Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

162 115

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

136 5428

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

103 1973

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

322 8319

Tập 3 - 350. Về trường

Bữa trưa cũng không tệ.

Trần Gia Tuấn nhất quyết không chịu để họ share tiền, hào phóng trả hết.

Lâm Nam có thêm thiện cảm với cậu chàng này, cô thích những người bạn hào phóng, không câu nệ chuyện tiền nong.

Năm người lại kéo nhau ra tiệm net, lâu lắm rồi mới có dịp ngồi chơi team 5 người. Lâm Nam dùng thân phận giả Lâm Cẩn, lúc chơi game hoàn toàn không dám hó hé nhiều, ấm ức vô cùng.

Thua mấy tiếng đồng hồ, mãi đến ba giờ, mấy người bạn học cũ mới luyến tiếc rời đi.

Lâm Nam và Trần Nghiêu đứng trên đường dưới lầu tiệm net, sau khi nhìn mấy người bạn học cũ rời đi, gần như cùng lúc thở dài một hơi.

Trần Nghiêu thì mệt tâm vô cùng, tuy cậu biết Lâm Nam tính tình tốt, thường giận cũng chỉ trừng mắt dỗi một chút thôi, nhưng không chịu nổi mấy người bạn học cũ cứ điên cuồng tự tìm đường chết.

Còn Lâm Nam chỉ đơn thuần là cảm thán cho tuổi thanh xuân đã qua của mình.

Dù sao cũng là mười tám năm ròng rã sống kiếp con trai, trước đây bất kể là bạn học đại học, hay mẹ, họ hàng, phần lớn vẫn có thể giữ liên lạc và trò chuyện, nhưng bây giờ, đầu tiên là anh họ, sau đó lại là bạn học cũ cấp ba, dù có gặp mặt cũng không thể nói rõ tình hình của mình.

Mặt mà đủ dày thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng Lâm Nam lại để ý nhất chính là cái nhìn của người khác.

“Về bệnh viện thôi, chắc cậu út của mày cũng dậy rồi.” Trần Nghiêu liếc nhìn sắc mặt có hơi sa sầm của Lâm Nam, “Mày suýt nữa thì lộ rồi biết không?”

“Nói thuận miệng quá…” Lâm Nam cũng có chút vẫn còn hơi sợ, lại đột nhiên nhíu chặt mày, ngẩng đầu hỏi cậu: “Tao trước đây, thật sự rất ngốc à?”

“Phải xem kiểu ngốc mày nói là loại nào.” Trần Nghiêu tiện tay vẫy một chiếc xe ba gác, sau khi mặc cả xong liền cùng Lâm Nam lên xe, sau đó mới lựa lời nói tiếp.

“Mày trước đây chắc là… kiểu ngốc dễ bị lừa nhỉ?”

Tuy bây giờ cũng khá dễ lừa.

“Vậy à?” Lâm Nam suy nghĩ về hành vi trước đây của mình.

Trần Nghiêu sợ cô nghĩ nhiều, lại nói thêm hai câu: “Chính là kiểu khá đơn thuần, không có tâm cơ, người khác cho chút lợi là đã vui vẻ lắm rồi, sau đó bị lừa…”

Cậu càng nói càng cảm thấy hình như Lâm Nam bây giờ cũng vậy.

“Ví dụ?” Lâm Nam khổ não hỏi.

“Ví dụ… lần đầu mày mặc trang phục hầu gái?”

Lâm Nam ngẩn ra, rồi ngượng quá hóa giận giải thích cho hành vi lúc đó của mình: “Tao là đang giúp mày! Không phải vì mê KFC đâu nhé!”

“Hiểu, tao hiểu.” Trần Nghiêu cười hiền hòa, “Fan của tao sắp được hai mươi vạn rồi, lần sau lại phải nhờ mày giúp.”

Tuy lúc đi học video trên Trạm B của cậu cập nhật rất chậm, nhưng may mà lúc dịch bệnh rảnh rỗi, sau Tết gần như cứ ba ngày lại ra một video, ít nhiều cũng gỡ gạc lại được danh tiếng, không còn bị gọi là thánh sủi nữa.

“Hiểu cái con khỉ! Không giúp!” Lâm Nam giận dỗi quay đầu đi.

Tuy không thấy được vẻ mặt của cô, nhưng Trần Nghiêu lại thấy rõ vành tai của Lâm Nam đã ửng đỏ, trông vô cùng quyến rũ.

“Lần này mày chỉ cần quay video trước máy tính là được rồi, mày mặc đồ nữ không phải đã thành chuyện thường ngày rồi sao?”

Lâm Nam vừa nghe, lúc này mới phát hiện ra mình trên con đường phá vỡ giới hạn đã ngày càng đi xa.

Lúc đầu lần đầu mặc trang phục hầu gái thì sống chết không chịu, lần đầu mặc váy ngắn thì xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui xuống, lần đầu đi giày nữ tâm trạng cũng rất phức tạp.

Nhưng không biết từ lúc nào, ngoài váy ngắn ra, cô vậy mà đã quen với tất cả.

Nếu không được nhắc đến, cô thậm chí còn có ảo giác mình sinh ra đã là con gái.

Cô đột nhiên quay đầu lại, má vẫn còn hơi ửng hồng, mắt nhìn thẳng vào Trần Nghiêu.

Trần Nghiêu sờ sờ má mình, còn tưởng trên mặt có dính gì đó: “Sao thế?”

“Đều tại mày lúc đó bắt tao giả gái! Kết quả bây giờ càng lúc càng quen rồi!”

“Hả?” Trần Nghiêu ngơ ngác, con gái mặc đồ nữ thì có vấn đề gì à?

Bằng không cũng sẽ không nếm được mùi vị của ma pháp, rồi càng lún càng sâu hoàn toàn biến thành con gái! Cuối cùng trở thành bạn gái của Trần Nghiêu.

Lâm Nam thầm chửi trong lòng, có cảm giác Trần Nghiêu chính là kẻ chủ mưu đứng sau.

Nói cho cùng, suốt quãng thời gian này, người lời nhất chính là Trần Nghiêu vớ được cô bạn gái này nhỉ!

Tài xế xe ba gác ngồi phía trước bất giác quay đầu lại nhìn hai người, cuộc đối thoại của Lâm Nam và họ không hề che giấu, bị ông nghe thấy hết, chỉ đành bất lực lắc đầu.

Xã hội này làm sao vậy? Cô gái xinh đẹp thế này vậy mà lại là con trai? Thật không thể tin nổi!

Lâm Nam lúc này mới nhận ra ánh mắt của tài xế, vội vàng ngậm miệng lại, vờ như không để ý mà đưa mắt nhìn người đi đường.

Mặt hơi đỏ lên, cảm giác xấu hổ vì bị nghe lén bí mật khẽ dâng lên trong lòng, sau đó bị Lâm Nam quen nếp đè nén xuống.

Chút cảm giác xấu hổ này đã không thể gây ra tổn thương gì cho cô nữa rồi.

Chỉ là cô thật sự không thích cái cảm giác khó xử này.

Tới cửa bệnh viện, hai người xuống xe trả tiền, vừa hay gặp Ngô Quốc Đống từ một con hẻm nhỏ đi ra.

“Trùng hợp thế?” Anh ta phát hiện hai người đang đứng cạnh xe ba gác, “Vậy vừa hay cùng qua, chào một tiếng là chúng ta phải đi rồi.”

“Vâng.”

Cũng chỉ khoảng mười phút, ba người Lâm Nam lại một lần nữa đến phòng bệnh của ông ngoại.

Mới có mấy tiếng không gặp, sắc mặt ông ngoại rõ ràng đã khỏe mạnh hơn nhiều.

Đều là công lao của ma pháp của mình! Nếu thật sự không tái phát, vậy ông ngoại cũng đỡ phải chịu đau đớn vì phẫu thuật.

Trên người không còn gánh nặng nghiêm trọng, tinh thần và tâm trạng của ông ngoại đều đã tốt hơn, gọi Ngô Quốc Đống đến, mặt mày bình thản hỏi han một vài khó khăn trong cuộc sống và công việc, chân thành quan tâm đến cuộc sống của anh ta.

Ngô Quốc Đống cảm động đến mũi cay xè, anh ta quả nhiên là con đẻ.

Từ việc sinh hoạt hằng ngày phải tự nấu cơm đừng gọi đồ ăn ngoài suốt, đến công việc không được tăng ca quá nhiều, ông ngoại lải nhải rất nhiều, Ngô Quốc Đống cũng không ngừng gật đầu, trên mặt là nụ cười mãn nguyện.

“Vậy khi nào con cưới?” Ông ngoại đột nhiên chuyển chủ đề sang hướng khác.

Nụ cười của anh ta đột nhiên cứng lại.

“Ba mươi tuổi rồi! Vẫn chưa cưới! Con cũng chưa có! Nhìn con trai của anh cả con xem! Mới hai mươi ba đã cưới rồi! Nhìn Lâm Nam xem! Mới mười tám đã có đối tượng rồi! Rồi nhìn lại con đi!”

Hóa ra sự quan tâm lúc trước chỉ để dọn đường cho việc giục cưới à?

“Mày mà còn ngày nào cũng gọi đồ ăn ngoài, thức khuya! Mày chưa sinh cháu cho tao đã xuống lỗ rồi!”

Lâm Nam ở bên cạnh nín cười, mở lời an ủi: “Ông ngoại, không sao đâu ạ, cậu út sẽ sinh cho ông một đứa cháu trai rồi mới xuống lỗ.”

“Thế thì tốt nhất!” Ông ngoại trợn mắt, “Mày cút nhanh cho tao! Ba mươi tuổi rồi mà chẳng làm tao bớt lo tí nào!”

Ngô Quốc Đống cười khổ đứng dậy, miệng còn lẩm bẩm: “Có gì mà vội chứ.”

“Mày còn không vội!” Ông ngoại nhanh nhẹn đứng dậy xuống giường, cầm dép chuẩn bị đánh con trai mình, xem động tác này, bệnh tình rõ ràng đã khỏi gần hết, tràn đầy sức sống.

Anh ta sợ đến mức vội vàng bỏ chạy, Lâm Nam và Trần Nghiêu chưa từng qua huấn luyện chuyên nghiệp, trực tiếp bật cười thành tiếng.

“Còn cười! Chắt ngoại của tao không phải trông cậy vào hai đứa chúng mày à!”

Lâm Nam ngơ ngác ngẩn ra, ngay lập tức mặt đỏ bừng, kéo Trần Nghiêu đi ra ngoài phòng bệnh: “Con ngồi xe cậu út về đây!”