Có vô số những ngọn đèn màu đỏ sậm được buộc chặt vào với nhau. Chỉ những ký ức đau khổ và hành hạ lắm mới có màu đỏ đậm đến vậy. Swanhaden khẽ nhíu mày, thế mà cậu cứ tưởng Shurina có một tuổi thơ êm đềm cùng với gia đình hạnh phúc của mình cơ.
Cậu ngờ vực nghĩ “Shurina mà cũng có chấn thương tinh thần lớn như thế này sao?” và dồn sức mạnh vào chỗ đó.
Vào khoảnh khắc ấy, năng lực của Swan đã chạm tới những vết thương liên quan đến ký ức kiếp trước của Shurina.
Trong đầu Swanhaden hiện lên hình ảnh của một cô gái có mái tóc đen và quầng thâm dưới mắt, nhưng rồi hình ảnh đó biến mất ngay lập tức. Sức mạnh của cậu bay vọt lên để tiếp cận vết thương của Shurina, nhờ vậy nên cậu mới có thể cảm nhận được ký ức của cô dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
“……”
Swanhaden ngẩn ngơ đứng đó mà không thể ngậm miệng lại được. Tuy chưa đọc hết ký ức của Shurina, nhưng tâm tư trong quá khứ của cô vẫn chạm đến tận trái tim cậu. Swanhaden nhíu mày, không biết Shurina đã trải qua những chuyện gì mà lại có cảm xúc này đây?
Swan muốn xem thêm ký ức của Shurina nhưng lại nhanh chóng bỏ cuộc. Cậu sợ nếu mình cứ cố chấp muốn chữa trị tâm hồn cho cô nhưng rồi lại khơi gợi lại những vết thương đau đớn của cô, thì người thiệt thòi chỉ có Shurina mà thôi.
Cậu vuốt mái tóc cam của Shurina khi cô vẫn thở đều trong lòng cậu. Nhờ có năng lực trị thương liên tục của cậu, tất cả những vết thương trên người Shurina đều đã biến mất hoàn toàn.
Swanhaden biết Shurina chỉ đang ngủ mà thôi, nhưng cậu vẫn lo lắng muốn phát điên. Vẻ mặt đau đớn của Shurina khi bị thương tích hành hạ vẫn hằn sâu trong trí óc cậu. Khi cả người cô nhuốm máu vì cậu, dường như trái tim cậu sắp nổ tung trong nỗi bất an và đầu óc cậu chẳng thể nghĩ được gì nữa.
***
Shurina phải ở lại nhà Công tước cho đến khi nào hồi phục hoàn toàn. Dinh thự nhà Blanche rất rộng lớn nhưng lại có quá ít người ở, thế nên Swanhaden có thể dễ dàng tìm một phòng trống cho cô ở tạm.
Ngay khi Swan tuyên bố sẽ kế thừa lại tước vị Công tước, Yulinel nhanh chóng bảo những người dạy dỗ người thừa kế tháo bỏ xiềng xích cho cậu. Mỗi khi tiết học hàng ngày kết thúc, cậu luôn đến gặp Shurina.
Năng lực trị thương của Swan đã được nâng cao vượt bậc nhờ có Shurina, thế nên hiện tại, đến cả những vết thương trí mạng trên người cậu cũng có thể hồi phục nhanh chóng. Đương nhiên là cậu vẫn sẽ phải chịu đau, nhưng bây giờ Swanhaden chẳng còn để tâm đến nỗi đau của bản thân nữa.
Nhìn Shurina vẫn đang hôn mê sâu, Swanhaden chẳng thể ngồi yên nổi. Ngày nào cậu cũng đến đây và dồn hết sức để chữa trị cho cô, thế mà Shurina vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đến cả một người luôn luôn bận việc đến đầu tắt mặt tối như công tước Yulinel cũng thỉnh thoảng đến tìm Shurina. Lý do là vì Swanhaden lúc nào cũng ỉ ôi rằng cô bé kia sao còn chưa tỉnh dậy, thế nên ông đành phải đến kiểm tra tình trạng của cô mà thôi.
“Đã bảo không sao mà.”
Yulinel nói với Swanhaden với vẻ mặt bực mình.
“Thế sao cô ấy còn chưa tỉnh lại?”
“Tại con cứ cuống hết cả lên chứ sao.”
