Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

162 115

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

136 5428

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

103 1973

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

322 8319

Tập 3 - 339. Tôm hùm đất

“Thấy sao rồi?”

Trưa hôm sau, Lâm Nam đi học về, vừa đẩy cửa vào đã thấy Trần Nghiêu ngồi trước máy tính ở phòng khách chơi game, bên tay còn đặt một chai bia dứa.

Cô có chút không vừa lòng hỏi: “Sao không nằm trên giường đi? Bệnh mà còn uống bia à?”

“Khỏi hẳn rồi còn nằm trên giường làm gì.” Người ngợm Trần Nghiêu hôm nay tốt hơn bao giờ hết, mắt sáng ngời, cơ thể cũng không còn mệt mỏi, vết sưng trên mặt cuối cùng cũng đã hoàn toàn tan đi, chàng trai ốm yếu hôm qua giờ đây tràn đầy sức sống hẳn lên.

Thấy Lâm Nam vào nhà, cậu vội đứng dậy, ấn vai cô ngồi xuống ghế sofa: “Trưa nay ăn một bữa ngon! Tao đi mua cho mày, mày cứ ở nhà chơi đi.”

“Ăn gì ngon?” Trần Nghiêu đã khỏe lại, Lâm Nam cũng không giấu được nụ cười trên mặt, cười tủm tỉm nhìn cậu đang mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài, “Tao muốn ăn tôm hùm đất.”

“Tôm hùm đất phải uống với rượu, mà toàn ăn buổi tối thôi.”

Lâm Nam sẵn tay cầm chai bia dứa uống dở trên bàn lên uống, lần đầu uống loại nước này, mắt cô sáng bừng: “Vậy hôm nay ăn tôm hùm đất với bia dứa nhé?”

“Mày thật sự muốn ăn buổi trưa à?”

“Chứ sao?”

“Vậy tao gọi cả Đồ Đồ bọn nó qua nhé? Nhân tiện bảo nó trả lại máy chơi game cho tao.”

“Ừ.” Lâm Nam uống sạch chai bia dứa trong hai hớp, sau đó bắt đầu nghịch máy tính xách tay của Trần Nghiêu.

Trần Nghiêu đột nhiên giật mình, vội nhắc: “Đừng có đụng bậy vào máy tính của tao, chơi máy của mày đi.”

“Trong máy tính của mày có cái gì đáng giá mà không cho tao đụng thế?” Lâm Nam ngẩng đầu trêu chọc, “Có phải đồ gì không trong sáng không? Tin nhắn mày nói chuyện bậy bạ với em nào à?”

Lâm Nam đột nhiên nhớ đến mợ mình: “Đúng rồi! Mày còn giúp Lưu Tuyết Phỉ chơi game nữa à?”

Trần Nghiêu ngẩn ra: “Lưu Tuyết Phỉ là ai?”

“Không phải mày giúp nó lên Vương Giả sao? Em gái lớp bên cạnh đó.”

Cậu vắt óc suy nghĩ, một lúc lâu mới nhớ ra: “Học kỳ trước có một em gái tìm tao cày thuê.”

“Mày biết tao trước đây rảnh rang không có gì làm thích giúp người ta cày thuê kiếm chút tiền tiêu vặt mà, con bé đó tao còn không biết tên nó là gì.” Trần Nghiêu cười khổ giải thích: “Tao còn lấy của nó một trăm tệ, không lẽ mày đến cả chuyện tao nhận tiền cày thuê cũng không cho à?”

Lâm Nam sực tỉnh, hóa ra Lưu Tuyết Phỉ là bỏ tiền ra thuê Trần Nghiêu cày rank à?

Mà con mắm đó cứ nói như thể đầu mình mọc cả một thảo nguyên xanh rờn vậy.

Cô đột nhiên cảm thấy cách mình nói và làm vừa rồi có chút mùi ghen tuông, thế là lại vờ như không để ý xua tay: “Không sao, tao chỉ tiện miệng hỏi thôi, đi mua tôm hùm đất đi.”

“Được, mua thêm cho mày mấy chai bia dứa nữa nhé?”

“Mua ba năm chai đi? Mày với Đồ Đồ bọn nó uống bia.”

Buổi chiều cũng không có tiết gì quan trọng, Lâm Nam nghĩ một lát, định rủ mấy người bạn cùng phòng cùng nhau bỏ tiết.

Thấy Trần Nghiêu rời đi, cô vội vàng bắt đầu tìm vài bộ phim, chuẩn bị lát nữa vừa ăn tôm hùm đất vừa xem.

Nhưng ma pháp đó đúng là hiệu quả thật…

Lâm Nam nhớ lại Trần Nghiêu tối qua còn nửa sống nửa chết, rồi lại nhìn Trần Nghiêu trưa nay, đúng là hai người hoàn toàn khác nhau, hơn nữa Thánh Quang Thuật đã được nâng cấp theo lời Lý Na nói cũng đủ an toàn…

Thứ Sáu về nhà thăm ông ngoại có lẽ có thể thử xem.

Nhưng cô vẫn có chút bất an, lần này Trần Nghiêu cùng lắm cũng chỉ là cảm cúm nặng thôi, còn viêm ruột thừa thì khó nói.

Tốt nhất là có thể bắt cóc Lý Na đi cùng, nếu có biến gì, còn có thể nhờ cô ta giúp một tay.

Cô gọi điện hỏi cậu một chút, hai người hẹn giờ xong, chuẩn bị thứ Sáu khởi hành, ở lại bệnh viện một đêm, rồi thứ Bảy sẽ về.

Công việc của Ngô Quốc Đống trước nay luôn bận rộn, hầu như không có ngày nghỉ, tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng trong mắt Lâm Nam, đây chẳng khác nào dùng mạng đổi tiền.

Điện thoại vừa cúp, phim cũng đã chọn được mấy bộ, cửa lớn của căn hộ thuê được mở ra, Trần Nghiêu tay không bước vào nhà, theo sát phía sau là Đồ Tuấn Huy và Hùng Đạt.

Căn nhà vốn yên tĩnh sôi nổi hẳn lên, Đồ Tuấn Huy là một tên to mồm lại lắm điều, vừa vào đã liên tục trêu chọc Trần Nghiêu.

“Hôm qua tao còn nghe Lâm Nam nói mày sắp ngỏm rồi, hôm nay tao vừa định thuê cho mày mấy anh da đen, thế mà mày lại khỏi rồi!” Đồ Tuấn Huy trước nay luôn ăn nói không nể nang, trêu chọc Trần Nghiêu xong, lại quay sang cà khịa Lâm Nam, “Nam Nam đổi kiểu tóc xinh hơn trước không biết bao nhiêu, chỉ là sáng nay đi học suýt nữa tưởng là em gái cấp hai nhà ai chạy đến hóng chuyện.”

Hùng Đạt vừa nạp mấy trăm tệ vào game di động, lúc này đang quay thẻ, miệng đồng tình: “Sáng nay suýt nữa không nhận ra, kiểu tóc này rất hợp với mày.”

“Thế à?” Lâm Nam vô thức vén tóc ra sau tai, vui không tả nổi, rồi lại cười cà khịa: “Sáng nay tao vào trường còn bị chặn lại đó, may mà tao thông minh, mang theo thẻ sinh viên.”

Đồ Tuấn Huy không chần chừ giải thích: “Đây là quy định mới của trường hôm nay, ai vào trường cũng phải kiểm tra, không phải vì mày trông quá non đâu.”

Không biết nói chuyện thì im đi.

Lâm Nam lườm cậu ta một cái, rồi lại ngẩng đầu hỏi Trần Nghiêu: “Sao về nhanh thế?”

“Đang làm, làm xong họ sẽ giao qua.” Trần Nghiêu dọn dẹp đồ lặt vặt trên bàn trà, rồi tìm một vòng mới thấy một chiếc ghế đẩu, thế là đưa mắt nhìn về phía Đồ Tuấn Huy: “Hai đứa chúng mày ai định đứng ăn? Cái sofa này cùng lắm chỉ ngồi được hai người.”

“Tao đứng ăn đi.” Lâm Nam chủ động đứng dậy, “Dù sao tao cũng ăn không được bao nhiêu.”

“Mày khách sáo với hai thằng gia súc này làm gì?” Trần Nghiêu ấn vai cô, cùng ngồi xuống ghế sofa.

Nhưng rõ ràng Đồ Tuấn Huy cũng không khách sáo với cậu, dứt khoát ngồi thẳng lên tay vịn ghế sofa, ghế sofa rung lên mấy cái, Trần Nghiêu sợ tay vịn bị ngồi sập mất, vội vàng đuổi Đồ Tuấn Huy đi.

Lâm Nam cười nhìn họ tương tác, có chút nhớ nhung cảnh bốn người còn ở chung ký túc xá.

“Sau này hai đứa chúng mày cưới ông đây không đưa tiền mừng nữa! ĐCM!” Đồ Tuấn Huy bị Trần Nghiêu một cước đá khỏi tay vịn ghế sofa, lúc đứng dậy, chiếc ghế đẩu duy nhất cũng đã bị Hùng Đạt chiếm mất.

“Vậy đợi mày cưới bọn tao cũng không đưa tiền mừng.”

“Ông đây có cưới được hay không còn là một chuyện đấy nhé?” Đồ Tuấn Huy than thở một tiếng, uống một ngụm Coca trên bàn: “Ăn xong bữa hôm nay! Tối nay bắt đầu tao phải giảm cân!”

Câu này không biết đã nghe bao nhiêu lần, từ sau khi Đồ Tuấn Huy năm nhất tập gym giảm cân rồi tăng lại, cậu ta chưa bao giờ thật sự giảm cân.

Đang nói chuyện, đồ ăn ngoài tôm hùm đất cũng được giao đến tận cửa căn hộ thuê, mua sáu cân, tốn ba trăm, nhưng chút tôm hùm đất này trông thì nhiều, bốn người chia nhau ra chắc cũng không ăn no.

Lâm Nam hai tay ôm chai bia dứa, ngồi trên ghế sofa nhấp từng ngụm nhỏ, uống vui vẻ, mắt híp lại, rồi ăn một miếng đuôi tôm Trần Nghiêu đưa tới.

Đồ Tuấn Huy ngồi thẳng dưới đất, liếc nhìn cặp đôi này, chỉ cảm thấy tôm hùm cũng toàn vị chua lè.

“Ông đây sớm muộn gì cũng tìm một cô bạn gái để chọc cho hai đứa chúng mày ghen chết!”