Cuối cùng tôi cũng nhận thức được tình hình.
Cái cơ thể yếu ớt này! Có biết bao nhiêu là chỗ mà tôi lại thổ huyết ở nơi này! Chết tiệt!
Tôi nhìn đống giấy tờ vấy máu. Ngay cả quỷ vương cũng dính phải máu tôi… Trời ơi là trời.
‘Cuộc đời thật tồi tệ làm sao.’
Nghĩ rồi, tôi nhanh chóng che miệng lại và lùi ra xa khỏi bàn.
Giấy tờ đã bị nhuốm bẩn, bàn tay của quỷ vương thì nhuốm đầy máu của tôi. Đúng như dự đoán, tôi nghe thấy tiếng anh ta nghiến răng, như thể đang rất giận dữ.
Sát ý bủa vây lấy cả cơ thể tôi. Nuốt lại tiếng hét đang trực trào nơi cuống họng, tôi nói.
“Thứ lỗi cho tôi. Số giấy tờ…”
“Giờ thì chuyện đó không quan trọng! Gọi bác sĩ của tư lệnh số không đến mau! Hắn làm quái gì trong lúc bệnh nhân mình đang ốm nặng vậy?!”
… Hả?
Tâm trí tôi cứng đờ trước tình huống không dự trước được.
Một vài phút sau, tôi mới có thể đưa ra một lời giải thích khác.
À, ra là anh ta đang nổi điên với bác sĩ.
Có lẽ là thế. Vì sức khỏe không được ổn định mà tôi gây ra tai nạn này. Đồng nghĩa với việc bác sĩ đã thất bại trong công việc của mình và hậu quả là cậu ấy bị trách mắng.
Thế là thay vì khiển trách tôi, anh ta sẽ đổ hết trách nhiệm lên bác sĩ sao?
Vậy thì sự oán hận của bác sĩ khi bị vô cớ đổ lỗi sẽ hướng về đâu?
Đây là lâu đài quỷ. Chợt nhớ ra cả bác sĩ cũng là ác quỷ, tôi ngồi sụp xuống ghế với tâm trạng đầy đắng cay.
‘Đậu m*, xong đời rồi.’
***
“Hắn làm gì trong lúc bệnh nhân mình ốm nặng thế hả?!”
Sức mạnh ma thuật áp đảo quét qua toàn bộ lâu đài.
Thật dễ để nhận ra ai là nguồn cơn của thứ ma pháp dày đặc và nặng nề này. Bác sĩ Ben vội vã sửa soạn túi y tế cho chuyến thăm nơi xa và chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với cái chết ngay ngày hôm nay.
Tất nhiên, nỗi lo lắng duy nhất của quỷ vương là dành cho bệnh nhân mà tôi đảm nhận, tư lệnh quân đoàn số không đáng tự hào, Demon Arut.
Đúng như dự đoán, ngay khi tôi có mặt tại văn phòng của quỷ vương, tôi trông thấy ngài Demon ngồi thụp giữa sàn nhà trống trải và che lấy miệng mình. Máu rỉ ra tay ngài ấy.
Kết cục là tấm thảm trong văn phòng bị vấy bẩn, cơ mà trông quỷ vương cũng không mấy bận tâm, nên tôi cũng mặc kệ mà tiến đến gần ngài tư lệnh.
Ngài ấy không muốn đứng dậy, có lẽ là vì chân mất sức. Tôi nhanh chóng đến dìu ngài ngồi xuống bên chiếc ghế sofa, tự trách bản thân mình.
Bệnh nhân đang không khỏe, còn tôi thì không thể đến đây kịp lúc, việc này cho thấy tôi không đủ tư cách để làm bác sĩ. Dù cho ngài Demon có nổi giận với tôi hay thậm chí là vồ lấy cái cổ này thì tôi cũng không có lời gì để bào chữa.
Nhưng trước đó thì tôi phải tiến hành chữa trị đã.
Đầu tiên, tôi giơ ra ba ngón tay.
Nhằm kiểm tra xem ngài ấy có đang tỉnh táo không.
“Ngài Demon, ngài nghe thấy tôi chứ? Ngài xem có bao nhiêu?”
“Ba.”
Trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, thị lực ổn định.
Mọi người trong lâu đài quỷ đều biết nguyên do mà Demon Arut thành ra thế này, làm sao mà họ không biết được?
