Trông anh ta có vẻ ngạc nhiên khi tôi biết tên của ảnh.
“Ồ, cô biết tôi sao?”
Anh ấy mỉm cười với tôi “Đúng vậy, tôi là Zion nè."
Anh ấy thật sự là Zion! Trong suốt 5 năm kể từ khi tôi bắt đầu sống ở thế giới này, đây là lần đầu tiên tôi gặp một nhân vật chính khác ngoài Leo.
Khi tôi để ý tới Zion, nụ cười của anh ấy trở nên sâu hơn. Trông nó tự nhiên lắm. Hai đầu môi kéo lên trên, tạo thành một hình trăng lưỡi liềm tuyệt đẹp. Khuôn mặt mỉm cười của anh ấy thật tuyệt cmn vời, cũng thực quyến rũ mê người.
Cảnh tượng ấy khiến trái tim tôi trở nên loạn nhịp.
Nếu tôi không biết trước rằng rồi vào một ngày nào đó Zion sẽ phải lòng nữ chính, tôi chắc chắn đã ngỏ lời hẹn hò với anh ấy.
“Zion? Anh thật sự là người đó?”
Michael kẻ đang bị nắm lấy cánh tay, khẳng định lại danh tính của anh ấy một lần nữa với một vẻ mặt nhăn nhó vô cùng. Zion cũng chẳng tỏ rõ thái độ gì, anh ấy gật đầu một cách thoải mái.
Michael giật bắn mình, vùng vẫy và hung hăng hất cánh tay đang bị Zion nắm lấy ra. Thật khó tin, một phút trước anh ta vẫn còn đang cáu giận giờ đây đã bình tĩnh cứ vậy mà rời đi mất tiêu rồi…
Zion xuất hiện như một vị hoàng tử mê người, và đến khi Michael nhận ra anh ấy, hắn ta biết mình không thể đối đầu với anh.
Hơn hết tôi biết Michael không phải người dễ dàng chấp nhận phần thiệt về mình như thế.
Trong khi đó, Zion đã không rời đi ngay cho đến khi Michael biến mất hoàn toàn. Dường như là để đảm bảo Michael sẽ không quay lại trả đũa tôi vậy.
Tôi thật sự muốn vỗ tay tán thưởng cho việc làm chính nghĩa của anh. Không hổ danh là đại boss của một tòa tháp, một play boy có tiếng.
Tôi liếc nhìn Zion, dù có nhìn thêm bao lần đi chăng nữa, anh ấy còn tuyệt hơn những gì mà cuốn tiểu thuyết đã miêu tả.
Zion chủ nhân của một tòa tháp khi mới chỉ là một đứa trẻ, được miêu tả là một play boy với khuôn mặt của thiên sứ. Anh ấy cứ như là một vị tinh linh sống tận sâu trong cánh rừng vô danh nào đó.
Có lẽ đó là lý do tại sao tôi tự hỏi rằng anh ấy sẽ biến mất chứ? Nếu tôi chỉ chạm nhẹ vào khuôn mặt của anh?
Ngoài ra Zion còn được miêu tả là một vị pháp sư với những kỹ năm tuyệt vời đủ để Michael nóng nảy phải nghe lời.
Quả là như vậy, tin đồn về anh ấy hoàn toàn là sự thật.
Mặc cho tôi cứ chăm chú nhìn anh ấy, khuôn mặt của anh chẳng hề lộ ra vẻ khó chịu nào. Nụ cười trên môi cũng chưa một lần bị dập tắt.
“Cảm ơn anh vì đã giúp tôi lần này” Tôi bày tỏ sự biết ơn muộn màng.
Anh ta chỉ khẽ gật đầu một cái và hỏi
“Hai người chia tay hả”
“Ừ, bọn tôi vừa mới chia tay” Tôi trả lời mà chẳng hề nao núng.
“Cô khá thoải mái với tôi nhỉ. Đây không phải cuộc gặp đầu tiên giữa hai ta chăng?”
“Không, chúng ta chưa gặp nhau trước đây bao giờ. Và anh mới là người tỏ ra thân mật với tôi trước. Nếu anh sử dụng những lời lẽ khách sáo thì tôi cũng sẽ đối xử với anh một cách lễ độ hơn.”
Mặc dù Zion là đại boss của một tòa tháp thì cũng không có lấy một lý do nào để tôi phải tỏ ra tôn kính anh ta. Đơn giản chỉ là tôi không phải người của toà tháp đó và cũng không có lấy một xu quan hệ nào với anh ta cả.
Trong cuốn tiểu thuyết, Erica và Zion không có nhiều sự liên quan tới nhau cho lắm. Tôi đã nghĩ nó sẽ luôn như vậy kể từ khi tôi trở thành Erica.
