Tôi bật dậy và hớt hải chuẩn bị đi học, nhưng Hazel đột nhiên bóp trán và phá lên cười.
“Hahaha, haha! Shushu! Ahahaha.”
Hestia đang định cầm gối chạy về phòng mình cũng khựng lại và trân trối nhìn tôi.
“...Ủa, chờ đã.”
Mới sáng sớm mà hai người họ đã vừa ôm gối vừa cười nắc nẻ đến mức tòa bên cạnh cũng nghe thấy. Đến lúc họ lăn lê bò toài dưới sàn để cười thì tôi vẫn nhăn mặt vì chẳng hiểu gì.
Sao nữa đây? Sáng ra đã hóa điên cả đám rồi à? Sắp muộn đến nơi rồi, không đi chuẩn bị đi lại còn đứng cười là thế nào?
Tôi đẩy hai con người còn bám vào tôi để cười ra và vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Nhưng ngay khi nhìn vào gương thì tôi cũng sốc đến mức rơi cả bàn chải đánh răng trong tay.
“Chú… Chú Bob* kìa!”
Trong gương không có tôi mà chỉ có một cây súp lơ màu cam to đùng.
***
Hôm qua tôi để nguyên tóc tết đi ngủ nên đầu tóc mới bù xù như thế này. Với quả đầu trông như môi trường sống lý tưởng của chim muông này thì tôi còn chẳng dám chải nó xuống nữa.
Nếu không dậy muộn thì bây giờ tôi còn có thể vảy tí nước cho nó đỡ xù, nhưng vì đã muộn đến đít rồi nên tôi đành phải chạy ra ngoài ký túc xá mà không động đến đầu tóc.
Người ta cũng hay gọi tôi là “bó lông xù” vì mái tóc màu cam xoăn tít của mình, bây giờ thì thành lông xù thật rồi. Nó xù tợn đến độ mấy lọn tóc trước mặt càng ngày càng xâm chiếm lãnh thổ để che hết tầm nhìn của tôi.
“Ôi mẹ ơi.”
“Chúc… chúc mừng! Cuối cùng cậu cũng cao lên rồi.”
Đứa nào đứa nấy đều trầm trồ cảm thán khi thấy quả tóc vĩ đại này. Mọi bước đi của tôi đều thu hút sự chú ý.
Tôi đã thử dùng cặp để che đi mái tóc lổng chổng của mình nhưng vô dụng. Chẳng hiểu sao trước khi chạy ra khỏi ký túc xá tôi không nghĩ đến giải pháp sử dụng áo khoác hay áo mỏng để che đầu.
Sáng kiến mượn chăn của Cory để che tóc khiến tôi đi đến lớp Xanh Lá. Trên đường đi, chúng nó vẫn tiếp tục dòm ngó tóc của tôi. Có đứa còn giả vờ không thấy, nhưng tôi vừa đi qua cái là quay hẳn đầu lại để nhìn. Tiếng rì rầm khen tóc tôi trông như bờm sư tử vang lên từ đằng sau.
Tôi cúi gằm mặt vì xấu hổ và hớt hải bước đi để rồi đụng phải ai đó. Cái tội không nhìn đằng trước. Người đụng phải tôi ôm lấy vai tôi và kịp giữ tôi lại trước khi tôi ngã chổng vó.
Người nọ chính là Eveness, vừa đúng lúc đang đi xuống tầng của năm hai để gặp tôi. Anh ngơ ngẩn nhìn mặt tôi một lúc rồi bỗng nhếch miệng cười.
“Hôm nay tóc em đáng yêu thế.”
“......”
Eveness lại còn nhìn cọng tóc xoăn tít của tôi và tiếp tục trầm trồ. Anh dè dặt vươn tay và chạm vào mái tóc phồng lên của tôi.
Tay anh vuốt vuốt như kiểu đang xoa đầu thú nuôi, đến khi mái tóc bắt đầu biến tướng thêm một bậc thì tôi trợn tròn đôi mắt xanh với vẻ nghiêm túc để đe dọa Eve. Anh chỉ nở nụ cười nhẹ khi đối mặt với ánh mắt sắc như dao của tôi.
