“Vậy sao, hahahaha! Cậu ta nói vậy thật à?!”
“Ha, không thể tin được! Có thật không đấy? Hahaha!”
Chẳng biết đang nói đến chuyện gì mà đám nam sinh khoa Kiếm thuật có màu tóc như đèn giao thông nọ đang cười như được mùa.
“Chà, này! Chắc chúng ta đến đầu tiên rồi! Ở đây không có ai cả!”
“Ồ, như kiểu thuê cả sân ấy nhỉ!”
“Hahaha! Tự do quáaa!”
Hình như bọn họ nghĩ hiện tại chỉ có mình họ có mặt trong đấu trường mà thôi. Vì không biết tôi đang ngồi yên trong một góc nên bọn họ mới bắt đầu làm những chuyện kỳ lạ.
“Này, này! Hôm qua trong lớp Lý luận Ma thuật Cơ bản tôi học được cái này hay lắm nhé.”
“Cái gì?”
“Thì giáo viên bảo không khí cần sử dụng để cường hoá ma thuật lửa lại nằm trong chính cơ thể chúng ta đấy! Nghe hay không? Nhưng mà đỉnh hơn nữa là thứ không khí đó chính là rắm, là rắm đấy! Hahahahaha!”
“Hahahaha! Oahaha!”
Ba người họ vừa ôm bụng vừa cười nắc nẻ, nhưng tôi không thấy buồn cười nên chỉ ngồi yên một chỗ.
“Này, bây giờ chỉ có ba người thôi, hay là thí nghiệm thử một lần nhỉ?”
“Hahaha! Nghe hay đấy! Thằng này đúng là điên rồi.
“Làm thử đê! Tôi biết một chút ma thuật lửa này!”
Tên tóc xanh lá bắt đầu cố gắng xả hết bữa trưa mình trong bụng ra ngoài. Với tư thế này thì chắc không chỉ ra khí đâu mà còn ra cả chất rắn nữa đấy. Trời ơi, tại sao mình lại phải chứng kiến khung cảnh này vậy? Tôi nhanh chóng đặt hộp nước trái cây đông lạnh xuống sàn.
Dù tôi có cảm thấy kinh tởm đến mức nào thì đám nam sinh đèn giao thông kia vẫn liều mạng với trò đùa vừa nguy hiểm vừa bẩn thỉu của bọn họ. Tên nam sinh tóc đỏ đảm nhiệm công việc châm lửa.
Bùngggggg!
Cả ba yếu tố là lửa, âm thanh và mùi thối cùng nhau bùng lên một cách cực kỳ hài hoà. Đây quả là màn trình diễn ma thuật lửa lớn nhất mà tôi từng thấy từ xưa tới nay. Và rồi tôi dần cảm thấy kỳ quái khi bỗng dưng có một ngọn gió nổi lên và cuốn hết bụi đất trong đấu trường về phía này. Ngay khi thấy ngọn gió thổi thẳng về hướng mình thì tôi ngay lập tức nín thở.
Chẳng hiểu Hoàng thái tử đã tiến đến gần và ngồi cạnh tôi từ lúc nào. Cậu ta hỏi tôi, trên tay còn đang cầm máy quay hình.
“Ồ, hoá ra lúc đó ngươi nhìn thấy ta thì ngươi có tâm trạng như thế này đấy à?”
Vì đang lấy tay bịt mũi nên giọng nói của cậu ta nghẹt ứ lại.
Ngay khi tôi gật đầu một cái thì Harl mới cất giọng mắng tôi.
“Đồ thần kinh.”
Ngoại truyện 1. Hoàng thái tử sau tiết học buổi chiều.
“Ực, đúng là dập triệt để luôn.”
Ta nhăn mày lại khi nhìn thấy toàn thân bầm dập của mình. Khi nhìn đứng trước gương và nâng áo lên, ta thấy làn da của mình đã biến thành một màu xanh tím.
Ta thản nhiên cất giọng cảm thán. Lâu rồi mới ăn đòn đau đến mức này. Ngoại trừ lúc đầu mới tập đấu kiếm ra thì hình như ta chưa bao giờ phải chịu cảnh này cả.
Thật ra đây cũng là nhờ ta luyện tập trối chết vì không muốn bị ăn đòn nữa.
Rõ ràng là ta đã từ chối bản kế hoạch của nàng ấy, Shurina.
Nhưng cứ đối đầu nhau mãi thì mọi chuyện lại dần dần tiến triển đúng như kết hoạch của nàng ấy. Mỗi lần nàng ấy sử dụng ma thuật thì ta sẽ ngay lập tức yếu đi, còn nàng ấy lại mạnh lên gấp bội phần. Muốn theo kịp thì ta luôn phải ghi nhớ cách sử dụng ma thuật không hề cảnh báo trước của nàng ấy, và rồi nàng ấy lại thay đổi cách sử dụng đó. Shurina di chuyển vừa nhanh lại vừa chậm, đang ra đòn mạnh mẽ thì lại tự nhiên biến đổi một cách cực kỳ linh hoạt. Ta đã từng có quan niệm cố hữu là đàn ông con trai luôn có lợi hơn khi sử dụng kiếm, nhưng bây giờ thì ta nghĩ lại rồi.