Yulinel nhíu mày nhìn đứa con trai ngày nào cũng túc trực bên người Shurina của mình.
Tình cảm của Swanhaden dành cho Shurina quá sâu nặng rồi. Tuy thằng bé còn trẻ nên tình cảm này chưa thể gọi là tình yêu nam nữ, nhưng ông biết Swanhaden thực sự có thể làm mọi thứ vì Shurina. Yulinel dần cảm thấy hốt hoảng, ông không thể tưởng tượng được rằng gia tộc vô cảm của mình lại sinh ra được một đứa trẻ như thế.
Người nhà Blanche nổi tiếng là không biết tình thương là gì. Cha mẹ với con cái chẳng ưa gì nhau, mà giữa hai vợ chồng nhau cũng hoàn toàn là một mối quan hệ không có tình yêu. Người nhà này thần kinh đều có vấn đề thì làm sao biết yêu cho được? Bởi vậy nên những cảm xúc lạ lẫm của Swanhaden khiến Yulinel sởn cả da gà.
Ông đang định bước ra khỏi phòng thì bỗng khựng lại. Yulinel quay ra nhìn Swanhaden rồi hỏi.
“Ta nghe người dạy dỗ con nói năng lực trị thương của con đã đạt đến trình độ nhất định rồi. Chỉ cần luyện tập trong căn phòng đó thêm vài tháng nữa thôi là kết thúc giai đoạn một, đúng không?”
“……”
“Phải đến năm 16 tuổi ta mới suýt soát thoát khỏi phòng cơ. Ghen tị với con thật.”
“Đấy là tại cha ốm yếu gầy gò như con cá khô đấy chứ.”
“Hừ, con mới là trường hợp đặc biệt. Trong đám rác rưởi nhà Blanche chẳng có ai như con cả.”
Họ nói vài câu qua lại với giọng điệu nhẹ bẫng như thế. Càng nói chuyện với con trai mình thì Yulinel càng cảm thấy kỳ quái, như thể ông đang làm một điều gì cấm kỵ vậy. Cha và con trai trong nhà Blanche vốn chỉ biết thù nhau một chết một còn mà thôi.
“Sau khi ra khỏi phòng thì con chỉ cần đi một chuyến hành hương nữa thôi là được nhận tư cách trở thành Công tước rồi. Con biết rõ chứ?”
“Hành hương? Ý cha là đến chiến trường để chữa trị cho binh sĩ ấy hả?”
“Đúng vậy, bình thường người khác phải đi tầm 10 năm mới đủ, mà con chắc chỉ mất tầm 2, 3 năm thôi.”
Yulinel nhìn Swanhaden và nói vậy. Càng nghĩ càng thấy thằng bé này có tài năng trời cho. Như ông, khi chuyến hành hương kết thúc thì ông đã trở thành một thanh niên giữa độ tuổi 20 mất rồi.
“Con đi mà về nhanh thì ta sẽ cho con học cái trường gì gì cũng với cô bé kia, thế nên mau quay về làm Công tước dùm đi.”
Làm ơn giết ta nhanh lên, để ta đỡ phải làm đêm nữa. Yulinel còn lẩm bẩm như vậy.
Swanhaden ngẩng lên nhìn Yulinel đang định bước ra ngoài, tay cậu vẫn còn nắm chặt lấy tay Shurina.
“Con muốn hỏi một chuyện. Tại sao cha lại đưa con đến nhà West? Những người thừa kế khác chỉ được ở trong phòng thôi. Thế mà cha còn cho con học kiếm thuật nữa.”
“Con biết sao không? Ta giết Công tước Blanche đời trước trong cơn giận dữ. Tên khốn đó nhốt ta trong phòng và không cho ta ra ngoài một phút một giây nào, đã thế còn trực tiếp dạy dỗ ta. Suốt những năm tháng tuổi thơ của ta đều do một tay hắn hành hạ cả.”
“Thì sao?”
“Ta chỉ nghĩ nếu ta cho con ra ngoài hít thở không khí một lúc thì con sẽ giết ta bớt đau đớn hơn thôi. Dạy con kiếm thuật là để con chém đầu ta cho nhanh gọn đấy.”
“Khiếp, ông già sợ đau này.”
