Tôi không tài năng đến thế đâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Trọn bộ - Chương 03: Tư Lệnh Quân Đoàn Số Không Deon Hart (1)

“Tôi ghét công việc giấy tờ!”

Đó là câu đầu tiên tôi thốt lên vào lần đầu được Quỷ Vương đề nghị chiêu mộ. Nhờ vậy mà khi đảm nhận vị trí Tư Lệnh Quân Đoàn Số Không không chính thức, tôi trở thành một con bù nhìn hình người chỉ việc yên vị tại chỗ.

Không có điểm nào để chê. Khi trông thấy các Tư Lệnh Quân Đoàn khác vùi đầu trong đống giấy tờ, tôi cảm thấy biết ơn với chức vụ của mình.

Tuy nhiên, có một mặt hạn chế chết người…

“Chán quá!”

Chỉ là nó quá nhàm chán! Tôi không có gì để làm cả, thậm chí dù tôi có đi ra ngoài thì Quỷ Giới vẫn luôn trong buổi đêm, và khu vườn cũng chỉ toàn mấy thứ thực vật dị dạng.

Gặp mặt Quỷ Vương thì quá điên khùng, còn mò đến mấy Tư Lệnh Quân Đoàn khác thì cứ như tự mình tìm tới cái chết vậy. Cấp dưới thì lảng tránh tôi, và tôi thì cũng chẳng thể tin tưởng bọn họ… Sau cùng thì mọi việc tôi có thể làm đều bị giới hạn.

Giải Rubik, hay là chơi giải đố, thứ gì đó lành mạnh chẳng hạn…

Bộp!

Rào!

Hàng ngàn mảnh ghép lượn lờ giữa không trung. Tôi thở dài nhìn quanh phòng. Những mảnh ghép khổng lồ được lắp đặt hoàn hảo và bày trí đầy trên các bức tường. 

Ban đầu, tôi ghép hình chỉ để giết thời gian, khởi đầu với 50 hay 60 mảnh ghép. Nhưng tới khi nhận ra thì tôi đã xếp 6000 mảnh mất rồi.

Thật buồn cười, tôi đúng là kẻ ngốc, cứ dồn sức mà tập trung chẳng vì lý do gì.

Đột nhiên, cảm giác trống rỗng ập đến, chôn vùi tôi, tôi cười thành tiếng và mở cánh cửa. Người hầu đợi bên ngoài lưỡng lự và nhanh chóng cúi đầu, rõ ràng là đang tránh chạm mắt tôi. Vờ như không để tâm đến hành động liều lĩnh của cậu, tôi mở lời.

“Lấy cho tôi chút rượu đi.”

“Vâng?!”

“Rượu. Loại nào cũng được. Chỉ cần là rượu thôi.”

“N-nhưng…”

Trái ngược với thái độ dễ bảo như thể sẽ làm theo mọi thứ được yêu cầu của cậu ấy, cậu lại ngập ngừng với khuôn mặt trông như sắp khóc.

Tôi hình dung được đại khái lý do cậu ta có phản ứng như này. Nhất định là Ben đã cấm cản rồi.

Tôi sinh ra với cơ thể yếu ớt. Mái tóc trắng và đôi mắt đỏ bất thường của tôi, cùng với làn da nhợt nhạt đến độ gần như xuyên thấu chính là bằng chứng cho điều đó. Tôi thậm chí còn dễ dàng bị thương chỉ vì nó.

Tại đây, thật may mắn khi họ bảo rằng nguyên nhân là do “di chứng” đợt đối đầu với vị anh hùng cuối cùng, nhưng không được phép uống rượu thì có hơi buồn đấy. Nói đúng hơn, tôi thấy tiếc vì quy cách làm việc chu đáo của Ben.

Hồi tôi còn nhỏ, có lần, bác sĩ khám tôi nói thế này.

[Toàn bộ sinh lực nhẽ ra phải được phân bổ đều khắp cơ thể dường như tập trung hết vào phần gan.]