Như kiểu câu trả lời của tôi là một trò đùa, Zion cười vui vẻ và chỉ tay về phía của bữa tiệc.
“Cô có muốn vào trong và nhấm nháp chút gì đó không? Tôi có chút khát."
Zion chỉ vào sảnh của bữa tiệc, nơi mà tôi và Michael cùng đến với nhau ban nãy. Tôi gật đầu lia lịa.
“Được chứ.” Tôi đồng ý ngay lập tức
Ngay sau khi chúng tôi đặt chân vào hội trường, sự im lặng một cách quỷ dị bao trùm lên toàn bộ không khí của bữa tiệc. Lý do của bầu không khí ngột ngạt này là Zion, người đang đứng cạnh tôi đây.
Anh ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi thoáng đãng, áo khoác trễ vai cùng quần âu đen nhưng trông anh lại nổi bật hơn bất cứ ai tại bữa tiệc này nhờ mái tóc bạch kim óng ả cùng đôi mắt vàng tuyệt đẹp kia.
Có một khuôn mặt ưa nhìn thật sướng~
Tất cả mọi người dường như đều đang cùng liếc nhìn và bàn tán về anh ấy. Nhưng anh lại đếch thèm care thuận tiện nhấc hai ly rượu từ trên bàn.
“Chúng ta ra ban công đi.”
Tôi khép cửa ban công vào rồi quay lại nhìn Zion, người anh ấy dựa vào lan can. Anh ta đứng trên thành lan can như thể sẽ ngã bất cứ lúc nào vậy.
Mái tóc bạch kim của anh ấy khẽ tung bay theo làn gió hè âm ấm.Trên mí mắt khép hờ, đôi lông mi của anh dài và dường như đang được ánh sáng phủ lên. Đôi môi cũng như thường lệ nở một nụ cười thoải mái.
Không hổ danh là người có visual đẹp nhất nhì cuốn tiểu thuyết này.
Tôi cứ như bị điều khiển ấy cứ rón rén tiến lại gần về phía anh, nhưng rồi tôi nghe thấy âm thanh như là tiếng thuỷ tinh vỡ.
Tôi liếc nhìn xuống chân, là những mảnh thủy tinh đã vỡ vụn. Loang lổ giữa các mảnh vỡ là chất lỏng màu xanh như màu của biển không rõ là gì kia làm ẩm cả sàn.
Cái này là gì chứ?
Ai lại đánh rơi thứ này ở đây kia chứ?
Zion thấy tôi có chút thẫn thờ, anh ấy hỏi
“Vị tiểu thư xinh đẹp kia ơi, có chuyện gì sao?”
Lại nữa, anh ta lại gọi tôi với cái biệt danh đấy. Tôi trả lời mà không để lộ ra sự rùng mình trong lời nói
“Không có gì”
Làm vỡ một chai thuỷ tinh, tôi nghĩ đây chẳng phải việc to tát gì. Tôi đi về phía lan can, nhận lấy ly rượu từ trong tay Zion.
“Zion, sao anh lại tham gia bữa tiệc lần này vậy? Anh không ở trong tháp sao?”
Zion khẽ thở dài, có vẻ qua câu hỏi của tôi anh ấy đã nhớ ra mục đích chính của mình.
“Tôi hay tin cái người phụ nữ đã vứt bỏ bạn của tôi cũng tham gia bữa tiệc này, tôi đã đến đây để tìm cô ấy...Và sau đó lại gặp cô đang gặp rắc rối.”
“Cô gái đã vứt bỏ bạn của anh?”
“Ừ, cô có muốn nghe không?”
Tôi gật đầu lia lịa, rồi lại đột ngột nhớ ra người bạn thân của Zion trong cuốn tiểu thuyết.
Đừng nói với tôi là anh ta nhé..
“Đó là vào 3 năm trước, bạn của tôi đã tìm đến tôi trong tình trạng say xỉn. Anh ấy đã uống Apsant, mà trước đây tôi chưa từng thấy anh ta uống rượu bao giờ. Cô biết Apsant chứ? Nó là một loại rượu rất mạnh”
“Đúng, đúng”
“Anh ấy say lắm, và sau đó đứng trước tháp và hét tên tôi như này này ‘Zion!’. Anh ấy hét tên tôi bằng giọng say khướt luôn. Cô có nghĩ tôi sẽ cảm thấy vui mừng không? Thực chất là không đâu nha, tôi sợ vl ấy. Vài ngày trước, tôi đã tiện tay lấy đi món đồ gia truyền của nhà anh ấy. Tôi sợ anh ấy đến bắt tôi trả tiền để được phép sử dụng nó.”
“Anh đã dùng nó sao?”
Zion nhấm nháp ly rượu trước khi nói tiếp.