Swanhaden nhìn Yulinel đi ra khỏi phòng mà đần mặt lẩm bẩm như vậy.
Nhờ có sự chăm sóc của Swan, Shurina nhanh chóng tỉnh lại. Nhưng lúc này cô không còn nhớ kỷ niệm giữa hai đứa nữa. Nhìn ánh mắt cảnh giác giống y hệt lúc đầu của Shurina, Swan chỉ biết cười cay đắng.
Cậu lại ru Shurina ngủ và đưa cô trở về phòng ở nhà West. Trước khi từ biệt, cậu nhẹ nhàng cúi xuống và hôn nhẹ lên trán cô.
***
Suốt mấy tháng sau đó, Swanhaden nhốt mình trong phòng và cố gắng nâng cao năng lực trị thương càng nhanh càng tốt. Bởi vì phải đi hành hương ngay sau đó nên cậu cũng chẳng có cơ hội gặp Shurina.
Trong quãng thời gian đau đớn đó, Swanhaden luôn nhớ đến người bạn duy nhất nguyện chia sẻ nỗi đau cùng cậu để chống chọi qua ngày. Từ xưa đến nay cậu đã luôn căm thù và ghê tởm những kẻ đòi hỏi cậu chữa trị cho nọ, nhưng cứ nghĩ đến một người thật lòng đồng cảm và thấu hiểu cho cậu thì bao nhiêu sự thù hằn cũng nhanh chóng lặng xuống.
Vậy là cậu phải cắn răng chịu đựng bao nhiêu khổ đau ở chiến trường để chữa trị vết thương của các binh sĩ. Muốn gặp Shurina nhanh hơn thì Swan phải đau đớn hơn nữa, phải khổ sở hơn nữa.
Thế là Swanhaden âm thầm nhẫn nhịn, đợi đến ngày cậu có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt Shurina.
***
Sau khi Shurina bị xoá trí nhớ, người duy nhất còn nhớ rõ những ký ức đó là Swanhaden chỉ biết thầm nhớ cô. Đã có lúc cậu muốn từ bỏ tất cả để đưa Shurina trốn đi một nơi thật xa, nhưng cậu biết làm vậy sẽ gây ra hậu quả không tốt cho cả hai người.
Bây giờ cậu còn chán ghét sự cô đơn hơn cả nỗi đau đớn. Thế nên sau mỗi giờ luyện tập vật vã, cậu luôn kéo cơ thể xơ xác của mình đến tìm Công tước Yulinel. Sau vài cuộc nói chuyện qua loa có liên quan đến Shurina thì hai cha con nhà Blanche càng ngày càng gần gũi hơn. Swanhaden luôn cảm thấy nhung nhớ Shurina mỗi khi ở một mình, thế nên cậu xả hết nỗi niềm trong lòng cho Công tước Yulinel. Bởi vì cậu nhận ra, làm ông nổi giận cũng là một hình thức xả stress rất hiệu quả.
“Tuổi tác của cha là ảo hết ạ? Già đầu rồi còn thua một thằng bé 9 tuổi là sao ạ?”
Swanhaden đang chơi trò card game mà Shurina từng dạy cậu, dù trên người cậu vẫn be bét toàn máu là máu. Ban đầu ngón tay cậu bị bẻ gập lại nên cậu còn không cầm thẻ được, nhưng sau vài phút thì nó lại lành lặn như thường.
Dạo gần đây Swanhaden đang học về đạo đức và luân lý. Cậu muốn khi gặp lại Shurina, cậu phải xuất hiện trước mặt cô với hình tượng một quý ông mẫu mực. Trong sách có nói phải kính trọng người già nên cậu bắt đầu ăn nói với Yulinel lễ phép hơn trước. Ban đầu Yulinel còn không tin sự thay đổi kỳ quái này của cậu, nhưng bây giờ thì ông cũng kệ luôn.
Đây đã là lần thứ n Yulinel thua thảm dưới tay Swanhaden, ông vừa nhíu mày vừa nắm tóc nói.
“Hừ, thêm ván nữa!”
“Thế công việc của cha thì sao?”
“Kệ, đêm làm sau! Thức đêm làm!”