Bởi vì tất cả đều đã tường tận chứng kiến.
Khung cảnh ngài dùng thân thể phàm trần của mình ngăn chặn tên anh hùng sắp tự hủy.
Còn không kể đến việc chỉ một chuyển động nhẹ nhàng của ngài cũng đủ để lấy mạng anh hùng.
Việc cơ thể ngài bị tổn thương sau khi tự mình gánh trọn áp lực từ sự tự hủy của anh hùng là điều hiển nhiên.
Vậy nên, ai mà dám coi thường ngài được?
‘Không thể nào.’
Cơ thể kém khỏe mạnh và năng lực chiến đấu là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Tôi không chắc liệu có ai chú ý đến điều này chưa, nhưng người này thì rất đặc biệt.
Ngài ấy có thể ngay lập tức lấy mạng tôi nếu bản thân muốn. Còn tôi thì chắc còn không nhận ra cho đến khi mọi chuyện đã kết thúc.
Mặc dù ngài đang thổ huyết, đôi mắt tràn đầy sinh lực của ngài lại phủ nhận tình trạng đó.
Đôi mắt đỏ khiến bạn tự hỏi liệu phải chăng nó hình thành từ hồ máu ngưng tụ. Cặp mắt ấy nổi bật hơn giữa mái tóc trắng của ngài, thể hiện “sát ý” rõ rệt.
Thứ mà chỉ có thể sở hữu được sau khi tàn sát vô số sinh mệnh và chứng kiến vô vàn cái chết. Làm sao mà tôi có thể coi thường ngài được?
Kìm nén cơn sợ hãi và khiếp đảm, Ben bình tĩnh nói.
“... Có lẽ ngài cũng đã hay, đây là do di chứng gây ra.”
Hệt như đã dự đoán được từ trước, một thoáng cam chịu vụt qua khuôn mặt của quỷ vương. Ngài ấy chua xót nín lặng trong phút chốc. Song, phản ứng của người được nhắc đến, Demon Arut thì lại khác.
Đó là một vẻ mặt dửng dưng không mấy quan tâm. Không, nó chắc chắn là một cái nhìn chán ghét.
Ngài ấy đã nghe chuyện này nhiều đến độ phát ngán rồi.
Ngài định nói gì đó, nhưng lại đột ngột vớ lấy chiếc khăn tay nhận được từ quỷ vương và đưa lên miệng, vùi mình xuống ghế sofa.
Sự nhẫn nhịn và thờ ơ của ngài ấy khiến Ben và cả quỷ vương đều chết lặng.
‘Sao mà ngài có thể kiên định đến vậy chứ?’
Nếu là các tư lệnh khác, thì chuyện đã sớm thành một mớ hỗn độn rồi.
Dẫu cho có là rút kiếm ra, vung nắm đấm hay ngồi xuống và đe dọa trong thầm lặng. Cùng với đôi mắt ánh lên tia chết chóc, họ cũng sẽ lệnh cho tôi phải bằng mọi giá điều trị cho được.
Chẳng nhẽ ngài ấy không hành xử như vậy sao?
Sau tất cả thì nguyên do cho sự tồn tại của tôi chỉ có thế.
Nghĩ đến nó, tôi cảm thấy mình như sắp trút ra một tiếng thở dài. Tiếng thở dài của sự an tâm, chứ không phải là thất vọng hay tức giận.
Trong tiềm thức, Ben nghĩ rằng anh đã rất may mắn khi được làm bác sĩ của tư lệnh quân đoàn số không.
‘Không, giờ không phải lúc để nghĩ ngợi như thế’
Anh tức khắc xua tan suy nghĩ và định hình lại cảm xúc của mình, lục lọi túi y tế.
“Như thường lệ, đây là thuốc điều trị nội thương. Tôi xin lỗi vì chỉ có thể giúp ngài đến mức này.”
“Cảm ơn.”
Ben cẩn trọng chớp mở mắt sau khi chắc chắn rằng ngài Arut đã chấp nhận và uống thuốc.
Và giờ thì công việc của tôi đã hoàn thành, thời khắc định mệnh đã đến.
Từ lúc tôi mới đến đây, quỷ vương đã tỏa ra hào quang “Ta sẽ xử lý ngươi sau” rồi.
Biết rõ rằng hình phạt của việc buông thả là cái chết, tôi cẩn thận đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đối diện với quỷ vương.