“Khi tôi ra khỏi tòa tháp, bạn tôi, cậu ta đã khóc. Anh ta chưa từng khóc trước đây, ngay cả khi bị đâm, giờ phút ấy lại khóc trước mặt tôi. Được rồi, sau đó tôi nhận ra, cậu nhóc ấy hẳn là gặp vấn đề với phụ nữ đi.”
Tôi chỉ biết cười ngượng trước câu nói của anh ta.
Đúng vậy, đây hẳn là Zion được miêu tả trong cuốn tiểu thuyết. Anh ta là một cậu thiếu niên xinh đẹp nhưng chỉ khi anh ngậm mồm thôi. Nhưng ngay khi chiếc miệng xinh xinh kia mở ra, nó sẽ khiến anh ta trở nên ba chấm. Những lời nói quá rỗi trôi chảy kia của ảnh là bằng chứng rõ nhất.
Nhưng được rồi, tôi phải thừa nhận rằng khuyết điểm này của anh ấy cũng là một nét quyến rũ riêng của Zion. Sức quyến rũ của anh ấy mạnh đến nỗi, khi cuốn tiểu thuyết ‘Juliana’ xuất bản nhiều kỳ, đã có rất nhiều độc giả chết mê anh ta chứ không phải Leo.
Thậm chí đã có người rơi nước mắt vì anh ta chẳng thể buông bỏ đoạn tình cảm với nữ chính.
Ừm, tôi cũng là một trong số đấy. Trong khi tôi đang đắm chìm với suy nghĩ của bản thân. Zion đã tiếp tục câu chuyện.
“Vì vậy, tôi đã vòng tay qua vai anh ta và hỏi ‘Này, Đã có chuyện gì vậy? Nói với tôi rồi tôi sẽ giúp cậu một phần nào đó. Nếu là vấn đề với phụ nữ, thì tôi chính là chuyên gia đó!’. Anh ấy đã trả lời tôi với khuôn mặt ràn rụa nước mắt.”
“Gì chứ”
“ Bạn tôi, anh ấy nức nở nói ‘Zion, tôi bị đá rồi’. Vì vậy tôi đã trả lời anh ấy ‘Gì chứ, cưng à. Anh có bạn gái hả?’. Tôi xém chút nữa là đã bị anh ta cho ăn đấm rồi.”
“Fuhahahaha”
Tôi cười ẻ. Trong khi cười, tôi thấy Zion mỉm cười khi quan sát tôi. Tôi đã nghĩ rằng nụ cười đó thật đẹp.
“Nhưng lúc đó, trông anh ta y hệt một chú gấu ấy. Trước giờ, anh ta hầu như không có biểu hiện cảm xúc cá nhân ra ngoài. Anh ta còn luôn cảm thấy chán trường với mọi thứ xung quanh. Ban đầu, tôi cứ ngỡ anh ta là một người vô cảm kia mà. Nhưng sau đó, chú gấu đó đã gặp một người phụ nữ, thậm chí còn sa vào lưới tình của cô nàng đó nữa. Hừm. Tên khốn đó, tôi biết có rất nhiều phụ nữ ngoài kia thích anh ta...Dù sao thì anh ta cũng đã lớn rồi. Làm tốt lắm, đứa con bé bỏng của ta. Ai nha. Tôi đã suýt bị anh ta đánh khi mà vỗ vào mông của hắn đó.”
Tôi không thể ngưng cười trước câu chuyện của Zion. Quả nhiên là tiếng cười của tôi vẫn chưa có dấu hiệu cho việc kết thúc. Câu chuyện của anh ấy cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.
“Tôi đã nghe kể về người tình cũ của anh ấy và tôi thấy nó khá thú vị nhé. Cô tin được không, vào một ngày nọ, cô ấy đề nghị chia tay với lý do rằng họ nên chia tay trước khi chuyện tình của họ trở nên sâu đậm hơn. Ý cô ta là gì nhỉ? Ồ, nhưng mà tôi cá rằng cô ả đó là một người tồi tệ.”
“....”
“Vì vậy tôi đã nói rằng ‘Này, hay quên quách cô nàng xinh đẹp đó đi. Cô ấy đâu phải người phụ nữ duy nhất trên thế giới này. Và tôi cá rằng còn có rất nhiều người phụ nữ đẹp hơn cô ta. Nếu muốn, tôi có thể giới thiệu cho anh với một người trong tòa tháp.’ Mặc cho tôi có an ủi ra sao, anh ta vẫn khóc rất lâu.”
Ah..
Câu chuyện này có vẻ hơi quen thì phải. Tiếng cười của tôi dừng lại không lâu sau đó, tôi mím mím môi.
