Tôi luôn tin rằng, mỗi người đều có một vai trò được định sẵn của riêng mình.
Có một câu nói thế này “Định mệnh sẽ sắp đặt mọi thứ” nhưng ít nhất là tại thế giới này, những thứ đó hoàn toàn vô dụng.
Bởi vì thế giới mà tôi đang sống là một cuốn tiểu thuyết, nơi mà vai trò của nhân vật chính đã được sắp đặt trước.
「Yuliana」
Đó là tên của thế giới này, tên của cuốn sách này đồng thời cũng là tên của nữ chính tại thế giới này.
Yuliana phải trở thành hầu gái để che giấu thân phận thật của mình. Đồng thời cô cũng được những nam nhân vật khác yêu thương.
Về cơ bản, đây là một cuốn tiểu thuyết harem máu chó.
Đại pháp sư, Đại công tước hay thậm chí là cả những hoàng tử láng giềng cũng đều sẽ đem lòng ái mộ Yuliana
Ôi, trở thành một nữ anh hùng và được yêu thương bởi những người đàn ông tốt nhất trên đời và sống một cuộc đời hạnh phúc. So với cô ấy, thân phận của của tôi lại là gì kia chứ?
"....Vì vậy, tôi hy vọng chúng ta đừng nên gặp lại nhau”
Tôi nhìn Michael, anh ấy đứng đờ trước mặt tôi hệt như một người câm.
Anh ấy cúi gằm mặt với đôi môi khép chặt.
Michael.
Cho đến tận khi tôi và anh ấy cùng đến bữa tiệc, anh ấy vẫn không hề biết rằng chuyện này sẽ xảy ra.
Trong giây lát ngắn ngủi, tôi nghĩ rằng mình nên an ủi anh ấy.
Nhưng tôi đã không làm thế.
Tôi đã đá Michael, người đã cùng tôi hẹn hò với nhau 3 tháng qua. Tôi không thể mủi lòng vào thời khắc này được. Giai điệu yếu ớt của bữa tiệc truyền tới tai tôi, trong khi chờ đợi câu trả lời từ anh.
Trong khu vườn, dưới ánh nắng chan hoà của ngày giữa hè, nói thật nó khiến tôi cảm thấy mệt mỏi nhưng tiếng nhạc yếu ớt kia, đã giúp tôi một phần nào đó.
Lâu vl
Bỗng một giọng nói khác hẳn với giai điệu du dương kia vang lên, đó là Michael anh ấy gần như nghiến răng và nói
“Erica Kernels, tôi không chấp nhận những gì em vừa nói”
Ẩn sâu trong ngữ điệu của anh ấy có nhiều sự tức giận hơn là buồn bã.
Cái tên mà Michael vừa mới gọi là tên của tôi trong thế giới này, bản thân tôi cũng đã trở nên quen thuộc với cái tên ấy.
Erica Kernels
Đó là tên của nguyên chủ trong「Yuliana」
Cô ấy là một nữ phụ độc ác.
Erica là con gái duy nhất của Hầu tước Kernels, cô ấy quá xinh đẹp, thật phí phạm khi cổ lại là nhân vật phản diện.
Với mái tóc hồng cùng màu mắt xanh ngọc cô ấy mang một vẻ đẹp quyến rũ chết người. Cô ấy thích thú với những drama thị phi và việc thay người yêu như thay áo. Cô ấy cũng là người yêu cũ của nhân vật nam chính.
Ngẫm lại thì, cũng đã 3 năm kể từ ngày tôi chia tay với Leo. Một nụ cười chua xót thoáng hiện trên khoé môi tôi.
“Erica, làm ơn hãy nói gì đó với anh đi”
Tôi chỉ cười trừ thay vì trả lời anh ấy. Cái người mà đang không thể chấp nhận sự thật rằng chúng tôi đã xong việc với nhau ấy.
“Sao tôi lại không thể chia tay anh?”
"Chẳng nhẽ đến tận bây giờ là một mình tôi đơn phương sao? Tôi đã làm gì sai cơ chứ?”
Tôi lắc đầu. Michael chẳng làm sai điều gì cả.
“Vậy thì tại sao…”
Anh ấy cẩn thận đưa cơ thể của mình lại gần tôi. Anh ấy nhìn tôi một cách sâu lắng, đôi mắt nâu ấy từng là thứ khiến tôi thích thú giờ nhìn nó có vẻ còn sâu thẳm hơn thường ngày.
"Michael, tôi không biết nó có tàn nhẫn với anh quá không…”
“.....”
“Nhưng mà tôi chán ngấy anh rồi”
Nghe qua thì có vẻ khá tàn nhẫn ấy, tôi nghĩ Michael cũng nghĩ vậy. Ánh mắt anh ấy đổ dồn vào tôi, trông vô cùng tức giận.
Nhưng tôi sẽ không vì vậy mà rút lại nửa lời.
Vì tôi thật sự phát ốm với anh ta.
Nói thêm một chút về Erica trong tiểu thuyết thì…
Cô ấy là một bad girl chính hiệu, cô ấy rất chóng chán và chỉ có duy nhất Leo, nam chính của cuốn tiểu thuyết là người đàn ông khiến cô ấy thực sự fall in love
Người mà cô ấy thật sự yêu cho tới giây phút cuối cùng của cuộc đời, người anh hùng của cuốn tiểu thuyết này — Leonardo Stein.
Tôi không phải Erica chân chính. Thực chất tôi chỉ muốn hành động theo những quy tắc mà Erica đặt ra, nhưng tôi cũng khá ngạc nhiên rằng tôi cũng giống như cô ấy. Tôi cảm thấy mệt mỏi với những tên đàn ông khác ngoại trừ Leo.
Cứ như thể tôi chính là Erica vậy.
Sau khi chia tay Leo để vượt qua quy luật bất thành văn này, tôi tiếp tục hẹn hò với những người đàn ông khác. Nhờ vẻ ngoài xinh đẹp của Erica, việc hẹn hò trở nên dễ dàng như ăn bánh.
Tuy nhiên, trùng hợp thay, những mối quan hệ ấy chẳng bao giờ có thể kéo dài quá 3 tháng. Sau 3 tháng, sự quan tâm của tôi đối với họ nhạt dần.
Sở thích của anh ấy, cách anh ấy cười, điều gì khiến anh ấy buồn
Tất cả những thứ ấy chỉ có thể khiến tôi chú ý vỏn vẹn trong ba tháng. Sau đó nó dần trở nên ít thú vị hơn. Thú thật, tôi đã tò mò về họ, nhưng sau 90 ngày tiếp xúc với những người đàn ông đó, tôi cảm thấy phát chán. Nó khá là kỳ lạ.
Michael không phải ngoại lệ.
Tôi sẵn sàng ở bên anh ấy lâu hơn, nhưng sau 90 ngày, mọi thứ về anh ấy trở nên phức tạp đối với tôi. Tôi không muốn gặp anh ấy nữa, đồng thời cũng mong chờ xem anh ấy sẽ nói gì khi tôi đề nghị chia tay.
Ngay cả khi điều đó có hơi tàn nhẫn nhưng dù sao nó cũng sẽ xảy ra mà thôi.
"....”
Michael nắm chặt tay thành nắm đấm, cả cơ thể anh ta run lên.
Tôi nheo mắt lại, thầm nghĩ anh ta sẽ làm gì tiếp theo.
Michael, người thừa kế của bá tước nổi tiếng là một người nóng tính. Với cái tính nóng nảy đó, có rất nhiều tin đồn bạo lực vây quanh anh ta. Nhưng không có nghĩa rằng anh ta luôn như vậy.
Vì tôi đã rất thích khuôn mặt của anh ấy, một khuôn mặt hiền lành.
Tuy nhiên, thi thoảng Michael vẫn thể hiện sự nóng nảy của anh trước mặt tôi. Bất cứ khi nào sự cáu giận của anh ấy bộc phát, anh ấy sẽ lại nhăn mặt đè nén những cảm xúc tiêu cực đang chờ được xả ra ngoài ấy.
Đó chính xác là những gì anh ấy đang thể hiện trước mặt tôi đây.
Anh ấy đang vò khuôn mặt của mình bằng tất cả sức lực của bản thân.
Có lẽ giờ phút này, anh ta đang rất muốn giã cho tôi thành bã đây mà. Có thể anh ta sẽ trao cho tôi một cú tát trời giáng.
Nếu anh ta đánh tôi thật, tại sao tôi lại không nắm chặt lấy cổ tay của anh ta giống mấy chị trên tivi nhỉ?
