Trans: Kiraseki
Edit: Kiraseki
_______________
Vị chỉ huy Quân đoàn 12 có thói quen thường gặp rắc rối khi anh ta mở miệng.
Bạn có thể không nghĩ đó là vấn đề lớn, nhưng tùy thuộc vào tình huống, nó có thể là vấn đề lớn.
Ví dụ, giả sử anh ta nói điều gì đó như thế này với Hoàng đế của Đế chế.
"...... Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra những điều kinh hoàng.
Đặc biệt là vì hoàng đế này là một bạo chúa, tôi khá chắc rằng nếu Myers ở vị trí của hắn, anh ta sẽ không thể trụ được một tuần trước khi bị chặt đầu.
Và, thật kỳ lạ, lũ quỷ của Vương quốc Quỷ này coi tôi là một con người có khuynh hướng tương tự như tên bạo chúa đó.
Làm sao chúng có thể chắc chắn là như vậy? Cách chúng nhìn tôi rất giống cách thần dân của hắn nhìn hắn kìa.
Chẳng trách tên phụ tá của anh ta trông lại kinh hoàng đến vậy.
"Um…..Được rồi…”
Tôi ngập ngừng, tôi đang cảm thấy quá thương hại cho Myers để đáp lại. Hắn trông như sắp bị tra tấn đến nơi rồi ý, tôi có nên phủ nhận điều đó không....
Mắt Dahar nheo lại khi cậu ta do dự, không thể xác nhận hay phủ nhận.
Anh ta liếc nhìn Myers, rồi quay lại nhìn tôi, cúi chào lịch sự.
"Tôi xin lỗi, ngài Demon. Tôi cần nói chuyện với ngài Myers một lát."
Dahar xông ra khỏi cửa.
Myers, người vẫn còn choáng váng, vội vã chạy theo cậu như thể hắn vừa bị bỏng bởi lửa, khi anh ta nghe thấy một giọng nói giận dữ được ngụy trang thành sự dịu dàng hỏi, "Ngài Myers, ngài không định ra ngoài sao?”
Qua cánh cửa đóng chặt, tiếng gào thét của Dahar bắt đầu, bắt đầu bằng lời than thở, "Tôi không thể sống, tôi không thể...
"Tôi không bảo ngài ngậm miệng lại sao, ngài Myers, ngài là loại người sẽ bị đánh nếu mở miệng! Tại sao ngài lại mở miệng trước mặt Demon khi ngài có thể chỉ cần xin lỗi và bỏ đi? Ngài thực sự muốn chết đến thế sao, thà ngài yêu cầu Quỷ Vương giết ngài đi, tôi chắc chắn ngài ấy sẽ để ngài đi nhẹ nhàng hơn ngài Demon kìa?"
Hóa ra quy tắc ít nói đó đã được người phụ tá đó đặt ra. Thành thật mà nói, tôi nghĩ đó là một lựa chọn tốt.
Phụ tá của hắn, người này, có vẻ cũng có năng lực đấy.
Nhưng nếu để so sánh với Ed, tôi nghĩ anh ấy giỏi hơn nhiều. Ít nhất là anh ta còn không dùng lời lẽ lăng mạ tôi như vậy.
'......Hả? Khoan đã, nghĩ lại thì, căn phòng này được cách âm, với phép thuật cách âm ma quỷ không thể xuyên thủng....'
Nghi ngờ của tôi về mức độ cách âm không kéo dài lâu, vì tập trung vào cuộc trò chuyện mà tôi có thể nghe thấy bên ngoài thú vị hơn.
Rõ ràng là tôi không phải là người duy nhất, và trước khi tôi biết điều đó, căn phòng đã rơi vào im lặng.
Dahar không ngừng nói, như thể anh ta có một loại bùa chú nào đó trên miệng, và Myers lắng nghe mà không nói một lời. Nó gần như rất xúc động, ngay cả khi tôi không thể thấy được.
Ồ, và thỉnh thoảng, Myers sẽ phản kháng lại....
"Ha, nhưng ngài Quỷ Vương đang hỏi ta...."
"Ít nhất hãy nghĩ xem đó có phải là phản ứng bình thường không trước khi trả lời... Ồ, đúng rồi, đó là lỗi của tôi, ngài không thể phân biệt được, đó là lý do tại sao ngào gặp phải những tai nạn này, chỉ cần im lặng và trả lời bằng ngôn ngữ cơ thể của ngài, không phải là tôi đang sửa hành vi của ngài mà không có lý do gì đâu."
Càng nghe, tôi càng nhận ra đó đúng là một phụ tá tuyệt vời.