Tôi không có bất kì lời phàn nàn nào. Ngay cả khi nó bất công đi chăng nữa. Đây rõ ràng là lỗi của tôi vì không thể phản ứng kịp thời trước sự bất thường của bệnh nhân.
Có lẽ cả ngài Demon cũng rất tức giận, không, ngay cả khi ngài ấy không tức giận, ít nhất ngài cũng không hài lòng.
Vậy nên tôi sẵn sàng đối diện với sự phẫn nộ của quỷ vương và nếu sau đó tôi vẫn sống sót để chịu đựng cơn thịnh nộ của ngài Demon thì.
… Ơ kìa?
***
Quỷ vương sẽ giết bác sĩ mất!
Tôi theo bản năng bật dậy khỏi chỗ ngồi và nắm lấy cổ tay Ben.
Ben nhìn tôi với đôi mắt mở to như thể cậu ấy bất ngờ. Tương tự với quỷ vương, anh ta cũng nhìn tôi với đôi mắt to tròn.
Họ ngạc nhiên sao? Tôi cũng ngạc nhiên nè. Nhưng mà đành chịu thôi.
Không phải toàn bộ oán hận sẽ trút lên tôi nếu tôi để mặc bác sĩ của mình như này sao? Dù cho Ben có ôn hoà đến mức nào thì cậu ta cũng sẽ nổi giận khi bị buộc tội vì việc mà cậu không làm thôi.
Và rồi, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tôi phải bằng mọi giá ngăn chặn nó vì sự sống còn của mình!
Cùng với quyết tâm đó, tôi bắt chuyện với quỷ vương, người nãy giờ chẳng nói câu nào.
“Tôi cảm thấy không khỏe, nên tôi sẽ rời đi. Tất nhiên là cùng với bác sĩ nữa. Thật đáng tiếc, nhưng chúng ta sẽ dời lại chuyện từ chức cho lần sau.”
“Ồ, ừm? Từ chức…? Thôi, ta hiểu rồi. Nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi.”
Có lẽ anh ta không muốn nhắc đến lá đơn từ chức nữa, cũng đành chịu thôi.
Tôi chắc chắn rằng mình sẽ nói với anh ấy vào đợt tiếp theo! Trước tiên thì thời điểm ngày hôm nay không được tốt, nên tôi tự nhắc nhở bản thân và sải những bước dài rời khỏi văn phòng.
Tôi không biết mình đã đi được bao lâu.
Đến khi dừng lại thì tôi đã ở giữa một hành lang trải dài.
Nơi này không chỉ có vài ba cái hành lang, nên tôi lén nhìn qua cửa sổ để kiểm xem đây là chốn nào.
Tựa như mặt trời không tồn tại, tôi trông thấy khu vườn với những tia nguyệt quang kết thành màn chiếu rọi qua khung cửa sổ. Có đến ba mặt trăng thế chỗ mặt trời, dịu dàng rọi sáng cả khu vườn.
Chắc hẳn bạn sẽ nghĩ rằng khung cảnh nơi đây thật đẹp làm sao, nhưng nhìn xem phía bên kia kìa. Loài hoa nào mà có răng nanh chứ? Bộ nó là cây ăn thịt à? Cái kế bên còn có cả nhãn cầu nè và nó thậm chí còn chớp mắt luôn!
Tôi rùng mình trong ghê tởm, nhưng bỗng chốc lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt ngay bên cạnh.
“Ừm, ngài Demon…”
“Hửm? … À.”
Nhắc mới nhớ, tính ra tôi vẫn còn nắm cổ tay cậu ta. Tôi lơ đãng quá nên đã không hề nhận ra.
Tôi buông tay và bí mật liếc nhìn mặt Ben. Chắc cậu ấy không cảm thấy khó chịu đâu nhỉ?
May mắn thay, trông cậu không có vẻ gì là bất mãn. Đổi lại, tôi trông thấy một vẻ mặt tái nhợt y chang của tôi.
Không bất ngờ khi trông cậu ấy có vẻ mệt mỏi…
“Sao thế, cậu thấy không được khỏe à?”
“Không, tôi chỉ…”
Mặt cậu biểu hiện rõ sự nhẫn nhịn.
Cậu khẽ thở dài và căng thẳng nhìn tôi, như đang bị bệnh thật vậy.
