Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 8: Gửi đến năm mới - Chương 15: Sao cậu cũng đến đây?

Thăm Văn Sinh Dân không phải là chuyện gì to tát. Sau khi Sở Tĩnh Di gọi điện hẹn trước một tuần, Lục Ly quyết định sẽ cùng Ngỗng ngố lên đường vào thứ Sáu tuần sau. Hôm qua cậu đến tiệm cắt tóc bên cạnh trường, tốn mười lăm tệ để tỉa lại mái tóc rối, còn bị Ngỗng ngố kéo đi mua một bộ âu phục, do cô tiểu phú bà trả tiền. Bên trong là áo sơ mi màu xanh đậm, bên ngoài không phải vest, mà là một chiếc áo khoác jacket kiểu công sở chỉn chu, gu thẩm mỹ của cô nhóc này chắc chắn bị ảnh hưởng sâu sắc bởi Sở Hiểu Đông. Lục Ly vốn đã có vẻ ngoài sáng sủa, sau khi được sửa soạn một phen, đứng cạnh Ngỗng ngố, quả thật xứng với câu trai tài gái sắc.

Sáng sớm hôm sau, hai người hẹn gặp nhau trước cổng trường.

Ánh mắt cô bé nhìn Lục Ly long lanh như nước hồ thu, nụ cười trên môi không sao kìm lại được: “Lục Ly, anh đẹp trai quá đi…” Lúc nói, gò má cô hơi ửng hồng, tựa như người ngà ngà say. Khi yêu một người, dẫu cho người ấy có đang nhặt rác ngoài đường, bạn cũng sẽ thấy người ấy như một vị hoàng tử cưỡi bạch mã, đạp mây ngũ sắc mà đến. Lòng Lục Ly ấm áp lạ thường, cậu không kìm được đưa tay xoa xoa gò má Ngỗng ngố, câu nói “Bộ đồ này có hơi già không?” cứ thế nghẹn lại nơi cổ họng.

Ngỗng ngố khẽ cọ vào bàn tay to của Lục Ly, để anh xoa được thoải mái hơn, còn cô thì sung sướng nhắm hờ mắt lại: “Lục Ly, em thật sự hy vọng sau này có thể mãi mãi ở bên anh.” Lục Ly cười nói: “Vậy thì thật là tam sinh hữu hạnh của anh rồi.” Ngỗng ngố bỗng có chút buồn bã, dường như nghĩ đến điều gì đó: “Nhưng nếu bố biết anh còn có cả Bách Lệ nữa, nhất định sẽ bắt em rời xa anh.”

Câu nói này như một tảng đá rơi vào lòng Lục Ly, cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với Sở Hiểu Đông năm ngoái. Sở Hiểu Đông hoàn toàn không quan tâm cậu bây giờ phong lưu thế nào, bởi ông vô cùng tự tin, tự tin rằng cuối cùng Lục Ly chắc chắn sẽ chọn Sở Tĩnh Di, chắc chắn không dám để con gái cưng nhà mình thất vọng. Nhưng nếu Sở Hiểu Đông biết Lục Ly có ý định “muốn tất cả”, liệu ông còn đối xử thân thiện với Lục Ly như vậy không? Khó nói…

“Chúng ta ngoéo tay được không?” Ngỗng ngố chìa ngón út hồng hào ra.

“Ngoéo tay chuyện gì?”

“Ai cũng không được nói cho bố em biết mối quan hệ giữa ba chúng ta, anh, em và Bách Lệ.” Sở Tĩnh Di nghiêm túc nói. Trong lòng Lục Ly dâng lên một nỗi áy náy, cô bé ngốc này vậy mà lại vì cậu mà nói dối chính cha mình, cô đã từng nói dối chưa? Cô có biết nói dối không?

“Nhưng Lục Ly… anh, anh cũng không được thân mật với những cô gái khác ngoài Bách Lệ nữa.” Sở Tĩnh Di nói câu này, chiếc mũi nhỏ khẽ khụt khịt, xem ra đang ghen với Hổ Phách.

Nhìn ngón út mà cô gái chìa ra trước mặt, Lục Ly lại do dự. Nếu cậu vứt bỏ lương tâm và sự chân thành, đương nhiên có thể ngoéo tay với Sở Tĩnh Di mà không chút gánh nặng, Sở Tĩnh Di là một cô gái hoàn hảo biết bao, tính cách đáng yêu, dịu dàng, gia thế hiển hách, quan trọng nhất là sự chuyên tâm và thuần khiết trong tình yêu… Lục Ly cảm thấy mình chỉ là đi trước một bước, bước vào trái tim của cô bé ngây ngô này, nếu là bảy tám năm sau, một Sở Tĩnh Di trưởng thành có lẽ sẽ không dễ dàng trao đi tình cảm của mình như vậy. Càng như thế, tấm chân tình này của Ngỗng ngố lại càng quý giá, Lục Ly lại càng thêm áy náy.

Ngỗng ngố có chút buồn bã: “Sao không ngoéo tay… Anh lừa em cũng được mà… Dù anh có lừa em thì em cũng sẽ tin là thật… Dù sao thì anh lúc nào cũng thấy em ngốc nghếch mà.”