Anh ta đang sửa lại cho tôi tất cả những hành vi cứng nhắc, góc cạnh, nặng nề đó.
Giọng Myers nhỏ dần khi anh ta lại co rúm người lại. Chậc, chậc, đồ khốn khổ.
Sau đó, con quỷ đã lắng nghe cùng tôi nãy giờ, đã thay đổi tư thế như thể hắn đã mất hứng thú và vẫy tay trong không khí. Âm thanh bên ngoài đã bị cắt đứt.
“Ta quên để ngươi ra ngoài một lúc.”
"......?"
"Ngươi không mở cửa, nên ta đã phá vỡ phép cách âm trong một thời gian."
"Cái gì...?"
Một số nơi quan trọng, bao gồm cả phòng của Quỷ Vương ban đầu và phòng của Tư lệnh, đều được phù phép bằng phép cách âm.
Âm thanh duy nhất có thể đi qua là tiếng gõ cửa và vài giây sau đó - vừa đủ thời gian để trao đổi những yêu cầu và sự cho phép của đối phương.
"Nếu ngài tự loại bỏ cái đó, ngài sẽ có thể...."
"Huh?"
"À không."
Nhưng đây là đang đối phó với Quỷ Vương đấy. Tôi không thể tranh luận với hắn đâu.
Tôi quay cái đầu cót két của mình lại để nhìn chằm chằm vào Quỷ Vương. Bên cạnh tôi, Hien đang nhìn tôi với ánh mắt cầu xin, nhưng hạt giống của một loại cây không tên trong tay tôi trông quá đáng ngại và tôi nhìn đi chỗ khác.
"Điều gì đưa ngài đến đây?"
"Là vì 1 thứ gì đó thôi. Ngươi sắp ra ngoài, ngươi không nghĩ là ta nên tiễn ngươi sao?"
"Ồ... Tôi không nghĩ là tôi cần...."
"Yeah, Ừ, ta không nghĩ việc này cần thiết đâu. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ bị đuổi ra ngoài."
Liệu loài quỷ có luôn luôn phản bội như thế này không?
Tôi không biết phải nói gì, vì điều đó chỉ đào mồ chôn tôi thôi, nên tôi chỉ biết trợn mắt không tin.
Tôi có thể làm gì để thoát khỏi tình huống này?
...... Không gì cả.
Tốt nhất là tôi chỉ có thể hy vọng về tình huống tốt nhất có thể xảy đến.
Một lần nữa, tôi cảm thấy dòng huyết của mình đang sôi. Mày không thể ăn cháo đá bát được chứ.*
*(Câu này trans end dịch ra ‘You don't bite the hand that feeds you.’, đây là 1 câu thành ngữ kiểu cx giống ăn cháo đá bát, có thể là Deon đang nói về cái cơ thể hộc máu của mình – tui đọc đi đọc lại mấy lần ms hiểu đc;-;)
Bằng cách nào đó, có lẽ máu của tôi đã chảy ra rồi. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là huyết áp của tôi có vấn đề một chút, nên nó cứ sôi lên trong tôi như thế này....
"Ngài Demon...."
"Ờ, sao vậy?"
Ah, ouch. Tôi đã mất cảnh giác mà trả lời không suy nghĩ
Chưa kể đến việc mặt tôi trắng bệch khi nhận ra giọng nói đó là của ai.
Tôi đơ người một lúc, nghĩ rằng mình bị lừa rồi, rồi từ từ đảo mắt để xem giọng nói đó phát ra từ đâu.
Quả nhiên là thế, Hien, một nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt, như thể cậu ta vui mừng vì cuối cùng giọng nói của mình cũng đến được với ngài ấy.
Với một nụ cười toe toét, cậu ta giơ 'thứ gì đó trông chẳng dễ chịu chút nào' trong tay ra.
"Ngài Quỷ Vương bảo ngài sẽ ra ngoài, nên tôi mang theo hạt giống của một loại cây có thể hữu ích để tự vệ."
"......Vậy thì đây có phải là một loại cây ăn thịt người không?"
"Đúng vậy, một loại cây rất mạnh.... không chỉ ăn quỷ mà còn ăn cả con người."
Ohhhh, tôi đang phê vcl. Huyết áp của tôi đang tăng cao nè.*
*(Ổng nói là ‘I’m getting high’) =))))
Tôi có thể cảm nhân được mùi tanh từ xa đang trào lên từ bên dưới. Kinh nghiệm của tôi cho tôi biết rằng đây là triệu chứng xảy ra trước nôn ra máu. Tôi che miệng im lặng.