Đúng thật là tôi cũng không dễ dàng gì bị say, nên đó không phải là một lời nói dối. Nhờ ơn nó mà tôi có thể sống sót ngay cả khi hấp thụ mấy cái thuốc không tốt cho cơ thể…

Dù sao thì,

Tức là khi uống rượu, tôi cũng sẽ ổn cả thôi. Ý tôi là, tôi sẽ không chết.

Nên là đem rượu đến cho tôi đi. Đây chính là lúc mà tôi cần nó đó.

Tôi không thể chịu đựng nổi việc giữ đầu óc tỉnh táo nữa khi tôi nhận thức được bộ dạng của mình, cứ ngồi lì trong phòng giải đố và không làm gì khác với tư cách là Tư Lệnh Quân Đoàn Số Không.

Tôi trừng mắt gay gắt bày tỏ mong muốn cấp bách, người hầu của tôi lưỡng lự, hạ vai xuống và bỏ chạy đi đâu đó.

… Đợi đã, thế còn câu trả lời thì sao?

“Đừng nói với tôi là cậu ấy sẽ không lấy nó nhé.”

Ừm, trông không giống cậu ấy bỏ trốn hay đi đâu đó mà không có sự cho phép.

Ngay lúc tôi đang lẩm bẩm, vì lý do nào đấy, tôi rùng mình trước cảm giác đáng quan ngại dần dâng trào.

Cảm xúc lo lắng đạt đến đỉnh điểm. Cậu người hầu đã biến mất không một lời giờ đã quay trở lại.

-Cùng với Quỷ Vương, người mà tôi không ngờ nhất.

Cái thằng khốn phản bội này.

“Ngươi muốn uống cơ à?”

Tôi tức giận lườm liếc người hầu, rồi nhanh chóng hướng mắt về nơi phát ra giọng nói của Quỷ Vương.

Nếu tôi bảo muốn, những lời cằn nhằn sẽ trút xuống. Tôi cũng không thể trả lời là không, nên giữa chừng, tôi dừng lại và lắc đầu.

Tuy nhiên, câu trả lời nhận được lại nằm ngoài dự đoán.

“Cơ thể ngươi bồn chồn đến vậy sao?”

“... Hử?”

“Ta đoán rằng ngươi thấy chán khi dạo đây không được chiến đấu, nhưng ta không nghĩ nó lại tệ đến mức này. Ta đã không để ý kỹ ngươi rồi. Ta xin lỗi.”

Ôi, không không không, dừng lại một chút nào.

Tôi chỉ muốn uống rượu thôi, tại sao tâm trí anh ta lại trôi dạt về phương này thế…?

“Nếu ngươi muốn, ngươi có thể tham gia vào một trận chiến nhỏ. Dạo này trên tiền tuyến Tư Lệnh Quân Đoàn số chín đang than chán, ta nghĩ rằng mọi chuyện sẽ khác nếu ngươi đến đó. Thấy thế nào? Ngươi có muốn đến đó không?”

Nếu Tư Lệnh Quân Đoàn số chín đang ở đó…

Nó nằm trên biên giới.

Một nơi mà các trận chiến to nhỏ thường xuyên diễn ra, bởi nó giáp với Đế Quốc. Ngài thực sự sẽ gửi tôi đến một nơi như thế à?

Ồ, tôi hiểu rồi. Cơ thể tôi ốm yếu đến độ tôi sẽ chết nếu uống rượu, dù sao cũng còn chút hữu dụng, nên hắn muốn dùng tôi làm chiếc khiên thịt trên chiến trường.

Ừ, ừm. Nơi đó nhơ nhuốc và chết chóc. Dù thế nào tôi cũng không muốn đến đó.

“Được thôi.”

Không phải là tôi sợ. Chỉ là nơi đó rất bẩn thỉu.

“Chà, quyết định đúng đắn đấy. Ngay cả khi ngươi đến đó thì cũng không có đủ máu để làm thỏa mãn ngươi đâu.”

Tôi không tài nào đáp lại được. Tôi còn không thể chỉ ra hiểu lầm của anh ta, tôi đang đông cứng vì sợ hãi.