“Mà tôi cũng chẳng hiểu sao, bạn của tôi còn không có ác cảm với người phụ nữ kia. Chẳng hiểu anh ta nghĩ cái gì trong đầu?”
Chậc chậc. Zion tặc lưỡi.
“Vị tiểu thư xinh đẹp ơi. Cô có đoán được tên người bạn của tôi không?”
Đôi mắt vàng của Zion, người đang đứng cạnh tôi ngay lúc này, ánh mắt của anh đổ dồn vào tôi. Theo bản năng, tôi lùi lại vài bước bắt đầu cười ngượng ngạo.
Sau đó, tôi nhớ lại sự thật mà tôi từng bác bỏ vài phút trước. Người bạn thân duy nhất của Zion trong ‘Yuliana’ là Leo. Cùng với đó, trùng hợp làm sao, 3 năm trước là khoảng thời gian tôi chia tay Leo.
Khi tôi ngỏ lời chia tay với anh ấy, tôi nhớ rằng mình đã nói hãy chia tay trước khi tình cảm của chúng ta trở nên sâu đậm hơn. Vì tôi biết rằng tình yêu thật sự của Leo, nam chính của cuốn tiểu thuyết này là Yuliana.
Tất nhiên, trước khi anh ấy gặp được Yuliana thì đó hẳn là một khoảng thời gian dài. Nếu như gặp lại anh ấy, cá chắc rằng tôi sẽ lại yêu anh ấy rất nhiều. Vì vậy tôi phải chấm dứt với anh, tôi sợ bản thân sẽ giống như Erica bám lấy anh ấy không thôi.
Cho đến cuối cùng, Leo cũng sẽ chọn Yuliana mà thôi.
Tôi nói ra tên của Leo, trong lòng không ngừng cầu nguyện câu trả lời của tôi là sai.
“Tên của anh ta có lẽ là... Leonardo?”
Zion há hốc miệng, có vẻ ngạc nhiên.
“Ồ, sao cô biết được thế?”
CMN. Đó thật sự là câu chuyện của tôi và Leo.
“Chỉ là trực giác thôi. Ahaha”
“Hửm, vậy cô có đoán được tên của ả xấu xa kia không?”
“Có thể nào….Erica Kernels?”
“Giỏi ghê, trực giác của cô đúng quá trời! Quá là đỉnh luôn á!”
Tôi khó khăn nuốt nước bọt. Miệng tôi trở nên khô khan hơn bao giờ hết.
Tôi không biết tại sao Zion lại quay lại tìm tôi sau từng ấy năm. Nhưng dự cảm của tôi cho thấy rằng đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Hiện tại, tôi chỉ có thể đưa ra 2 phương án để đối mặt với Zion
1. Chạy trốn
2. Thừa nhận với Zion rằng tôi là cái người phụ nữ xấu xa kia.
Vớt tất cả khả năng diễn xuất của mình, tôi mở một nụ cười ngọt ngào và vẫy tay chào tạm biệt anh ấy.
“Zion, tôi đi trước nhé. Tôi chợt nhớ ra mình còn một cuộc hẹn khác. Cảm ơn vị sự giúp đỡ ban nãy, nếu có cơ hội gặp lại tôi sẽ mời anh một bữa.”
Và đương nhiên là tôi sẽ chọn phương án no.1 rồi. Tôi phải chuồn khỏi đây ngay lập tức.
“Cô vội cái gì chứ? Tôi còn chưa nói xong mà.”
Zion ngẫm nghĩ một chút.
“Anh còn điều gì muốn nói với tôi sao?”
“Cô đang tính bỏ chạy sao?”
“Bỏ, bỏ chạy gì chứ? Sao tôi phải làm thế?”
Tôi lùi lại một bước, tỏ vẻ bình tĩnh hỏi. Vào lúc đó, đôi môi xinh xắn của Zion khẽ mở nhưng những lời nói của anh ta thì đâm trúng vào tim đen của tôi vậy.
“Vì cô là tiểu thư Erica.”
Trời ạ, nhìn nụ cười của anh ta kìa, nụ cười ấy như thể rất kiên định với đáp án mà anh ấy đưa ra.
Càng lún sâu vào nụ cười kia, tôi càng có cảm giác ớn lạnh. Cho dù tôi phải công nhận, nụ cười của anh ta rất đẹp.
Tôi đứng đờ tại chỗ và khẽ mấp máy môi. Tôi biết nhìn mình bây giờ chẳng khác nào một con ngốc, nhưng tôi chẳng có thời gian để bận tâm tới vấn đề đó nữa rồi.
Zion nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, ngăn cho tôi bỏ đi.
“Đừng có mà nghĩ đến việc chạy trốn. Tôi đã nhận ra cô ngay từ đầu rồi, Erica.”
Zion, tên khốn này. Anh ta biết tôi là ai.