Lục Ly dịu dàng gỡ ngón tay cô bé ra, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ ấm áp của cô: “Anh—”

“Bíp—” Xe buýt đến rồi, tiếng còi ngắn ngủi đã đập tan lời nói của Lục Ly thành những mảnh băng vụn, Ngỗng ngố liếc nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Lần sau lừa em một lần nhé, đồ lừa đảo.” Nói xong liền lên xe trước, Lục Ly ngẩn người tại chỗ một giây, rồi mới ngơ ngác bước lên xe buýt, ngồi xuống bên cạnh Ngỗng ngố. Ngỗng ngố dường như hoàn toàn không để tâm đến sự do dự vừa rồi của Lục Ly, cô tựa đầu vào vai cậu, tận hưởng sự ấm áp và yên tâm mà người thương mang lại.

Lục Ly bỗng cảm thấy mình thật sự không hiểu được suy nghĩ của con gái.

*

Trụ sở chính của Tập đoàn Công nghiệp nặng Thần Châu nằm ngay tại trung tâm thành phố Xuyên Hải. Tập đoàn Văn thị của Văn Sinh Dân đã được sáp nhập vào Tập đoàn Công nghiệp nặng Thần Châu từ năm ngoái, Văn Sinh Dân hiện đang giữ chức cán bộ cấp cao tại trụ sở chính của Tập đoàn Công nghiệp nặng Thần Châu. Mà Tập đoàn Công nghiệp nặng Thần Châu lại có mối liên hệ mật thiết với Tập đoàn Năng lượng Thần Châu, Lục Ly đương nhiên vô cùng coi trọng cuộc thăm nhà lần này.

Người bình thường không thể vào được trụ sở của Tập đoàn Công nghiệp nặng Thần Châu, nếu không có lịch hẹn thăm nhà, có lẽ cả đời Lục Ly cũng không thể bước vào tòa nhà này, vụ nổ súng đó có lẽ sẽ mãi mãi chìm sâu dưới đáy nước và bị lãng quên.

Ngỗng ngố trước mặt người ngoài tỏ ra vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, có phần uy nghiêm. Cô thư ký phụ trách tiếp đón lịch sự dẫn họ qua cổng kiểm soát, vào thang máy, còn bấm tầng 22. Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một nhân viên khác ở tầng một vội vàng gọi: “Làm phiền đợi một chút.” Ngay lúc mấy người đang thắc mắc, người đó bấm mở thang máy, nói: “Trưởng phòng Nghiêm sắp đến rồi, phiền các vị đợi chuyến thang máy sau nhé.”

Sở Tĩnh Di và Lục Ly trao đổi ánh mắt.

Cô thư ký dẫn đường hiển nhiên biết “Trưởng phòng Nghiêm” này là ai, thế là cô áy náy cười với Sở Tĩnh Di: “Xin lỗi hai vị, chúng ta đi thang máy chở hàng bên cạnh nhé.” Lúc Lục Ly bước ra khỏi thang máy, vừa hay thấy một đám người đông nghịt bước vào từ cửa lớn, ai nấy đều mặc vest đi giày da, đầu bóng mỡ bụng phệ. Người đi đầu trông khá già, dáng đi oai vệ như hổ, trên ngực có ghim một tấm bảng tên: “Nghiêm Tuấn.” Bên dưới có một dòng chữ nhỏ, cách xa quá không nhìn rõ.

Cô thư ký giải thích một câu: “Đó là lãnh đạo từ tập đoàn đến.”

Nghiêm Tuấn? Họ Nghiêm?

Lục Ly bất giác nhìn Nghiêm Tuấn thêm một cái. Nghiêm Tuấn dường như nhận ra ánh mắt của Lục Ly, nhưng ông ta không để tâm, chỉ liếc qua một cái rồi không thèm để ý nữa, ngẩng đầu bước đi vô cùng vênh váo. Cả đám người đó liền vây quanh ông ta dừng lại trước thang máy, Lục Ly và Sở Tĩnh Di đành phải theo cô thư ký vào thang máy chở hàng bên cạnh.

“Hai vị, xin lỗi, vị đó là lãnh đạo lớn từ tập đoàn đến, hôm nay đến để kiểm tra.” Cô thư ký áy náy cười.

Lãnh đạo lớn từ tập đoàn đến, chắc là chỉ người của Tập đoàn Năng lượng Thần Châu… Đúng là phô trương thật, dám bắt cả thiên kim nhà họ Sở nhường đường cho ông ta. Lục Ly thầm nghĩ.

“Lục Ly, anh quen ông ta à?” Ngỗng ngố vốn không có ý thức về cấp bậc tôn ti, bị người ta chen lấn đến thang máy chở hàng cũng không mấy để tâm, “Em thấy sắc mặt anh không tốt lắm…”

Lục Ly gượng cười: “Có lẽ là quen.”

Ngay lúc cửa thang máy chở hàng sắp đóng lại, lại có người từ bên ngoài bấm nút thang máy, cửa thang máy lại mở ra. Lục Ly không khỏi cau mày, lần này lại là ai nữa? Nhưng giây tiếp theo, đôi mày nhíu chặt của cậu giãn ra, mắt mở to như mắt bò.

Ôn Hổ Phách chỉnh lại cổ áo vest của mình, nghiêng đầu hỏi: “Tôi vào được không?”

“Sao cậu cũng đến đây?” Lục Ly và Ngỗng ngố đồng thanh.

Chỉ có cô thư ký chú ý đến tấm bảng tên trên ngực trái của Ôn Hổ Phách, chợt hiểu ra: “Ngài chính là đại diện của gia tộc Amber sao? Ngài, ngài đến nhanh vậy, tôi còn định chiều nay đi đón ngài…”

Ôn Hổ Phách nở một nụ cười ranh mãnh với Lục Ly: “Tôi đến đây là có việc chính đáng đó nha.”