Dù là gì thì đe dọa tôi tới vậy chỉ vì tôi muốn uống chút rượu là quá mức rồi.

Trong lúc giao mắt, tôi lén lút hạ mắt mình nhằm tránh để lộ cảm xúc. Quỷ Vương tiếp lời.

“Dù sao thì ngươi không được uống rượu đâu. Bộ ngươi muốn lật đổ lâu đài Quỷ luôn hay gì? Nếu ngươi thấy chán thì hãy ghé xem các thành viên quân đoàn hay khu vườn đi. Ta nghe nói Hien vừa trồng vài cây hoa mới.”

Tôi nghiêng đầu. Cái ông này khùng rồi chắc?

Tôi sẽ bỏ qua sự thật rằng anh ta là Quỷ Vương và Hien là người làm vườn. Có thể nói Hien còn điên hơn cả Quỷ Vương. Đoán xem cậu ta ám ảnh với điều gì nào?

Các loài thực vật ăn thịt kỳ lạ và nguy hiểm!

Hồi đầu, tôi không tin nổi là có một thợ làm vườn trong Vương quốc Quỷ, nhưng sau khi đi dạo quanh khu vườn với cậu ấy, tôi đã bị thuyết phục.

[Bởi vì cậu ta như thế nên mới làm việc trong lâu đài quỷ!! Tôi đã tưởng rằng đó là một công việc yên bình! Tôi sẽ! Không! Bao! Giờ! Tin vào lũ quỷ nữa!!]

Đó là một trải nghiệm khắc sâu vào xương máu tôi. Tôi không thể bẩn cẩn lờ nó đi được, nên tôi nhìn Quỷ Vương với một biểu cảm nghiêm nghị.

“Tôi sẽ đi xem các thành viên đoàn mình.”

Các thành viên đoàn có thể sẽ nguy hiểm, nhưng nhất định vẫn là đỡ hơn cái tên làm vườn điên khùng kia.

… Chỉ mới trôi qua có năm phút kể từ lúc tôi hướng về sân tập luyện của Quân Đoàn Số Không.

“Ồ, ngài Demon!”

“... Hien.”

Tôi tức khắc dùng tay che đi khuôn mặt tái nhợt của mình.

Và rồi tôi ngước lên, trước khi tôi nhận ra thì tôi đã đối diện một cậu chàng điển trai với ngoại hình mảnh khảnh.

Tôi đã mất cảnh giác!

“Ngài mệt sao?”

“Chà, có đôi chút…”

“Giữa thời điểm thế này, thưởng thức hương hoa là tuyệt nhất đó. Vừa hay tôi có vài cây hoa mới, ngài có muốn xem qua không? Ngài sẽ là người đầu tiên, đặc biệt dành cho ngài, ngài Demon.”

Đó là một con quỷ. Con quỷ đang cười híp cả mắt.

Thông thường thì tôi sẽ chú ý đến vẻ ngoài mê hoặc của cậu ta, nhưng giờ tôi chỉ đang tập trung tìm cách trốn thoát thôi. Tôi còn không để tâm đến diện mạo của cậu ấy.

Sao tôi phải bị ảnh hưởng bởi ngoại hình của cậu ta? Cậu ấy là một người đàn ông đấy.

Nếu đó là một succubus, thì tôi không chắc, chứ không đời nào tôi lại bị thu hút bởi một incubus. Mặc dù ở đây tôi điên mất thôi, nhưng tôi vẫn chưa mất trí đến độ đó.

‘Mà giờ nghĩ lại…’

Cậu nhóc này, chẳng phải cậu ta quá xảo trá rồi sao? Hay vì cậu ấy là một incubus, nên mới giỏi giới hạn lại các lựa chọn.

[Ngài mệt sao?]

Lựa chọn A: Tôi mệt > Thế thì hương hoa là tuyệt nhất!

Lựa chọn B: Tôi không mệt > Nếu vậy thì trước khi rời đi, có lẽ ngài nên xem qua những cây hoa tôi vừa mang đến.