“Anh xuống đây vì nhớ em, may mà anh xuống chứ không thì sẽ hối hận chết mất.”
“...Tôi đang muốn ngỏm lắm đây.”
Tôi cụp mắt xuống và khẽ lẩm bẩm.
“Anh thích kiểu tóc này lắm, em để mỗi ngày được không?”
Eveness níu lấy mép áo của tôi và thản nhiên kéo tôi vào lòng. Anh đặt cằm lên đỉnh đầu tôi và vùi mặt vào mái tóc của tôi, sau đó bỗng dưng ngẩng mặt lên với vẻ ngạc nhiên. Anh bật cười một tiếng mà như cười khẩy và thốt lên một câu cảm thán từ tận đáy lòng.
Eveness thường xuyên xuống tầng của năm hai để gặp tôi. Phòng học của Senior bên anh cách xa phòng học của tôi, thế mà anh vẫn lặn lội đến tìm tôi.
Nhờ vậy mà người ta suốt ngày hỏi xem có phải tôi đang hẹn hò với Eve hay không. Đúng như tôi lo lắng, tin đồn nhảm này suýt chút nữa lan ra toàn trường.
Nhưng tin đồn còn chưa kịp lan thì Swanhaden đã xuất hiện như một cơn gió và túm lấy cổ áo của Eve khi anh xuống chơi với tôi, sau đó lôi anh về tòa nhà Senior và ngăn chặn tiếng xấu lan xa hơn.
Có lẽ vì bị Swan tra tấn tinh thần nên khi vào tòa nhà Junior, Eveness phải nhìn dáo dác một lượt và cảnh giác tột độ.
“May mà hôm nay không xuất hiện.”
“Swan ấy ạ?”
“Ừ, cái thằng Blanche đó.”
Eveness vẫn ôm tôi và cảnh giác nhìn quanh xem Swanhaden có mai phục ở gần đây không. Nhưng vừa dứt lời thì một giọng nói đã vang lên sau lưng anh.
“Anh làm cái gì đó?”
Chúng tôi vừa quay ra nhìn đã thấy Swanhaden trợn trắng mắt và nghiêng đầu cười. Vẻ mặt của cậu ấy ngây thơ vô ngần, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa sát khí mãnh liệt như sắp bẻ xương ai đó tới nơi.
“Mẹ nó…”
Thấy Swanhaden xuất hiện như thích khách, Eveness thả tôi ra và đành phải quay lưng bỏ đi với vẻ mặt tiếc nuối không che giấu nổi.
Swanhaden nở nụ cười sáng lạn, nhưng lại hung dữ hơn lúc nào hết. Rõ ràng lần trước bên Học viện đã cảnh cáo Swan và tịch thu hết vũ khí của cậu ấy rồi mà bây giờ trong tay của cậu ấy vẫn cầm một đống thứ đồ nguy hiểm và đáng tịch thu không kém.
Eveness nhảy ra ngoài cửa sổ để tránh bị giết hại bởi tên sát thủ nhanh như chớp kia, nhưng nhảy cửa sổ lại là môn tủ của Swanhaden nên cũng không ăn thua.
Cảm giác cứ như đang xem phim hành động vậy. Mấy người này vận dụng sức khỏe vào chuyện vớ vẩn quá.
Eve vừa chạy trối chết vừa la hét gì đó với Swanhaden, thế là cậu ấy lại càng điên tiết và đuổi nhanh hơn.
Hai người họ vừa cười vào mặt nhau vừa chơi trò đuổi bắt gay cấn. Tính tình cũng hợp nhau ra phết đấy chứ? Chơi vui thế này cơ mà.
Vừa được Eve thả tự do cái là tôi cũng chạy đến lớp Xanh Lá ngay lập tức. Phải mau che giấu mái tóc đáng xấu hổ này khỏi tầm mắt của thế gian mới được.
“Shurina… Đầu tóc ngươi bị gì thế? Phụt… Khục. Khụ khụ. A hèm. Ha, khoan đã. Hahaha.”
Vừa thấy tôi mò đến lớp mình để lấy chăn, mặt Harley ngay lập tức đỏ lựng lên như quả cà chua và phá lên cười.
Cory đang ngồi trên bàn để ăn bữa sáng là một quả táo thì bỗng bước đến gần cửa sổ và mở toang cửa ra, sau đó đứng đón gió một lúc lâu. Lưng cậu ấy run lên bần bật. Nhìn kỹ mới thấy Cory cũng đang cười như sắp gục ngã tới nơi.
“...Tóc của Shushu có chứa được đồ không?”
Cậu ấy hướng mắt ra ngoài cửa sổ và thở hổn hển một hồi, sau đó mới quay ra nhìn tôi. Cory đút tay vào túi và lấy ra một thanh sôcôla nhỏ. Bàn tay của cậu ấy dè dặt vươn ra, thế mà mặt mũi vẫn khổ sở vì cố nín cười.
“Trời má…”
Nhưng khác với dự đoán của tôi, ngay khi mái tóc của tôi chứa được thanh sôcôla mà không hề rơi xuống thì cậu ấy lại lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ và vịn tay vào khung cửa để chống đỡ.
Harley cũng thấy thanh sôcôla biến mất hoàn toàn bên trong tóc tôi và phải trầm trồ một tiếng, sau đó lại càng cười tợn hơn.
Tôi cướp lấy cái chăn mà mình cần để quấn trên đầu. Mặt tôi đã đỏ rực mà đến cả tay cũng nóng bừng vì xấu hổ, có lẽ cả ngày hôm nay tôi sẽ phải chạy trốn mất thôi.
“Shushu, ngươi thử nghiệm xem tóc ngươi có thể chứa được bao nhiêu thanh sôcôla? Xin đấy. Đi mà. Một lần thôi. Đây là mệnh lệnh. A đi mà!”
Harley lại bắt đầu lèo nhèo, rất ra dáng nam chính rác rưởi trong tiểu thuyết ba xu.
***
Trước khi đi học kiếm thuật vào buổi chiều, tôi vào phòng thay đồ nữ để thay quần áo.
Đứng ngoài thôi mà cũng nghe được tiếng nói cười của học sinh ở bên trong.
Mới năm ngoái chỉ có tôi và một vài nữ sinh khác sử dụng phòng thay đồ này. Thế mà càng ngày nữ sinh càng lựa chọn nhiều chuyên ngành đa dạng hơn, và bây giờ thì phòng thay đồ nữ cũng đã đông đúc hơn nhiều rồi.
Hồi đầu vào Khoa Kiếm thuật, nữ giới như tôi tập kiếm vẫn là một chuyện gì đó khiến người ta phản cảm, chưa qua vài năm mà xã hội đã thay đổi nhanh đến nỗi tỷ lệ phụ nữ làm kỵ sĩ cũng tăng lên vùn vụt.
Nếu so sánh với thế giới trong kiếp trước thì nơi này quá là kỳ quái. Nhờ có phép thuật nên tốc độ phát triển công nghệ của nơi này nhanh hơn nhiều so với thế giới bên kia.
Mới ngày nào chúng tôi còn phải cưỡi ngựa mà bây giờ người ta đã sáng chế ra một phương tiện giống xe ô tô để người người nhà nhà đi lại. Nghe nói dạo này phòng nghiên cứu ma thuật của Hoàng gia còn đang phát triển phương tiện bay nữa.
Trong sự phát triển nhanh chóng mà hỗn loạn này, con người cũng phải vội vàng thay đổi suy nghĩ để theo kịp tư tưởng thời đại. Nguyên nhân là do tư tưởng thời này sẽ được lan truyền nhanh chóng và hiệu quả hơn so với trước kia.
Văn hóa, trang phục và rất nhiều yếu tố khác của thế giới này đang thay đổi gần giống với thế giới của kiếp trước.
Đương nhiên là tôi cũng góp một phần sức vào sự thay đổi này. Từ khi mấy món công cụ phép thuật của tôi được bán trên thị trường thì công nghệ cũng phát triển nhanh hẳn.
Cứ thế này lỡ người ta lại chế được ra điện thoại thông minh thì sao nhỉ?’
Chỗ này vẫn còn âm hưởng của thời trung đại mà lại có điện thoại thông minh… Cảm giác cứ mất cân bằng thế nào ấy…
Tôi thay ra trang phục luyện tập và đóng cửa tủ lại, vừa nghĩ vừa mỉm cười. Hay là cứ tự chế luôn cho nhanh.
Cứ gộp hết hàng trăm vòng tròn ma thuật dành cho việc gửi tin, chụp ảnh, thu âm để tống vào một vật phẩm là được chứ gì?
Đương nhiên tôi sẽ phải tốn kha khá nơ ron thần kinh để nghĩ ra cách gộp nhiều vòng tròn ma thuật thành một, nhưng chuyện này cũng không bất khả thi.
Mà thôi. Tôi vẫn nên làm Ma kiếm sĩ chính thức trong Binh đoàn kỵ sĩ thì hơn. Nhiều người bảo với xu hướng phát triển của công nghệ thì nghề kỵ sĩ đã bớt hot rồi, nhưng câu đó chỉ phù hợp với các kỵ sĩ tỉnh lẻ mà thôi.
Kỵ sĩ Hoàng thất sẽ được ban tước vị riêng và hưởng bao nhiêu đặc quyền của quốc gia.
Đã thế dạo này đất nước yên bình không có chiến tranh nên mức lương đã hời mà công việc lại ít, cái nghề chẳng khác gì hái ra tiền cả. Hình như dạo này Binh đoàn kỵ sĩ Hoàng thất cũng dần biến thành đại sứ thương hiệu của Đế quốc luôn rồi.
Tôi quàng chiếc khăn khô lên cổ và định rời khỏi phòng thay đồ, nhưng lại nghe được giọng nói của mấy đứa con gái đằng sau tủ đồ. Tôi không nhìn thấy mặt chúng nó vì bị tủ đồ che đi.
“À đúng rồi. Trong khoa Kiếm thuật bọn mình có Shurina ấy.”
“Shurina West? À, cái đứa từng giúp tụi mình giết quái vật ấy hả?”
Tôi đang định rời đi thì tóc bỗng bị vướng vào tủ đồ. Quả tóc chết giẫm này, hôm nay mày hành chủ hơi quá rồi đấy.
Tóc tôi vẫn giống như một cục bông xù to tướng. Nó rối nhằng vào với nhau nên tôi thậm chí còn chẳng dám động vào.
Tôi cẩn thận vươn tay để chạm vào chỗ rối nhưng lại phải chửi thề một câu. Má nó. Rối như điên ấy.
“Lần đấy nó giết quái xong thì tự dưng ngất xỉu. Trước mặt bọn mình thì khỏe re. Thấy bảo Swanhaden bế nó về thì phải.”
“Thật ra hồi đầu tớ chẳng thấy gì, nhưng càng nghĩ mới thấy nhỏ đó đáng nghi lắm. Con bé Shurina này trông vậy mà toàn dính với trai thôi. Lúc tập kiếm thì kè kè bên cạnh ngài Harley, lúc ở câu lạc bộ thì còn bám cả ngài Cory. À, còn cả Eveness bên Senior nữa. Cáo phết đấy.”
Tóc ơi buông ra đi em. Sao càng gỡ càng rối là sao hả em? Bộ em tưởng mình là khối rubic càng xoay càng khó giải hả? Tôi điên đến mức chỉ muốn giật phéng ra cho nhanh, nhưng rồi lại phải tự hít thở cho tịnh tâm và cố gỡ một lần nữa.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
* Họa sĩ Bob Ross