Thoắt cái đã đến cuối tuần, làn gió heo may cuối cùng của mùa thu cũng tan đi trong tiếng lá xào xạc, thời tiết chuyển lạnh, Lục Ly cũng theo lệ thay sang quần áo dày. Hình ảnh Sở Tĩnh Di cười ngây ngô ngốc nghếch với cậu dường như chỉ mới hôm qua, cậu ngồi trước TV, ánh mắt trống rỗng. Bên chiếc bàn gỗ nhỏ sau lưng cậu, ba cô gái đang ngồi quây quần, nhỏ giọng bàn tán chuyện gì đó. Sở Tĩnh Di đi rồi, buổi học nhóm này đương nhiên không thể tiếp tục, chị Nhã Mộng không rành sách vở, Ôn Hổ Phách lại lười quản An Bách Lệ, Bách Lệ đương nhiên trở thành một chú ngựa con không người kiềm cương.
"Bách Lệ, em và Tĩnh Di thân nhau, em khuyên cậu ấy đi. Lê Tử thế này chị nhìn mà đau lòng," Trâu Nhã Mộng nói. "Hai đứa nó bên nhau lâu như vậy, sao có thể thật sự ân đoạn nghĩa tuyệt được chứ, em là bạn thân của cậu ấy, khuyên nhủ nhiều vào, thể nào cũng lay chuyển được thôi."
An Bách Lệ mếu máo: "Tĩnh Di ở trường cũng chẳng thèm để ý đến em nữa rồi, chắc chắn cũng ghét em luôn rồi. Haizz, cơn giận của người thật thà đúng là đáng sợ thật."
Ôn Hổ Phách đang xoay bút, phải công nhận, cô là một cao thủ xoay bút, cây bút bi vỏ trong suốt đó không ngừng xoay tròn trên đầu ngón tay thon thả của cô: "Mình nghĩ Tĩnh Di không chỉ giận mỗi Lục Ly đâu. An Bách Lệ, cậu nghĩ lại xem có phải cậu đã làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy không?"
An Bách Lệ định nói không có, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Lục Ly, cô lặng lẽ cúi đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Ly reo lên, An Bách Lệ vội vàng cầm bút lên giả vờ học bài. Ai ngờ Lục Ly chẳng buồn để ý đến cô, cậu nhanh chóng cầm điện thoại lên, có chút mong đợi nhìn tên người gọi đến. Người gọi cho cậu không nhiều, khả năng cao nhất là Sở Tĩnh Di.
Người gọi là một dãy số lạ.
Lục Ly lo lắng bắt máy: "Alô, xin chào?"
"Xin chào, alô alô, có nghe thấy không ạ, có phải anh Lục không? À, tôi là XXX của nhà xuất bản XXX, về chuyện tập artbook anh có nói trong email, tôi đại diện nhà xuất bản muốn trao đổi chi tiết với anh về giá hợp đồng..."
Lục Ly thất vọng tràn trề. Đúng là điện thoại tìm cậu, nhưng không phải của Ngỗng ngố. "Tịch Thập Lục" thành công vang dội, một bộ phận fan cứng hy vọng nhóm sản xuất sẽ xuất bản tập artbook, Lục Ly bèn tìm nhà xuất bản hợp tác, tự bỏ tiền túi ra in sách. Nhóm sản xuất nhỏ như cậu mà xuất bản artbook, thường là lỗ vốn mua danh, chỉ để tri ân người hâm mộ mà thôi.
Lục Ly không có tâm trạng mặc cả với đối phương, uể oải nói: "Cứ theo mức giá trong email của tôi tăng thêm mười điểm, đó là giới hạn cuối cùng tôi có thể chấp nhận, nếu không đồng ý thì tôi sẽ tìm nhà xuất bản khác."
"Được được, cứ theo lời anh nói. Anh cho tôi địa chỉ nhé, tôi gửi hợp đồng qua?"
Sau khi trao đổi xong vài việc vặt, Lục Ly lại bơ phờ ngồi sụp xuống ghế, quay đầu lại nhìn nhóm học tập phiên bản "nhà nghèo": "Bách Lệ, nếu em học mệt rồi thì nghỉ một lát đi."
"Không mệt không mệt, em không mệt chút nào, em học hăng say lắm!" An Bách Lệ cắm cúi viết.
Lục Ly hôm nay hiếm hoi nở một nụ cười: "Em không cần làm vậy để an ủi anh đâu, anh biết con mèo lười nhà em chỉ mong được nằm ườn ra ngủ thôi."
Trâu Nhã Mộng đi đến sau lưng Lục Ly, ôm lấy cậu: "Lê Tử, hay là em cũng đi ngủ một lát đi, hôm nay em ngẩn người cả ngày rồi, trông phờ phạc quá." Lục Ly nắm lấy tay chị Nhã Mộng, muốn nói gì đó, nhưng đầu óc tê dại, không thể thốt ra lời nào ấm áp. Lòng cậu bây giờ nặng trĩu, có thể đoán được đêm đó Sở Tĩnh Di còn đau khổ hơn.
Điện thoại lại reo lên, lần này là của mẹ vợ tương lai. Lục Ly tinh thần phấn chấn, vội vàng bắt máy: "Alô, dì ạ, cháu là Tiểu Lục, vâng, đúng ạ."
