Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

162 115

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

136 5428

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

103 1973

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

322 8319

Tập 3 - 367. Giấc ngủ trưa

Trong căn phòng tối om chỉ có hai ngọn nến tỏa ra chút ánh sáng.

Ánh nến vàng vọt chập chờn, soi sáng mọi thứ xung quanh bàn trà. Hai bóng người, một lớn một nhỏ, ngồi tựa vào nhau trong ánh lửa.

Lâm Nam tựa vào lòng Trần Nghiêu, tay ôm ly chân cao, mặt ửng hồng vì phấn khích, nhấp từng ngụm bia dứa trong ly.

Trần Nghiêu ngồi thẳng lưng, đỡ lấy sức nặng của Lâm Nam, tay dùng dao nĩa cắt bít tết trong đĩa. Hai miếng bít tết cậu gần như không ăn miếng nào, tất cả đều chui vào bụng Lâm Nam.

Cậu tò mò liếc nhìn cái bụng nhỏ đã hơi nhô lên của Lâm Nam, rất tò mò sao cô nàng này lại có thể ăn nhiều như vậy.

Dù sao thì sau khi ăn trưa xong, cậu ăn thêm bít tết cũng chẳng còn khẩu vị gì nữa.

Bạn gái vui vẻ khẽ lắc lư người, cô rõ ràng đã hơi ngà ngà say, bộ dạng ôm ly rượu lắc đầu lắc óc trông y hệt một đứa ngốc.

Không phải, là ngây ngô đáng yêu.

Trần Nghiêu vội vàng sửa lại cách dùng từ trong lòng, chỉ sợ lỡ miệng nói ra, đến lúc đó bữa trưa dưới ánh nến ấm cúng sợ là sẽ biến thành họa sát thân.

“Chiều đánh đôi, thật sự không đi học à?” Lâm Nam ngẩng đầu hỏi Trần Nghiêu.

Cúi đầu nhìn gương mặt ửng hồng của Lâm Nam, Trần Nghiêu bất lực gật đầu, nhìn bộ dạng này của cô dù có thật sự đi học, sợ là cũng chỉ ngủ trên lớp, mà còn là loại ngủ ngáy nữa.

“Tao nhờ Tuấn Huy tụi nó điểm danh giúp, còn mày thì...... Lưu Tuyết Phỉ chiều nay có tiết không?”

Vốn dĩ lúc Lâm Nam còn là một người vô hình trong lớp, điểm danh hộ thế nào cũng không bị phát hiện, nhưng kể từ học kỳ này, các sinh viên và một vài giáo viên đã biết được tình hình giới tính của cô, hơn nữa còn xinh đẹp hơn trước đây nhiều, trông nổi bật hơn không ít, nên việc điểm danh hộ cô đã trở thành chuyện khó nhằn nhất.

Lâm Nam suy nghĩ một lát: “Hay là nhờ Lâm Khả Hân điểm danh giúp tao? Chính là cô lớp phó đó.”

“Số thứ tự của nó ngay cạnh mày mà......”

“Vậy để nó giúp tao sắp xếp đi, ưm.” Lâm Nam móc điện thoại từ trong túi ra, nhưng lại không mở khóa được, chiếc điện thoại này đã hết pin tắt nguồn rồi.

Thế là cô quay người lại, thò tay vào túi Trần Nghiêu.

“Mượn điện thoại chút.” Cô móc điện thoại của Trần Nghiêu ra, miệng lẩm bẩm, “Có lẽ còn có thể nhờ Đại Cẩu điểm danh giúp, mặt nó dày, lại hay giúp người......”

Trần Nghiêu cho một miếng thịt bò vào miệng, cười nói: “Thằng đó cũng thú vị phết, nghe nói còn mở một tiệm trà sữa ở ngoài nữa?”

“Ừ, còn kêu tao mặc trang phục hầu gái để hút khách nữa đấy.”

Động tác trên tay cậu đột nhiên dừng lại, hung hăng mắng: “Mẹ nó không biết xấu hổ! Thằng Đại Cẩu này mặt dày thật!”

Cậu cũng mới được thấy bạn gái mặc trang phục hầu gái có một lần thôi đấy! Thằng Đại Cẩu vậy mà lại định để Lâm Nam mặc trang phục hầu gái ra ngoài thu hút khách hàng, nghĩ đến...... vậy mà lại có chút phấn khích.

Nhưng nghĩ kỹ lại cảnh Lâm Nam ra ngoài bị những người đàn ông khác dùng ánh mắt kỳ lạ soi mói, lại cảm thấy có chút ghen.

Lâm Nam cầm điện thoại của Trần Nghiêu hỏi Lâm Khả Hân xem có thể giúp điểm danh hộ không, sau đó đặt điện thoại sang một bên, ngáp một cái uống hết chút bia dứa cuối cùng.

Hôm nay cô uống không nhiều, mặt đỏ bừng bừng phản chiếu ánh nến, trông vô cùng đáng yêu, khiến Trần Nghiêu không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào má cô.

Trần Nghiêu nhìn bạn gái nhà mình lẩm bẩm mấy tiếng không rõ nghĩa, lật người, cả người nhào lên người cậu, như một con mèo cọ cọ má vào cánh tay.

Cậu đột nhiên phát hiện quần áo của mình bị dùng làm khăn mặt rồi.

Lâm Nam chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, vốn đã quen ngủ trưa lại gặp phải cồn, bây giờ càng thêm buồn ngủ.

