.
Thông thường khoảng thời gian này sẽ có một kỳ nghỉ. Tuy nhiên, công ty tôi làm việc không hề có khái niệm kỳ nghỉ.
Trong số các công ty thời nay, loại công ty này sẽ được gọi là một công ty đen (Black Company).
Và tôi, Morishima Yuki thuộc về công ty đó. Thực sự đấy.
Thuật ngữ nhân viên là không chính xác. Nó giống như nô lệ của công ty hơn.
Có tài liệu chất đống trên bàn của tôi. Mặc dù tôi đang làm việc vào lễ Obon nhưng nơi làm việc của tôi đã không có gì thay đổi. Mà không, chỉ một điều là đã có sự thay đổi.
Không có điều hòa nào bật ngày hôm nay cả.
"Bởi vì đó là một lễ hội Obon, chúng tôi phải tiết kiệm tiền" chúng tôi đã được nói thế mà.
Cái vớ vẩn gì vậy!? Nếu là trường hợp đó thì hãy cho chúng tôi một kỳ nghỉ đi.
"Mạnh mẽ lên - Tôi không quan tâm đến những gì các bạn nghĩ, miễn là các bạn tiếp tục làm việc."
Tôi đã nghe điều đó từ thượng cấp của mình.
Mặc dù tôi không biết ơn gì cái đó đâu.
Nhân tiện, senpai đã từng cố tiếp tục với điều đó và đã bỏ việc khoảng hai tháng trước.
Hy vọng vào được một công ty trắng.
Chỉ có một số ít các công ty trắng trong thế giới hiện tại này.
Có lẽ senpai của tôi sẽ lại chìm trong màu đen, và cuối cùng lại đau khổ.
Giống như cách công việc này bật văng vào với tôi vậy. Tôi đã từng thay đổi chỗ làm việc và kết quả là ở đây.
Ổn thôi. Tiền bối của tôi đã cho tôi một niềm tin lý thuyết đáng kính trọng. Tôi chắc chắn rằng bất kỳ nhà tuyển dụng mới nào cũng sẽ tốt hơn như thế này đấy.
Ngay cả khi mà hôm nay thực sự rất nóng.
Vào lúc tôi nhìn chính mình, tôi đang ướt đẫm mồ hôi. Áo sơ mi của tôi bị dính vào người và quần của tôi bức bí. Ghế của tôi hơi ướt vì mồ hôi khi tôi vừa ngồi, vừa làm công việc giấy tờ này.
Nếu tôi nhìn xuống đồng hồ, tôi có thể xác nhận rằng đã hai giờ trôi qua rồi.
Nó có phải là thời gian để nghỉ ngơi hay không? Thật khó chịu nếu bạn có thể thậm chí để lại độ ẩm và sự ướt át.
Đó có phải là đến thời gian để nghỉ ngơi không? Thật khó chịu nếu bạn có thể thậm chí còn để lại độ ẩm và ẩm ướt. (Bản eng lặp đoạn này, có lẽ ám chỉ ý thức của nhân vật chính bắt đầu bị rối loạn)
Ngay cả một công ty đen cũng cho phép một số ít ỏi (giờ nghỉ). Họ không muốn gặp tai nạn nghề nghiệp và cho nghỉ 30 phút mỗi ngày.
Tôi cảm thấy như thế là quá ít nhưng nó tốt hơn so với chỗ làm trước đây của tôi. Ở công việc trước đây, tôi chỉ được nghỉ trong 15 phút.
Tôi cần phải nghỉ ngơi, vì vậy tôi đứng dậy để đi đến máy bán hàng tự động.
Và rồi vào lúc đó.
" . . .Cái gì?"
Tầm nhìn của tôi trở nên mờ đi.
Tôi mất hết cảm giác cân bằng.
Tôi đã xoay sở quay trở lại bàn làm việc để phục hồi bằng cách nào đó, nhưng tôi đã không thể nào ngồi xuống kịp thời.
Cuối cùng tôi cũng loạng choạng, cuối cùng thì tôi cũng khuỵu xuống hai đầu gối.
"... Anh ấy... ất ..."
". . . .mau gọi cứu...
". . . .xe cấp. . ."
Tôi nghe thấy những tiếng la hét của đồng nghiệp ngày càng xa dần. Cuối cùng thì ý thức của tôi hoàn toàn chấm dứt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~
Đây hẳn phải là một giấc mơ.
Tôi không chỉ trở thành em bé mà còn là một bé gái.
Tôi nhìn sang trái và phải.
Có ba em bé khác. Ba cô bé nữa có đặc điểm tương tự nhau đang ngủ bên cạnh tôi.
Từ những lời nói rời rạc của một người phụ nữ dường như là mẹ của chúng tôi. Rõ ràng chúng tôi là một nhóm chị em sinh tư.
Đây hẳn phải là một giấc mơ. Đây là một bộ phim hài được thiết lập cho một trò đùa! Được tái sinh thành một cô bé, hơn nữa còn là một phần của chị em sinh bốn.
Tôi bị tấn công bởi cơn buồn ngủ. Mặc dù lúc trước tôi đã rất buồn ngủ, chỉ là hiện bây giờ tôi có thể chống lại nó vì một số lý do nào đó.
Tôi nhắm mắt của mình lại và khi tôi mở chúng, tôi cầu mong mình sẽ được nhìn thấy trần của bệnh viện.