Mẹ vợ tương lai không nói gì lạ, mà cũng như năm ngoái, nhiệt tình mời cậu năm nay đến nhà họ Sở ăn Tết, còn bảo cậu dắt theo cả chị gái. Lục Ly chỉ đành gượng cười. Năm nay đến nhà họ Sở ăn Tết ư? ... Cậu còn tư cách đó sao? Chưa nói đến quan hệ với Tĩnh Di giờ đang đóng băng, Sở Hiểu Đông còn đang đợi cậu qua Tết cho một câu trả lời chắc chắn, xem ra bây giờ, chẳng cần phải trả lời Sở Hiểu Đông nữa rồi...
Lúc này, Lục Ly nghe thấy tiếng Ngỗng ngố vọng ra từ đầu dây bên kia: "Mẹ, mẹ đang gọi cho ai thế?" Tim Lục Ly thắt lại.
"Tiểu Lục đó con."
"Mẹ gọi cho anh ấy làm gì..." Giọng Sở Tĩnh Di ngày càng nhỏ dần.
"Con có muốn nói chuyện với Tiểu Lục không?"
"Thôi ạ, con lên lầu đây." Rồi là tiếng bước chân thình thịch.
"Tiểu Lục, con và Di Bảo cãi nhau à?"
"Cũng có thể xem là vậy ạ..."
"Không sao đâu, người trẻ tuổi cãi nhau là chuyện thường. Di Bảo hơi bướng, Tiểu Lục con hiểu chuyện hơn nó, đừng chấp nhặt với nó." Lục Ly thật sự hiểu chuyện hơn Sở Tĩnh Di sao? Lục Ly cũng không dám chắc, trái tim đã bị thuốc nhuộm thế gian vẩn đục của cậu liệu có thật sự trong sáng hơn trái tim của Sở Tĩnh Di không? Dù đã sa vào lưới tình, cô gái ấy vẫn luôn nhớ học hành là trên hết, dù yêu đến mức không thể tách rời, cô vẫn có thể tĩnh tâm tự hỏi bản thân có thật sự thích cậu đến vậy không... Cô gái này thật sự ngốc sao?
"Vâng, được ạ, cháu nhớ rồi." Lục Ly nói. Xem ra Ngỗng ngố không kể chuyện của họ cho bố mẹ nghe, điều này cũng khiến Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, nếu không cậu thật sự không biết phải ăn nói với Sở Hiểu Đông thế nào. Này, tôi không chỉ muốn mở hậu cung, mà còn làm tan nát trái tim con gái ông, xem tôi đặc biệt chưa kìa!
Cậu vỗ trán, chỉ hận không thể tìm một viên pha lê khác để trùng sinh về một tuần trước.
"Vậy quyết định thế nhé, Tiểu Lục năm nay đến nhà dì ăn Tết đó!" Mẹ vợ tương lai vui vẻ cúp máy.
Lục Ly chỉ cảm thấy không khí có chút ngột ngạt, gần đây cậu bị chuyện của Sở Tĩnh Di làm cho quay cuồng: "Anh ra ngoài hít thở không khí."
Ôn Hổ Phách và Trâu Nhã Mộng định đứng dậy đi theo, nhưng An Bách Lệ đã nhanh hơn một bước khoác lấy tay Lục Ly: "Ly, để em đi với anh." Còn không quên nháy mắt với hai cô gái còn lại. Ôn Hổ Phách đoán An Bách Lệ có chuyện muốn nói với Lục Ly, bèn kéo tay Trâu Nhã Mộng lại: "Chị Mộng, chúng ta nói chuyện một lát đi."
Lục Ly và An Bách Lệ ra khỏi nhà, đi dạo trên con đường trong khu nhà thuê giá rẻ.
"Ly, anh không nỡ rời xa Tĩnh Di sao?" An Bách Lệ nắm tay cậu.
"Ừ. Anh không biết cả đời này có thể gặp được một cô gái như cô ấy nữa không. Khả năng cao là không thể nữa rồi." Lục Ly cười khổ.
"Kiếp trước cô ấy thế nào?"
"Cái gì?"
"Tĩnh Di kiếp trước thế nào ạ?"
"Kiếp trước cô ấy mất trong một vụ tai nạn máy bay, sau khi tốt nghiệp cấp ba."
"Vậy anh đi cứu cô ấy đi, giống như đã cứu em vậy." An Bách Lệ nói, "Cứu cô ấy, cô ấy nhất định sẽ lại một lòng một dạ với anh thôi."
Lời của An Bách Lệ như khơi dậy những ý nghĩ đen tối, Lục Ly sững người, nghĩ rằng nếu cứ để mặc nhà họ Sở bị tấn công, rồi mình lại đứng ra cứu cả nhà họ Sở, có phải mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng không? Nhưng ngay giây sau, dục vọng đó đã bị Lục Ly chặt đứt, không còn lại cả gốc rễ.
"Anh thà rằng cô ấy không gặp nguy hiểm." Lục Ly nói, "cũng không muốn lợi dụng sự bất hạnh của cô ấy để lừa gạt tình cảm. Bách Lệ, anh đã phạm sai lầm với cô ấy một lần rồi, anh không muốn phạm lần thứ hai."
An Bách Lệ hỏi: "Nếu cô ấy thật sự rời xa anh thì sao?"
Lục Ly sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới chậm rãi thốt ra một câu: "Anh sẽ cố gắng giành lại sự tha thứ của Tĩnh Di, nhưng nếu ngày đó thật sự đến, thì cũng là do anh tự làm tự chịu, không thể trách bất kỳ ai."