“Bật đèn đi, ban ngày ban mặt.” Cô ngáp một cái nói.

“Bật đèn làm gì.” Tay của Trần Nghiêu có chút không yên phận đặt lên mông Lâm Nam, nhìn bộ dạng đáng yêu quyến rũ của bạn gái nhà mình, chỉ cảm thấy khô cả miệng.

Nhưng cậu vẫn cố kìm nén suy nghĩ biến thái: “Bất ngờ hôm nay thế nào?”

“Ợ, không tệ.” Lâm Nam xoa xoa cái bụng căng tròn, “Ăn no lắm.”

“Chỉ là ăn no thôi à?”

“Ừm......” Lâm Nam nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một lát, mới gật đầu nói, “Hoa hồng cũng rất đẹp, em muốn ăn bánh hoa hồng.”

Trong đầu có thể đừng chỉ nghĩ đến ăn không.

Một tay kia của Trần Nghiêu nhẹ nhàng ấn lên cái bụng nhỏ của Lâm Nam: “Đầy hết rồi, đừng nghĩ đến ăn nữa, đừng ăn căng quá.”

“Bật đèn......” Lâm Nam một lần nữa nhắc nhở.

“Không phải mày muốn ngủ trưa sao? Bật đèn làm gì?”

“Cũng phải......” Cô nhúc nhích người, tựa cả nửa thân trên vào lòng Trần Nghiêu, hai tay vòng qua cổ cậu, ngẩng đầu làm nũng, “Vậy bế em lên giường ngủ đi!”

Như mèo con vậy.

Trần Nghiêu bất lực gật đầu, một tay vòng qua sau gáy Lâm Nam, tay kia luồn qua khoeo chân cô, dùng sức một cái, đột ngột đứng dậy.

Lâm Nam kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhưng ngay sau đó là tiếng cười giòn giã: “Mày cẩn thận chút! Tao mà ngã có bồi thường không!”

“Bồi thường cho tao nửa đời sau nhé.” Trần Nghiêu nhẹ nhàng nhún Lâm Nam mấy cái, “Nặng hơn lần trước một chút, mập nữa là tao sợ bế không nổi đâu.”

“Hôm nay ăn nhiều!” Lâm Nam nhất quyết không thừa nhận mình mập lên.

“Mập chút cũng tốt, bây giờ thịt heo một ký mấy chục tệ, sườn heo cũng bốn năm mươi tệ rồi.”

Cậu bế Lâm Nam vào phòng ngủ, rồi cẩn thận đặt cô xuống.

Lâm Nam lăn một vòng trên giường, lăn đến tận trong cùng, kéo chăn đắp lên người, sau đó nghiêng người, dùng tay phải chống nửa thân trên dậy, tay trái vỗ vỗ lên nửa giường còn lại: “Lại đây! Thị tẩm cho trẫm!”

“Tao không buồn ngủ.”

“Nhanh lên nhanh lên! Hôm nay lật thẻ bài của khanh rồi!”

Trần Nghiêu bất đắc dĩ cũng ngồi lên giường, cậu vốn không có thói quen ngủ trưa.

Cậu nửa nằm ở đầu giường, cúi đầu nhìn Lâm Nam đang phấn khích, hỏi lại lần nữa: “Món quà này được chứ?”

“Đương nhiên!” Lâm Nam phát ra một âm thanh biến điệu kỳ lạ.

“Tưởng mày là Doraemon đấy!” Trần Nghiêu dở khóc dở cười dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên trán Lâm Nam, “Ngủ đi, tao ngồi đây, đợi mày ngủ rồi tao đi chơi game.”

Lâm Nam lúc này mới hài lòng gật đầu, sau đó lại lật người, đặt cánh tay của Trần Nghiêu ra sau lưng mình, thoải mái gối lên.

Chưa được mấy phút, cô đã phát ra tiếng ngáy đều đều khe khẽ.

“Ngủ ngáy cũng đáng yêu thế làm gì?” Trần Nghiêu không nhịn được đưa tay véo véo má bầu bĩnh của Lâm Nam, nhưng cũng không dám dùng sức nhiều, chỉ sợ làm cô tỉnh giấc.

Tuy đầu cô không nặng, nhưng lâu rồi, Trần Nghiêu vẫn cảm thấy cánh tay tê dại vì máu không lưu thông.

Muốn rút tay ra, nhưng như vậy chắc chắn sẽ làm Lâm Nam tỉnh giấc, mà cô lại có chút gắt ngủ, đặc biệt là lúc bị đánh thức, cực kỳ cáu kỉnh.

Thế là cậu cũng cẩn thận nằm xuống, nhẹ nhàng cử động cánh tay, để cánh tay kẹt dưới cổ Lâm Nam chứ không phải sau gáy cô.

“Nếu có thể cả đời như vậy thì tốt quá.” Trần Nghiêu nhìn gương mặt tinh xảo của Lâm Nam, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Nếu như dẹo hơn một chút thì tốt rồi......”

Sau đó cậu cảm thấy một bàn tay như ma quỷ bò lên eo mình, tức thì một trận run rẩy, cơ bắp căng cứng, ngay sau đó là một cơn đau dữ dội.

Lâm Nam sớm đã bị động tác nhỏ của cậu làm cho tỉnh giấc, vừa hay trong lúc mơ màng nghe được lời cảm thán của cậu.

“Đáng đòn......” Cô lật người, cả người rúc vào lòng Trần Nghiêu, “Ngủ đi, đừng động đậy lung tung nữa.”