Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 103

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5425

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11782

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

Tập 3 - 361. Hội thao

Thật ra Trần Nghiêu chẳng quan tâm đến việc có người theo đuổi Lâm Nam.

Dù sao thì Lâm Nam bây giờ cũng đủ xinh đẹp, gái xinh mà không có ai theo đuổi mới là lạ.

Chỉ sợ con ngốc Lâm Nam này sẽ bị lừa trong mơ màng rồi còn giúp người ta đếm tiền, giống như lúc trước Trần Nghiêu đã lừa cô là quê bị phong tỏa, khiến Lâm Nam đành phải ở lại nhà cậu hơn nửa tháng.

Nếu không phải nhờ chiêu đó, sợ là bây giờ Lâm Nam đã không phải bạn gái cậu rồi.

Chỉ là cái tên Trần Giang này…

Trần Nghiêu chưa từng nghe Lâm Nam nhắc đến người này, đoán là chỉ gặp qua một lần, hai người cũng chẳng có lịch sử trò chuyện gì.

Sáng hôm sau trước giờ lên lớp, cậu nhìn Lâm Nam vui vẻ tô một lớp son mỏng, sắc mặt càng thêm tồi tệ.

Lâm Nam sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện cây son không phải do cậu tặng, đến lúc đó sợ là thật sự phải uống cháo ba ngày.

Nên tìm một cơ hội để thú nhận.

“À thì…”

“Đẹp không! Hôm qua Lưu Tuyết Phỉ nói với tao màu này hợp với tao nhất đấy!” Lâm Nam cười tủm tỉm quay đầu lại, “Nó còn ghen tị với tao lắm, cậu út của tao quen nó đến giờ còn chưa tặng quà bao giờ.”

Bị ngắt lời, Trần Nghiêu chột dạ gật đầu, sắc mặt thay đổi liên tục, nhưng cuối cùng vẫn nặn ra một nụ cười: “Ừ, hợp lắm, đẹp.”

“Đi thôi!” Lâm Nam ôm chồng sách giáo khoa cho buổi sáng, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa trước.

Trần Nghiêu bất đắc dĩ thở dài một hơi, mày chau mặt ủ suy nghĩ xem nên lấp liếm lời nói dối của mình thế nào.

Hay là lén trả lại tiền son cho cái người tên Trần Giang đó, rồi có thể hùng hồn nói với Lâm Nam cây son này là do mình mua?

Tâm trạng của Lâm Nam hôm nay rõ ràng rất tốt, chỉ là lần đầu tô son ra ngoài nên cô có chút chột dạ, thỉnh thoảng lại quay đầu hỏi Trần Nghiêu: “Đẹp thật không?”

“Đẹp!”

“Cứ cảm giác hơi không quen…” Lâm Nam phát hiện có ánh mắt của người qua đường nhìn về phía mình, vội vàng lùi lại một bước, nấp sau lưng Trần Nghiêu.

Cô lại bất mãn phàn nàn: “Mua son cho tao làm gì? Bình thường tao cũng đâu có dùng thứ này, nhưng đã mua rồi, không dùng lại phí tiền.”

“Vậy lần sau mời mày đi ăn một bữa thịnh soạn nhé? Loại mà hơn nghìn tệ một người ấy?”

Lâm Nam sáng mắt lên: “Thế thì lãng phí tiền quá nhỉ?”

“Thỉnh thoảng ăn một hai lần thôi, tao để dành chút tiền, lần sau rảnh sẽ mời mày đi ăn.” Trần Nghiêu do dự một lát, rồi thăm dò hỏi, “Trần Giang là ai?”

Lâm Nam không phản ứng kịp, còn tưởng Trần Nghiêu đang chơi chữ với mình: “Trầm Giang? Cá mè hoa à, mày mọc mang rồi à?”

“Không phải, ý tao là cái tên Trần Giang ấy…” Trần Nghiêu dở khóc dở cười, cậu đương nhiên cũng biết cá mè hoa.

“Tên là Trần Giang…” Lâm Nam lúc này mới nhớ ra cái tên để lại ấn tượng sâu sắc này, nhưng vẫn hơi khó hiểu hỏi, “Mày quen người đó à?”

“Quen, quen chứ.” Trần Nghiêu tiếp tục nói dối, “Nghe nói cậu ta cũng quen mày, mày quen gã đó thế nào?”

Lâm Nam lựa lời một chút, nhớ lại chuyện năm ngoái, bắt đầu kể cho Trần Nghiêu từ đầu đến cuối: “Học kỳ trước không phải tao đi làm thêm ở khu phố sinh viên sao? Thích đứng phát tờ rơi ở chỗ đèn đỏ, bên cạnh có một chú điều phối giao thông, qua lại vài lần là quen chú ấy…”

Trần Nghiêu kinh hãi thất sắc, chú đó vậy mà lại tặng son cho Lâm Nam! Già mà không nên nết!

“Trần Giang là con trai chú ấy…” Lâm Nam nhìn vẻ mặt thay đổi mấy lần trong chốc lát của Trần Nghiêu, có chút không hiểu, không rõ hôm nay Trần Nghiêu bị làm sao.

Trên đường đi, cô kể hết chuyện của Trần Giang, lúc ngồi vào lớp học cũng là vừa kể xong.

“Lúc đó hình như cậu ta còn tưởng tao đi xem mắt với cậu ta, thế là tao liền nói tao là con trai.” Lâm Nam nhớ lại vẻ mặt của Trần Giang lúc đó, không nhịn được mà bật cười, “Cậu ta nghe xong, mặt đen sì.”