Quả nhiên, có thứ gì đó nóng hổi trào lên cổ họng tôi. Môi tôi hé ra, và tôi gần như sắp nhổ nó ra.
"Uh...."
Quang!
"Ngài Demon!"
"...Cái gì?!"
Ben xuất hiện, mang theo túi của Wang Jin.
Cái đéo gì thế, thứ gì đến nhanh vậy?!
Ồ, đúng rồi. Bác sĩ của tôi, anh ta nói rằng anh có một loại thiết bị ma thuật. Anh ấy nói đó là một viên đá ma thuật.
Tôi không thể tin là anh ta lại có năng lực như vậy thật.
"Giả sử anh ta đến đây trước khi tôi thoát khỏi tình huống này thì sao....
Anh ấy giỏi quá, tôi muốn khóc rồi.
***
Nhờ một bác sĩ tài năng như vậy, tình hình này đã được giải quyết trước khi thực sự vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tuy nhiên, tôi vẫn có thể dùng bệnh tật làm cái cớ để đuổi Hien đi và đưa chỉ huy Quân đoàn số 12 Myers cùng phụ tá của anh ta, và những người đang làm loạn bên ngoài cửa, trở về phòng của họ, nên không phải là mất mát hoàn toàn.
Tôi chỉ hối tiếc là đã định dùng cái cớ này để hủy nhiệm vụ này....
"Uh, nhiệm vụ đó...."
"Huh? Ah... Ngay cả lúc này, ngươi vẫn ám ảnh với nhiệm vụ này...."
Điên hả, ngài đang nói đến chuyện nhảm cứt gì vậy....
Tôi cau mày.
Đó là một biểu cảm lộ liễu cho thấy 'đó là chuyện nhảm cứt gì vậy?', nhưng tôi còn có thể chịu đựng được sao, Quỷ Vương thở dài và lắc đầu như thể hắn không thể không tiếp tục.
"Đừng lo. Nhiệm vụ sẽ không bị hủy, nhưng ngươi phải đảm bảo mang Ben theo mình bất cứ nơi nào ngươi đến đấy."
"......."
"Ta biết lũ đó sẽ không giết được ngươi, nhưng ngươi không bao giờ có thể biết được, ngươi đang bị suy yếu bởi di chứng kìa, và nếu ai đó tấn công ngươi khi ngươi không cảnh giác, ngươi có thể gặp một chút nguy hiểm đấy."
Ngay cả khi tôi không mất cảnh giác, tôi vẫn sẽ gặp nguy hiểm nếu ai đó tấn công tôi mà. Nếu là một con quỷ mạnh mẽ, trong trường hợp đó tôi nguy hiểm chắc rồi.
Ah, ớn sống lưng thật đấy.
"Ơ vâng?! Ngài Deon, vậy tình trạng máu của ngài thì sao?"
"......Chả sao đâu, đi thôi."
Tôi lờ đi cái nhìn lo lắng của Ben, hít một hơi thật sâu và đi về phía cửa.
Thực ra, không phải chân tôi đang run. Thuộc hạ có năng lực và trung thành của tôi đang đứng một chỗ, đợi tôi ra ngoài, mắt rực sáng.
"Lối này ạ."
Edgar mở cửa như thể anh ấy đã chờ đợi, và tôi dẫn đường đến nơi những thành viên quân đoàn đang chờ.
Tôi chắc rằng họ đã chờ tôi rất lâu, nhưng tôi không nghĩ họ sẽ làm khó tôi vì để họ chờ đợi đâu...?
Ôi không. Người không muốn đi xa hơn nữa đâu.
Tôi cố gắng giảm tốc độ, nhưng khi tôi đi theo bước chân nôn nóng của Ed, tôi sớm đã thấy mình ở cửa trước của tầng một.
Có những thành viên đang chờ sau cánh cửa đó, tức giận vì tôi đến muộn. Này, bọn họ trông nguy hiểm thật khi họ bất động, nhưng đôi mắt giận dữ của họ sẽ chí mạng đến mức nào cơ chứ?
Tôi sẽ lên cơn đau tim nếu mở cửa mà không chuẩn bị, vì vậy tôi gọi Ed khi anh ấy bắt đầu mở cửa.
"Đợi đã."
"Vâng?"
"...... Ta sẽ mở."
Ed lắc đầu và lùi lại mà không nói thêm lời nào.
Tôi từ từ bước tới và đứng trước cửa, hít thở sâu và chậm vài hơi.
"Ngài Demon, tim ngài hiện đang đập nhanh lạ thường. Ngài ổn chứ?"
"Không, không ổn. ......Cậu có thể đo được thứ đó à?"
