Tên tôi là Shiomi Souta.
Tôi là học sinh trung học năm nhất bình thường đang theo học tại Học viện tư thục Albico.
Vào một ngày tháng Bảy, khi kì thi cuối kì đã kết thúc. Trong lớp sau giờ học.
Trước mặt tôi là Kisogawa Kurumi, một cô gái trong lớp, một gal (gái ăn chơi).
"A-ờ? Thì ừm, chúng ta đang hẹn hò sao? Cậu bị ảo à?"
Để tôi giải thích tình hình.
Khi tôi định nói, cô ấy đã mở đầu bằng câu đó.
"Chẳng phải tôi đã nói với cậu lúc ấy là sẽ thử hẹn hò với cậu, đúng không? Đúng là lúc đó tôi đã nói kiểu như ‘thử xem sao'. Nhưng ‘thử’ thì vẫn chỉ là ‘thử’ thôi, không thể nói là hẹn hò được."
"Ể? Chuyện đó... nhưng chúng ta đã đi hẹn hò vào cuối tuần, đi mua sắm cùng nhau mà, đúng không?"
Tôi đã hẹn hò với Kurumi nhiều lần.
"Cũng có những lần tớ bị gọi đột ngột ngay trong ngày, và cả những lần hủy hẹn vào phút chót nữa."
"Đúng là tôi đã làm vậy. Nhưng đó không phải là hẹn hò, mà là tôi muốn đi công viên giải trí, còn đi mua sắm là vì cần người mang đồ."
V-vậy sao...
Nhưng tôi đã phải trả toàn bộ tiền vé công viên và tiền mua sắm... Khoan đã, không thể nói là hẹn hò là như nào?
"Tôi đơn giản chỉ bị lợi dụng thôi sao...? Không thể nào..."
"À, hiểu rồi, vậy ra cậu tưởng là đang hẹn hò thật hả?"
Kurumi thản nhiên nói.
Cách nói của cô ta có chút ý coi thường tôi.
"H-ha ha ha... đ-đúng rồi nhỉ... sao có thể là hẹn hò được."
Chỉ vì là anh trai của Wine mà tôi đã nghĩ mình là cái gì cơ chứ... một người chẳng nổi bật trong lớp như tôi, so với Kurumi, người là trung tâm của lớp, tại sao tôi lại tự mãn đến như vậy...
"Tự mình hiểu lầm, tự mình tin rằng đang hẹn hò... đúng là ngu mà."
"Đúng vậy, đúng. Souta, cậu đừng hiểu lầm. Dù cùng là ở tầng lớp thấp hơn, tôi vẫn là kẻ chiến thắng ngự trị ở đẳng cấp cao nhất."
Không hiểu sao cô ta lại tự hào về kiến thức otaku của mình.
Có lẽ vì có chung chủ đề nói chuyện mà tôi và Kurumi thường xuyên trò chuyện với nhau. Có khi vì có chung chủ đề mà cô ấy thường chủ động nói chuyện với tôi, và ngực cô ấy cũng lớn, chẳng biết từ lúc nào tôi đã bị hớp hồn rồi...
Đơn giản là tôi thích những cô gái kiểu gal.
"Chậc, hôm nay tôi bận rồi. Cậu vẫn muốn cố nữa hả?"
"Ưm... không, tôi chả còn gì để theo đuổi cả, đúng không?"
"Ờ! Cậu chẳng nhận ra sao Souta? Vì cậu là một thằng vô dụng, một tên hèn mọn, một kẻ dưới đáy xã hội đúng chớ?"
"Vô dụng..."
"Đúng. Cậu chẳng có gì cả. Không cao ráo, nhà chả giàu, và tất nhiên cũng chẳng thông minh. Một nhân vật phụ chẳng có gì. Một nhân vật nền. Đó chính là cậu Souta."
"...À, ừ."
"Còn tôi thì sao? Con gái của chủ tịch một tập đoàn lớn. Giàu có này, dễ thương này, hơn nữa lại là một cô gái dễ gần với bất kỳ ai."
Anh trai cô ấy là một tác giả light novel siêu nổi tiếng. Anh ấy là một nhân vật ưu tú làm việc tại TAKANAWA, một nhà xuất bản lớn đã xuất bản Digima.
Giàu có, xinh đẹp, nổi tiếng. Đó là Matsumae Kurumi.
"Một người chiến thắng có tất cả mọi thứ... Nếu nổi tiếng được như cô ấy, thì tôi có thể hẹn hò với cậu được đấy?"
Nói rồi, Kurumi lấy điện thoại ra. Trên màn hình là hình minh họa một cô gái đáng yêu.
"Izusu Wine..."
"Đúng vậy. VTuber nổi tiếng nhất hiện nay! Là idol số một của tôi. Ahh, dễ thương quá đi mất!"
"Ừ ừ! Tôi biết.”
Izusi Wine, một VTuber nổi tiếng thuộc công ti lớn với hơn một triệu người đăng kí. Và là em gái đáng yêu của tôi...
"Này, đúng vậy! Izusu là dễ thương nhất, số một thế giới!"
Ngay cả cô ta cũng biết, chứng tỏ Wine là một người có sức ảnh hưởng lớn.
“Haizz, tôi muốn gặp Wine một lần ngoài đời thực quá đi mất.”
Tôi định nói rằng gặp ngoài đời thực là điều tôi làm hàng ngày, nhưng rồi lại im lặng.
"Tóm lại, tôi không có ý định hẹn hò với một tên hèn mọn, vô dụng như cậu đâu."
Lời lẽ thật gay gắt... Nhưng dù sao thì tôi cũng đành chấp nhận. Đúng vậy, như Kurumi nói, bản thân tôi chẳng có chút sức hút nào. Chỉ là một học sinh trung học bình thường. Dù có níu kéo hơn nữa, tôi cũng không nghĩ cô ấy sẽ quay lại nhìn tôi.
"Thế nhé..."
Cô ấy nói một câu cụt ngủn rồi bỏ đi.
“Haizz...”
Tôi thở dài.
"Thật sao...? Không, nhưng mà... haizz..."
Cùng lúc có quá nhiều... quá nhiều thứ... như thế này, khiến tinh thần tôi suy sụp. Mấy tháng qua giờ thành công cốc rồi sao...? Hơn nữa, dù chỉ là đang thử, nhưng trong lúc đang "hẹn hò" với tôi, cô ta lại còn hẹn hò với người khác nữa...
Chắc là do tôi cũng chẳng giàu có gì cả...
...Sau này tôi mới biết. Cô ta gọi tất cả các bạn nam trong lớp bằng tên riêng. Cứ hành xử như vậy thì sẽ tăng được thiện cảm từ các bạn nam. Vậy nên cô ta mới làm vậy. Đó hẳn là một chiến lược được vạch ra ngay từ đầu.
"Haizz... Cũng may là trước kì nghỉ hè."
Giờ đã là tháng Bảy. Sắp nghỉ hè rồi. Số ngày đến trường cũng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Số lần chạm mặt Kurumi và cảm thấy khó xử cũng sẽ giảm đi. Đó là niềm an ủi duy nhất của tôi lúc này.
Tôi, bị Kurumi đá, lê bước về nhà.
Dạo gần đây, mỗi ngày đối với tôi đều như Chủ Nhật, tinh thần phấn chấn, bước chân nhẹ tênh. Nhưng giờ thì cơ thể tôi nặng trịch, mệt mỏi, không thiết tha làm gì cả.
"Haizz... không ngờ, ngay cả hẹn hò cũng chỉ là giả... thật là..."
Thật sự mấy tháng vừa rồi là cái quái gì vậy? Tôi vẫn nhớ bố tôi đã mừng rỡ đến thế nào khi tôi có bạn gái. Bị đá đã sốc rồi, nhưng việc làm bố mừng hụt cũng thật đau lòng.
"Không được, không được, nếu cứ với cái vẻ mặt này, bố sẽ lo lắng mất!"
Cố gắng tỏ ra như không có gì. Ừ, phải vậy. Ừ...
Nén nỗi đau lại, tôi trở về nhà.
"Con về rồi đây!"
Nhà tôi là một quán cà phê nằm trước ga tàu, tên là Kissaten Arukuma. Nội thất mang phong cách cổ điển, ánh đèn cam dịu mát chiếu sáng những vị khách bước vào quán.
Nằm trước ga, cộng thêm cà phê ngon, quán nhà tôi khá nổi tiếng trong khu này.
Khách khứa cũng tấp nập, nhưng không đến mức siêu đông đúc. Tôi thì... nghĩ rằng quán này còn có thể làm ăn phát đạt hơn nữa. Cà phê của bố tôi pha nổi tiếng ngon mà.
Ước gì có đài truyền hình đến quay nhỉ. Nếu vậy thì... sẽ đông khách lắm đây.
Mà thôi, đòi hỏi những thứ không có cũng vô ích.
"Ôi, Soo à, về rồi hả con!"
Bố tôi đứng ở quầy pha cà phê, cất tiếng hỏi tôi. Ông có vẻ ngoài rắn rỏi như một lãng tử phong trần nhưng bên trong lại hiền dịu đến lạ. Các vị khách vẫn tiếp tục trò chuyện, không để ý đến tôi. À, tôi chỉ là con trai của ông chủ quán này thôi mà.
"Con về rồi ạ. Vừa đúng lúc."
"Ồ? Thế à...? Hôm nay có phải ca của con đâu."
"Không sao ạ, con muốn động tay một chút cho khuây khỏa."
Tôi định vào trong phòng kho, mặc tạp dề rồi quay lại quầy. Nhưng bố tôi đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
"Soo, hôm nay con không cần phụ quán đâu. Cứ nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì đúng không?"
"!? Bố biết à...?"
"Biết chứ, bố là bố của con mà."
Tôi không thể nào thắng được bố. Có vẻ như ông ấy đã nhận ra tôi về nhà trong trạng thái sốc.
"Con ngâm mình trong bồn tắm thư giãn, rồi ra chơi game với Ii đi."
"Con biết rồi ạ. Hôm nay con sẽ dành thời gian bên cô em gái đáng yêu của mình để quên đi những chuyện không vui."
"Ừm, thế là tốt nhất đó con."
Bố tôi vẫy tay và bỏ đi. Bố tôi, hay đúng hơn, đối với tôi, có một chút khác biệt. Nhưng bố luôn rất tốt với tôi và cả em gái Izusu nữa. Tôi rất yêu gia đình mình.
"Đúng vậy. Mình không thể cứ mãi ủ rũ trước mặt bố được."
Bị từ chối thật đau khổ, và tôi đã muốn suy sụp vài ngày. Nhưng tôi không muốn cứ mãi ủ rũ trước mặt gia đình, khiến họ lo lắng hay phiền lòng.
Thay đổi thôi, ừ, đúng vậy, dù bị bạn gái từ chối, mình vẫn còn gia đình mà.
*
Bất ngờ thay, hiện nay VTuber đang là một xu hướng. Đó là một loại streamer hoạt động trên các trang web phát trực tuyến.
Họ tạo ra một hình ảnh động từ một bức tranh minh họa theo phong cách anime, sau đó thêm chuyển động và giọng nói vào đó. Có thể nói đây là một hình thức livestream mới lạ và độc đáo. Em gái tôi, Shiomi Izusu, đang hoạt động với tư cách là một VTuber. Tên VTuber của con bé là Izusu Wine.
Ngoại hình loli, mắt lệch màu (odd-eye), và giọng nói rất đáng yêu.
Em ấy là một streamer, với vẻ ngoài dễ thương (ở đây là là mô hình, thiết kế nhân vật của VTuber), cách hành xử đáng yêu, cùng với kỹ năng chơi game đỉnh cao và tính cách nổi bật. Sau ba tháng hoạt động, em ấy đã có một triệu người đăng kí kênh, là một VTuber rất nổi tiếng.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Izusu đang stream. Tôi vừa làm bữa tối trong phòng khách, vừa xem em gái tôi chơi game qua màn hình điện thoại.
"Kyahahaha, gà, gà~ Thành cái tổ ong trong nháy mắt luôn~"
Trò chơi Izusu đang chơi là một game battle royale bắn súng. Nhân vật do cô bé điều khiển đã hạ gục kẻ thù trong tích tắc.
<<Wine mạnh quá!>>
<<Wine mạnh không thể tin nổi!>>
<<Không chỉ giọng dễ thương mà ki năng bắn súng cũng siêu đẳng nữa chứ.>>
Trong phần bình luận, những lời khen ngợi dành cho Izusu không ngừng cuộn lên.
"Đúng chớ? Tuyệt vời đúng không? Thiên tài đúng không~? Ai nghĩ vậy thì cho tôi Super Chat đi ♡ Mấy người nghĩ có thể xem stream của tôi miễn phí à ♡ Đằng nào cũng không có bạn gái mà chẳng biết dùng tiền vào đâu, thì ném tiền cho tôi đi chứ ♡ Mà, dù có nhận tiền thì tôi cũng chẳng cảm ơn đặc biệt gì đâu~ ♡"
Izusu công khai đòi donate (ủng hộ). Những gì con bé nói khá gay gắt, đúng kiểu lời của dân anh chị.
Super Chat, hay hiểu đơn giản là tiền boa. Đó là một hệ thống cho phép người xem chuyển tiền cho streamer. Nghĩ lại thì, Super Chat rốt cuộc cũng chỉ là tiền boa thôi nhỉ. Giống như ở các quán bar tay vịn vậy. Cơ mà nếu một nữ nhân viên mà nói "đưa tiền đây" thì có khi còn bị đuổi việc luôn ấy chứ.
<<Đành chịu thôi lol>>
<<Nếu được giọng nói dễ thương đó yêu cầu, tôi sẽ bo ngay!>>
Vậy mà, với kiểu nói chuyện như thế, mọi người vẫn ném tiền cho con bé khá nhiều. "Thật đấy à...?" - Tôi luôn tự hỏi như vậy.
Là anh trai, tôi không muốn em gái mình đi đòi tiền kiểu như thế... Nhưng khi nhìn vào hoàn cảnh gia đình và mong muốn của em ấy, tôi lại không thể kiên quyết nói "dừng lại đi" được.
"A, chào mấy tên FA đáng thương, yếu ớt nhé ♡ Số tiền này tôi sẽ nạp để quay gacha hết đó ♡ Nè nè, cảm giác thế nào? Tiền mình đổ mồ hôi công sức kiếm được lại biến thành tiền tiêu khiển của đứa khác ấy~ ♡ Thật đáng thương quá đi đúng không nhờ~ ♡"
Nói nhiều lời thô thiển như thế mà vẫn được chấp nhận. Không biết là do tính cách của Izusu làm cho điều đó xảy ra, hay là do giọng nói đáng yêu của nó đã làm được điều đó nữa.
Tôi không rõ lắm, nhưng là anh trai, tôi có suy nghĩ riêng về điều này.
Thật sự con bé rất ngoan.
Với phong cách như vậy, vừa khoe khả năng chơi game vừa "chửi" khán giả, buổi stream game đã kết thúc.
"Hôm nay lại kiếm được bộn tiền rồi~ ♡ Haizz, tiền thật là tuyệt vời nhỉ ♡ Tôi yêu tiền nhất trên đời!"