Bình thường thì chắc hẳn tôi đã bị lừa bởi những lời của cậu ta và ghé thăm khu vườn tồi tệ đó rồi. Nhưng bây giờ thì tôi có một cái cớ chính đáng.

“Tôi đang trên đường ghé thăm các thành viên quân đoàn mình, nên có lẽ sẽ hơi khó.”

“À… Liệu ngài có thể nào… hoãn lại nó không?”

“.....”

Kiên trì thật đấy.

Trì hoãn thì lúc nào cũng được. Các thành viên quân đoàn không thật sự mong chờ tôi, và nếu họ có, họ cũng sẽ chỉ đứng nhìn tôi từ xa chứ không đến tiếp cận hay bắt chuyện.

Thật chất, tất cả những gì tôi phải làm là trốn vào một góc, chơi đùa với thanh kiếm, và đừng để bị chú ý đến.

À, khi mà tôi bảo là “chơi đùa với thanh kiếm”, thì đó không phải là một phép ẩn dụ đâu, là thật đấy. Tôi không muốn tự gây khó dễ với mấy trận đấu vô nghĩa vì kĩ năng kém cỏi của mình.

Dù sao thì, tôi có thể dời nó lại, nhưng tôi vẫn không muốn làm thế. Chẳng phải từ đầu lý do tôi đi đến sân tập riêng của quân đoàn số không là để tránh mặt cậu ta sao?

“….”

“….”

Tôi chợt nhận ra là khoảng không tĩnh lặng kéo dài nhiều hơn tôi tưởng. Suy nghĩ quá lâu nên tôi đã lỡ mất thời cơ để đáp lại.

Tôi đảo mắt nhìn Hien để kiểm xem cậu ấy có khó chịu vì sự lặng thinh dai dẳng không. Cậu ta hẳn phải nhìn về hướng này đúng lúc đó, nhưng cái nhìn của chúng tôi lại chạm nhau.

Tôi không biết phải phản ứng thế nào, trước cả khi tôi có thể suy nghĩ, Hien đã hạ thấp vai. Và rồi, nụ cười dịu nhẹ thường thấy của cậu vụt tắt, cậu cúi đầu.

“Tôi xin lỗi.”

“...?”

“Tôi đã vượt quá quyền hạn rồi.”

Khoảnh khắc ấy, tôi nhận thấy mình nên suy xét lại về loài quỷ. Cũng không mất mát gì khi phân tích kỹ càng.

Đây rồi, chủ đề cho ngày hôm nay: Phải chăng đột nhiên nói lời xin lỗi là đặc điểm của loài quỷ?

‘Sao cậu ấy lại làm thế nhỉ?’

***

Hien là một incubus. Cái loại incubus mà bị khinh thường như thể cặn bã.

Do tình cờ, cậu trở thành một người làm vườn tại lâu đài của Quỷ Vương. Cậu yêu thích thu thập và nuôi trồng mọi loài thực vật nguy hiểm, và trong một lần đang trên đường trở về nhà sau khi vô tình tìm được một loại cây hiếm, cậu đã lọt vào tầm mắt của Quỷ Vương rồi được chiêu mộ với tư cách là một người làm vườn.

Không đời nào cậu dám mơ tưởng được đối tốt bởi các cán bộ cấp cao, chẳng hạn như các Tư Lệnh Quân Đoàn.

Mỗi khi mấy tên tay sai trông thấy cậu, họ đều nhổ nước bọt và chửi rủa, nhưng làm sao họ dám để bị bắt gặp bởi các Tư Lệnh Quân Đoàn? Cậu sẽ rất cảm kích nếu họ không quấy rầy mình. Nhưng một số thậm chí còn bắt nạt và đánh đập cậu.

Một incubus có thể làm gì để đối phó với loại người như thế? Cậu chỉ có thể cam chịu mà thôi.

Đó cũng là một ngày mà cậu bị chèn ép bởi bạo lực ngôn từ và vũ lực.

