Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 9: Vị chua của hoàng hôn - Chương 4: Cãi Vã

Lục Ly nhìn vành mắt đỏ hoe của cô, trong lòng không khỏi xót xa, muốn đưa tay ra nắm lấy tay Ngỗng ngố, nào ngờ cô lại gạt tay cậu ra: "Đừng nắm tay em!"

Cô nhìn Lục Ly chằm chằm, cố nén để không bật khóc: "Anh lại muốn lừa em nữa sao? Lần này định dùng cách gì để dỗ dành em đây?"

Lục Ly phân bua: "Anh không lừa em…"

"Anh không lừa?!" Sở Tĩnh Di càng tức giận hơn, "Anh và chị anh rốt cuộc là quan hệ gì? Có phải từ năm ngoái anh đã lừa em rồi không? Anh có nhớ anh đã hứa với em ở công viên giải trí thế nào không? Kết quả mới qua vài ngày, anh đã quên sạch lời hẹn ước của chúng ta rồi! Lục Ly, em đúng là ngốc hơn anh, là một con ngốc bị anh dăm ba câu đã lừa cho quay mòng mòng, nhưng dù ngốc đến mấy em cũng có tính khí của mình chứ!"

"Anh…" Lục Ly nhận ra mình bất lực không thể phản bác, từng câu từng chữ của Ngỗng ngố như dao đâm vào tim, "Xin lỗi." Cậu muốn nói anh hứa đây là lần cuối cùng, nhưng lời vừa đến miệng, cậu mới sực nhận ra, đây chẳng phải là câu cửa miệng của mấy gã tồi sao? Hóa ra bất giác, cậu đã thật sự trở thành một gã tồi…

"Em không muốn nghe xin lỗi. Chính anh đã nói, xin lỗi nhiều lần sẽ trở nên rẻ mạt." Sở Tĩnh Di lúc này bình tĩnh hơn thường ngày rất nhiều, dù trông cô vô cùng kích động, "Hôm đó em đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, nghĩ xem phải tặng quà sinh nhật cho anh thế nào, vì anh là người quan trọng nhất, nhất, nhất trong lòng em, em đã vô số lần nghĩ đến chuyện được cùng Lục Ly bạc đầu giai lão, nhưng tại sao anh lại hết lần này đến lần khác bắt nạt em? Vì em ngốc sao?"

Lục Ly khó nhọc nói: "Em cũng là người quan trọng nhất của anh… Anh không muốn bắt nạt em…"

"Người quan trọng nhất của anh nhiều quá rồi, Sở Tĩnh Di chỉ là một người nhỏ bé không đáng kể trong số đó mà thôi!" Sở Tĩnh Di bật khóc, nước mắt lã chã rơi, lướt qua gò má xinh đẹp, đọng lại nơi khóe môi, "Có phải trong lòng anh, Sở Tĩnh Di là người rẻ mạt nhất, chỉ cần dỗ dành đôi câu là xong, dù có đánh mất cũng chẳng sao, dù gì cũng chỉ là cô bạn gái tiện tay nhặt được, không cần phải trân trọng chút nào? Nhưng em thật sự xem anh là cả thế giới của mình đó!"

"Lục Ly, một tuần nay, em đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cả đời này Sở Tĩnh Di cũng chưa suy nghĩ nhiều bằng một tuần qua. Em đã nghĩ, những ngày ở bên anh, là niềm vui nhiều hơn hay nỗi buồn nhiều hơn?" Sở Tĩnh Di khóc không thành tiếng, "Cuối cùng em nhận ra, khi ở bên anh, niềm vui và nỗi buồn chia đều năm mươi năm mươi, em ghi nhớ mọi hỉ nộ ái ố của anh, nhưng anh có bao giờ để ý đến nỗi buồn của em không?"

Lục Ly câm nín.

"Có người nói, mối tình đầu không thể bền lâu, vì đó là tình yêu chưa trưởng thành. Nhưng em đã từng đơn phương cho rằng chúng ta nhất định có thể cùng nhau đi đến cuối cuộc đời." Sở Tĩnh Di lau nước mắt, Lục Ly muốn lau giúp cô, nhưng lại bị cô gạt ra, "Lục Ly, nếu có một ngày, khi em ở bên anh, nỗi buồn luôn nhiều hơn niềm vui, anh có còn để em ở lại bên cạnh anh không?"

Câu hỏi này không thể trả lời, dù là đáp án nào Lục Ly cũng không thể chấp nhận. Lục Ly dịu giọng nói: "Chưa đến mức đó đâu, Tĩnh Di, chúng ta vẫn có thể bàn bạc thêm một chút, phải không?"

Sở Tĩnh Di không ngừng lắc đầu: "Nhưng đã đến mức đó rồi. Lục Ly, vốn dĩ em không thể nào nói ra được, em cứ nghĩ có lẽ ngày mai em sẽ tha thứ cho anh, lại quấn quýt bên anh như trước, nhưng ngày mai rồi lại ngày mai, mỗi lần nhìn thấy anh, em lại nhớ đến những gì em đã nghe thấy hôm đó. Lục Ly, em thật sự rất đau lòng, rất đau lòng, tối hôm đó em đã khóc cạn nước mắt, mẹ em lo lắng gọi cho bố, cho cậu, cho ông nội, em lại nói với họ là em không cẩn thận bị ngã, lúc đó em chỉ mong tất cả chỉ là một giấc mơ, anh vẫn là người em thích nhất, em cũng vẫn là bạn gái của anh."