Lâm Nam lúc đó tuy tâm lý đã phát triển theo hướng nữ giới, nhưng vẫn tự cho mình là nam.

Trần Nghiêu nghe xong nhíu chặt mày, ý là tên Trần Giang đó cho rằng Lâm Nam là con trai mà vẫn tặng quà đắt tiền? Lại một tên biến thái không màng giới tính chỉ thích cái đẹp!

Nếu biết sớm, hôm qua đã dùng điện thoại của Lâm Nam để moi tin tên Trần Giang đó rồi.

Sinh viên trong lớp ngày càng đông, tiết học chung ngày thứ Ba khiến lớp học có chút chật chội.

Lúc giáo viên chuẩn bị điểm danh, Đồ Tuấn Huy và Hùng Đạt mới đủng đỉnh đến muộn.

Hai người vừa ngồi xuống, Đồ Tuấn Huy liền bắt đầu trêu chọc Lâm Nam: “Tieba bắt đầu bình chọn hoa khôi nam khôi năm nay rồi, Nam Nam có định tham gia không? Với nhan sắc tuyệt trần của mày mà không vào được top ba thì chắc chắn có khuất tất!”

Lâm Nam lười để ý đến cậu ta, lại thấy Đồ Tuấn Huy ngạc nhiên hỏi: “Sao mày bắt đầu tô son rồi? Càng lúc càng nữ tính.”

“Trần Nghiêu mua cho tao nên tao tô…” Lâm Nam có chút chột dạ hỏi, “Không đẹp à?”

“Đẹp! Chỉ là không quen lắm.” Đồ Tuấn Huy vui vẻ lấy điện thoại ra, mở Tieba, “Nói thật đấy, Tieba bắt đầu bình chọn hoa khôi nam khôi rồi, lần này là do trường tổ chức, còn phải đăng ký, top ba được tham gia quay video quảng bá cho trường.”

Lâm Nam có chút kinh ngạc, mấy năm trước toàn là do sinh viên rảnh rỗi không có việc gì làm tự tổ chức, năm nay trường lại đích thân ra mặt rồi à?

“Nghe lâu rồi, Lâm Nam nhà tao không tham gia mấy hoạt động này đâu.” Trần Nghiêu cười khẩy, “Mày xem hoa khôi trường bên cạnh đi, cùng lắm chỉ được xem là thanh tú, có đứa nào xinh đẹp đâu? Sợ là toàn cày vote mà ra.”

Hùng Đạt cũng đồng tình: “Nếu là Tieba tự tổ chức như trước đây còn công bằng một chút, lần này trường tổ chức, lại còn có phần thưởng, chắc chắn không ít người chuẩn bị thuê thủy quân cày vote.”

“Thế thì mất vui rồi.” Đồ Tuấn Huy lẩm bẩm, “Vậy nói chuyện hội thao sắp tới đi?”

“Thường không phải tổ chức vào mùa thu sao?” Vừa dứt lời, Lâm Nam mới nhớ ra học kỳ trước trường hoàn toàn không tổ chức hội thao.

Nhắc đến chuyện này, Trần Nghiêu liền hứng thú, cậu là ủy viên thể dục thể thao của lớp, việc đăng ký hội thao đương nhiên do cậu phụ trách, thế là cậu lấy điện thoại ra, mở bảng đăng ký mà trường gửi cho rồi đưa cho Đồ Tuấn Huy, vừa giải thích cho Lâm Nam: “Nói là sau dịch bệnh phải tăng cường vận động, nâng cao thể chất gì đó, nhưng tao đoán là do học kỳ trước lãnh đạo trường quên mất thôi.”

Sau đó cậu lại cười nói với Đồ Tuấn Huy: “Mày đã nhắc đến rồi thì tiện thể tham gia luôn đi! Tao thấy mày béo thế này chạy với nhảy cao là hết hy vọng rồi, nhưng đẩy tạ hạng nhất chắc chắn là của mày! Nào, ủng hộ công việc của ủy viên thể dục thể thao đi, dù sao cũng là bạn cùng phòng của tao.”

“Hùng Đại, mày có muốn chạy không? Chạy ba nghìn mét chắc chắn có suất của mày đấy!”

Hùng Đạt mặt mày xanh mét, một thằng otaku chính hiệu như cậu thể lực sợ là cũng chẳng hơn Lâm Nam là bao, lần kiểm tra thể chất trước chạy một nghìn mét cậu về thứ ba từ dưới lên, cuối cùng là mấy người rủ nhau đi bộ về đích.

Đồ Tuấn Huy có chút không cam lòng, cố gắng kéo người khác xuống nước cùng: “Bây giờ Lâm Nam mới là bạn cùng phòng thực sự của mày mà! Sao mày không gọi cả nó đi?”

“Bọn tao gọi là sống chung, không giống nhau.” Trần Nghiêu hùng hồn nói.

Lâm Nam cũng không phản bác, tò mò nhìn vào bảng đăng ký trên điện thoại, phát hiện trên đó đã điền tên mấy bạn học, tên của Trần Nghiêu đứng đầu tiên, đăng ký tham gia chạy bốn trăm mét, chạy tiếp sức một trăm mét và chạy ba nghìn mét.

Cô cũng chẳng có hứng thú gì với thể thao, hơn nữa đến lúc đó chắc chắn sẽ có không ít người vây xem, liền ngáp một cái quay đầu đi, gục xuống bàn chuẩn bị ngủ bù.