"Vâng. Sức khỏe của ngài phụ thuộc vào điều đó mà, ngài Demon."
"......."
Tôi trừng mắt nhìn món đồ trang sức kỳ lạ trên cổ Ben.
Giá mà tôi có thể lấy thứ đó ra khỏi anh ta và đập vỡ nó.
Nhưng tôi không có sức mạnh để làm điều đó, và tôi cũng không có sức mạnh để làm vỡ món đồ trang sức ngay từ đầu. Bất lực, tôi đành phải cam chịu như mọi khi, và đặt tay lên cửa.
"Ngài chắc là mình ổn chứ? Tim tôi còn đang đập nhanh hơn...."
"......."
"Ben, anh không nghĩ là anh quá mềm lòng với ngài Demon sao, không đời nào ngài ấy có thể chịu nhiều thương tích như vậy được?"
Đúng vậy, đó chính xác là những gì tôi định nói. Tôi yếu đuối, đúng, nhưng đến mức nghiêm trọng đến vậy.
Ed. Anh ấy biết chính xác cảm giác của tôi và nói thay tôi rồi.
Tôi cổ vũ anh ấy, nhưng Ben, người mà tôi nghĩ giờ đã bình tĩnh lại, bắt đầu càu nhàu và nói rằng, 'Làm sao một thuộc hạ lại có thể thờ ơ như vậy chứ?
Lời công kích đáng sợ thật.
"Vô lý thật, ngài có thể gặp nguy hiểm thực sự đấy! Anh có biết tình trạng của ngài Demon hiện tại như thế nào không?"
"Uh, như thế nào?"
Tôi đã bị động lực đẩy lùi! *
*(Dịch hộ tui cái này coi? ‘I was pushed back by momentum!’)
"Cơ thể ngài ấy giống như một chiếc ly thủy tinh nứt vỡ có thể vỡ bất cứ lúc nào! Thực ra thì khá tệ, đến mức di chứng đang ăn mòn cơ thể của ngài Demon vậy!"
"Không thể nào!"
Ừm, ừm... cơ thể tôi tệ đến vậy sao...?
Tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi mừng vì mình có lý do tuyệt vời để biện minh bằng di chứng đấy.
Thực sự thì tôi chẳng có cái gì gọi là hậu chấn thương cả. Nói cách khác, tôi sinh ra đã mắc phải tình trạng như bây giờ....
Tôi thà không bị phát hiện còn hơn là chết. Đó là một rủi ro, nhưng cũng xấu hổ thật.
Khi tôi đang tự nhủ điều này, Ed bước đến chỗ tôi, mặt trắng bệch, và bắt đầu kiểm tra nước da của tôi.
"Ngài có chắc là mình ổn không, trông ngài hơi nhợt nhạt."
"Lúc nào cũng thế này...."
"Môi ngài cũng có vẻ đỏ hơn bình thường... hoặc có thể ngài đã cắn môi vì đau."
"Vốn đã vậy rồi."
Thật xấu hổ đấy. Dừng lại ngay.
Tôi quay lưng lại với anh ta, ra hiệu cho anh ta không nói thêm nữa, và trước khi bọn họ kịp nói thêm điều gì nữa, tôi đã mở cửa.
Không khí lạnh phả vào má tôi, và ba nửa vầng trăng chồng lên nhau chiếu sáng mặt đất như muốn nói hãy ra ngoài.
Và họ ở đó.
Một hàng Quân Đoàn đang bất động--.
"...... Ngài Tư lệnh
Giá như mắt họ không nhìn chằm chằm vào tôi.
Cánh cửa mở ra, và họ nhìn chằm chằm vào tôi, đông cứng, đồng tử đảo tròn, một cảnh tượng sẽ khiến một người bình thường như tôi phải khiếp sợ.
Tôi đứng im tại chỗ để che giấu đôi chân đang run rẩy của mình.
Phía sau tôi, tôi có thể nghe thấy Ben lẩm bẩm, "Aah, lại một nhịp tim nữa!" hoặc có thể không, tôi không biết. Tôi cảm thấy như não mình đang trở nên trắng bệch.
"......."
"......."
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi. Mồ hôi cũng đọng trên trán họ.
Có lẽ mồ hôi trên trán họ có ý nghĩa khác với tôi.
Đúng vậy, nếu họ ở trong tình huống đó cho đến khi tôi ra ngoài, tôi có thể hiểu được việc đổ mồ hôi.
Nhưng cũng có khả năng đó là mồ hôi do quá nóng....
Nhận ra rằng mình có thể bị giết ngay khi rời khỏi lâu đài, tôi bắt đầu cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói để cứu mạng mình.