Ben cắn lấy đôi môi nhợt nhạt của mình, xem ra là đang chuẩn bị gì đấy, rồi cậu cúi người.
“Có lẽ tôi đang đi quá quyền hạn mình, nhưng xin ngài hãy giết tôi một cách nhẹ nhàng, ít đau đớn nhất có thể!”
“Hả?”
Tôi mất kiểm soát cơ mặt mình trong một khắc. Chắc nhìn mặt tôi giờ trông ngớ ngẩn lắm. Cộng thêm chất giọng sững sờ.
Tôi mừng là cậu ấy đã cúi mình xuống. Cậu không chuyển động chút nào, chắc hẳn là chưa nghe thấy tiếng tôi.
Tôi nhanh chóng kiểm soát lại biểu cảm và hắng giọng.
Tôi không thể cứ thế hỏi thẳng rằng đây rốt cuộc là chuyện vớ vẩn gì, nên tôi đành thay đổi cách nói của mình chút vậy…
“Ý cậu là sao?”
“Ôi không…, tôi lỡ lời. Xin hãy thứ lỗi cho tôi!”
Tôi đã cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể rồi, nhưng cậu ta vẫn hoảng loạn.
Cậu ấy bị bệnh à? Người ta bảo rằng bạn không thể tự cắt tóc mình được, vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu một bác sĩ bị bệnh?
Mà đó còn là bác sĩ riêng của tôi nữa.
Tôi thở dài, lo lắng rằng mình đã giao phó cơ thể cho một bệnh nhân khác và nói,
“Tôi sẽ không giết cậu.”
Dù đó có là gì, nếu nó không giết tôi, tôi cũng sẽ không giết nó.
Và nếu tôi có năng lực giết quỷ, thì tôi đã từ bỏ chức vụ tư lệnh rồi bỏ trốn từ lâu rồi, sao tôi phải sống trong cái chốn này chứ?
Một lần nữa nhận thấy hiện thực phũ phàng, tôi chỉ có thể thở dài trong tình cảnh hiện tại.
Tôi mệt mỏi rảo bước về phòng mình, để lại mình Ben vẫn còn đang bối rối ở đằng sau.
***
Trái ngược với vẻ bề ngoài của ngài ấy, tôi biết rằng ngài Demon là người tốt bụng nhất trong số các tư lệnh quân đoàn. Nhưng tôi không nghĩ rằng ngài còn bảo vệ cho những kẻ không hoàn thành bổn phận của mình.
Không, ngay từ đầu ngày ấy còn không có vẻ gì là nghĩ rằng tôi thất bại trong nghĩa vụ của bản thân.
Nhưng thật mất mặt cho ngài biết bao khi tôi cầu xin ngài lấy mạng tôi nhẹ nhàng nhất có thể. Một người thường ăn nói trang trọng thậm chí còn “Hả?” và bỏ qua nghi thức nói chuyện.
Tuy nhiên, ảo tưởng như vậy là có lý do. Các tư lệnh khác dù cho có cứu tôi đi chăng nữa, thì lý do cũng sẽ là “Ta phải tự tay mình giết hắn cho hả cơn giận.”
Dù sao, tôi ước mình đã ngậm họng lại sớm hơn. Thật tệ khi tôi cầu xin sự lượng thứ, những lời tôi nói đã khiến ngài ấy khó chịu. Tôi đã đặt lên vai ngài một gánh nặng.
[Tôi sẽ không giết cậu.]
Thật lòng mà nói thì nó có hơi bất ngờ. Không phải như vậy là quá khoan dung rồi sao?
Tôi đã luôn tự hào vì là bác sĩ riêng của ngài, nhưng tôi chưa lần nào hãnh diện như ngày hôm nay. Có lẽ tôi phải lấy một chai rượu và ghé thăm phòng mấy cậu bác sĩ cá nhân của những tư lệnh khác thôi.
Khung cảnh họ phải đối phó vs những vị tư lệnh gắt gỏng và túm lấy gáy tôi trong đố kỵ thoáng hiện lên trước mắt.
Tất nhiên, vẫn còn việc phải làm trước đó.
‘Để không có chuyện tương tự diễn ra thêm lần nào nữa…’
Đôi mắt Ben khẽ ánh lên khi cậu nhớ lại khung cảnh đáng thương của bệnh nhân cậu, Demon Arut, rỉ ra máu tươi.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage