Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

74 503

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

212 2024

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

(Đang ra)

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

西浦真魚

Kiếp này, tôi nhất định sẽ sống theo cách mà bản thân mong muốn!

30 232

Mushoku tensei

(Đang ra)

Mushoku tensei

Rifujin na Magonote

Câu truyện bắt đầu với một tên Otaku vô công rồi nghề 34 tuổi; Sống một cuộc sống không ra gì, khi tự nhốt mình trong phòng và ăn bám bố mẹ. Và rồi đỉnh điểm của sự rác rưởi khi anh ta đã bỏ qua đám t

1 7

Ghi chú của Aster

(Đang ra)

Ghi chú của Aster

白伊韵歌

"Khi nào tôi mới có thể ăn được một bữa no bụng đây?!"

1 7

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

AkuaSenpai

Một bộ romcom mới tràn đầy lời thoại dí dỏm, những hiểu lầm dở khóc dở cười, thần tượng ảo và cả... chủ nghĩa khổ dâm, đến từ tác giả của "Blood? Suckers!".

16 3

Tập 01: Em tôi quên tắt live - #2: Đáng lẽ hai anh em phải stream xin lỗi, nhưng nó lạ lắm

Hôm nay là ngày bắt đầu kì nghỉ sau kiểm tra. Một quãng nghỉ ngắn trước lễ bế giảng.

Đây là quán cà phê Kissaten Arukuma, một quán cà phê nhỏ do bố tôi làm chủ. Tôi đang mặc tạp dề và nói chuyện với khách hàng là cô ấy.

"Ơ, vậy ra Sou không hẹn hò với Kinogawa à?"

"À, đúng vậy... Uta à."

Người đang uống cà phê đá là bạn cùng lớp và cũng là cô bạn hồi nhỏ của tôi. Tên cô ấy là Uesaki Utako.

Cô có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc màu nâu nhạt được buộc lệch sang một bên. Nhà Utako tuy hơi xa ga tàu nhưng dù gì cũng vẫn là hàng xóm gần nhà, nên chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ.

Cô ấy học cùng trường cấp hai với tôi.

Nhân tiện, anh trai của Utako hình như cũng học cùng trường với tôi, hơn nữa còn là một tiểu thuyết gia light novel đang hoạt động.

"Thật á? Vậy là từ trước đến giờ tớ đã hiểu lầm là hai người hẹn hò sao?"

"Thì, ừ..."

"Không nhận ra điều đó à... sao cậu ngốc thế hả Sou?"

"Im đi... Cậu lại đến đây để trêu tớ đấy à."

"Dám đuổi khách về hả, Sou đúng là nhân viên tệ mà."

Tôi vẫn còn là học sinh cấp ba, mười sáu tuổi, nhưng lại làm việc ở quán cà phê này. Trường chúng tôi cho phép đi làm thêm, nhưng công việc ở quán cà phê giống như phụ giúp việc nhà vậy, nên tôi không có tiền lương.

"Cậu có tham gia câu lạc bộ không?"

"Hôm nay câu lạc bộ xong rồi."

Utako là thành viên của đội bóng rổ. Trường chúng tôi là một trường thể thao nổi tiếng, và Utako là một thành viên chính thức ở đó.

“Cậu giải thích cái này hộ tớ.”

"Có gì muốn hỏi à? Gì vậy?"

Utako bấm điện thoại rồi đưa cho tôi.

Trang web phát trực tiếp được mở ra. Hình thu nhỏ của buổi phát sóng hôm trước đang hiển thị.

"Tớ đúng là hơi bất cẩn. Isuzu là Isuzu Wine à... Đây là Sou phải không?"

"Ể!? À, không... sao... sao cậu hỏi vậy?"

"Nói dối tệ quá đấy?"

"Im đi... Sao cậu lại nhận ra tớ?"

"Vì tớ đã xem video cắt ghép buổi phát sóng game của Isuzu Wine."

Gần đây, có những video cắt ghép một phần buổi phát sóng của VTuber. Bởi vì stream game thường mất rất nhiều thời gian, vậy nên những video chỉ tổng hợp những phần thú vị trong buổi phát sóng được yêu cầu, và thế là các video cắt ghép được tạo ra.

"Xem video thôi mà sao cậu lại nhận ra tớ vậy?"

"Giọng nói."

"Hả? Giọng nói?"

"Ừ. Tớ nhận ra ngay đó là giọng của Sou. Giọng Sou từ xưa đã rất hay rồi mà."

"Thế... thế sao.”

Giọng của mình thì làm sao mà biết được chứ. Tự mình cảm nhận thì tôi chịu.

"...Mà, với lại, đó là giọng của người mình thích nữa."

"Ể? Cậu nói gì cơ?"

"Không có gì đâu, Sou là đồ ngốc."

Utako "hứ" một tiếng rồi quay mặt đi.

Cô gái này ở bên ngoài khá hòa đồng, lại còn xinh nữa nên có rất nhiều fan hâm mộ giấu mặt. Nhưng đôi khi cậu ấy lại nổi giận, hoặc nói những lời cay nghiệt, có những lúc nặng lời kinh khủng chỉ với mình tôi.

"Mà, những người khác hình như đã nhận ra Sou là anh trai của Wine dựa vào tên của Kisogawa và chuyện Sou bị Kisogawa đá rồi đấy."

"Hả!? Sao, sao chuyện tớ bị từ chối mà bạn cùng lớp lại biết được?"

"Nó được lan truyền trên nhóm chat của hội con gái trong lớp rồi. Chuyện cậu bị đá đó."

"Ai đã lan truyền ra vậy!?"

"Chính Kisogawa."

Utako đưa cho tôi xem ảnh chụp màn hình tin nhắn.

Trong nhóm chat của con gái lớp 1-A mà tôi đang học... Đúng là vậy thật.

<<Bị thằng otaku ghê tởm tỏ tình. Hắn ta hình như đã hiểu lầm là đang hẹn hò. Bị từ chối trong tích tắc.>>

Nhân tiện, tin nhắn này được gửi ngay sau khi tôi bị từ chối.

"...Không có lòng người sao?"

"Không có đâu. Chia buồn nhé."

Utako vỗ vỗ vai tôi.

“Cậu cũng có mặt tốt mà… So với Kurumi kia thì…”

“Sao tớ lại không nhận ra cô ta tồi tệ đến vậy chứ?”

“Sao lại thế nhỉ...”

Người ta nói tình yêu là mù quáng, chắc là vậy rồi.

Có lẽ vậy... Khi còn hẹn hò, tôi chẳng thấy bất kỳ khuyết điểm nào của Kurumi cả.

“Từ nhóm chat của lũ con gái, thông tin này đã bị lan truyền, rồi trong buổi phát sóng hôm qua, tên của Kisogawa lại được nhắc đến nữa, và thế là hầu hết mọi người đều đã nhận ra cậu là anh trai của Wine rồi.”

“À! ...Mà, đúng là tớ đã nhắc đến tên Kisogawa...”

“Thôi, đó là sự cố mà. Vì cậu đã không nhận ra là mình chưa tắt live phải không?”

“Không, dù không cố ý thì cũng không được...”

Đúng là Kuzumi là một người tồi tệ, và tôi đã bị đối xử tệ bạc. Nhưng mà... việc để lộ tên thật trên mạng thì...

“Hừm... Sou tốt bụng thật đấy. Cậu chẳng cần bận tâm đến người con gái đã phản bội mình gì cả. Đáng đời mà, cô ta đã gặp chuyện tồi tệ rồi còn gì?”

“Thì... đúng là vậy. Tớ đã bị lợi dụng, bị gọi đi đột ngột, bị bắt đi mua sắm cùng nữa.”

“Vậy thì đó là quả báo mà. Ông trời đã trừng phạt Kurumi vì những việc xấu cô ta đã làm. Thế nên, cậu không cần phải lo lắng gì đâu, được không?”

Utako nở một nụ cười tươi sáng như bầu trời mùa hè bên ngoài. Nhìn nụ cười xinh đẹp đó, trái tim đang chùng xuống của tôi cũng được vực dậy một chút.

“Cảm ơn. ...Đúng vậy, tớ không nên bận tâm đến cô ta nữa.”

“Đúng vậy! Hãy quên cô ta đi. Mà nói đúng ra, cậu còn phải nghĩ đến chuyện khác nữa chứ.”

“Chuyện khác là gì?”

“Chuyện cậu là anh trai của Wine đã bị cả trường biết mới là vấn đề lớn hơn đấy.”

“Đúng, đúng rồi nhỉ...”

Tôi trả lại điện thoại cho Utako, cô ấy vừa nghịch màn hình vừa nói.

“Buổi stream hôm trước bây giờ đang cực kỳ hot. Các video cắt ghép cũng được làm rất nhiều, và tất cả những người trẻ tuổi đều biết là Isuzu Wine có một người anh trai. Thế nên, ở trường mình, cậu đã trở nên rất nổi tiếng rồi đấy.”

À, ra vậy...

“Chắc sẽ ồn ào một thời gian đấy. Đến trường chắc sẽ bị hỏi dồn dập đến phát điên luôn. Dù sao thì, vì cậu là anh trai của một VTuber nổi tiếng mà, sẽ có rất nhiều nam sinh muốn làm quen với Isuzu Wine đến làm phiền cậu đấy. Cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé.”

Quả thật, Isuzu là mĩ nhân tuyệt thế đẹp nhất thế giới. Chắc chắn mọi đàn ông trên thế giới đều sẽ bị thu hút. Nhưng tôi cũng không thể hiểu được cái cảm giác muốn tiếp cận tôi như một bước đệm để gần gũi với em ấy.

“Thôi rồi... tớ không muốn đến trường nữa...”

“Ít nhất thì cũng còn một tia hi vọng là sắp nghỉ hè rồi.”

“V-vậy à. Đúng vậy. Người ta nói tin đồn chỉ tồn tại được bảy ngày thôi, sau kì nghỉ chắc chắn sẽ chuyển sang chủ đề khác!”

“Không có chuyện đó đâu.”

“Trả lời nhanh vậy!?”

“Isuzu Wine là một VTuber siêu nổi tiếng mà. Tớ nghĩ chủ đề này sẽ còn tiếp tục một thời gian nữa. Mà dù sao thì, kì nghỉ hè cũng chẳng có gì thay đổi cả.”

“...Muốn bỏ học quá.”

“Nếu vậy chú Arikatsu sẽ buồn đấy.”

Arikatsu là bố tôi. Shiomi Sapro Arikatsu.

Ông ấy từng là người Nga nhưng đã nhập quốc tịch Nhật Bản và có cái tên hiện tại. Chuyện của bố tôi khá đặc biệt. Tôi, bố tôi và Isuzu không có cùng huyết thống. Thế nhưng bố vẫn xem tôi như con ruột. Ông đã tận tâm nuôi dưỡng tôi.

Dù nhà tôi nợ nần, không đủ khả năng cho tôi đi học, bố vẫn luôn nói "Đừng lo chuyện học phí" như mọi lần. Tôi rất yêu quý người bố như vậy.

“Vì chú Arikatsu, cậu phải đi học đầy đủ chứ.”

“...Đúng vậy.”

Ngay lúc đó.

Cánh cửa tự động mở ra... và một người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm đột ngột xuất hiện.

“Gì thế này? Kẻ hủy diệt à?”

Một gã khổng lồ mà dù có nói là robot sát thủ từ tương lai cũng chẳng thấy gì sai cả, đang đảo mắt nhìn quanh. Bất chợt, ông ta nhìn về phía tôi và tiến đến gần.

“Chạy đi Sou! Sẽ bị giết mất! Bị Kẻ hủy diệt giết mất!”

“Không, không phải chạy thì đi đâu chứ...?”

Người đàn ông dừng lại trước mặt tôi và hỏi

“Là Shiomi Souta phải không?”

“À, vâng...”

Thế rồi, người đàn ông thò tay vào túi. Ông ta rút ra một tấm danh thiếp.

“Tôi là người được giám đốc của '812 Production' cử đến. Tôi đến đón cậu Shiomi.”

“812 Production...?”

Sao cái tên này nghe quen quen nhỉ...

Nghe vậy, Utako vội vàng nói

“812 Production là công ti quản lý VTuber lớn nhất đấy! Isuzu Wine cũng thuộc công ty đó mà!”

“! Ra vậy, là công ti mà Isuzu đang làm việc sao! Nhưng... không phải em tôi mà là tôi... Có chuyện gì vậy?”

Khi tôi nhận lấy danh thiếp, người đàn ông to lớn nói

“Cậu chưa nghe từ Isuzu Wine sao? Cô ấy nói muốn họp về chuyện VTuber nên hôm nay sẽ có người đến đón.”

“À, không... tôi chưa nghe...”

“Vậy à. Thành thật xin lỗi. Bây giờ cậu có rảnh không?”

Người này trông có vẻ dữ dằn nhưng cách nói chuyện lại rất lịch sự, có lẽ không phải là người đáng sợ cho lắm...

“À, ừm... nếu ca làm của tôi xong thì được ạ.”

“Vậy thì, tôi sẽ đợi bên ngoài, khi nào cậu làm xong thì hãy gọi tôi nhé.”

Người đàn ông to lớn cúi đầu và rời đi.

Trên danh thiếp ghi là Tetsukawa. Chắc đó là tên của người đàn ông vừa rồi.

Khi tôi còn đang ngẩn ngơ, Utako, với ánh mắt lấp lánh, nói

“Sou giỏi quá đi. 812 Production là công ti lớn nhất mà! Cậu được bên đó mời cơ đấy!”

“Không phải mời mà là được đề nghị thông qua em gái. Chắc là muốn lợi dụng sự nổi tiếng để hỏi tôi có muốn làm VTuber không ấy mà.”

Ngay sau ngày xảy ra sự cố phát sóng, cuộc nói chuyện ấy đã đến. Tôi rất hào hứng nên đã hỏi ý kiến bố ngay, và mọi chuyện diễn ra theo hướng "cứ thử nghe xem sao".

“Tuyệt vời, tuyệt vời quá. Chưa từng có tiền lệ luôn đó! Nhưng mà, tất cả các streamer thuộc 812 Production đều là nữ đấy. Cậu có ổn không?”

“Hả...? T-tất cả đều là nữ!?”

“Ừ. Công ti đó nổi tiếng là chỉ nhận con gái mà.”

Ể...? T-tức là...

Trong công ty VTuber đó... tôi là đứa con trai duy nhất sao!? Xung quanh toàn là con gái ư!?

Nhân tiện, 812 được đọc là “tám trăm mười hai” chứ không phải “tám một hai”.

“Đến một nơi kinh khủng thật rồi...”

*

Được người đàn ông to lớn bí ẩn xuất hiện ở quán dẫn đi, tôi đã đến một tòa nhà cực kì hoành tráng ở Tokyo. Bên cạnh đó là tòa nhà TAKAWAWA khổng lồ. Một tòa nhà to ngang ngửa với nhà xuất bản đó nằm bên cạnh. Đó chính là trụ sở của 812 Production.

Tôi cùng với Tetsukawa bước vào tòa nhà. Ngay khi chuẩn bị lên thang máy thì

“Xin lỗi! Cho đi nhờ với!”

Một đứa trẻ nhỏ, bé xíu, chạy vội vã về phía chúng tôi. Chắc khoảng học sinh tiểu học. Nhỏ nhắn, ngực lép, và... mái tóc xoăn vàng.

Tôi bấm nút mở thang máy.

“Phù phù... Cảm ơn ạ.”

“Này. Em muốn lên tầng mấy?”

Cô bé nhìn tôi với đôi mắt mở to.

“...Chắc là không biết em rồi.”

“Vậy thì không sao đâu. Bọn tôi đang lên tầng mười một.”

Cửa thang máy đóng lại. Cô bé giờ đứng ngay bên cạnh tôi.

“G-gì thế...?”

“Anh... đến đây có việc gì vậy?”

“Chút chuyện thôi.”

Chắc nói là tôi đến để làm VTuber thì cũng chẳng ai hiểu đâu. Mà cũng không cần phải nói.

“Còn em nữa, học sinh tiểu học thì đến đây làm gì?”

“Học sinh tiểu học ư? Nhìn em thế này thôi chứ em học cấp hai đấy, lớp tám hoặc lớp chín đó.”

“Ế!? C-cấp hai...? Thật sao...?”

À, không phải học sinh tiểu học. Ừm, học sinh cấp hai bây giờ xinh đẹp thế nhỉ. À, em gái nhà tôi cũng xinh mà. Vậy thì học sinh cấp hai bây giờ xinh đẹp thật (chắc chắn rồi).

Cô bé cấp hai nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, rồi lẩm bẩm

“Hừm... Này, chẳng lẽ anh không biết em sao?”

“Không biết.”

“Không biết sao! Anh... không xem TV à?”

“À, anh không xem. Anh toàn xem điện thoại thôi.”

“Đúng là con người thời hiện đại.”

“Đâu có, chắc em cũng thế nhỉ.”

Hừm... cô bé loli tóc vàng gật đầu. Biểu cảm của em ấy có vẻ vui.

“Đối xử bất lịch sự với em như vậy. Anh là một người thú vị đấy. Em thích anh rồi đó.”

“C-con bé này nhìn đời từ trên cao ghê nhỉ...”

“Không phải là con bé. Em là Arc. Tenryugawa Arc.”

“Tenryugawa... ơ? Hình như anh nghe tên này ở đâu đó rồi thì phải...”

Cụ thể là ở trường tôi...

Chẳng lẽ là VTuber số 1... không, không thể nào.

“Đương nhiên là phải nghe rồi. Chỉ có anh là không biết thôi đấy.”

“Vậy à. Nhưng mà, ừm, xin lỗi. Anh vẫn không biết thật.”

“Đúng là một người chẳng biết gì về thế giới xung quanh nhỉ.”

“Kệ anh”

Có vẻ như cô bé Tenryugawa Arc này đang rất thích thú khi nói chuyện với tôi. Lúc mới vào thì câu từ chỉn chu, nhưng sau đó thì nói chuyện tự nhiên như bạn bè rồi.

Mặc dù chỉ đang nói chuyện bình thường, nhưng cô bé lại càng lúc càng tươi cười.

“Có chuyện gì vui à?”

“Vâng, đã lâu rồi em mới gặp được một người thú vị không biết em là ai. Anh đúng là hiếm có đấy.”

Chúng tôi cứ thế trò chuyện vu vơ, rồi đến tầng mười hai. Tôi và cô bé tóc vàng loli... Arc bước qua cửa tự động.

Người đàn ông to lớn im lặng phía sau, ông Tetsukawa nhìn tôi và nói:

“Chủ tịch đang đợi. Mời cậu đi theo tôi.”

“Ồ, anh cũng được giám đốc gọi à? Anh trai của Wine?”

“...Hả?”

Vừa rồi... cô bé này nói gì vậy?

“Giả vờ cũng vô ích thôi. Với đôi tai của một nghệ sĩ piano thiên tài có khả năng cảm âm tuyệt đối, không gì có thể qua mặt được em đâu.”

“Nghệ sĩ piano... cảm âm tuyệt đối sao?”

“Đúng vậy. Thế nên nghe giọng anh là em biết ngay. Anh là anh trai của Isuzu Wine, người đã nổi tiếng chỉ sau một đêm nhờ buổi phát sóng hôm trước.”

“C-chết tiệt... Bị lộ danh tính thật rồi... với một người hoàn toàn xa lạ...!”

“À, nhưng cứ yên tâm. Em không có ý định đi nói lung tung đâu. K-không, vì chúng ta sẽ là đồng nghiệp mà.”

“À, à... Không nói ra thì tốt quá.”

“...Hửm? Đồng nghiệp ư?”

*

“Hai đứa đến rồi à.”

Ngồi trong phòng tiếp khách là một người phụ nữ với ánh mắt sắc sảo.

Cô ấy mặc một bộ đồ chỉnh tề, mái tóc đen dài gợn sóng. Khuôn mặt thanh tú toát lên khí chất trưởng thành nam tính. Nhưng bộ ngực đầy đặn của cô ấy lại chứng minh cô là phụ nữ. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy mỉm cười nhẹ. À, có lẽ đây không phải là người đáng sợ lắm.

“Tôi là Tetsukawa Reimi, chủ tịch của 812 Production.”

“Tetsukawa... Ơ, cùng họ với người đã dẫn cháu đến đây sao?”

“À, đó là con trai tôi.”

“Hả, hả... Cái gì! Con trai ư...!”

Chủ tịch Tetsukawa trông rõ ràng là một mĩ nhân ở độ tuổi đôi mươi. Thế nhưng, nếu là mẹ của người đó thì phải tầm ba mươi... không, chắc phải gần bốn mươi rồi. Xinh đẹp thế này mà bốn mươi ư!? Thậm chí còn có thể đóng vai sinh viên đại học được đấy!

“Chắc cậu đã rất bất ngờ khi đột nhiên một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn xuất hiện. Tôi xin lỗi nhé. À, Jirota, cậu có thể đi rồi.”

Ông chú Tetsukawa vạm vỡ đã dẫn tôi đến đây cúi đầu rồi rời đi. Chỉ còn lại tôi, Aruku, và... Chủ tịch Tetsukawa.

“Cô Reimi, đây có phải là anh trai của Isuzu Wine không?”

“Đúng vậy. Tuyệt đối đừng nói cho ai biết nhé, Arc Kumakuma?”

“Hả? Hả hả? V-vừa rồi cháu nghe thấy một cái tên quen thuộc lắm thì phải!?”

“À, Arc... Cậu vừa nói Arc Kumakuma sao?”

“Đúng đó. Hừm, giờ mới nhận ra à?”

“Cô ấy là một trong những VTuber hàng đầu của 812 Pro, một trong Tứ Thiên Vương mà!”

Tôi không quá rành về VTuber. Nhưng ngay cả tôi cũng biết về Tứ Thiên Vương VTuber.

Tứ Thiên Vương. Đó là khi văn hóa VTuber còn chưa phổ biến rộng rãi. Bốn streamer với độ nổi tiếng phi thường đã tạo nên văn hóa VTuber. Một trong số đó chính là Arc Kumakuma, trực thuộc 812 Pro.

“Rất hân hạnh được gặp anh, em là Arc Kumakuma. Tạm thời, em là người đứng đầu các VTuber trong công ti này.”

“Trời, trời ơi... Arc Kumakuma lại là một cô bé loli tóc vàng thế này sao...”

Hơn nữa, tôi... đã nói chuyện bằng giọng bề trên mà không biết cô ấy là một người đáng nể như vậy ư!? Tôi đã nói những lời vô lễ với một đại tiền bối rồi!