"Em đã tự hỏi, rốt cuộc em có thích anh đến vậy không, có thể làm được như An Bách Lệ không. Nhưng em hoàn toàn không biết câu trả lời, có lẽ là vì em không muốn chấp nhận câu trả lời cho câu hỏi này…" Cô nói rất nhiều, logic lộn xộn, nhưng Lục Ly đã hiểu ý cô.

Lục Ly lúc này như thể cưỡi hổ khó xuống, ghì chặt dây cương bên bờ vực thẳm, tiếc là đã quá muộn, chỉ chực chờ rơi xuống vực sâu muôn trượng.

"Tĩnh Di, em bình tĩnh lại đi, được không? Chúng ta ngồi xuống trước đã…"

Sở Tĩnh Di vẫn một mực lắc đầu: "Lục Ly, chúng ta chia tay đi, có lẽ em không thích anh đến vậy."

Lời nói này như sét đánh ngang tai, nghiền nát trái tim Lục Ly, cậu hoảng hốt nói: "Tĩnh Di, em đừng nói lời tức giận."

"Đây không phải lời tức giận, đây là câu trả lời sau khi em đã suy nghĩ rất lâu." Sở Tĩnh Di hít sâu một hơi, nước mắt dần ngừng rơi, "Lục Ly, chúng ta chia tay đi."

Chia tay.

Lục Ly đã bao giờ bị con gái đá chưa? Hình như chưa bao giờ, trước nay chỉ có cậu từ chối người khác. Không ngờ thành tựu bị đá lần đầu lại do cô nhóc Sở Tĩnh Di này đạt được.

"Em đã nghĩ xem có thể tha thứ cho anh không, nhưng em không làm được. Sở Tĩnh Di không phải là một món đồ, sẽ không mãi mãi treo trên người anh, bay qua bay lại theo anh." Giọng cô gái có chút nghẹn ngào, "Em cũng là một con người, em có bố mẹ, có trường đại học em muốn vào, có cuộc đời em muốn sống, em không thể bất chấp tất cả để theo đuổi anh như An Bách Lệ, như Ôn Hổ Phách, em chỉ muốn một tình yêu bình thường, hai người nương tựa yêu thương nhau, cùng nhau đi đến hôn nhân. Nhưng em đã vì anh mà thỏa hiệp nhiều như vậy, chấp nhận An Bách Lệ, chấp nhận Ôn Hổ Phách, tại sao anh vẫn không thỏa mãn?"

Lục Ly bị một cô gái có tuổi tâm lý chưa bằng một nửa mình chất vấn đến mất hết mặt mũi. Đúng vậy, bị Ngỗng ngố chỉ ra rồi, cậu mới nhận ra người tồi tệ nhất chính là mình. Chẳng phải trước nay vẫn luôn như vậy sao? Chỉ là cậu đắm chìm trong chốn dịu dàng mà các cô gái đã dệt nên cho mình nên không muốn thừa nhận mà thôi.

"Tĩnh Di… em nói đúng." Lục Ly gật đầu, cậu muốn ôm lấy Ngỗng ngố một lần nữa, nhưng hai tay như đeo chì, không thể nhấc lên nổi. Sở Tĩnh Di là một cô gái hoàn hảo, còn Lục Ly là một kẻ hèn hạ. Cậu nén giọng, ép mình mở lời: "Nhưng mà, Tĩnh Di, anh thật sự đặt em ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, anh không muốn chia tay với em, anh cảm thấy tình cảm của chúng ta sẽ không dễ dàng tan biến như vậy." Vẫn trơ trẽn như mọi khi.

Sở Tĩnh Di không phản bác, chỉ lại cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm.

"Chuyện chia tay hay không, tạm thời gác lại đã. Có lẽ bây giờ em đang kích động, đợi em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện, được không?" Giọng Lục Ly run run, "Đợi sau kỳ thi tuyển sinh đại học, em hãy cho anh một quyết định chắc chắn, được không? Anh không muốn mất em, một chút cũng không muốn."

"Nếu mất đi thì sao?" Ngỗng ngố ngơ ngác hỏi.

"…"

"Nếu em thật sự không thích anh nữa, anh sẽ làm gì?" Cô hỏi.

Lục Ly nghe ra cô gái này đang lo cho cậu, lo cậu sẽ làm chuyện dại dột. Đã đến nước này rồi, cô gái này vẫn còn lo lắng chuyện đó.

"Không biết. Anh cũng không biết làm gì. Cảm thấy làm gì cũng vô nghĩa." Lục Ly nói thật.

Sở Tĩnh Di im lặng hồi lâu, lời của Lục Ly đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng cô, khiến cô lại do dự về quyết định của mình, nghĩ đến một Lục Ly thất hồn lạc phách, cô ngập ngừng mở lời: "Ừm… vậy đợi sau kỳ thi tuyển sinh đại học đi, trước đó, chúng ta hãy ôn thi cho tốt nhé… Chuyện tình cảm, đừng để ảnh hưởng đến việc học… Lục Ly, anh đã nói, cuộc đời không chỉ có tình yêu, đúng không?"

Nói xong, Sở Tĩnh Di sợ mình sẽ vì biểu cảm của Lục Ly mà mềm lòng, liền quay người rời đi, không cho Lục Ly cơ hội nói thêm lời nào.

Lục Ly nhìn bóng lưng cô gái biến mất trong ánh hoàng hôn, toàn thân như mất hết sức lực, mềm nhũn trên chiếc ghế dài dưới gốc cây quế. Cậu đầu óc choáng váng nghĩ: Nếu đây cũng là một phần của cái giá phải trả, thì nó thật sự còn đáng sợ hơn cả cái chết…