<<Vãi LOL>>
<<Cute nhưng mê tiền, cơ mà thế lại hay>>
<<Lần stream tới xem như thế nào>>
Có vẻ như các streamer thường gửi lời cảm ơn đến những người đã Super Chat ở cuối buổi phát sóng. Nghe nói, nếu được gọi tên, họ sẽ rất vui. Khi đó, họ sẽ muốn Super Chat lần nữa, nên các streamer đều làm vậy. Nhưng...
"Rồi, kết thúc. Bái bai~!"
Buổi phát sóng của Izusu luôn kết thúc bằng câu nói đậm chất khích tướng như vậy.
Tất nhiên, cũng có nhiều phản ứng tiêu cực:
<<Con nhỏ đó làm cái quái gì vậy? Thái độ tệ quá.>>
<<Đã Super Chat cho rồi mà không một lời cảm ơn à?>>
<<Không thèm đọc tin nhắn, hết hi vọng rồi.>>
Thôi thì cũng đành chịu. Em gái tôi có biết nịnh nọt là gì đâu. Nhưng dù vậy, con bé vẫn rất nổi tiếng. Điều đó hoàn toàn là do nó đã xây dựng được hình tượng như vậy trên mạng và được mọi người yêu thích.
<<Cái cảm giác kiểu thế mới hay chứ lol>>
<<Cơ mà nếu nó bắt đầu nịnh nọt thật thì tôi sợ đấy>>
<<Thời buổi này có một con bé cứng rắn không biết nịnh ai mới là hay chứ.>>
Những bình luận trái chiều vẫn liên tiếp xuất hiện.
Về phần tôi, việc em gái tôi được xã hội đón nhận dưới bất kỳ hình thức nào cũng là điều tôi hạnh phúc nhất. Em gái tôi đã nỗ lực hết mình vì gia đình chúng tôi. Vậy nên tôi sẽ hết lòng khen ngợi và động viên em ấy.
"Được rồi. Mang cơm lên thôi."
Cơm rang đã xong, tôi đi lên lầu, đến phòng em tôi.
Cốc cốc...
"Izu ơi! Anh mang cơm đến rồi nè~"
<<Ai đó?>>
<<Ơ? Stream chưa tắt à?>>
"Aaa~ Anh ơi~"
Hãy để tôi giới thiệu lại cô em gái cực kì đáng yêu của mình. Em gái tôi dễ thương nên giới thiệu bao nhiêu lần cũng được đúng không?
Đó là Shiomi Izusu.
Em ấy kém tôi một tuổi, mười lăm tuổi, hiện đang học lớp chín. Nhưng hiện tại, em ấy đang nghỉ học.
Mái tóc màu bạch kim, làn da trắng ngần. Đôi mắt hơi xanh lục, trông không giống người Nhật chút nào.
Cũng phải thôi, em ấy là con lai giữa người Nga và người Nhật.
Bố tôi vốn là người Nga, đã nhập quốc tịch Nhật Bản. Mẹ tôi là người Nhật. Nói thêm, tôi là người Nhật thuần chủng với tóc đen, mắt đen.
Như bạn có thể đoán, tôi và Izusu không có cùng huyết thống. Chúng tôi là anh em nuôi. Hoàn cảnh gia đình tôi có hơi phức tạp một chút, nhưng tôi xin phép không đi vào chi tiết.
Để miêu tả vẻ ngoài của Izusu, em ấy có chiều cao hơi khiêmtốn. Khuôn mặt hoàn hảo như được Chúa tạo ra, với đôi mắt hai mí long lanh cùng với một thân hình cânđối. Nói cách khác, là kiểu loli ngực khủng. Nếu đứng trước mười người, cả mười người đều sẽ đều gọi em ấy là mĩ nữ. Tôi cũng nghĩ vậy.
Nhưng em ấy lại là kiểu người thích ở nhà và ngại giao tiếp. Đó là lí do tại sao em ấy trở thành một VTuber, công việc không cần xuất hiện trước công chúng.
"Anh ơi anh ơi anh ơi~! ♡"
Cái thái độ xấc xược của Izusu Wine vừa nãy đâu mất rồi, ngay khi tôi bước vào phòng, em ấy đã ôm chặt lấy eo tôi. Tôi ôm nó bằng một tay, sau đó xoa đầu. Tôi nghĩ liệu mình có nên xoa đầu đứa em gái đang cố gắng hết sức vì gia đình không. Nhưng...
Izusu nở nụ cười và nói "Sướng quá~ ♡ Em sống vì cái này đây~ ♡" với vẻ mặt mãn nguyện. Tốt quá, có vẻ như em ấy đã vui vẻ hơn một chút rồi.
"Izu! Cơm đây! Bữa tối đặc biệt của anh đó!"
"Anh mang cơm đến tận phòng cho em đó hử~ ♡"
"Ừ. Em không vốn thích ra khỏi phòng mà."
"Vâng ♡ Vâng ♡ Cảm ơn anh~ ♡"
<<Ai ở đó vậy>>
<<Cái giọng nũng nịu này là gì đây? Nghe buồn cười quá>>
"Ăn hết không được bỏ thừa đâu đó."
"Anh ơi, đút cơm cho em ăn đi~ ♡"
<<Đút cơm cho ăn ư!?>>
<<Ô, anh trai!? Wine có anh trai sao!?>>
"Ừm! Được thôi!"