“X-xin lỗi... tôi xin lỗi... Vừa nãy tôi đã rất thất lễ rồi...”

“Đừng bận tâm mà! Anh... không có TV à?”

“Ơ, ừm... sao ạ?”

Arc Kumakuma... hay chính là Arc, với gương mặt hơi đỏ ửng nói:

“Vì anh đã đối xử với em như một người bình thường.”

“Ơ, chỉ vậy thôi sao?”

“Vâng. Em trong mắt mọi người được gọi là thiên tài piano, hơn nữa còn là thiên tài streamer nữa. Có vẻ như em là một tồn tại khó gần đối với những người bình thường.”

Arc hơi quay mặt đi, trông có vẻ buồn bã.

Ở tuổi này mà đã có thể nhìn nhận khách quan bản thân trông như thế nào, đúng là một cô bé trưởng thành...

“Các bạn trong công ty cũng rụt rè. Thế nên... một người như anh, đối xử bình thường với em, thật mới mẻ. Vì vậy... ừm, mong rằng sau này chúng ta sẽ vẫn thân thiết nhé.”

Arc đưa tay ra.

“Một lần nữa, em là Arc Kumakuma, hay còn gọi là Tenryugawa Arc.”

“V-vâng... ừm, tôi là Shiomi Souta ạ.”

“Souta à. Souta, rất vui được làm quen nhé. À, không cần dùng kính ngữ đâu.”

Thế nhưng... ngay từ ngày đầu tiên, tôi đã gây ra những chuyện kinh khủng thế này ư!? Không hiểu sao lại được tiền bối lớn trong công ty ưu ái nữa chứ...

“Ha, ha, Souta giỏi quá.”

“À, chủ tịch Tetsukawa... cháu xin lỗi. Cháu sẽ giữ ý hơn khi nói chuyện riêng tư ạ.”

“Không sao đâu. Với lại, cứ gọi tôi là cô Reimi là được rồi. Họ Tetsukawa không hay chút nào, tôi hơi không thích.”

“V-vâng... vậy thì, cô Reimi?”

Gọi một người xinh đẹp thế này bằng tên riêng làm tôi thấy hồi hộp quá...

“Mà, chẳng phải cậu rất tuyệt đúng không?”

“Dạ. Là chuyện cháu kết thân với Arc chỉ trong một lúc ấy ạ?”

“Việc cậu không hề e ngại trước một V-Tuber siêu nổi tiếng mà vẫn bình thản kết bạn với cô ấy. Quả nhiên mắt nhìn người tôi không hề sai.”

Không, đó là do tôi không biết em ấy là một người tuyệt vời đến thế thôi mà...

“Nhân tiện, Souta. Tôi có điều muốn xác nhận với cậu.”

“Xác nhận ư?”

Cái gì vậy nhỉ...?

“Đừng căng thẳng vậy. Tôi không có ý định làm gì ghê gớm đâu.”

“À, vậy à...”

“À, nhưng đó là chủ tịch đấy.”

“Chỉ là phỏng vấn thôi mà!”

“Hả, phỏng vấn với chủ tịch!? Là sao vậy!”

Thế rồi Arc nhún vai.

“Phỏng vấn là chuyện đương nhiên mà. Chúng ta đang bàn chuyện công việc đấy.”

“À, đúng rồi. Công việc... nhỉ. Nhiều chuyện quá làm anh quên mất.”

Đúng vậy, đã là công việc thì phải xác nhận rõ con người của người mình sẽ thuê chứ.

Nhưng mà phỏng vấn sao. Liệu tôi có ổn không. Lần đầu của tôi đấy. Mấy cái này chắc sẽ bị hỏi nhiều thứ đúng không?

Chắc chắn sẽ bị hỏi về việc cân bằng giữa học tập và công việc. Dù đang nhận học bổng nhưng có thể làm VTuber được không.

Tôi có làm được không? Có, tôi có thể làm được. Tôi sẽ làm. Vì gia đình, vì em gái, anh trai này sẽ cố gắng hết sức!

“Tôi có thể bắt đầu phỏng vấn được chưa?”

“Vâng!”

Cô Reimi mỉm cười, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Dường như cậu không nhận ra, nhưng cậu có một tài năng lớn với tư cách là một V-Tuber đấy.”

T-tài năng...? Liệu tôi có thứ đó không...?

“Tuy nhiên, tài năng lớn cũng có thể trở thành rác rưởi tùy thuộc vào người sử dụng. Vì vậy, tôi muốn hỏi cậu về sự quyết tâm, Shiomi Souta. Trong xã hội này, có nhiều cách khác để kiếm tiền, tại sao cậu lại muốn làm V-Tuber?”

Tôi cảm thấy áp lực tỏa ra từ cô Reimi. Cô ấy nghiêm túc đấy. Đúng vậy. Cô ấy là chủ tịch của một công ti mà.

Cô ấy có trách nhiệm thuê và nuôi sống nhân viên. Với vị trí đó, cô ấy sẽ không thể thuê một người có sự chuẩn bị nửa vời.

“Tôi muốn nói thẳng, những người không có đủ quyết tâm để làm V-Tuber thì hãy rời khỏi đây.”

“...”

Tại sao lại làm V-Tuber...? Chắc chắn không thể nói dối người này được.

“Nhà cháu... đang kinh doanh một cửa hàng.”

“Ừm, tôi đã nghe nói rồi.”

Ra vậy, Isuzu đã kể khi cô ấy gia nhập 812 nên cô ấy biết sao. Vậy thì mọi chuyện sẽ nhanh thôi.

“Bố cháu... khi mở cửa hàng đã vay một khoản khá lớn, và đến bây giờ vẫn chưa trả hết.”

“Hừm... vậy là cậu muốn làm vì tiền sao?”

Trong mắt của Reimi-san thoáng hiện lên một chút thất vọng.

“Đúng là vậy, nhưng không phải chỉ vậy.”

“?”

“Chuyện chỉ có em gái phải làm việc vì không có tiền, cháu đã luôn cảm thấy hối hận và không cam tâm.”

Em gái tôi mới học lớp tám. Học sinh cấp hai đấy? Đối với người bình thường, thời cấp hai là quãng thời gian vui vẻ, chỉ có học và chơi mà thôi.

“Trong quãng thời gian đó, em gái cháu lại phải làm việc. Trong khi cháu vẫn được đi học bình thường. Điều đó làm cháu thấy vô cùng day dứt.”

Tôi không có ý phủ nhận lựa chọn và sự quyết tâm của em tôi.

“Và rồi, một cơ hội đã đến trước mắt cháu. Một cơ hội để đứng ngang hàng với em gái và hỗ trợ gia đình.”

Chắc chắn còn có những công việc khác. Nhưng tôi không chỉ muốn tiền.

“Cháu nghĩ nếu ở cùng vị trí là một VTuber, cháu có thể chia sẻ những khó khăn của em gái mình.”

Quả thật, nếu không ở cùng vị trí, sẽ không thể hiểu được những khó khăn của công việc đó. Vì vậy, tôi muốn trở thành một VTuber. Tôi muốn đứng cùng góc nhìn với em tôi và ủng hộ em ấy trong hành trình cố gắng.

“Cháu muốn trở thành một VTuber vì gia đình cháu.”

Khi nãy cô Reimi hỏi về sự quyết tâm, trong đầu tôi hiện lên nụ cười của bố và Isuzu. Rốt cuộc, tôi chỉ muốn làm gì đó vì hai người họ mà thôi.

Đây là buổi phỏng vấn của một công ti lớn. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu diễn đạt bằng những lời lẽ hay ho, nhưng... tôi nghĩ nói dối cũng vô ích.

“Ra vậy... cậu không muốn kiếm tiền vì gia đình, mà là muốn trở thành VTuber vì gia đình. Một lần nữa, tôi chào mừng cậu, anh trai của Wine.”

Cô Reimi mỉm cười và đứng dậy.

“! Vậy tức là...”

“Đúng vậy. Tôi đã cảm nhận được quyết tâm mạnh mẽ của cậu.”

“V-vâng... Mà, mà cái tên anh trai của Wine đó... có thể bỏ đi được không ạ?”

Nghe có vẻ xấu hổ quá...

“Chuyện đó thì không được rồi. Đây sẽ là tên của cậu với tư cách là một VTuber.”

“Hả!? A-anh trai của Wine... ư!?”

“Ừm. Đằng nào thì nó cũng đã gây bão trên mạng rồi. Không có lý do gì để không tận dụng nó cả.”

“K-không nhưng mà... có tên nào hay hơn không...”

Cô ấy đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào tôi. Trong sâu thẳm đôi mắt đó, tôi có thể thấy một ý chí kiên định.

“Thôi, bỏ cuộc đi anh Souta. Cô Reimi cố chấp lắm. Hồi của em cũng thế mà.”

Arc vừa nói vừa cười khổ.

“Khi em đang lo lắng không biết có thể vừa chơi piano vừa làm V-Tuber được không, thì cô ấy cứ 'Ổn thôi! Cháu làm được mà!' rồi cứ thế mà làm thôi.”

“Mà… dù sao cũng được.”

“V-vâng... cháu sẽ cố gắng với cái tên anh trai của Wine ạ.”

"Rất vui được làm quen." - Cô ấy mỉm cười.

“Các chi tiết hợp đồng và những thứ khác, sau này quản lý sẽ giải thích cho cậu... Bây giờ chúng ta hãy nói về chuyện tiếp theo nhé.”

“Tiếp theo?”

“Streaming hợp tác đấy, hợp tác.”

“Hợp tác...với ai nhỉ? Với Arc đây mà.”

Arc mỉm cười nói

“Hả, ơ, ơ ơ ơ ơ!? Sao lại phải hợp tác với người số 1 của công ty ngay từ đầu chứ!”

*

Sau buổi phỏng vấn với cô Reimi, tôi nhận được tài liệu giải thích về công việc từ người sẽ trở thành quản lý của mình.

Khi ra về, cô Reimi nói: "Hỏi ý kiến phụ huynh nữa nhé," và buổi làm việc hôm đó kết thúc.

Sự đồng ý của phụ huynh... đúng rồi nhỉ. Đây là công việc, hơn nữa tôi còn chưa thành niên. Nếu phụ huynh không đồng ý, thì ngay từ đầu tôi đã không được làm.

Bố sẽ... đồng ý chứ?

Mang theo nỗi lo đó, tôi được con trai của cô Reimi đưa về nhà.

“Con về rồi đây~”

“Anh ơi~!”

Isuzu lao về phía tôi với nụ cười rạng rỡ. Cô bé ôm chặt lấy bụng tôi và hỏi với vẻ mặt hớn hở

“Đã quyết định ra mắt chưa? Khi nào? Khi nào vậy ạ?”

Có vẻ như trong suy nghĩ của em gái tôi, việc tôi trở thành VTuber đã là chuyện chắc chắn rồi. Nếu công ti mà từ chối thì không biết em ấy sẽ làm gì đây.

“Không hỏi anh phỏng vấn thế nào à?”

“Vâng! Bởi vì em biết anh là người rất tuyệt vời, nên em chắc chắn anh sẽ đậu mà!”

Không, xã hội thường có nhiều chuyện không theo ý mình đâu... Nói vậy có vẻ không hay nhỉ. Em ấy đang vui mừng vì thành công của anh mà.

“Ôi, Sou đó sao, con về rồi à~”

“Bố.”

Có lẽ công việc ở quán cà phê đã tạm ổn, bố tôi tiến đến chỗ tôi.

“...Đúng rồi, mình phải hỏi. Hỏi xem mình có được làm V-Tuber không.”

“Bố à, hôm nay con đã đến công ti và phỏng vấn rồi.”

“Ừ. Rồi sao?”

“Con muốn làm VTuber. Con có... được làm không ạ?”

Thế rồi, bố tôi trở nên nghiêm túc hơn bình thường. Đến cả em gái tôi cũng bất ngờ.

“Không cần phải vội vàng như vậy chứ? Con vẫn còn là học sinh cấp ba mà. Bây giờ không cần phải quyết định ngay như vậy đâu, đúng không? Con có thể dành thời gian để tìm hiểu nhiều thứ mà con muốn làm mà?”

Bố đang phản đối sao? Không phải. Kiểu đó không phải.

Bố đang lo lắng cho tôi, có lẽ vậy.

Thật sự, bố là một người tốt bụng, giống như Isuzu vậy. Tôi... thật may mắn vì là con trai của bố.

“Cảm ơn bố. Nhưng... con muốn làm VTuber ngay bây giờ. Như con đã nói với cô Reimi, con muốn làm V-Tuber vì gia đình mình. Đó không phải lời nói dối đâu.”

“...Vậy à. Bố hiểu rồi. Vậy thì cứ làm điều con thích đi.”

Từ gương mặt nghiêm nghị, bố tôi đột nhiên mỉm cười hiền hậu. Ơ, ơ?

“Được, được thật ư? Bố không phản đối sao?”

“Bố sẽ không làm vậy đâu. Con trai bố đã tự mình nói ra điều con muốn làm mà.”

“Bố...”

“Hãy cứ tự do làm điều con muốn. Đừng lo lắng về chuyện ở đây. Vì đó là cuộc đời của con mà.”

Bố dường như đang tôn trọng ý kiến của con trai mình. Bố tôi đúng là người tốt bụng quá!

“Với lại, nếu thấy không ổn thì cứ nghỉ ngay cũng được mà.”

“Ơ, được thật sao?”

“Ừm. Đúng vậy, con cứ thử làm trong thời gian nghỉ hè thôi, nếu thấy có vẻ được thì cứ tiếp tục. Nếu thấy không ổn thì cứ nói thẳng là không được nữa chứ sao.”

“Không... như vậy có vô trách nhiệm quá không ạ?”

“Thế à? Giám đốc của 812 cũng là một nhà kinh doanh mà. Nếu kế hoạch này không ổn thì chắc chắn cô ấy sẽ chuyển sang kế hoạch khác ngay thôi. Hơn nữa, con là người nghiệp dư mà, không phải họ cũng đã tính đến chuyện Sou có thể thất bại rồi sao?”

“Đ-đúng là vậy. Có vẻ họ đã nghĩ đến trường hợp không thành công. Đúng là bố, xứng đáng là người điều hành một cửa hàng.”

“Cứ thử làm hết sức đi, nếu không được thì cũng chẳng sao cả. Không sao đâu.”

Bố tôi mỉm cười, vừa nhẹ nhàng xoa đầu tôi vừa nói

“Nếu anh thất bại, cả nhà sẽ không cười anh đâu.”

Isuzu cũng cùng ý kiến đó. Em ấy cười và nói đi nói lại nhiều lần.

Hình như tôi đã nhận được "thiên thời địa lợi" rồi. Đúng vậy, nhiệt huyết và khả năng là hai chuyện khác nhau. Không phải là phủ nhận cô Reimi, nhưng tôi là người nghiệp dư, khả năng thất bại chắc chắn là cao hơn.

