Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

162 115

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

136 5428

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

103 1974

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

322 8321

Tập 3 - 349. Họp lớp

Có lẽ vì sớm bươn chải ngoài xã hội, Lý Cường và Trần Gia Tuấn trông chững chạc hơn hẳn mấy người còn lại.

Nhưng điều đó cũng tạo ra một cảm giác xa cách, đến cả Trần Nghiêu cũng thấy không thoải mái.

“Hai đứa chúng mày dạo này làm gì?”

Năm người ngồi quanh chiếc bàn tròn trong quán ăn nhỏ, gọi món xong, Trần Nghiêu hỏi dò.

“Đi làm thuê chứ sao, làm phục vụ ở KTV.” Lý Cường hút thuốc, vắt chéo chân, trông y chang một tên du côn lưu manh, “Một tháng hơn ba nghìn một chút, may mà nhà có chút tiền, không thì tao chết đói lâu rồi.”

“Tao thì cũng tạm, làm sale, tháng trước may mắn chốt được mấy đơn, kiếm được năm sáu nghìn.” Trần Gia Tuấn kéo lại bộ vest tàng tàng trên người, “Nè, chúng mày không nghĩ là tao mặc bộ vest này để ra vẻ đấy chứ? Năm ngoái tao còn lương có hai nghìn, ăn còn chẳng đủ.”

Trần Nghiêu lại liếc sang Chu Vĩnh Văn, cậu chàng lùn mập này có vẻ không quen lắm với không khí này, gãi đầu nói: “Tao thì đi học thôi, đã được đặc cách lên cao học rồi.”

Lâm Nam có chút ngưỡng mộ cậu ta, cậu béo không mấy nổi bật, thành tích trong lớp chỉ ở mức trung bình khá trước đây giờ cũng đã khá dần lên.

Lý Cường và Trần Gia Tuấn, hai người sớm lăn lộn ngoài đời, cũng nhìn cậu ta với ánh mắt có chút ngưỡng mộ, đặc biệt là Trần Gia Tuấn, chua lè nói với vẻ bực bội: “Tao mà hồi đó chịu khó học cao đẳng, đến lúc ra trường ít nhất cũng tốt hơn bây giờ.”

Lý Cường cà khịa: “Mày ngày nào trên lớp cũng nghịch điện thoại, có học cao đẳng ra trường chắc cũng chẳng biết gì, thì có ích gì đâu.”

“Ít nhất cũng có cái bằng, lương có thấp cũng được ngồi văn phòng, chẳng phải trông đàng hoàng hơn làm phục vụ với làm sale bây giờ à?”

“Cũng đúng.” Lý Cường đưa tay vỗ vai Chu Vĩnh Văn, trêu, “Học cho tốt vào, học lên cao học là hơn bọn tao nhiều rồi, đến lúc đó lại nhờ mày kéo, vào công ty mày làm bảo vệ hay gì đó?”

“Mày lùn thế này ai nhận mày làm bảo vệ?” Trần Nghiêu chen vào.

Tâm trạng của Chu Vĩnh Văn rõ ràng đã thả lỏng hơn không ít, Lý Cường bên cạnh cậu hồi cấp ba lúc nào cũng có tiếng về đánh nhau ngoài trường, là một tên đầu gấu chính hiệu, còn Trần Gia Tuấn bên kia lúc đó lại toàn thích dùng lời nói để trêu chọc cậu.

Bây giờ hai người này đối xử với cậu tốt hơn một chút, cậu vậy mà lại có chút vui vui.

Hai người bắt đầu than phiền về những chuyện không như ý trong công việc, Lý Cường thì còn đỡ, nhà cậu ta mở phòng gym, cũng xem như có tiền, còn Trần Gia Tuấn chỉ là một gia đình bình thường, chỉ có thể tự lực cánh sinh để sống.