Yulinel biết chơi mấy trò này là nhờ Swanhaden dạy. Ông khi xưa cũng có một tuổi thơ chẳng biết giải trí là gì giống y hệt con trai mình, thế nên những trò chơi kịch tính và hấp dẫn mà con trai ông bày ra khiến ông mê mẩn đến mức không thoát ra nổi. Công việc của ông đã dồn đọng nhiều lắm rồi, thế mà bây giờ chúng còn chất đống hơn cả lúc trước.
Yulinel nhìn đống giấy tờ quá tải trên bàn mà nhíu mày lại, nhưng bây giờ ông phải chơi thắng con trai cái đã.
“Mấy trò này đều do tiểu thư nhà Nam tước dạy con hết hả?”
“À, vâng.”
“Chắc con bé chơi giỏi hơn con nhỉ.”
“Không có đâu. Shushu thông minh nhưng đôi lúc vẫn ngây thơ lắm, cô ấy không thắng con được đâu.”
“Ồ, thế con thấy ta mà đấu với tiểu thư nhà Nam tước thì ai thắng?”
Hai cha con vừa chơi vừa tám chuyện với nhau. Nghe câu hỏi của Yulinel, Swanhaden hạ bài và kết thúc ván game với một chiến thắng không thể bàn cãi, sau đó mới nói.
“Cha phải vượt qua con trước đã.”
Bàn thua lần thứ n khiến mặt Yulinel nhăn lại.
“Lại nữa! Trời ạ! Tại con nên ta mới không làm việc được đấy!”
“Cha vốn đã không làm việc rồi mà.”
Gần đến giờ ngủ, Swanhaden dọn lại đống bài và đứng dậy.
Yulinel đòi chơi thêm một ván nữa, nhưng Swan lại chỉ vào đống giấy tờ chất đống như một hòn núi nhỏ và cười vào mặt ông.
Swanhaden luôn ghé qua phòng làm việc trong tình trạng cả người đầy vết thương, nhưng khi chơi xong và ra khỏi phòng thì cả người cậu không còn một chút thương tích nào nữa.
Cậu thản nhiên mở tủ quần áo trong phòng làm việc của Yulinel và thay một bộ sạch sẽ lên người.
Hành động trơ trẽn này từng khiến Yulinel cảm thấy bực bội, nhưng bây giờ ông cho cậu dùng đồ của mình tuỳ thích. Ông thậm chí còn cố tình để sẵn mấy bộ quần áo sạch vừa người Swan để cậu thay ra mỗi tối.
Nhìn con trai mình đang chuẩn bị quay trở về phòng, Yulinel hỏi.
“Swan, con có định dự tiệc của các nhà quý tộc khác không?”
“Hả?”
“Ta hỏi con có định gặp thử các bạn bằng tuổi con không?”
“Shurina?”
“Không, sao con cứ hở ra là lại nhắc đến Shurina thế? Không phải con bé đó mà là Hoàng thái tử, hoặc là con trai nhà Dubois sống ngay đối diện nhà mình chẳng hạn.”
Swanhaden chỉ nhíu mày lại. Nói thật thì việc cha của cậu cho cậu ra khỏi phòng đã là đáng ngạc nhiên lắm rồi, thế mà bây giờ ông còn muốn cho cậu gặp gỡ thế giới bên ngoài nữa.
“Chắc cha làm việc nhiều quá nên đầu óc hơi chập rồi…”
Swanhaden lo lắng nhìn Yulinel.
Yulinel mặc kệ phản ứng láo toét của Swan mà nói tiếp.
“Nghe nói bữa tiệc này chỉ các quý tộc có địa vị cao trong Hoàng cung mới được mời thôi, nên chúng ta đương nhiên cũng được tham dự. Con mà học ở Học viện thì thể nào cũng phải làm quen với những người đó mà, bây giờ chào hỏi trước cũng tốt chứ sao?”
“Shurina có đi không?”
“Không. Nghe nói chỉ những nhà quý tộc trên tước vị Hầu tước trong Thủ đô mới được tham dự thôi.”
Nghe bảo Shurina không đi thì Swanhaden ngay lập tức mất hết hứng thú về bữa tiệc này, nhưng dù thế nào cũng đỡ hơn là bị nhốt trong nhà nên Swan vẫn quyết định đến dự.
Trước khi quay về phòng, Swanhaden còn pha cho Yulinel một tách cà phê để cổ vũ ông cố lên, sau đó mới đóng cửa đi ra ngoài.