Nàng ấy vừa nhanh lại vừa linh hoạt như dòng nước chảy, thậm chí còn khiến ta nghĩ ‘Không phải cách di chuyển được tạo ra chỉ để dành cho nữ nhân sử dụng kiếm thôi đấy chứ?’.
Và một ngày nọ, ta tình cờ nhìn thấy nàng ấy tự luyện tập một mình. Một quá trình huấn luyện như vậy sẽ khiến người khác kêu đau, kêu mệt và bỏ cuộc giữa chừng, ấy thế mà nàng ấy vẫn có thể thực hiện được nó một cách cực kỳ lẳng lặng và to gan. Cũng vì lý do đó, ta bỗng nhận ra rằng con người ta có thể làm được bất cứ điều gì chỉ cần đủ cố gắng, không kể giới tính hay bản thân người đó được học những gì.
Thật ra nếu xét về mặt năng lực kiếm thuật thì Shurina vẫn còn khá nhiều điểm yếu kém, nhưng nhờ biết cách kết hợp hiệu quả với ma thuật nên nàng ấy luôn có thể tấn công vào đúng điểm yếu của đối phương.
Đã có lần ta hỏi nàng ấy rằng tài sử dụng ma thuật của nàng ấy xuất sắc hơn kiếm thuật thì sao không định hướng làm pháp sư, và nàng ấy trả lời rằng nàng ấy muốn vào đoàn kỵ sĩ để có tước vị và được ban phát bổng lộc đều đặn. Thật đáng kinh ngạc.
“Shurina West.”
Ta nhớ tới người con gái có mái tóc cam đỏ mà ta từng gặp vào ngày khai giảng Học Viện. Nói chính xác hơn thì bọn ta đã gặp mặt nhau từ trước khi vào học rồi.
Ngay từ lần gặp đầu tiên chúng ta đã chẳng ưa gì nhau. Chiếm lấy cây kiếm mà nàng ấy đã đặt trước đúng là lỗi của ta, nhưng hành vi nhốt ta và một quả cầu kỳ quái và bắt chẹt ta của nàng ấy thật sự là không thể tha thứ nổi.
Trên vẻ mặt của nàng ấy luôn có vẻ vô cảm nên thật sự không biết trong đầu đang nghĩ gì, chỉ thỉnh thoảng thấy một nụ cười khinh bỉ ẩn hiện trong ánh mắt mà thôi. Dù bằng tuổi nhau nhưng nàng ấy ăn nói như người lớn tuổi, và cũng có tính cách thực dụng quá đáng. Một đứa con gái không có ước mơ, không có hy vọng và luôn làm người ta thấy bi quan đến tận cùng.
‘Trên thế giới này có nhiều người hùng mạnh lắm. Nhưng những người công nhận cả những cách làm tưởng chừng như hèn hạ đó và đồng thời cũng tự kiểm điểm lại mình lại rất ít.’
Shurina từng nói vậy khi lòng tự tôn của ta bị tổn thương trầm trọng vì thua cuộc trong tay nàng ấy.
Dù rất độc miệng và luôn làm người khác câm nín nhưng nàng ấy vẫn thầm để tâm đến cảm xúc của ta, và lời khuyên thực dụng ấy thực sự đã chạm đến trái tim ta.
Thật ra ta nghĩ với thân phận Hoàng thái tử của mình thì ta vẫn có thể tỏ ra kiêu ngạo trên một mức độ nào đó, nhưng sau khi gặp nàng ấy thì ta lại nhận ra rằng cái tính đó có thể sẽ cắn ngược lại chính bản thân ta.
Lần đầu gặp trên phố, ta cứ tưởng nàng ấy là một kẻ có tính cách dở người, luôn tỏ ra lạnh nhạt và nhạo báng người khác, nhưng hoá ra nàng ấy cũng có một đôi lúc khá ấm áp.
Hơn nữa nhìn vẻ bề ngoài thì trông nàng ấy cực kỳ hoàn hảo, nhưng có đôi lúc ta lại thấy vẻ vụng về hiếm hoi của nàng ấy trông rất đáng yêu.
Shurina thường xuyên nhìn ta như đang nhìn một đứa em trai nhỏ tuổi.
Thực ra ta có hơi không vui một chút, nhưng vì nàng ấy đối xử tốt với ta nên ta cũng chẳng có bất mãn gì. Chỉ là thấy nếu mình có anh chị gì đó thì chắc cũng sẽ có cảm giác này mà thôi.
“Năng lực của ngài Harl đã tăng lên rất nhiều rồi. Tôi phải thức mấy đêm liền để nghĩ ra cách tấn công đó, thế mà ngài xuyên thủng nó dễ dàng thật đấy. Đúng là có tài thật… Chậc.”
Đây là lời khen và cũng là câu chửi mắng của nàng ấy ngày hôm nay.