Tất cả những gì tôi cần làm chỉ là nắm chặt lấy cổ tay của anh ta khi nó gần chạm tới mặt của tôi và nói ‘Giờ anh còn định đánh một cô gái yếu đuối hay sao?’
Sau đó Michael còn tức giận hơn nữa. Tôi nên đối phó thế nào nhỉ? Với tình hình hiện tại tôi khá bình tĩnh. Đây là skill của một người có đầy đủ kinh nghiệm tình trường như tôy.
Buồn cười làm sao khi mà tôi thậm chí có thể thấu hiểu được một chút cội nguồn của sự tức giận từ anh ấy. Quả nhiên là vì lời chia tay của tôi có chút tàn nhẫn và thiếu cẩn trọng.
Nó hoàn toàn xảy ra như những gì tôi nghĩ. Không lâu sau, tôi nhìn thấy bàn tay của anh ấy đưa lên ngang với đầu tôi.
Anh chắc là mình muốn đánh tôi chứ?
Hắn không ra tay ngay lập tức, cánh tay hắn đặt trên không trung run rẩy yếu ớt.
Khi tôi duỗi tay, chuẩn bị nắm lấy cổ tay của hắn.
“.......!”
Có người đã xen vào cuộc chiến của chúng tôi. Ai đó đã giữ lấy cánh tay đang lơ lửng trên không trung của Michael. Ai đó có một bàn tay trắng bóc và mảnh mai.
Tôi đưa mắt nhìn người đằng sau Michael. Có một người đàn ông đã lặng lẽ yên vị đứng đó. Một người rất là đẹp trai, cứ như là nhân vật chính ấy.
Michael đã đẹp lắp rồi, nhưng người đàn ông kia còn hơn cả thế. Anh ta có thể là ai đây?
Anh ta giật lấy cánh tay của Michael trong khi tôi thậm chí còn chẳng thể rời mắt khỏi khuôn mặt ấy. Mái tóc màu bạch kim được ánh sáng hắt lên trông mượt mà vô cùng, cùng với đó là đôi mắt màu vàng sâu lắng.
Anh ấy đã rất xuất sắc lọt vào mắt xanh của tôi, như thể anh ta sinh ra là để thu hút mọi ánh nhìn đây mà. Nhưng có vẻ anh ấy không quan tâm cho lắm, chúng tôi chạm mắt nhau và anh ấy chỉ nở một nụ cười
“Tìm thấy em rồi.”
Giọng của anh ấy nghe rất êm tai, nhưng mà tôy ứ hiểu ảnh đang nói gì hết trơn. Anh ta tìm tôi á?
Người đàn ông vừa từ đâu đó xuất hiện này nói rằng đã đi tìm tôi? Đôi môi của anh ta lại khẽ hé
"Không cần biết lí do là gì, nhưng việc ra tay với phụ nữ chưa bao giờ là đúng.”
Một nụ cười nhàn nhạt, nhưng ẩn sâu trong nụ cười ấy là sự lạnh lùng đến đáng sợ. Đó chính xác hơn là một lời cảnh báo. Mặc dù nó không nhắm vào tôi, nhưng tôi cũng trở nên lo lắng.
“Cô cũng nghĩ vậy phải không? Tiểu thư xinh đẹp kia ơi?”
Anh ấy nháy mắt với tôi, như ra hiệu cho tôi cùng hùa theo.
Méo thể tin nổi. Anh ấy không thể gọi tôi là ‘tiểu thư xinh đẹp’ phải không…?
Câu đó khiến tôi nổi da gà. Một nụ cười ngốc nghếch hiện lên trên môi trước khi tôi kịp nhận ra mọi thứ. Nó cứ sai sai sao ấy, nếu xét trên cương vị của tôi.
Tôi chỉ nhìn anh ấy cùng nụ cười tỏa sáng trên môi.
Đôi mắt sâu thẳm ấy, cùng cách nói chuyện kỳ lạ và cả vẻ dịu dàng kia
Tôi bất giác nhớ tới một người trong「Yuliana」
Pháp sư, một trong những nhân vật nam đem lòng yêu nữ chính.
Vị pháp sư đó đang ở đây !
Trong vô thức, tôi khẽ phun ra tên anh ấy mặc dù tôi nghĩ rằng chẳng thể nào anh ấy xuất hiện ở đây.
“...Zionne?”