"Hoan hô~ ♡ Cảm ơn anh~ ♡"
<<Không, đút thật luôn à!>>
<<Thế này thì hỏng hình tượng rồi sao!?>>
<<Chết tiệt thằng anh này, dụ dỗ Wine à, đùa giỡn quá đáng vậy!>>
<<Ghen tị quá!>>
Nói tôi chiều em tôi cũng được.
Nhưng tôi không muốn từ chối yêu cầu của em mình. Nếu điều đó khiến em ấy vui lên thì cũng chẳng đáng gì.
<<Ngọt quá! Tiểu đường rồi!>>
<<Cái giọng gì thế kia!>>
<<Chết tiệt! Đổi chỗ cho tao đi thằng anh kia!>>
Tôi và Izusu ngồi cạnh nhau trên giường.
"Anh ơi~ Nhanh lên~"
"Rồi rồi. Đây, a~n."
"Aaa ♡ Ưm~ ♡ Cơm rang của anh ngon nhất thế giới~ ♡"
<<Aaa ư!?>>
<<Đút kiểu Aaa cho Wine ư!>>
<<Chết tiệt, tôi cũng muốn làm thế!>>
"Anh ơi, miếng nữa, cho em miếng nữa đi~ ♡"
<<Con ma cà rồng mọi hôm sao giờ lại thành thế này rồi?>>
<<Trời ơi! Ghen tị chết đi được!>>
<<Tử hình! Tử hình!>>
<<Thôi thì, an ủi duy nhất là đối thủ là anh trai.>>
<<Có vẻ là anh trai ruột nên có thể tha. Nhưng nếu là người ngoài thì chắc cõi mạng sẽ điên lên mất.>>
Chẳng mấy chốc, Izusu đã ăn xong món cơm rang.
"Phù, no căng bụng rồi đó, cơ bụng căng thì cơ mắt cụp rùi."
"Này, ăn xong đừng ngủ ngay. Sẽ thành bò đấy."
"Em mệt vì livestream nên muốn nghỉ ngơi trên đùi anh cơ."
<<Gối đùi đây rồi!>>
<<Muốn được Wine gối đùi quá!>>
<<Tôi cũng muốn làm anh trai của Wine!>>
<<Chết tiệt! Muốn nhìn mặt thật của Wine quá! Muốn được gối đùi quá!>>
Nghỉ ngơi à... Quả nhiên em ấy đã cố gắng rất nhiều. Đúng vậy mà. Ai mà muốn tự nguyện làm những việc có thể khiến người khác ghét bỏ chứ.
Nhưng em gái tôi lại làm được. Vì gia đình. ...Nhưng.
Bị Kurumi từ chối, nhưng giờ tôi đã lấy lại bình tĩnh. Chính vì vậy hiện tại tôi mới có thể dành thời gian suy nghĩ về những điều đã gác lại. Dù sao thì, việc ép em gái làm việc quá sức cũng không tốt.
Tôi vừa vuốt ve mái tóc của Izusu vừa nói:
"Izu... về buổi livestream vừa nãy..."
"Oa, anh đã xem livestream của em ư ♡"
"Ờ, nhưng anh không ném Super Chat đâu nhé."
"Không sao đâu mà ♡ Tiền nong gì chứ ♡ Anh xem là em vui rồi ♡"
<<Vui đến cỡ này dù không có Super Chat.>>
<<Anh trai được yêu thương quá.>>
"Super Chat... à."
Những gì tôi sắp nói sẽ gây bất lợi cho tài chính gia đình. Nó sẽ tạo thêm áp lực lên bố, và hơn hết là Izusu, người đã cố gắng rất nhiều.
Nhưng khi bị Kurumi từ chối và trở về nhà, nhìn thấy bố là người đầu tiên lo lắng cho mình, tôi lại suy nghĩ. Gia đình đối với tôi là một thứ đặc biệt và quý giá. Tôi không muốn nhìn thấy gia đình mình bị tổn thương. Tôi biết, đây là ích kỉ. Nhưng trước đó, tôi... là một người anh.
"...Này, anh đã nghĩ từ lâu rồi, Izu ạ."
Tôi nói ra điều mình muốn nói với em gái.
"Anh nghĩ em nên dừng việc mang tính cách ngông nghênh ấy lại, với cả đừng nói những điều tệ hại với người xem nữa."
"Hả? Bỏ đi? Ý anh là gì?"
"Việc phớt lờ bình luận của những người đã mất công đến xem là không tốt đâu. Ít nhất, với những người đã bật Super Chat, nói lời cảm ơn cũng là phép lịch sự đúng không?"
Tôi đã nghĩ điều này từ rất lâu rồi. Tôi biết em gái mình là một đứa trẻ ngoan. Tôi cũng biết rằng em tôi tự nhận thức được điều đó và chỉ đang diễn như vậy.
Dù gì... tôi vẫn không thể chịu được khi thấy em gái mình phải cố gắng đến thế.
"Ưm... nhưng mà... em làm vậy vì nhân vật đó được yêu thích, được ủng hộ mà."
"Ừ, anh biết. Anh biết em thực ra là một người tốt bụng. Nhưng mà anh đau lòng lắm. Trong các bình luận, những kẻ anti hay sao ấy. Anh không thể chịu nổi khi thấy những kẻ đó nói những điều tệ bạc về em."
<<Anh trai tốt bụng quá>>
<<Wine cũng tốt bụng nữa>>
<<Cặp anh em này là cặp anh em tốt bụng à?>>
"Nhưng... nhưng mà... nếu không hành xử theo ý muốn của người xem, thì em sẽ không nhận được Super Chat."
"Này... anh đã muốn nói từ lâu rồi, về chuyện tiền nong, em không cần phải bận tâm đâu. Kể cả khi nhà mình nghèo đi chăng nữa."
<<Khoan đã!? Sự thật nổ não kìa!>>
<<Ơ, nhà Wine nghèo à? Lần đầu tiên nghe đấy!>>
"Nhà mình đúng là có nhiều chuyện phức tạp thật. Mẹ mất, bố một mình nuôi nấng chúng ta. Khoản nợ khi mở quán vẫn chưa trả hết. Anh biết em đã quyết tâm livestream vì gia đình mình, vì nhà mình không dư dả tiền bạc."
Bố tôi đang điều hành quán cà phê. Cùng nhau mở quán, đó là ước mơ của ông và người mẹ đã mất của chúng tôi.
<<Muốn khóc quá>>
<<Vậy ra việc ám ảnh với tiền là vì gia đình sao!>>
<<Bố đơn thân à, có vẻ vất vả nhỉ.>>
"Dù có như vậy, em không cần phải cố gắng đâu."
"...Anh cũng đang cố gắng mà. Anh đang săn học bổng của trường đúng không?"
"Cũng đúng. Nhưng, chuyện của anh không quan trọng."
"Không phải không quan trọng! Anh còn làm việc nhà, chăm sóc em thay cho bố, rồi còn học đến tận khuya nữa. Rồi đến một lúc nào đó anh sẽ kiệt sức mất thôi..."
<<Thằng anh này tốt quá!>>
<<Làm hết việc nhà mà còn cố gắng học hành nữa chứ.>>
<<Nghỉ ngơi đi anh trai!>>
"Anh còn trẻ nên không sao. Vì vậy em không cần phải kiếm tiền đâu."
"Không. Em không muốn chỉ có anh và bố phải chịu gánh nặng. Em sẽ không bỏ cuộc đâu. Bởi vì, em yêu gia đình mình mà."
<<Oa, Wineeeeee!>>
<<Kiên cường! Kiên cường quá!>>
<<Từ giờ tôi sẽ không anti nữa, tôi đã nhìn nhận lại rồi.>>
<<Cổ không phải là kẻ ham tiền đâu, xin lỗi nhé>>
<<Cứ coi như đây là tiền để trang trải cho gia đình đi!>>
Tôi xoa đầu đứa em gái đang khóc. Thật sự mà nói, em gái tôi là tốt bụng và tuyệt vời nhất. Tôi đã nghĩ rằng em tôi đang cố gắng quá sức vì gia đình. Nhưng không phải vậy. Em ấy đang làm điều đó với sự quyết tâm và ý chí của riêng mình. ...Thế thì tôi không thể bắt Izusu dừng hoạt động được.
"Anh hiểu rồi, anh đã nhận được sự kiên cường của Izu. Nhưng nếu thấy quá sức, hãy nói với anh ngay nhé. Anh sẽ luôn ở bên em mà."
<<A…, anh….!>>
<<Anh trai của Wine tử tế quá… Không, tôi đổ luôn rồi!>>
<<Bình luận về em gái giảm rồi.>>
<<Vì cả hai anh em đều quá tốt bụng mà.>>
<<Thế này thì phải ủng hộ thôi! Tôi sẽ đầu tư!>>
Và đúng lúc đó.
PRRRRR♪
Điện thoại tôi đổ chuông. Tôi liếc nhìn xem ai gọi thì thấy tên Kisogawa Kurumi hiện trên màn hình.
"...Chả muốn nghe tí nào. Đặc biệt là hôm nay, vừa mới bị đá xong."
“Sao vậy? Anh không nghe à?”
“Là người anh không muốn nghe máy nhất lúc này.”
"Ai vậy anh?"
"Bạn cùng lớp."
"Hừm, tại sao?"
"Anh tỏ tình nhưng bị từ chối rồi."
<<Diễn biến gì đây!>>
<<Thế mà dám từ chối anh trai của Wine à!>>
<<Dám làm điều tồi tệ với một người anh trai như thế này!>>
<<Con nhỏ đó là ai?>>
<<Thấy bảo là cùng lớp mà.>>
“Thật tồi tệ! Thật tệ hại!”
Tôi vui vì Izusu thực sự tức giận thay tôi. Tôi biết bố và Izusu đều đứng về phía tôi.
"Thôi thì cũng đành chịu thôi. Anh chẳng có gì cả. Mặt mũi cũng bình thường, chiều cao cũng không nổi bật."
"Nhưng anh rất tốt!"
<<Đúng vậy! Anh trai của Wine rất tốt bụng!>>
<<Đập chết con nhỏ đã đá anh ấy đi!>>
<<Con ngốc nào vậy?>>
"Là ai thế anh!?"