Với thân phận Hoàng thái tử thì ta rất ghét phải nghe mấy lời nói thẳng nói thật như vậy, nhưng kỳ lạ là lúc này ta lại cảm thấy rất vui vì lời khen của nàng ấy dành cho ta. Có lẽ là vì đối thủ lâu đời của ta bỗng nhiên công nhận tài năng của ta khi ta không ngờ tới. Hoặc không thì vì được nghe lời khen ngợi từ miệng một kẻ đã làm tổn thương lòng tự trọng của ta. Hoặc ta chỉ vui vì được Shurina khen mà thôi.
Ta từng để lộ dáng vẻ ngượng ngùng của mình trước mặt nàng ấy, cũng đã từng mắc bẫy nàng ấy và để nàng ấy nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng xấu xí, nhưng suy cho cùng thì cũng có nhờ nàng ấy nên ta mới có thể sửa được nhiều tính cách đáng xấu hổ của chính mình. Hôm nay khi nhìn thấy ba thằng đần có màu tóc bóng lộn đó, ta mới có thể nhận ra rằng bản thân ta thảm hại đến mức nào.
Lúc đầu ta còn ghét nàng ấy, nhưng bây giờ cảm xúc của ta dành cho nàng ấy lại có phần mềm mại hơn một chút.
Mỗi lúc nhìn thấy Hestia, bạn thân của nàng ấy, thì ta luôn cảm thấy rung động và muốn đến gần, còn khi nhìn thấy Shurina thì ta lại thấy có gì đó vừa vui vẻ lại vừa sảng khoái.
Sau một khoảng thời gian học cùng nàng ấy và hiểu thêm về nàng ấy rồi, ta vẫn có chút gì đó không thoải mái như trước.
Nàng ấy khẳng định là đã xoá hết mấy đoạn băng đáng xấu hổ của ta rồi nên ta cũng khá yên tâm, nhưng trong lòng ta vẫn có chút cảm giác khẩn trương không thể xoá nhoà mỗi khi thấy nàng ấy.
“Sao cứ vừa khua khoắng loạn lên vừa nhe răng cười thế, trông ghê quá.”
Khi ta còn đang định cởi trang phục đấu kiếm để thay đồ thường ngày thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng ta.
Một kẻ có mái tóc vàng hoe được buộc sau đầu đang vừa nhìn ta vừa ăn quà bánh trong tay mình. Đuôi mắt của hắn hơi nhếch lên, đôi mắt màu xanh lục nhìn thẳng vào ta. Kẻ nọ đang nằm dài trên giường và tận hưởng cuộc sống.
“Biến đi.”
Ta vừa cáu kỉnh nói như vậy thì hắn chỉ lẳng lặng dốc hết chỗ vụn bánh còn lại vào miệng. Đôi mắt đáng ghét của hắn liếc nhìn ta, khoé môi nhếch lên như đang cười mỉa.
‘Cory Dubois.’
Con trai cả của nhà Hầu tước Dubois. Ta và hắn quen biết nhau từ nhỏ, và bây giờ lại ở cùng phòng với nhau. Dù có địa vị cao nhưng cách ăn nói của hắn vẫn cực kỳ đơn giản, và chỉ cần nhìn gương mặt của hắn thôi trông đã thấy bất lương rồi. Vì lý do đó nên hắn làm gì cũng khiến ta cảm thấy đáng ghét hơn những người khác. Nếu so ra thì hắn còn đáng ghét hơn cả Shurina.
Xung quanh Cory có hơi lộn xộn một chút. Trên bàn và trên giường của hắn chỉ toàn vòng tròn và công thức ma thuật được viết vẽ bừa bãi, nghe hơi thành kiến nhưng ta nghĩ đây là vì hắn thuộc khối ma thuật.
Cặp kính hắn thường đeo đang bị vứt chỏng chơ dưới đất, trông có vẻ đã hơi rạn nứt rồi.
Ngày nào Cory cũng không thèm ăn cơm hẳn hoi mà chỉ ăn bánh Chocochip, thế nên xung quanh chỗ nằm của hắn chất đầy trong đống vỏ Chocochip trống không. Ta có bảo hắn làm ơn vứt đi và cũng bắt hắn dọn dẹp rồi, nhưng cứ qua một ngày thì đâu lại hoàn đấy.
Thường hắn chỉ ở trong phòng để ngủ hoặc cắm cúi vẽ vòng tròn ma thuật, thế mà hôm nay lại bắt chuyện với ta. Cory như ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói.
“Harl, ngươi có biết ‘Shushu’ là ai không?”
“Shushu?”
Ta lắc đầu. Ta biết Shurina chứ Shushu thì chịu. Chờ đã, không phải biệt danh của Shurina là Shushu sao? Vì không chắc chắn lắm nên ta chỉ mím chặt miệng lại.
Cory nhìn chằm chằm vào ta rồi lại quay đầu đi.
“Biết rồi.”
Hắn nói xong thì ngáp ngắn ngáp dài một cái, sau đó lăn ra ngủ mất.