Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 14: Nhạn bay về Nam - Chương 22: Ác chiến (Phần 5)

Lục Ly đã không còn nhớ rõ tối qua đã đón giao thừa như thế nào. Mọi năm đón giao thừa, cậu hoặc là cùng các cô gái ngồi trước TV chờ xem bảy, tám người dẫn chương trình đồng thanh đếm ngược, hoặc là ra ngoài khu nhà thuê giá rẻ xem người ta đốt pháo hoa. Giao thừa năm nay rõ ràng có chút đặc biệt, ngay cả cô Ngỗng ngố thật thà nhất cũng bĩu môi níu lấy một cánh tay cậu không chịu buông, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, chỉ hận không thể đuổi hết từng cô gái đang cưỡi trên người Lục Ly đi.

Ngoài nhà có tiếng pháo hoa bay lên trời, vèo vèo đùng đoàng, không thấy được những đóa hoa lửa rực rỡ, nhưng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng huy hoàng vạn người cùng cầu nguyện. Lục Ly nghĩ, tối nay mấy chú quản lý đô thị lại phải bận rộn rồi.

Ngày hôm sau. Mùng một Tết. Ngay cả Hổ con, người tối qua gục ngã xin tha sớm nhất, cũng đã dậy bắt đầu bận rộn, hôm nay tâm trạng cô rõ ràng rất tốt, không thèm để ý đến lời chế giễu của cô Thôn nữ, vui vẻ giúp chị Nhã Mộng làm bữa sáng. Đợi đến khi các cô gái nói nói cười cười đi ra phòng khách, Lục mỗ nhân vẫn còn nằm bò trên giường, vịn eo mãi không xuống giường nổi.

Cậu hiếm khi có cảm giác cơ thể suy nhược, quả nhiên vẫn ứng với câu nói cũ, không có ruộng nào cày hư, chỉ có trâu mệt chết.

Tối qua không biết đã mây mưa bao nhiêu lần, đến lúc sau, Lục Ly đã mất đi cảm giác về thời gian, cậu đóng cọc cũng không còn sức, tê dại nằm trên giường, mặc cho các cô gái lần lượt ngồi xuống. Lục Ly cảm thấy tháng tới mình không muốn ăn mặn nữa. Đây còn là lúc Hổ Phách và Tiểu Xảo chưa tham gia vào trận chiến, nếu không Lục Ly sợ mình thật sự ứng với câu nói kia của Chu Hi “chết trên bụng đàn bà”.

Lúc Lục Ly ra khỏi phòng, đúng lúc gặp Tiểu Xảo còn đang ngái ngủ. Cậu đang nghĩ xem nên giải thích chuyện biến mất cả tối hôm qua thế nào, thì nghe Tiểu Xảo nói: “Xin lỗi anh, hôm qua em xem TV buồn ngủ quá, không biết ngủ thiếp đi lúc nào, không cùng mọi người đón giao thừa được…” Phía sau Chúc Xảo, Ôn Hổ Phách đã ăn mặc chỉnh tề cũng thướt tha đi tới: “Anh nghỉ ngơi ổn rồi chứ?” Lời nói có phần trêu chọc.

Lục Ly ngại ngùng cười, đúng lúc lắm, đỡ phải giải thích với Tiểu Xảo. Cậu xoa đầu Tiểu Xảo: “Tiểu Xảo, em mau đi rửa mặt, lát nữa cùng ăn cơm.” Tiểu Xảo vừa dụi mắt, vừa nũng nịu nói một tiếng được, cứ thế mơ màng đi về phía nhà vệ sinh, Lục Ly còn sợ cô gái này đi đường đâm vào tường.

Ôn Hổ Phách chọc vào thận Lục Ly, xương sống Lục Ly tê rần, suýt nữa thì không đứng vững: “Hổ Phách, đừng chọc…” Ôn Hổ Phách mím môi, cô tuyệt đối đang cười nhạo: “Đại biểu xuất sắc sao lại yếu ớt thế này? Xem ra, lời hứa của anh có lẽ vẫn chưa thể thực hiện được rồi?”

Lục Ly nghiến răng: “Đương nhiên có thể thực hiện, tối nay là được!”

Ôn Hổ Phách khẽ cười: “Thôi đừng, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe hai ngày đi, đừng làm cơ thể mệt mỏi quá, dạ dày của anh vốn đã không tốt, mấy ngày nay ăn chút đồ bổ rồi hẵng nói.”

Lục Ly trong lòng ấm áp, Hổ Phách dù sao cũng là người vợ chính chuyên, mấy bệnh vặt của cậu đều nắm rõ trong lòng bàn tay: “Được, nghe lời em, hai ngày nay ở nhà không làm bậy nữa.”

“Anh có muốn làm bậy cũng không được, các chị ấy là nể mặt năm mới nên mới chiều anh, anh mà còn muốn các chị ấy vứt bỏ sĩ diện tụ tập lại làm chuyện hoang đường, e rằng phải đợi thêm một năm nữa.” Hổ Phách đưa tay ra.

“Làm gì?”

“Đỡ anh.”

“Anh không cần đỡ.”

“Thật không?”

“Ờ, hay là đỡ một chút đi.”

Ôm lấy eo Hổ Phách, Lục Ly liền ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô, không nhịn được mà ôm chặt hơn một chút — đối với cậu, đây đã hoàn toàn là một hành động vô thức.

“Tay lại không ngoan rồi.”

“…Anh không cố ý mà.”

“Đồ lừa đảo.”

“Hổ Phách.”

“Ừm.”

“Lần sau anh có thể gọi em là mẹ không? Mẹ Hổ Phách?”