"Là nhỏ tên Kisogawa. Kisogawa Kurumi."
“Kurumi phế vật à. Đúng như cái tên, nó là một con nhỏ phế vật!”
<<Kurumi phế vật. Tên đã nói lên tất cả!>>
<<Ê đội đặc nhiệm! Tìm rồi phốt nó lên mạng đi!>>
<<Hả? Kisogawa hình như học lớp bên cạnh tôi mà.>>
<<Ơ, khoan, thật á!? Được rồi, làm đi, phốt thẳng lên mạng đi!>>
<<Không, đợi đã. Nếu cùng trường với Kurumi phế vật, thì chẳng phải có thể tìm được anh trai của Wine rồi sao?>>
<<Đúng vậy! Cứ tìm trong trường xem ai bị Kurumi phế vật đá hôm nay là biết ngay!>>
<<Đúng rồi!>>
<<Nhưng mà anh trai Wine đáng thương quá, không muốn bêu riếu đâu!>>
<<Đúng thật!>>
<<Nhưng mà tò mò quá>>
<<Vì anh trai đó biết Wine ngoài đời thật mà, đúng không?>>
<<Ôi… Tôi bắt đầu tò mò rồi!>>
Tôi vừa xoa đầu đứa em gái đang tức giận vừa nói:
"Cảm ơn em vì đã tức giận thay anh. Nhiêu đó là đủ rồi."
“Mmm... Nếu anh nói không sao thì không sao, nhưng Izu không thể tha thứ được! Con nhỏ Kurumi phế vật đó!"
Và đúng lúc đó, tôi chợt nhận ra.
"Này, Izu. Em có thấy điện thoại của mình cứ rung liên tục không?"
"Hả? Lấy giùm em với!"
<<Ồ! Cuối cùng cũng để ý kìa!>>
<<Wine chú ý! Cô chưa tắt livestream kìa!>>
Tôi đưa điện thoại cho Izusu. Sắc mặt con bé lập tức tái mét.
"Sao vậy?"
"Em... hình như quên tắt livestream rồi."
Hả? Hả, HẢ HẢ HẢ HẢ HẢ HẢ HẢ HẢ HẢ HẢ HẢ HẢ HẢ!! Quên tắt livestream, khoa...!? Vậy thì!
Tất cả những gì bọn tôi nói từ nãy giờ đều bị nghe thấy hết sao!?
*
Em gái tôi, Izusu, đã quên tắt livestream.
Có vẻ như sau khi buổi livestream chơi game kết thúc, việc tôi mang cơm rang đến, đút cho em ấy ăn, và sau đó là những chuyện gia đình mà tôi đã kể, tất cả đều đã bị lộ ra ngoài rồi.
Sau đó, quản lý của Izusu lập tức gọi điện. Có vẻ như con bé đã bị la mắng rất nhiều.
*
Tại phòng của em gái tôi.
"Anh ơi, em xin lỗi..."
Izusu trong bộ đồ ngủ cúi đầu thật sâu. Đứa em gái luôn tràn đầy năng lượng trước mặt tôi giờ lại thu mình lại, cúi đầu. Có lẽ em ấy đang thực sự hối hận. Vậy thì điều tôi nên làm không phải là la mắng. Tôi đặt tay lên đầu em tôi.
"Đừng bận tâm. Ai cũng có lúc mắc lỗi mà."
"Ưmm... ♡ Em yêu anh... ♡"
"Tuy nhiên, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây. Vì quên tắt livestream mà em đã để lộ tính cách mất rồi."
"Vâng, nhiều thứ tệ lắm. Lộ cả việc xây dựng nhân vật rồi..."
"Đúng vậy..."
Trong đầu tôi chợt hiện lên từ "sa thải". Chết tiệt, em gái mình đã cố gắng hết sức vì gia đình, đã xây dựng được một vị trí nhất định trong vai trò VTuber vậy mà...! Chỉ vì tôi không nhận ra em ấy quên tắt livestream...! Mọi thứ mà em ấy đã xây dựng đều trở thành công cốc. Tôi đúng là một người anh thất bại.
"Nhưng mà, nhưng mà, không phải chỉ toàn điều tồi tệ đâu!"
Ơ, ơ? Sao em tôi lại cười tươi thế...?
"Sao cơ, không chỉ toàn điều tồi tệ sao? Ý em là sao?"
Theo những gì Izusu nghe từ quản lý của em ấy...
Công ty VTuber mà em gái tôi đang làm việc sẽ không sa thải Izusu vì chuyện này. Và, sự cố livestream lần này đã gây bão một cách khủng khiếp.
"B-bão...?"
"Nghĩa là được lan truyền rộng rãi ấy anh! Nhìn này, số người đăng kí kênh đã tăng thêm 250.000 người rồi!"
"C-cái gì!?"
"Khoan đã, hình như vừa nãy mới đạt 1 triệu người đăng kí thôi mà, đúng không?"
"Đúng vậy! Kể từ sau vụ livestream tai quái đó, số người đăng ký đã tăng thêm 250.000 người đó! Chỉ trong một đêm thôi!"
N-nói vậy tôi cũng không hiểu nổi...
Không, đợi đã, Izusu đạt 1 triệu trong ba tháng và được đánh giá là rất giỏi.
"...Vậy, việc tăng thêm 250.000 người trong một đêm là..."
"Tăng quá nhanh rồi, em tuyệt thật đấy!"
"Không, người tuyệt vời là anh đó!"
"Anh á?"
"Đúng rồi! Nhìn xu hướng trên Twitter đi!"
Twitter đang náo loạn như một lễ hội.
Từ khóa “#Anh_trai_của_Wine” đang đứng đầu xu hướng thế giới. Ngoài ra, các từ khóa khác như “anh trai”, “sự cố stream”, “livestream tai nạn của Izusu Wine”, “anh trai tốt bụng”, v.v. cũng đang được lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội.
Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa... Chưa bao giờ hành động của tôi lại có thể ảnh hưởng đến bất kì ai mà tôi không quen biết...
"C-cái này... đáng sợ thật."
"Đúng không! Tất cả là nhờ anh đó!"
"Không, anh có làm gì đâu chứ..."
"Vì có anh, em mới dám thể hiện con người thật của mình. Dù là một tai nạn, nhưng em nghĩ chính cuộc trò chuyện với anh đã giúp điều đó lan truyền khắp thế giới."
Mà, một mình em cũng không thể tự nói rằng "thực ra nhà tôi là gia đình bố đơn thân" hay "tôi chỉ đang xây dựng hình tượng thôi" được. Chính vì có tôi ở đó, và có cuộc trò chuyện giữa tôi với em ấy nên mọi người mới hiểu được hoàn cảnh gia đình. Có thể nói là nhờ tôi. Dù tôi chẳng làm gì cả.
"Hầu hết mọi người đều ủng hộ Izusu. Ngay cả những người từng là anti cũng nói 'cố lên' nữa... Em vui lắm."
Từng giọt nước mắt hạnh phúc của Izusu rơi xuống.
Anti à... Nghe nói, khi trở thành người nổi tiếng, chắc chắn sẽ có những người có ý kiến trái chiều.
"Em đã luôn, luôn lừa dối mọi người. Em sợ khi để lộ con người thật của mình. Nhưng, mọi người đã chấp nhận em. Em vui lắm..."
"Vậy à. Thế thì tốt quá rồi còn gì."
"Vâng...!"
Mặc dù đã có nhiều chuyện khó khăn, nhưng cuối cùng em gái tôi đã cười, vậy là tốt rồi.
"Nhân tiện, anh này, quản lý có hỏi em là anh có muốn làm VTuber ở công ti em không?"
"Hả? Ơ, a-anh làm VTuber à!?"
"Vì đã gây bão đến mức này rồi, độ nhận diện cũng cao đúng không? Nếu mở kênh thì chắc chắn sẽ phát triển mà!"
Từ gương mặt đang khóc bóc chốc chuyển sang vẻ mặt hưng phấn, con bé tiếp tục nói.
"Đúng hông, nhở nhở nhở nhở!"
"Em nói thế là không được. Anh chỉ là một người bình thường thôi, khác với em nhiều lắm."
"Nhưng anh là anh trai của Izusu Wine mà, đúng không? Kết hợp với chủ đề đang hot lần này, chắc chắn anh sẽ được rất nhiều người đón nhận đấy!"
"Nhưng mà anh chẳng làm được gì cả..."
"Chúng ta sẽ xây dưng hình tượng anh em VTuber! Chắc chắn sẽ thành công mà!"
"Không không không, không được đâu!"
"Không sao đâu, anh cùng em làm VTuber đi! Rồi chúng ta sẽ giúp bố đỡ vất vả hơn!"
"Đ-đúng vậy...!"
Nếu hai anh em cùng làm VTuber, thu nhập sẽ tăng gấp đôi. Gánh nặng của bố sẽ giảm bớt...!
Điều đó thật hấp dẫn... Tôi cảm thấy đây chính là bước ngoặt định mệnh.
Trước mắt tôi có hai con đường.
Một là cứ thế dựa dẫm vào gia đình, để em gái một mình làm việc, còn tôi thì cứ an nhàn tận hưởng cuộc sống học sinh...
Hay là cùng với em gái, cống hiến sức lực cho gia đình...
"Chuyện đó, không cần phải chọn."
Khi bị Kurumi từ chối, gia đình đã an ủi tôi trong lúc đau khổ. Nhưng trước đó, ở những nơi tôi không nhìn thấy, tôi đã được gia đình hỗ trợ. Bố và Izusu đều đang cố gắng vì gia đình. Tôi cũng vậy...!
"Được rồi, anh hiểu rồi. Anh sẽ thử."
"Hoan hô! Vậy em sẽ liên hệ với quản lý nhé! Chúng ta cùng cố gắng nào!"
Thế là tôi đã quyết định debut làm VTuber. Dù còn rất lo lắng không biết có làm được không, nhưng tôi sẽ làm. Rồi tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền, để bố và Izusu được thoải mái hơn, bù đắp cho những gì tôi đã dựa dẫm vào họ bấy lâu nay!
// Izusu cố ý đọc chệch đi. Cụ thể là “Kuru” (くる) thành “Kuzu”( くず) nghĩa là “rác rưởi”