Nếu tôi cứ hăng hái "Tôi sẽ cố gắng hết sức vì gia đình!" mà rồi thất bại... thì có lẽ thiệt hại sẽ khá lớn.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe lời bố nói. Dù có thất bại, gia đình vẫn sẽ nhẹ nhàng đón nhận tôi...

“Cố lên nhé So! Bố sẽ cổ vũ con!”

“Vâng, cảm ơn bố!”

Đó là một ngày đầy sóng gió.

Sau bữa tối, tôi đứng rửa bát trong bếp. Em gái ngồi trước bàn phòng khách, đang lướt máy tính bảng.

“Anh ơi! Ôi trời ơi, kinh khủng quá đi~!”

“Kinh khủng mà sao trông em vui vẻ thế?”

Em tôi vừa tắm xong, đang mặc áo hai dây và váy. Nếu ra ngoài với bộ dạng này, chắc sẽ thành miếng mồi ngon cho lũ đàn ông hóa sói mất. Dù sao thì, vẻ ngoài của em ấy đúng là thiên thần mà.

“Nhìn này! Lượng người đăng kí kênh của Isuzu!”

“Hình như ban đầu là một triệu, sau vụ tai nạn phát sóng hôm trước thì lên thành một triệu rưỡi rồi phải không?”

“Cái đó cũ rồi~. Ta-da!”

Em ấy cười tươi, giơ máy tính bảng ra cho tôi xem.

Không ngờ, bây giờ đã là một triệu rưỡi người đăng kí! Tăng thêm 500 nghìn người chỉ trong một ngày!

“Ồ, giỏi quá nhỉ! Isuzu đúng là đỉnh thật! ...Mà, cái đó khủng đến mức nào vậy?”

“Khủng lắm!”

Isuzu ngả nghiêng. Đó là bản tính của một người anh trai luôn khen ngợi em gái mình là tôi đây.

“Đương nhiên rồi. Em ra mắt được nửa năm rồi mà? Tuần đầu tiên thì tăng vọt, nhưng theo thời gian thì tốc độ tăng trưởng sẽ giảm đi.”

“Có chuyện đó sao?”

“Đúng vậy. Đặc biệt là bây giờ có nhiều hình thức giải trí và mạng xã hội phát triển, nên các chủ đề dễ dàng thay đổi nhanh chóng. Số lượng người đăng ký thường ổn định ngay sau khi ra mắt, hiếm khi tăng thêm lắm.”

Thế nhưng, việc nó tăng lên có nghĩa là một điều tuyệt vời sao.

“Isuzu vẫn thật tuyệt vời.”

“Anh nói gì vậy! Người tuyệt vời là anh chứ!”

“Anh à?”

“Đúng vậy! Bình luận trong bản lưu hôm qua ấy, hầu hết là "Anh của Wine đâu rồi?" hay "Muốn gặp anh hai nữa!" Toàn là những lời yêu cầu anh xuất hiện thôi!”

Isuzu nhìn vào phần bình luận trên máy tính bảng, rồi nở một nụ cười "he he~♡" đầy lúng túng.

“Ừm! Cuối cùng thì thế giới cũng đã công nhận anh là một người tuyệt vời và tốt bụng rồi ♡”

“Không phải cuối cùng mà... anh có làm gì đâu. Cũng chẳng tuyệt vời hay tốt bụng gì cả.”

“Không có chuyện đó đâu~. Anh đã chăm sóc đứa em gái vô dụng, ở lì trong nhà này mà không giận dữ hay phủ nhận, lại còn nấu những bữa ăn ngon mỗi ngày nữa chứ ♡”

“Hừm... thôi nào. Khen ngợi cũng chẳng được gì đâu? À, trong tủ lạnh có kẹo dẻo hạt dẻ Takefudo đấy?”

“Yay~!♡ Em thích kẹo dẻo hạt dẻ Takefudo nhất~! Đứng thứ hai đó~!”

“Thế thứ nhất là gì?”

“Đương nhiên là anh rồi~!♡”

“Thật tình, đúng là cô em gái đáng yêu mà.”

Isuzu lấy món kẹo dẻo hạt dẻ trong tủ lạnh ra. Trước khi tôi động tay, Isuzu đã bắt đầu nhai rồi. Thật kì lạ là em ấy chẳng bao giờ ra ngoài mà lại không hề béo lên. Chắc vì là thiên thần mà.

“Với đà này thì em có thể nhắm tới vị trí số 1 của 812 Production rồi! Hạ gục Arc Kumakuma thôi!”

Em ấy thở phì phò, dốc hết sức.

“Có vẻ em đang rất quyết tâm để cạnh tranh nhỉ.”

“Đương nhiên rồi. Càng nổi tiếng thì tiền thù lao càng tăng. Trở thành số 1 thì còn hơn thế nữa.”

Số 1 à. Lý do cô em gái bé bỏng của tôi muốn vươn lên đỉnh cao, chỉ có một. Đó là muốn giúp đỡ gánh nặng tài chính cho gia đình.

Gia đình chúng tôi là gia đình đơn thân, lại còn kinh doanh nhà hàng. Không thể để mỗi bố phải chịu gánh nặng được. Vì vậy, Isuzu, theo cách của mình, đã cố gắng hết sức để hỗ trợ gia đình. Em ấy thật sự là một người rất chăm chỉ.

Anh hai yêu cô em gái như vậy lắm!

“À ừ. Cố lên, Isuzu.”

“Vâng! Em sẽ cố gắng! Vậy thì, buổi stream anh em hôm nay đây nè~”

“Khoan đã, khoan đã, cái gì mà stream anh em chứ?”

“Vì hôm qua chúng ta đã gây xôn xao dư luận nên em đã đặt một khung giờ stream trò chuyện để nói lời xin lỗi. Anh cũng sẽ xuất hiện trong đó. Kiểu như anh em mình cùng xin lỗi vậy.”

“T-thì vậy... nhưng mà đột ngột quá.”

“Rèn sắt khi còn nóng, anh ạ. Thế giới đang rất cần anh, cần anh trai của Wine đó! Có cầu mà không tăng cung thì, ừm... không... k-không được!”

“Tột đỉnh của sự ngốc nghếch?”

“Đúng rồi đó!”

Em gái tôi tuy đã từng đi học nhưng lại có chút thiếu kiến thức phổ thông.

*

Chẳng mấy chốc đã đến giờ phát sóng.

Tôi đang ở trong phòng Isuzu. Trên bàn là một chiếc laptop cũ. Một chiếc webcam gắn ngoài. Toàn bộ thiết bị stream của Isuzu chỉ có vậy.

Hai anh em tôi ngồi cạnh nhau trước máy tính. Em tôi đang cài đặt trên màn hình cái gì đó. Tôi chẳng hiểu gì về máy tính cả... Thôi kệ, nếu không được thì tính sau.

Bố cũng đã nói như vậy rồi. Ừm, dù sao thì cũng phải cố gắng hết sức... Cố lên!

Nhân tiện, việc ra mắt V-Tuber của tôi được quyết định gấp rút, nên đáng lẽ phải còn một thời gian nữa...

“Isuzu à.”

“Gì vậy anh?”

“Cái người đẹp trai với mái tóc màu tím nho trên màn hình là ai đấy?”

“Đương nhiên là hình đại diện của anh rồi. Là anh trai của Wine đó.”

“Đúng là kì lạ. Hơi, hơi kì lạ. Sao lại có hình minh họa này? Ai vẽ đây?”

“Mama vẽ cho em đấy!”

“Mama...?”

“Là họa sĩ vẽ minh họa cho Isuzu đấy.”

Hình minh họa của Isuzu Wine được vẽ bởi một họa sĩ nổi tiếng. Của tôi cũng hình như do cùng một người đó vẽ.

“Misaki Mama làm việc nhanh lắm!”

“Ai vậy?”

“Misaki Mama là họa sĩ minh họa siêu nổi tiếng đó! Nổi tiếng với việc vẽ những cô gái siêu dễ thương luôn!”

À, hình như tôi từng nghe ở đâu đó rằng cô ấy là người chịu trách nhiệm vẽ minh họa cho một bộ light novel cực kì nổi tiếng.

“Em đặt làm từ lúc nào vậy?”

“Tối qua, khi bọn em đang bắn cùng nhau lúc rảnh, em đã nói là anh sẽ ra mắt. Thế là cô ấy vẽ cho đấy!”

"Bắn” ở đây chỉ trò chơi bắn súng mà em gái tôi hay chơi.

“Em có bạn là họa sĩ minh họa chuyên nghiệp à?”

“Vâng! Misaki Mama là đồng đội cùng chiến đấu trên chiến trường của em mà! Nhờ cái là cô ấy làm xong trong một ngày luôn!”

Vậy mà lại vẽ ra được bức tranh chất lượng cao như thế này chỉ trong một ngày. Ừm, Misaki Mama. Đúng là một họa sĩ tuyệt vời.

Chắc là một chị gái tài năng, giỏi giang trong công việc. Lần tới tôi muốn gửi lời cảm ơn cô ấy.

“Có minh họa rồi, nếu có thể làm cho nó cử động được thì chúng ta có thể phát sóng ra mắt đấy!”

“Nhưng hôm nay thì không được đúng không?”

“Đương nhiên, vẫn chưa chuẩn bị xong, cũng chưa thông báo gì cả. Nhưng có vẫn tốt hơn là không có gì, nó tạo cảm giác thân thiện hơn, là một chiến lược đấy!”

“Ồ, Isuzu đúng là một trí giả mà~”

“Thế chứ ♡ Hề hề~ ♡ Mà này, cái chỗ này là gì vậy?”

“Thôi, cố gắng stream thôi nào!”

A ha ha, em gái tôi dễ thương thật, nhưng tôi muốn tránh việc em ấy bị sốc khi nhận ra mình bị ngốc.

“Micro đâu?”

“Nó hỏng rồi, nên dùng micro tích hợp trong webcam thôi. Anh đến gần hơn đi.”

Chỉ có một camera. Hơn nữa, phạm vi thu âm lại hẹp.

Chúng tôi ngồi sát lại gần nhau. Ừm... chiếc áo camisole của em gái lộ ra dưới lớp áo khoác, trông thật gợi cảm.

“Ôi~♡ Đồ biến thái~♡ Anh đang nhìn chằm chằm vào ngực em gái mình với vẻ mặt ham muốn đấy à♡ Đồ biến thái siscon♡”

“Sao em lại vui thế...?”

“Đối với anh thì không sao đâu mà~!......... Ah.”

“Hả? Gì vậy...? "Ah" là sao...?”

“À... ừm, anh này. Em có... một tin buồn muốn báo.”

“Tin buồn gì vậy?”

Em tôi chỉ vào màn hình máy tính. Trên đó là hình ảnh avatar của Isuzu Wine.

Và ngay bên cạnh đó, các bình luận đang trôi đi với tốc độ chóng mặt.

“Này em, anh đang có cảm giác déjà vu đấy.”

“K-kì lạ thật anh nhỉ. Isuzu cũng...”

《Cuối cùng cũng nhận ra à》

《Cứ thân mật đến bao giờ nữa hả》

“Vâng, đúng vậy. Tức là, chúng ta đã bắt đầu stream sai thời điểm rồi.”

Vì thế, cuộc trò chuyện giữa tôi và Isuzu đã bị nghe thấy rõ mồn một. Và thế là, buổi stream không chính thức lần thứ hai của tôi lại bắt đầu bằng một sự cố phát sóng.

Có vẻ như khi đang cài đặt máy tính, buổi stream đã bắt đầu rồi.

《Anh trai của Wine! Chúc mừng debut!》

《Tao biết ngay mà. Anh trai sẽ trở thành V-Tuber!》

“Ôi, ôi không anh ơi. Bị lộ rồi~”

“Đồ ngốc! Không được nói là bị lộ chứ!”

“Hu hu~ Em sẽ bị quản lí mắng cho xem~”

《Đó là ai vậy》

《Wine dễ thương quá》

《Thẳng thắn mà nói, tôi thấy thà là nhân vật em gái ngốc nghếch còn hơn là nhân vật mỏ hỗn lúc trước ấy.》

“Tôi hoàn toàn đồng ý là em gái tôi dễ thương, nhưng các bạn hãy đợi chút. Trước hết, tôi sẽ dừng phát sóng và báo cáo với quản lí.”

Tôi đã cố gắng củng cố quyết tâm trong buổi phỏng vấn với cô Reimi, vậy mà đã mắc lỗi ngay lập tức! Tôi còn làm phiền Isuzu nữa, và còn làm giảm hình ảnh của công ti. Chết tiệt...!

《Đợi đã đợi đã》

《Bọn tôi đã đợi bốn tiếng rồi đó!》

《Anh định bỏ mặc tấm lòng của một trăm nghìn người sao!》

“Hả? Một trăm nghìn...? Mấy người đang nói gì vậy?”

“Ôi, anh! Bây giờ, có một trăm nghìn người đang kết nối cùng lúc!”

“Sao... ơ, cái gì?”

“Số người xem! Bây giờ có một trăm nghìn người đang xem đó. A, bây giờ đã lên một trăm hai mươi nghìn người rồi!”

“Xem nhiều thế!?”

《Muốn xem anh trai làm loạn mà》

《Thật sự vui vì đúng như mong đợi》

《Đã đến rồi, vựa muối mới của giới VTuber!》

Lại còn được hưởng ứng nữa...? Ơ, ơ? Thế này là được rồi sao?

Đúng lúc đó.

"Ping" một tiếng, điện thoại tôi nhận được tin nhắn Line. Là từ chủ tịch Reimi.

Tôi kiểm tra nội dung, rồi thở phào nhẹ nhõm. Cả người tôi như mất hết sức lực.

“Ô, anh sao vậy? Chẳng lẽ bị đuổi việc!? Hu hu~ Em xin lỗi mà~. Là lỗi của Isuzu!...Ôi trời ơi~!”

《Wine cứ dính đến anh trai là thành đồ ngốc nhỉ》

《Hay! Cái đó hay đó!》

《Anh hai cứ xuất hiện mãi đi》

Tôi xoa đầu Isuzu, cười để trấn an em ấy.

“Bình tĩnh đi em. Chủ tịch nói không sao đâu. Cứ nói chuyện ra mắt cũng được. Với cả vì đang có nhiều người xem nên cứ tiếp tục đi, đừng tắt.”

《Chủ tịch ơi...! Ngầu quá đi mất!》

《Chủ tịch Tetsukawa của 812 Pro là một người khá dễ tính mà》

《Nghe nói hôm trước một streamer nôn ọe mà cũng không bị mắng gì cả》

Nôn ọe là gì vậy? Nôn ra sao...? Kinh quá...

Isuzu từ gương mặt đang khóc bỗng thở phào nhẹ nhõm. Ừm, may quá. Anh đây cũng yên tâm rồi.

“Thôi thì, dù sao đi nữa, giờ thì chúng ta có thể bắt đầu stream được rồi.”

“Đúng vậy... Bắt đầu thôi. À!... Ừm. Vậy thì, em bắt đầu đây.”

《Hóng quá trời luôn!》

《Đã like》

《Anh trai! Chờ anh mãi!》

Bình luận sôi nổi thật đấy...

Trôi nhanh kinh khủng...

“Bắt đầu thôi... A a...”

Em gái tôi đang chỉnh giọng. Vì đây là buổi stream hợp tác anh em đầu tiên mà. Chắc em ấy cũng hồi hộp...

“Mấy người vẫn thức khuya thế này sao? Ngày mai là ngày trong tuần đấy? Mấy người là NEET hết à?”

“Sao em lại giữ cái kiểu tính cách đó vậy!?”

《Đúng đấy》

《Wine không thể giữ cái tính đó được đâu》

《Hình tượng thật của cô lộ từ đời nào rồi mà!》

Thấy chưa, phần bình luận cũng đang phản ứng dữ dội kìa!

“Hả~? Em đâu có xây dựng hình tượng nào đâu~. Em vốn dĩ là người như thế này mà~”

“Không cần phải che giấu... Thứ nhất, cái kiểu đó không hợp với em đâu.”

《Cái này hay hơn vạn lần!》

《Tôi cũng thích cái cảm giác trẻ con hư hỏng trước đây của cô.》

“Hừ, ồn ào quá ồn ào quá. Anh đừng có chen vào, anh là người nghiệp dư mà!”

“Rồi, anh biết rồi. Em làm nghề này lâu hơn.”

“He he~♡ Ừm, cảm ơn anh đã nghe lời nhé♡”

《Đáng yêu quá》

《Wine sụp đổ hình tượng rồi kìa》

Thôi kệ đi, dù sao phần bình luận cũng đang phản ứng tích cực mà... Cứ để em ấy làm theo ý mình vậy.

“Về chuyện lần trước, tôi thành thật xin lỗi. Việc quên tắt stream đúng là không chuyên nghiệp. Lần tới tôi sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để xảy ra sự cố lần nào nữa đâu.”

“Hình như em vừa gây chuyện hôm nay rồi mà?”

“Này anh, im lặng một chút đi! Đúng là em có gây chuyện rồi nhưng mà!”

《Cô em gái này ngốc nghếch bất ngờ thật》

《Tao thấy nhân vật em gái ngốc nghếch này moe hơn là cô nhóc hư hỏng》

“Thấy chưa, mọi người cũng nói thích em của bây giờ hơn đó.”

“Ư~ Đồ nghiệp dư im đi!”

“Đừng gọi khán giả là nghiệp dư. Thô lỗ lắm.”

“Em xin lỗi...”

《Thẳng thắn quá vậy!》

《Điểm yếu của Wine là anh trai... (đã note lại)》

Thôi, nếu em ấy biết hối lỗi thì được rồi. Tôi không muốn mắng em gái nhiều, nhưng cũng không muốn em ấy gặp bất lợi sau này vì bị nuông chiều quá. Khán giả là khách hàng mà.

Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi.

“Mấy người đừng có trêu chọc em của tôi nữa.”

《Anh trai lại trở nên hiền lành rồi》

《Tôi cũng muốn được anh trai này nuôi》

《Mẹ ơi...》

“Không, không phải mẹ, tôi là anh trai của cô bé này.”

“Anh là anh của em mà. Em sẽ không nhường anh cho ai đâu!”

《Đúng là đồ cuồng anh trai》

《Thích anh trai quá rồi haha》

《Anh hai thua rồi đó mấy đứa》

《Không sao đâu, anh em họ cùng huyết thống mà》

À... Đúng rồi. Khán giả không biết chuyện đó. Chuyện chúng tôi, anh em ruột, thật ra không cùng huyết thống, mà là anh em nuôi...

Hả? Khoan đã... chẳng lẽ, chuyện này... phải giữ bí mật tuyệt đối sao?

《Xin lỗi vì bình luận dài. Lúc đầu nghe thấy giọng đàn ông, thành thật mà nói tôi đã định không theo dõi nữa. Nhưng vì là anh ruột của Wine, tôi đã yên tâm. Nếu là gia đình thì thích cũng không sao. Thấy hai người sống chung thật ghen tị, nhưng là gia đình thì đương nhiên rồi. Tôi sẽ tiếp tục ủng hộ. Cái này là để thêm vào chi phí sinh hoạt nhé.》

Vừa nói vậy, một khán giả đã gửi bình luận dài cùng với một khoản tiền 10.000 yên...

Ch-chết tiệt... Việc tôi được khán giả chấp nhận là vì mọi người đều nghĩ tôi là anh ruột của Isuzu Wine. Nếu bây giờ tiết lộ rằng tôi không chung dòng máu với em ấy thì chắc chắn sẽ bùng lên một trận đại chiến mất.

“Ơ, bạn nói gì vậy? Anh tôi với tôi đâu có cùng huyết...”

“OAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!”

“Ối, gì đấy anh, tự nhiên hét lên. Nửa đêm mà làm ồn hàng xóm à.”

《Đúng lí quá haha》

《Mà sao vậy, có hiện tượng tâm linh nào xảy ra à!》

May quá, chưa bị lộ! Tôi tắt micro, ghé sát vào tai Isuzu và nói nhỏ

“Việc anh em mình không cùng huyết thống thì im đi, nghe rõ chưa, sẽ bị "bão" đấy!”

“! V-vậy à... em xin lỗi...”

Tôi ngay lập tức bật lại micro và tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Xin lỗi mọi người, em gái tôi suýt nữa thì lỡ lời.”

<<Wine tè dầm bằng mồm kìa>>

《Cả mấy trò đùa bậy bạ cũng được luôn sao, hay đấy!》

《Đúng là sự tồn tại của anh trai là mấu chốt mà》

《Có anh trai thì sức hấp dẫn của Wine tăng gấp bội!》

Bình luận cứ thế tăng lên không ngừng. Kéo theo đó là cả những bình luận có màu nữa...!

“Anh giỏi quá. Số lượng Super Chat nhiều chưa từng thấy luôn!”

“Đ-đúng vậy... À... xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.”

《Không sao đâu! Cứ dùng để trang trải chi phí sinh hoạt đi!》

《Tiền của chúng tôi sẽ được dâng hiến cho anh em nhà Wine!》

“À, không, tôi không cần dâng hiến đâu, xin hãy giữ tiền cẩn thận!”

《Anh trai lại ra dáng anh trai rồi》

《Đây có phải là lúc để ném Super Chat không?》

《Ok. Tôi sẽ giữ tiền cẩn thận. Đây, giữ hộ đi nè.》

“Trời ơi! Biết giữ tiền đi chứ! Được rồi, đủ rồi mà!”

《Ý là nhiều hơn nữa đi chứ gì》

《Này ném đi ném đi. Ném tới tấp vào》

"Ơ, ừm... Isuzu! Em cũng nói gì đó đi!"

"Anh có thể mua một cái máy tính mới rồi! Không còn phải ngồi bệt dùng cái máy cà tàng với bàn uống nước nữa!"

"Nàyyyy! Đổ thêm dầu vào lửa thì làm được cái gì cơ chứ!"

...Cuối cùng, không biết từ lúc nào, nội dung đã chuyển sang kiểu "cùng chơi với anh em nhà Wine" rồi.

Số tiền super chat đạt mức cao nhất từ trước đến nay. Tên của chúng tôi cũng lọt top trending trên SNS, bùng nổ mạnh mẽ. Phần bình luận tràn ngập những yêu cầu kiểu "mau lập kênh đi anh ơi".

Giới VTuber… Tôi thật chẳng thể hiểu nổi.

Cảm âm tuyệt đối là khả năng nhận biết nốt nhạc mà không cần nốt tham chiếu. Ví dụ: Một người có thể lập tức nhận ra nốt La mà không cần nghe nốt Do để làm mốc đếm.