“Không được!”

Hôm nay lúc ăn cơm trên bàn, Lục Ly cuối cùng cũng nhận ra không khí giữa các cô gái đã thay đổi. Chị Nhã Mộng không còn câu nệ như trước, mà đã lấy lại được uy nghiêm của bậc phụ huynh, gắp thức ăn cho các cô gái nhỏ; Sở Tĩnh Di cũng không còn cố ý giữ khoảng cách với những người khác, mà đã hòa đồng với Bách Lệ và Hổ con, trở thành chất kết dính giữa cô lùn và Hổ con; thay đổi lớn nhất phải kể đến Chu Hi, hừ! Thật là một kẻ kiêu ngạo, vẻ thảm hại hôm qua của Chu Hi đã biến mất không còn tăm tích, ngồi trên bàn ăn mà toát ra khí thế coi thường thiên hạ.

Chuyện hoang đường hôm qua ngược lại đã vô hình trung rút ngắn khoảng cách giữa họ, dáng vẻ đáng xấu hổ nhất tối qua đều đã bị mọi người thấy hết, tự nhiên cũng bớt đi nhiều vẻ kiêu kỳ và e dè. Chu Hi chắc chắn là người đắc ý nhất, tối qua cô vào cuộc muộn, vậy mà lại kiên trì được thêm một hiệp so với Trâu Nhã Mộng mới chịu thua, điều đó cũng đủ để cô kiêu ngạo rồi.

Lục Ly nhận ra lúc Chu Hi và chị Nhã Mộng vô tình nhìn nhau, trong không khí như có tia lửa tóe ra. Bữa cơm này Lục Ly ăn mà mồ hôi đầm đìa, cậu sợ tối nay hai người này lại đến tìm cậu làm võ đài. Cái gọi là “rượu ngon tuy tốt, nhưng đừng tham chén nhé”.

Lục Đại Thánh Nhân nghiêng đầu nhìn Chúc Xảo ngoan ngoãn đáng yêu, cậu gần như đã xác định được, trong ba người, lớn nhất hẳn là Tiểu Xảo, hai người còn lại thì kẻ tám lạng người nửa cân…

Chúc Xảo nhận ra Lục Ly đang nhìn mình, liền nở một nụ cười ngọt ngào, đôi đũa không cầm chắc rơi xuống đất, hệt như một đứa trẻ. Lục Ly trong lòng thầm niệm mấy tiếng tội lỗi.

Một bữa cơm ăn vô cùng náo nhiệt, Lục Ly có chút may mắn, những cô gái trong nhà đều là người biết điều, cả một gia đình lớn như vậy tụ tập lại, tuy có chút ồn ào, nhưng đều có thể hòa thuận với nhau. Chỉ cần trấn áp được Bách Lệ hay gây chuyện, trong nhà chắc sẽ không xảy ra biến cố lớn gì… Trừ khi, cái giá phải trả ứng nghiệm.

Một tia u ám lướt qua trong lòng Lục Ly, nhưng cậu không hề tỏ ra vẻ gì, cậu phải nhanh chóng đưa ra quyết định về một chuyện nào đó.

Sau bữa ăn, Hổ con thần bí kéo cậu lại, nói: “Lục Ly, bố mẹ em nói muốn gọi video cho anh, họ muốn xem anh trông thế nào.”

Lục Ly há to miệng: “Bây giờ sao?”

“Vâng vâng. Lát nữa họ chắc chắn sẽ hỏi về gia đình và tình hình kinh tế của anh, anh đừng nói tốt quá, cứ nói mình vừa học đại học vừa khởi nghiệp, có được khoảng… ừm, mười vạn tiền tiết kiệm!”

Lục Ly mấy hôm trước vừa mới chịu áp lực từ con cáo già nhà họ Sở, lần này đối mặt với bố mẹ vợ từ một gia đình bình thường, ít nhiều cũng có ý nghĩ muốn vênh váo một phen: “Mười vạn có ít quá không? Hay là cứ báo thật đi, cho bố mẹ chúng ta nở mày nở mặt!”

“Đừng đừng đừng! Họ mà biết anh rất giàu, sẽ lo sau này em bị bắt nạt. Với lại, nếu họ hỏi anh có từng lên TV không, anh nhất định phải nói không, cứ nói anh chỉ tình cờ trông rất giống Lục Ly trên TV thôi. Nếu không họ nhất định sẽ cho rằng em bị người ta bao nuôi, sẽ mắng chết em mất!” Hổ con đáng thương nói, cô nhóc khó chiều này hóa ra cũng khá sợ bố mẹ.

Lục Ly vuốt cằm, con nhóc ngốc này, chẳng phải em đang được bao nuôi còn gì?

Hai người vào trong phòng, gọi video, trước khi kết nối, Lục Ly vội hỏi một câu: “Bố mẹ em làm nghề gì? Sở thích là gì?”

“Bố em là thầy thuốc đông y, sở thích là câu cá. Mẹ em là giáo viên, sở thích là làm thơ.”

“Được.” Lục Ly hít một hơi thật sâu, quyết định để lại ấn tượng tốt trước mặt bố mẹ vợ tương lai.

Nào ngờ video vừa kết nối, trong khung hình đối diện hiện lên gương mặt một người đàn ông trung niên hiền hòa, đối phương nhíu mày, lẩm bẩm: “Xem kìa, cậu trai trẻ từ đâu ra, sắc mặt sao mà yếu ớt thế?” “Video kết nối rồi, ông quay màn hình điện thoại qua đi, tôi không thấy con gái đâu cả.” “Quay thế nào đây? Cái điện thoại thông minh này khó dùng thật…”