“Tên incubus này…”

Thay vì đứng lên và chống lại sự tàn phá của khu vườn mà mình đã nhọc tâm chăm sóc, Hien chỉ nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

Thật đau đớn khi chứng kiến những cái cây quý giá bị phá hủy, nhưng giờ đây vẫn còn một thứ quan trọng hơn ngay trước mắt.

Vị Tư Lệnh Số Mười đang bất mãn.

Anh ta đã đánh Hien chỉ vì cậu ở ngay trước mặt anh, rồi cau mày lẩm bẩm.

“Ta vốn đã rất phiền muộn, vậy mà mọi thứ cứ…”

Hien chỉ đơn thuần cúi đầu.

Tư Lệnh Quân Đoàn Số Mười là kiểu người thích phô diễn sức mạnh. Nếu Hien đứng thẳng dậy như khi đối mặt với Tư Lệnh Quân Đoàn Số Một hay Số Ba, thì điều đó chỉ càng kích động anh ta hơn.

Nên cậu đành vờ như không thể đứng lên và hạ thấp đầu.

“À…”

“Gì?”

Một giọng nói xa lạ và nhỏ nhẹ khẽ cất lên.

Dễ hiểu thôi. Chắc hẳn là một người phục vụ nào đấy vừa đến và vô tình trông thấy cảnh này.

Nhưng vấn đề là phản ứng của Tư Lệnh Quân Đoàn Số Mười.

“Ư…!”

Hien ngẩng đầu lên theo phản xạ.

Cậu vừa nghe nhầm sao? Nhưng biểu cảm nghiêm trọng của Tư Lệnh Số Mười thì không lẫn vào đâu được.

Một cái nhìn khiếp đảm tột độ.

Gần như trong vô thức, Hien hướng mắt theo Tư Lệnh Quân Đoàn Số Mười và trông thấy một “con người”.

Một cơ thể mảnh khảnh và yếu ớt đến lạ. Mái tóc trắng và đôi mắt thì đỏ rực. Hơn hết là nước da nhợt nhạt. Nếu không phải vì không cảm nhận được chút ma lực nào từ anh ấy, hẳn không ai nghĩ rằng đó là một con người.

‘... Mà giờ nghĩ lại.’

Gần đây, vòng quanh lâu đài Quỷ Vương, những tin đồn ập đến như vũ bão. Không rõ tự khi nào, nhưng có lẽ là ngay sau khi trận chiến với anh hùng kết thúc.

[Tôi nghe nói đã có ai khác giết anh hùng chứ không phải là Quỷ Vương.]

[Quỷ Vương ngay lập tức chiêu mộ hắn ta.]

[Có người còn kể rằng hắn là một con người.]

‘Chính là anh ấy.’

“Nghe nói có một thợ làm vườn, nên tôi đến đây để gặp cậu ấy… Nhưng xem ra là tôi đến không đúng lúc rồi.”

“Ồ, không đâu.”

Một cá nhân mà đến cả Tư Lệnh Quân Đoàn còn phải thận trọng đối đãi. Điều đó có nghĩa là con người này vượt trội hơn hoặc là có chức vị cao hơn.

Nhắc mới nhớ, hình như cậu từng nghe qua lời đồn bảo rằng con người đó đã được trao cho vị trí Tư Lệnh Quân Đoàn Số Không.

Tư Lệnh Quân Đoàn Số Mười vẫy tay rồi nhanh chóng rời đi, nói rằng anh ta sẽ để chúng tôi tiến hành cuộc trò chuyện và đi ngang qua tôi với những bước chân anh đã dừng trước đó.

Anh ta nói mình đến để gặp tôi. Tôi tự hỏi động cơ của anh ấy là gì, nhưng cũng không mong chờ mấy.

‘Phải rồi, vì tôi là một incubus cơ mà.’

Người này là Tư Lệnh Quân Đoàn Số Không. Để tôi cược xem tỷ lệ anh ta đối tốt với tôi là bao nhiêu?

–Đó là những gì tôi đã tưởng.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage