Swanhaden kéo cơ thể đã trở thành một cái chiếu rách của mình lên giường rồi nằm phịch xuống. Thân thể nhuốm máu của cậu vừa nằm xuống thì sắc đỏ trên ga giường lại càng sẫm màu hơn.
Shurina lo lắng, không biết có nên cầm máu cho Swan không nên mới hỏi.
“Bông băng ở chỗ nào?”
“Đừng quá phận.”
Shurina giả vờ như chưa nghe thấy Swanhaden nói gì. Cô đang cầm lấy áo ngoài và định xé áo ra làm bông băng thì chợt nhớ ra, trong túi vô hạn của mình cũng có bông băng dự trữ. Thế là cô thọc tay vào túi và lấy nó ra, đồng thời còn tìm thấy cả thuốc khử trùng.
Shurina cầm thuốc khử trùng và bông băng đến gần Swanhaden.
“Đã bảo thôi ngay cơ mà!”
Swanhaden chộp bừa một đồ vật xung quanh đó và ném vào cô. Đủ mọi thứ, từ những đồ vật sắc bén đến nặng nề, cứ thế bay vù vù về phía Shurina. Cô tránh được vài thứ nhưng cũng bị trúng không ít, mặt cô nhăn lại. Cũng có máu chảy ra nhưng cô vẫn không dừng lại. Shurina vừa thầm vỗ tay khen ngợi mình vừa nuốt những lời mắng chửi vào lòng.
“…Đúng là tôi với cậu không thân nhau, nhưng cứ bỏ qua hết mà trị thương cho cậu cái đã. Tôi cũng không thích chữa trị cho cậu, nhưng tay cậu đâu có cử động được.”
Phải đến khi bị một thứ đồ trang trí đập vào đầu và thấy máu chảy ra thì cô mới ôm đầu và nói vậy. Ánh mắt của Shurina nhìn xuống bàn tay của Swanhaden. Những vết thương nặng khiến bàn tay của cậu ta còn chẳng có hình dạng hẳn hoi. Trong tình trạng đó mà cậu vẫn ném đồ đạc được.
“Mấy vết thương vớ vẩn này đến sáng mai sẽ khỏi hết thôi. Dòng máu của nhà Blanche có năng lực trị thương tự nhiên.”
Swan lấy chăn che đống vết thương của mình đi và nhỏ giọng lẩm nhẩm như vậy.
Đúng là vết thương của Swanhaden đã lành lại rõ rệt so với ban nãy. Nhưng dù có lành nhanh đến mức nào đi nữa thì những tổn thương trên người Swan quá nghiêm trọng, muốn lành lại hết phải cần một khoảng thời gian dài.
Shurina khẽ thở dài.
“Vậy cứ lấy băng cuốn lại đi đã. Tôi cũng đâu muốn nhìn vết thương của cậu?”
“……”
Có lẽ vì bị nói trúng tim đen nên Swanhaden không nói gì. Trong lúc cậu ta lặng im như vậy, Shurina dè dặt đến gần Swan. Nhưng rồi cậu ta ném một ánh mắt lạnh lẽo về phía Shurina rồi dựng người dậy.
Shurina bắt đầu xử lý các vết thương của Swanhaden. Vì số lượng vết thương quá nhiều nên thuốc khử trùng nhanh chóng cạn đáy. Shurina cảm thấy rất ngỡ ngàng vì năng lực trị thương tự nhiên của Swan ghê gớm đến mức xương cốt còn tự biết đường mà quay lại chỗ vốn có, nhưng cô cố gắng hết sức để không tỏ ra quá hoảng hốt hay ngạc nhiên, chỉ tập trung cuốn bông băng lên chân tay của Swan.
Cả người Swan đều có vết thương nên Shurina phải cuốn băng từ đầu đến chân cho cậu ta. Vì không đủ bông băng nên cô chỉ có thể cuốn những phần nào lộ ra nhiều nhất. Trên băng vải mới không dính máu thì chắc vết thương đã lành thịt rồi.
Swan nhìn chằm chằm Shurina trị thương cho mình. Cái đầu nhỏ màu cam ấy đang quay đi quay lại khắp nơi để xem vết thương cho cậu. Việc chữa trị gần kết thúc, thế là cậu nhanh chóng đẩy Shurina ra và bắt đầu tự cuốn băng vào những chỗ cô chưa động đến.
“Về nhà đi.”
Swanhaden ném cho Shurina một viên đá ma thuật mình mới tạo ra. Đá ma thuật hình thành khi pháp sư dồn ma lực của mình lại và chuyển hoá nó thành vật rắn. Pháp sư càng mạnh thì lượng ma lực trong đá càng dày đặc hơn.
Trong viên đá ma thuật màu trắng mà Swan đưa cho Shurina ẩn chứa một lượng ma lực lớn. Shurina ngỡ ngàng, từ khi sinh ra tới giờ cô chưa thấy viên đá ma thuật nào có ma lực dày đặc như vậy. Đến mức này thì cô có thể ghé qua vài ba chỗ nữa chứ nói gì đến việc quay trở về nhà.
Swanhaden tìm dấu vết của vòng tròn ma thuật mà Shurina sử dụng ban nãy và phục hồi nó. Cậu vươn tay về phía hòn đá ma thuật trong tay Shurina rồi rút một lượng lớn ma lực từ nó, sau đó bắt đầu khởi động vòng tròn ma thuật. Một nguồn sáng màu trắng bắt đầu bao trùm lấy người Shurina rồi nhanh chóng biến mất.
“Ngươi mà tìm đến đây nữa thì ta sẽ chém nát ngươi thật đấy.”
Nhìn Shurina đang dần biến mất, Swanhaden hung dữ nói một câu như vậy.
***
Tối ngày tiếp theo sau khi quay trở về nhà, Shurina đóng gói đồ đạc vào trong túi.
Cô mang thêm thanh kiếm hộ thân, đeo vòng cổ có phép thuật phòng ngự các đòn tấn công bất ngờ, còn đóng gói thêm hoa quả, bánh quy và các loại đồ ăn vặt khác. Đương nhiên còn có cả thuốc trị thương và bông băng.
Shurina nhíu mày một lúc, sau đó còn kiểm tra lại xem mình có quên gì không. À, đúng rồi. Tí nữa quên. Thế là cô lại mang thêm cả vật phẩm ma thuật mà cô vừa tạo ra ngay khi về đến nhà vào đêm hôm qua. Trong đó có phép thuật có thể tẩy sạch tất cả các dấu vết liên quan đến máu me.
Cô đã nói rõ với Hestia. Thấy Hestia lo lắng đến phát khóc, cô đành phải nói rằng mình chỉ đến lộn chỗ thôi chứ thực ra cũng rất vui, dù gì cũng đã về nhà an toàn rồi.
Shurina mở vòng tròn ma thuật và định đến chỗ của Swanhaden một lần nữa. Nhưng ngay khi vừa định bắt đầu thì cô đột nhiên nhớ đến lời Swanhaden.
‘Ngươi mà tìm đến đây nữa thì ta sẽ chém nát ngươi thật đấy.’
“Cậu cứ thử chém tôi xem.”
Shurina đeo thêm cả đống phụ kiện có ma thuật bảo hộ ở cổ, cổ tay và cổ chân của mình. Swanhaden đúng là mạnh thật, thế nên cô phải chuẩn bị đến mức này mới có thể đối đầu với cậu ta. Shurina vừa dũng cảm lại vừa nhát gan ngầm.
Cô còn dùng ma thuật kiểm tra xem trong phòng Swanhaden có bao nhiều người trước, sau đó mới chọn thời điểm để vào phòng.
Từ sáng đến chiều luôn có khá nhiều người ra ra vào vào và ở cùng Swanhaden, và sau một thời điểm nhất định thì không có ai tiến vào phòng cậu ấy nữa. Đến tối, Swanhaden luôn bị nhốt một mình trong phòng. Shurina quyết định sẽ chọn thời điểm này để vào phòng cậu.
Đúng là Swanhaden có cấm cô quay lại, nhưng Shurina cũng có lý do để tìm đến nơi đó. Cậu ta làm cô nhớ tới mấy đứa em còn nhỏ ở kiếp trước. Bởi vậy nên cô luôn yếu lòng với những đứa trẻ bị tổn thương, đồng thời không thể nhắm mắt cho qua mà không giúp chúng được. Thái độ hung dữ của Swanhaden rất đáng sợ, nhưng cô càng không muốn bỏ mặc cậu ta. Trong đầu cô nhớ đến một Swanhaden cả người toàn vết thương, bị bỏ lại một mình trong một căn phòng lạnh lẽo.
“Haa. Mình đúng là bao đồng. Tức thật. Mà không, thế này là tích phúc đó Shushu. Rồi sẽ được báo đáp thôi.”
Shurina đè nén cảm giác lưỡng lự trong lòng mình xuống rồi lại dịch chuyển đến phòng của Swanhaden.
Mặt khác, Swanhaden cũng nhận ra Shurina đang dùng phép thuật để tới đây và nắm chặt lấy cây kiếm của mình. Lời đe doạ sẽ giết Shurina nếu cô quay lại không phải là nói dối. Ngay khi Shurina xuất hiện, Swanhaden ngay lập tức lấy đoản kiếm đâm vào phần cổ của cô với tốc độ nhanh như tên bắn, nhưng Shurina đã chuẩn bị kỹ rồi nên đòn tấn công của cậu không có tác dụng gì. Shurina tránh đòn của cậu, vô cảm sờ vết thương nhỏ vừa xuất hiện trên mặt mình rồi bắt đầu dùng ma thuật trói Swanhaden lại.
Swanhaden còn có thể phản kháng tiếp, nhưng cậu lại bị ma thuật của Shurina tóm chặt lấy và chỉ có thể hung dữ lườm cô.
Nhìn ánh mắt ẩn chứa sát khí của Swanhaden, Shurina gãi đầu nói.
“Ừm, chào.”
“……”
“Có đói không? Tôi mang đồ ăn đến này.”
“……”
Shurina thò tay vào trong túi và lục lại một lát.
“Cuốn băng lại đã, rồi mình chơi sau.”
Swanhaden vung nắm đấm về phía cô, nhưng với những vết thương nghiêm trọng trên người thì cậu nhanh chóng gục xuống.
***
Sau đó Shurina vẫn liên tục đến phòng Swanhaden khi cậu chỉ có một mình, vừa cuốn băng cho cậu, vừa mang đồ ăn tốt cho sức khoẻ đến để chia cho cậu ăn. Lúc đầu Swan từ chối đồ ăn của Shurina, nhưng sau này cậu thoải mái với Shurina hơn nên thậm chí còn cướp đồ ăn của cô.
Hầu như ngày nào Shurina và Swanhaden cũng đánh nhau ỏm tỏi. Nhưng cơ thể Swanhaden luôn trong tình trạng xơ xác nên hoàn toàn không thể đấu lại Shurina. Vậy nên cậu toàn làm bộ phản kháng một chút, rồi đến cuối cùng lúc nào cũng chịu thua Shurina cả.
“Ranh con kinh tởm. Mong ngươi chết đi.”
Swanhaden nhìn Shurina hôm nay lại đến thay băng cho mình và mở miệng nói vậy. Nhờ đồ dùng ma thuật tẩy hết vết máu mà Shurina mang đến nên người Swanhaden không còn tình trạng be bét máu nữa.
“Đưa đây. Ta tự làm. Đừng có động vào.”
Ngay khi cơ thể mình đã hồi phục tàm tạm rồi thì Swanhaden mới giật lấy cuộn bông băng mà Shurina đang cầm rồi tự chữa trị cho mình. Sau đó, cậu còn đập vỡ vật dụng tẩy máu của Shurina rồi bắt đầu tự tẩy vết máu trên người mình.
Shurina ngày nào cũng tìm đến nên Swanhaden đã dần dần bớt cảnh giác cô hơn. Cậu vẫn còn có thái độ hung hăng, nhưng ít nhất không còn xông đến định giết cô như trước. Có lẽ vì Shurina luôn chăm sóc cho vết thương của cậu và còn mang đồ ăn ngon đến, nên năng lực trị thương tự nhiên của Swan cũng tiến bộ vượt bậc. Dù ngày nào cậu cũng có thêm cả loạt vết thương mới, nhưng chúng đều nhanh chóng hồi phục tạm thời trước khi Shurina đến nên cũng đỡ hơn hồi trước.
Shurina không còn là đối tượng khiến cậu căm ghét, mà đã chuyển thành một đứa tóc cam phiền phức trong mắt cậu. Từ xưa tới nay, Swanhaden vẫn luôn ghét bỏ tất cả mọi người. Dù là những người không liên quan đến cậu đi nữa, chỉ cần là con người thì cậu ghét hết. Nhưng Shurina thường xuyên đến tìm cậu và ở bên cậu, nên cô trở thành ngoại lệ duy nhất của Swanhaden.
Một ngày nọ, Swanhaden cảm thấy tò mò nên mới hỏi Shurina.
“Sao ngươi cứ đến đây mãi thế? Muốn làm bộ tốt bụng à?”
Swanhaden mỉa mai hỏi một câu như vậy, khiến Shurina đang ngồi nhìn Swanhaden tự trị thương cho mình mới lôi bộ cờ vua và đồ ăn ra. Cô sắp xếp đồ ăn và hai tách trà nóng sao cho thật đẹp mắt, đặt hết mấy quân cờ lên bàn cờ, cuối cùng mới mở miệng nói với vẻ mặt tràn đầy lòng hiếu thắng.
“Vì hôm nay tôi nhất định phải thắng được cậu. Trước khi gặp cậu thì tôi toàn chơi đâu thắng đấy thôi.”
Swanhaden biết Shurina chỉ đang mượn cớ để nói sang chủ đề khác. Cậu cũng nhận ra rằng khi Shurina vừa nhìn vết thương trên người cậu vừa nôn ra hồi trước, những lời cô nói chỉ toàn là nói dối thôi.
Cậu không thể hiểu tại sao Shurina lại ghét nhìn thấy cậu bị thương như thế. Cậu sinh ra là để bị tổn thương. Vết thương của bản thân chỉ là một phần, cậu còn phải gánh hộ của người khác nữa. Bởi vì tất cả mọi người đều muốn cậu phải chịu tổn thương.
Swanhaden nhíu mày.
“Còn không chịu nói thật? Tại sao ngươi lại đến đây?”
Shurina vẫn cố tránh né câu hỏi của Swanhaden. Lý do cô đến đây mỗi ngày chỉ là vì thấy cậu ta quá nhỏ và đáng thương mà thôi. Mà đúng là ban đầu cô đến vì thấy cậu ta đáng thương, nhưng hiện tại cô thật sự muốn học hỏi Swan cách chơi cờ thật.
Shurina còn đang suy nghĩ xem mình nên trả lời thế nào, mắt nhìn Swanhaden.
Trong đêm trăng sáng, đôi mắt ngũ sắc của cậu vẫn đang nhìn thẳng vào Shurina. Swanhaden là một người thẳng thắn. Cậu thực sự chán ghét sự giả dối ngoài mặt, vậy nên cậu luôn thành thật và đồng thời cũng rất cảnh giác người lạ. Kiểu người mà bạn tưởng là hiểu rồi nhưng thực ra chẳng hiểu gì. Shurina khẽ thở dài, sau đó quyết định nói thật.
“…Tôi không biết vì sao cậu lại bị thương đến mức này. Cậu không thích nên tôi cũng không dám chủ động tìm hiểu. Nhưng ít nhất là tôi biết, trừ những lúc cậu đi cùng Công tước đến nhà tôi ra thì ngày nào cũng bị giam cầm một mình ở chỗ này.”
Shurina nói xong rồi mới đột nhiên cảm thấy mình giống kẻ bám đuôi. Bấy lâu nay cô đã ngầm điều tra khá nhiều về Swanhaden. Thậm chí còn tìm hiểu xem đã có những ai bước vào phòng cậu.
Shurina định liều một phen và nói ra hết những gì cô nghĩ trong lòng, nhưng lại không thể làm vậy với một người đầy tổn thương như Swan nên chỉ đành nói thật.
“Đau ốm đã khổ lắm rồi mà còn cô đơn nữa, thế thì buồn lắm. Cậu thì tôi không biết, nhưng ít nhất tôi thấy vậy.”
Shurina cho một miếng bánh vào miệng rồi nói tiếp.
“Mà lý do mang tính quyết định là tôi yếu lòng với trẻ con bị thương nhiều.”
Swanhaden ngồi yên nghe Shurina nói xong mới nhíu mày.
“Đừng ra vẻ như ngươi già lắm. Cái đồ lùn tịt như ngươi.”
Nghe Shurina gọi mình là trẻ con bị thương nhiều, cậu tặng cho Shurina một vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt. Sau khi nhẩm lại từng câu từng chữ của Shurina, cậu đưa ra kết luận.
“Ngươi nói đông nói tây thế nào thì cũng chỉ là thương hại ta thôi.”
“Đúng rồi. Tôi cố tránh từ đó mà cậu cũng nhận ra nhanh đấy. Chúng ta bỏ qua chuyện đó đi. Với cả bây giờ tôi đến để thắng cậu chứ đâu có vì thương hại nữa đâu.”
“Nhưng ngày nào ngươi cũng thua.”
“……”
Lời nói vừa thẳng thắn vừa táo bạo của Shurina khiến Swanhaden bật cười. Phải nói là cười khẩy thì đúng hơn, nhưng như vậy cũng đỡ hơn nhiều so với vẻ mặt căm ghét rồi. Shurina cảm thấy khá tự hào khi nhìn Swanhden nở nụ cười thế này, dù là cười khẩy đi nữa.
Swanhaden nhìn chằm chằm vào Shurina. Mái tóc cam ngắn ngủn làm cô trông có vẻ lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt cá chết màu cam lại ánh lên tia ấm áp. Cậu cảm thấy rất phiền với sự xuất hiện thường xuyên của người này, nhưng đồng thời cũng có lúc vui vẻ với Shurina.
Cậu mong cô để mình yên, nhưng theo như Swanhaden dự đoán thì cô vẫn sẽ tiếp tục tới đây. Và cậu cũng không ghét người này. Đây là một bước tiến lớn đối với kiểu người luôn ghét bỏ và dựng một bước tường ngăn cách mình với người khác như Swan.
“Ngươi muốn tới tiếp thì phải tới vào khoảng thời gian này. Tuyệt đối không được tới sớm hơn.”
Và khi dần dần mở lòng với Shurina thì cậu còn bắt đầu cảnh báo vì nghĩ cho cô. Shurina nghe vậy mới gật đầu. Cô cũng đoán được tại sao cậu không cho cô tới sớm hơn. Mỗi lần tới gặp Swan thì trên cơ thể của cậu ấy luôn có vết thương mới. Nhìn dòng máu nóng hổi tuôn ra, cô biết chắc cậu đã bị bạo hành trước khi cô tới phòng cậu.
Swanhaden muốn phân rõ khoảng thời gian như địa ngục trần gian đó với khoảng thời gian được ở bên Shurina. Cậu không muốn để Shurina nhìn thấy mình bị đánh đập. Mà giả sử có thấy thì thế nào cô cũng sẽ bị Công tước xoá trí nhớ nên cũng không ảnh hưởng gì, nhưng cảnh tượng đó vẫn chẳng đẹp đẽ gì nên cậu không muốn để Shurina chứng kiến.
Hai người vừa ngồi ăn một món quà vặt đơn giản vừa chơi cờ vua với nhau.
Vào lần đầu tiên Shurina mang trò chơi đến nơi này, Swanhaden chẳng biết gì về chúng cả. Nhưng có lẽ vì đầu óc thông minh nên sau khi nghe giải thích luật lệ qua loa, cậu có thể tự nghĩ ra chiến lược chơi và thắng Shurina một cách dễ dàng. Nào là cardgame, nào là cờ ca-rô, đã biết qua cách chơi thì không có trò nào cậu không thắng được cả.
Shurina vô cùng tức tối. Kiếm thuật cũng đã thua rồi, giờ cô chỉ muốn thắng cờ vua thôi. Thậm chí dạo gần đây Swanhaden còn bắt đầu bày trò cá cược. Cô chẳng hiểu cậu ta hôm nào cũng ru rú một mình trong phòng thì biết đến “cá cược” kiểu gì. Có vẻ như đầu óc Swan rất nhanh nhạy trong việc chọc ghẹo người khác. Thế nên Shurina lần nào cũng dính bẫy của cậu ta và phải chịu phạt.
Lần trước Swanhaden bắt cô nhảy mà không có nhạc trước mặt cậu ta. Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ nụ cười đểu trên gương mặt Swanhaden.
Nhưng lần này đến lượt Shurina mà cô vẫn cứ thua. Sau vài chục trận thua, cuối cùng Shurina cũng phải công nhận. Rằng đây chính là một trong những yếu tố được buff của nam chính. Rằng cô tuyệt đối không thể vượt qua cậu ta. Dù thế nào thì cô vẫn sẽ tự hợp lý hoá như vậy. Shurina vừa cười cay đắng trong cảm giác thua cuộc, vừa uống đồ uống phạt của người thua.
Swanhaden sợ Shurina chán không thèm chơi nữa nên mới giả vờ thua ở trận đầu tiên để kích thích cô làm tiếp vài trận phục thù. Hành động và lời nói trơn tru của cậu đã lùa Shurina vào tròng và khiến cô chịu phạt bao nhiêu lần rồi.
Shurina tu hết cốc nước trộn lẫn kẹo, bánh muffin và nước nho.
Đến đêm khuya, Shurina bắt đầu cất đồ để quay về nhà. Cô dọn bàn cờ và đống vỏ bánh vỏ kẹo, sau đó đút hết vào túi.
Cầm hòn đá đầy ma lực mà Swanhaden đưa cho, cô vẫy tay chào cậu ta.
“Tạm biệt bạn của tôi, gặp lại sau.”
Nghe vậy, Swanhaden đang vẫy tay lại với cô mới nhíu mày hỏi.
“…Bạn? Sao ta lại là bạn của ngươi?”
“Ngày nào cũng chơi với nhau rồi biết bí mật của nhau thì là bạn chứ sao. Đó không phải là bạn thì là gì?”
Swanhaden nheo mắt nhìn Shurina.
“Ta không biết bí mật của ngươi. Chỉ có ngươi biết bí mật của ta thôi.”
Shurina thấy Swanhaden nói cũng có lý nên mới gật đầu.
“Bí mật ấy à… Được rồi, tôi nói cho cậu biết một chuyện. Thực ra tôi là con gái.”
“……?”
“Thực ra đây cũng không phải bí mật, tại cậu nghĩ tôi như con trai thôi.”
Shurina nói cho Swan một điều mà cậu không biết xong thì cứ thế biến mất.