Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 14: Nhạn bay về Nam - Chương 18: Ác chiến (Phần 1)

Lục Ly hiếm khi có được cảm giác độc đáo như thế này – cả một đại gia đình quây quần bên nhau, vừa tán gẫu vừa xem chương trình Gala mừng xuân mà ngày thường cậu thấy thật nhàm chán. Kiếp thứ nhất, Hổ Phách tính tình thanh đạm, lại là người nước ngoài nên cô không mấy khi xem Gala; kiếp thứ hai, mối quan hệ với Bách Lệ ngày càng trở nên cứng nhắc, cũng chẳng mấy khi ngồi cùng nhau xem ti vi; hồi nhỏ, thỉnh thoảng cậu sẽ ngồi trước ti vi cùng chị Nhã Mộng, không phải xem Gala mà là liên tục chuyển kênh xem đài nào có phim hoạt hình.

Đĩa quýt đường trên bàn vừa được bày ra, ba bốn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đã vươn ra chia nhau sạch bách, Lục Ly chớp chớp mắt, chính cậu còn chưa được ăn quả nào.

Tư thế ngồi của Tiểu Hổ là mất nết nhất, cô bé gác đôi chân ngắn của mình lên, bàn chân trần trắng nõn đặt trên vai Lục Ly, ngón chân tinh nghịch ngọ nguậy, cọ vào tóc mai cậu. Lục Ly vừa định trách mắng, quay đầu sang, men theo đôi chân trắng thẳng tắp nhìn lên, có thể xuyên qua ống quần short của cô bé mà thấy được cảnh đẹp bên trong, Lục Ly bèn cười tủm tỉm gật đầu với cô, không trách mắng nữa.

Bách Lệ uể oải nằm ở cuối sofa, cô có một đặc điểm nhỏ, nơi nào càng đông người, tiếng ồn càng lớn thì cô càng buồn ngủ. Ngày trước lúc cô không ngủ được, nghịch ngợm Tiểu Lục Ly của cậu, Lục Ly sẽ mở ti vi, vặn tiếng to hơn một chút, cô thôn nữ sẽ ngoan ngoãn nép vào lòng cậu ngủ.

Trâu Nhã Mộng tiện tay lấy một chiếc chăn nhỏ đắp lên người An Bách Lệ. Thật ra, ban đầu Trâu Nhã Mộng chấp nhận An Bách Lệ, chỉ vì thấy cô dễ bắt nạt, còn định bụng nuôi cô thôn nữ thành hầu gái nhỏ của Lê Tử.

Lòng Lục Ly khẽ động, tay phải không mấy ngoan ngoãn leo lên chân chị Nhã Mộng. Trong biệt thự có hệ thống sưởi sàn, các cô gái cũng ăn mặc khá mỏng manh. Chị Nhã Mộng mặt không biến sắc, nhưng cơ thể lại lặng lẽ dịch lại gần Lục Ly. Lục Ly nhìn trái ngó phải, chỉ thấy Ôn Hổ Phách bình tĩnh nhìn màn hình ti vi, Chu Hi thì cứ ngáp ngắn ngáp dài, Tiểu Xảo và Sở Tĩnh Di vừa nói chuyện vừa liếc trộm cậu.

Cậu cảm thấy có ai đó đang chọc vào lỗ mũi mình, hóa ra là Tiểu Hổ đang dùng chân chọc cậu: “Đồ dê xồm, lại sờ mó lung tung.” Lục Ly hơi đỏ mặt, tay trái cậu nắm lấy bàn chân Trần Gia Ninh, liền nghe thấy tiếng Tiểu Hổ cười khúc khích: “Nhột, đừng sờ chân em! Nhột!”

Lục Ly hà hơi vào bàn chân nhỏ trắng nõn mịn màng của cô, trêu cho Trần Gia Ninh vặn vẹo trên sofa: “Đừng hà hơi! Nhột!” Tiếng cười của cô đánh thức An Bách Lệ, An Bách Lệ dụi mắt, rồi mặt mày hớn hở, vui vẻ chạy tới tóm lấy chân còn lại của Tiểu Hổ mà cù lét. Tiểu Hổ vừa cười vừa khóc: “Em không chơi nữa không chơi nữa, em về phòng ngủ đây, không chơi nữa!”

Chu Hi nhìn họ đùa giỡn, lòng bỗng dâng trào cảm xúc, cô nhớ lại hồi còn chưa hiểu chuyện, cũng từng chơi đùa cùng mấy vị hoàng huynh hoàng tỷ, các anh chị lớn đều nhường nhịn dỗ dành cô, sau này… sau này được bà ngoại đón về nhà, thì không còn sau này nữa. Cô có chút không quen với bầu không khí này, lại có chút ngưỡng mộ khó tả.

Trâu Nhã Mộng nắm lấy cánh tay Lê Tử: “Được rồi, đừng bắt nạt con bé nữa, xem Gia Ninh khóc rồi kìa.”

Cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Hổ hai mắt lưng tròng, trông tủi thân vô cùng. Cô bé đạp chân một cái, ấm ức nói: “Em lên lầu đây!”

An Bách Lệ đuổi được Trần Gia Ninh đi, chiếm lấy vị trí của cô, từ gầm sofa lôi ra hai hộp bài: “Chúng ta chơi bài đi. Đông người thế này không chơi bài thì lãng phí quá.”

Lục Ly vỗ nhẹ vào mông nhỏ của cô: “Anh đi dỗ Gia Ninh một chút, các em chơi trước đi, lát anh xuống ngay.”

*

Bách Lệ cố tình muốn bắt nạt Tiểu Hổ, con bé này không bắt nạt được Trâu Nhã Mộng, không nỡ bắt nạt Ngỗng ngố, càng không dám trêu vào Chu Hi, chỉ đành bắt nạt Tiểu Hổ. Nghĩ kỹ lại, Tiểu Hổ đúng là em út trong đám con gái này. Lục Ly suy nghĩ sâu hơn một chút, cậu lo Tiểu Hổ sẽ cảm thấy mình không được coi trọng nữa, lo được lo mất, đó sẽ là tội lỗi của cậu, một người đàn ông.

Lặng lẽ đẩy cánh cửa đang khép hờ, chỉ thấy Tiểu Hổ trùm chăn khóc nức nở. Lòng Lục Ly похолодел, xong rồi, thật sự chọc con bé buồn rồi, bước chân vội vã, giọng điệu cũng dịu đi nhiều: “Gia Ninh, Gia Ninh, học tỷ, học tỷ, em không sao chứ?” Trần Gia Ninh nức nở nói: “Không ổn chút nào, các người đều bắt nạt em, hu hu, không ổn chút nào!”

Lục Ly ngồi xuống mép giường, có chút lúng túng: “Là lỗi của anh, lát nữa anh sẽ dẫn Bách Lệ đến xin lỗi em.”

“Hu hu, xin lỗi thì có ích gì, chị ta chẳng phải vẫn sẽ lén bắt nạt em sao! Hu hu, dù sao em cũng là em út trong nhà, ai cũng bắt nạt em được, anh còn không giúp em, hu hu…”

Cô vừa nói vậy, tim Lục Ly đã tan chảy, cậu lắp bắp: “Sao lại thế được, trong lòng anh em không thua kém gì họ đâu, xem này, anh đã đích thân lên đây dỗ em rồi…”

“Dỗ bằng miệng thì có ích gì… hu hu… trừ khi…”

“Trừ khi gì?”

“Anh cởi giày ra, lên giường rồi em nói cho.”

Lục Ly nhất thời không nghi ngờ gì, đặt dép lê ở đầu giường, chân trần định chui vào chăn. Nào ngờ cậu vừa mềm lòng, chờ đợi lại là đòn phản công mãnh hổ của Tiểu Hổ, con quỷ đáng ghét này đột nhiên lật người ra khỏi chăn, tóm lấy lòng bàn chân Lục Ly, tay kia thì cù lét cậu.

Lục Ly không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm cô bị thương, chỉ đành ghìm sức giãy giụa. Tiểu Hổ thì dùng hết sức bình sinh, nhất quyết phải gỡ gạc lại trên người Lục Ly. Hai người vật lộn thành một cục, làm cho chiếc giường bừa bộn cả lên, chăn, gối đều bị hất xuống sàn, ga giường chỉ còn lại một nửa trên nệm. Cuối cùng, Lục Ly đã thành công khống chế Trần Gia Ninh trên giường, cậu đè lên người Tiểu Hổ, kẹp chặt hai tay cô, khiến cô dang ra thành hình chữ đại không thể cử động.

“Em giả vờ giống thật đấy.” Lúc này Tiểu Hổ đâu có dấu hiệu gì của việc khóc, chiếc răng nanh nhỏ lộ ra một cách ngang ngược, dưới hàng mi dài, đôi mắt sáng như đuốc.

Cô vẫn không phục: “Tức chết em rồi, anh lại còn hùa với đồ lùn bắt nạt em! Anh không để em cù lại thì em không cho anh ngủ phòng em nữa!”

“Rõ ràng là chân em cứ ngọ nguậy lung tung, đá tới đá lui, anh không phản công chẳng lẽ còn đi liếm à?” Lục Ly có chút do dự, liếm cũng được đấy chứ, cậu lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ dâm tà của mình, “Với lại, em không cho anh ngủ, thì anh đi ngủ phòng người khác.”

Tiểu Hổ càng tức hơn: “Không được đi ngủ phòng người khác, tối nay anh chỉ được ở với em thôi! Anh đã bao nhiêu ngày không về rồi, em, em…” Giọng cô mềm đi một chút, lí nhí: “Em hơi nhớ anh rồi.”

Lục Ly nghe vậy lòng hồ xao động, nhìn người đẹp không thể cử động dưới thân, chỉ cảm thấy cô càng thêm yêu kiều ngon miệng, chiếc cổ trắng ngần thon thả như đang mời gọi đầu lưỡi của cậu.

Cậu nghĩ bây giờ mọi người đều đang ở dưới lầu chơi bài, chắc một lúc nữa cũng không ai lên, hay là tối nay cứ ở với Tiểu Hổ trước, đỡ cho lúc sau không thể phân thân.

Cậu nới lỏng sự khống chế với Tiểu Hổ, đôi tay Tiểu Hổ tự nhiên vòng qua người Lục Ly. Đôi nam nữ này lại một lần nữa quyện vào nhau…

Dưới lầu, Trâu Nhã Mộng chơi bài một lúc, bỗng thắc mắc sao Lê Tử vẫn chưa về. Bèn lấy cớ đi vệ sinh, tiện đường đi lên lầu hai.