Lâm Nam hoàn toàn không xen vào được, vốn còn định nói chuyện với Chu Vĩnh Văn mấy câu, nhưng nghĩ lại thân phận bây giờ của mình đáng lý ra chẳng quen biết gì Chu Vĩnh Văn, đành thôi.

Quan hệ trước đây của Trần Gia Tuấn và Lâm Nam chỉ có thể xem là bạn bè bình thường, nhưng từ sau khi bị cậu ta lừa đi làm chân chạy bàn cả kỳ nghỉ hè với lương bèo bọt, cô đã ghi hận thằng này rồi.

Nếu không phải tại cậu ta, mình cũng sẽ không vào cái nhà hàng chết tiệt đó, hai tháng trời ròng rã bị bóc lột mất mấy nghìn tệ.

Thức ăn được bưng lên, mấy người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện, chưa được mấy câu, chủ đề đã xoay quanh Lâm Nam.

“Trần Nghiêu, sao Lâm Nam không ở đây?” Chu Vĩnh Văn hỏi dò, “Trước đây chúng mày không phải quan hệ rất tốt sao? Tết năm ngoái nó còn ghé nhà mày chơi mà? Sao hôm nay lại vắng mặt?”

“Ở trường rồi, tao về có việc.” Trần Nghiêu liếc nhìn bạn gái bên cạnh.

“Tao còn tưởng nó cũng sẽ đến…” Chu Vĩnh Văn thở dài một tiếng, biết trước Lâm Nam không đến thì cậu ta cũng không đến rồi.

Ngoài Trần Nghiêu ra, mấy người còn lại cậu ta đều không quen, ngồi ăn không thế này luôn cảm thấy rất khó xử.

Nghe họ nói đến mình, Lâm Nam có chút phấn chấn, vểnh tai lên nghe.

“Lần sau đi, lần sau họp lớp lại gọi cậu ấy đi cùng.” Trần Nghiêu nói cho qua chuyện.

Cậu đoán rằng Lâm Nam cả đời này có lẽ cũng không thể dùng thân phận con trai để gặp lại đám bạn học cũ này nữa rồi.

“Chị dâu xinh thật, chắc phải nhờ Lâm Nam làm mối mày mới tán được ấy nhỉ.” Lý Cường trêu Trần Nghiêu, lại nhìn sang Lâm Nam, cười nói, “Anh là Lý Cường, bạn thân chuyên đánh nhau hồi cấp ba với Trần Nghiêu, sau này có gì cứ gọi anh, anh có mặt ngay.”

“Vâng, Trần Nghiêu có kể với em về mọi người rồi ạ…” Lâm Nam cúi đầu đáp.

Cô có chút tò mò không biết mấy người bạn học cũ trước mắt rốt cuộc có ấn tượng gì về mình, bèn chủ động hỏi han: “Lâm Nam hồi cấp ba trong lớp thế nào ạ? Em chưa nghe cậu ấy nhắc bao giờ.”

Trần Nghiêu kinh ngạc nhìn Lâm Nam.

Nhưng Trần Gia Tuấn cũng không nghĩ nhiều, cẩn thận nhớ lại một hồi rồi nói: “Hơi ngốc ngốc thì phải? Anh thấy nó cứ khờ khờ.”

“Đó gọi là ngây thơ!” Trần Nghiêu phản bác không chút do dự.

“Khá hướng nội, nếu không phải tại Trần Nghiêu thì chắc anh cũng không nhớ nổi nó.” Lý Cường cũng trả lời, “Chỉ nhớ thành tích của nó cũng được.”

“Nó học cấp ba thành tích lúc nào cũng rất tốt!” Trần Nghiêu khẳng định.

Chu Vĩnh Văn lúc đó là bạn cùng bàn của Lâm Nam, hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: “Hợp giả gái à?”

Trần Nghiêu á khẩu, không biết nên nói gì, nhưng nhớ lại bộ dạng giả gái của Lâm Nam hồi nghỉ hè năm ngoái… lúc đó Lâm Nam vẫn chưa nữ tính lắm, da dẻ cũng bình thường, nhưng quả thật rất hợp giả gái, suýt nữa thì bẻ cong cậu rồi.

Ừm, bây giờ chắc không tính là cong nhỉ?

“Lâm Nam mà da đẹp hơn một chút chắc sẽ khá đẹp trai, cũng không biết da nó bây giờ thế nào rồi, lúc đó mặt nhiều mụn lắm.” Chu Vĩnh Văn đã mấy năm không gặp Lâm Nam, cẩn thận nhớ lại, “Còn hơi hướng thụ? Nhưng ngốc thì đúng là ngốc thật, tao nhớ kỷ lục cao nhất của nó là để quên những năm cái ô trên lớp đúng không? Nếu không phải trời tạnh mưa chắc còn nhiều hơn nữa.”

Trần Nghiêu một tay đè lên đùi Lâm Nam, hết sức bảo vệ Chu Vĩnh Văn: “Thụ với ngốc chỗ nào, tao thấy nó cùng lắm là ít nói thôi.”

“Nhưng nó trên lớp nói chuyện với tao cực kỳ hăng say mà, chỉ là da xấu, xấu trai một chút, nhưng trang điểm giả gái chắc sẽ không tệ…”

Mày đừng nói nữa, nói nữa sợ là bị Lâm Nam một tát vỗ chết bây giờ.

Trần Nghiêu cười khổ, quay đầu nhìn nụ cười trên mặt Lâm Nam, có chút hoảng hốt.

“Mày bảo vệ Lâm Nam thế làm gì? Chị họ của Lâm Nam còn chưa nói gì.” Lý Cường cười hì hì hỏi, “Không phải thật sự giống như tin đồn hồi đó đấy chứ?”

“Đồn gì?” Lâm Nam bị khơi lên sự tò mò.

Trần Nghiêu không ngừng nháy mắt với Lý Cường, nhưng Trần Gia Tuấn lại tiếp lời: “Hồi đó đám hủ nữ trong lớp nói Lâm Nam và Trần Nghiêu là một đôi công thụ, chắc chỉ có Lâm Nam là không biết thôi.”

“Làm gì có chuyện đó! Tao với Lâm Nam quan hệ rất trong sáng nhé!” Trần Nghiêu sa sầm mặt mày, họ có lẽ cho rằng nói chuyện chuyện dở khóc dở cười ngày xưa khá vui, nào biết từng người một đều đang tự tìm đường chết, cậu hùng hồn nói, “Mày xem tao có bạn gái rồi này! Lâm Nam cũng sớm đã có bạn trai… bạn gái rồi.”

Lâm Nam ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên cô biết chuyện này.

Đám con gái trong lớp cấp ba, vậy mà còn có cả hủ nữ?

Chu Vĩnh Văn lấy làm lạ: “Lâm Nam mà da mặt đẹp lên, sợ là tìm bạn trai ấy chứ.”

Anh bạn, mày mà còn nói nữa tao có thể không cứu nổi mày đâu, kể cả mày nói đúng sự thật.

Trần Nghiêu cũng không biết tại sao mấy gã này lại thích tự tìm đường chết như vậy.

“Đúng rồi, Peppa, thế mày có bạn gái chưa?” Lâm Nam vô thức hỏi.

Trong nháy mắt, ánh mắt của mấy người đều đổ dồn về cô, Chu Vĩnh Văn hỏi với vẻ càng khó hiểu: “Sao chị biết biệt danh của em?”

Lúc này Lâm Nam mới đột nhiên nhận ra mình đã lỡ lời, lúng túng sững sờ tại chỗ.

“Anh có kể cho cô ấy về biệt danh của mày.” Trần Nghiêu vội vàng chữa cháy, “Chúng mày đều rank gì rồi? Tao mới lên Vương Giả mấy hôm trước?”

Cậu cứng rắn lái chủ đề sang game.