"...Này. Các cậu có thấy dạo này Ao có hơi tỏ ra xa cách với bọn mình không?"
Người đang lẩm bẩm với vẻ hờn dỗi chính là thủ lĩnh của nhóm bạn bốn người, Suzaki Kurenai.
Sau giờ học, bốn người họ sẽ thường xuyên tụ tập trong một lớp học vắng vẻ để cùng nhau trò chuyện. Tuy nhiên, Aota Ryu lại bỏ lại ba người họ và tự ý đi về nhà trước, nói rằng mình có việc phải làm, trước khi họ kịp ngăn cản cậu lại.
Dù sao thì Ryu dạo này cũng cư xử rất kì lạ. Mặc dù họ đã luôn ở bên nhau như một nhóm bốn người, nhưng dạo này Ryu thường xuyên lén lút tách ra và hành động một mình.
Ba người còn lại đang phàn nàn với nhau về Ryu, người đã bỏ họ lại và về nhà.
"Đúng vậy. Thời điểm gần đây tớ cứ cảm giác như Ao-kun cứ tỏ vẻ tránh xa bọn mình ý."
"Đúng vậy, nhỉ..."
Cô ấy chính là bộ não đứng đằng sau nhóm bạn, Torazawa Tomari. Cô tỏ vẻ đồng ý với câu hỏi của Kurenai. Mặc dù đang nói chuyện với giọng bình tĩnh, nhưng sự không hài lòng được thể hiện rõ trong từng lời nói.
"Tớ biết mà…. Dạo gần đây, Ao-chan không còn tắm chung với tớ nữa... Tớ muốn Ao-chan gội đầu cho tớ cơ..."
Người đang cúi đầu buồn bã là một cô gái toả ra một hào quang bí ẩn nhưng dễ chịu, Kurono Ayumu. Giống như Kurenai hay Tomari, Ayumu cũng cảm thấy khá bất mãn với Ryu. Mặc dù lý do của sự bất mãn này hơi lạc đề nhưng Ayumu là kiểu con gái như thế.
"Sao thế, Kuro? Cậu muốn được gội đầu à? Tớ gội đầu cho cậu nhé?"
"Hông. Ko-chan làm ăn cẩu thả lắm. Ko-chan không làm được đâu. Ao-chan hoặc Tomari-chan tốt hơn nhiều."
Một cô nàng tomboy thích tắm cùng người khác, không chỉ riêng với Ryu. Cô ấy thích có người tắm cho mình. Tuy nhiên, nếu xét đến Kurenai, cô ấy quá ngốc, luôn bất cẩn và hành động cẩu thả, luộm thuộm. Đôi khi thậm chí còn cố gắng gội đầu bằng nước không mà không dùng dầu gội. Ayumu không thực sự muốn tắm chung với cô ấy.
"Không chỉ Ao, mà Kuro giờ cũng đối xử tệ với tớ..."
"Đó là cách mọi chuyện hoạt động, Ko-chan à. Và tất cả đều là do chính cậu đấy chứ. Cái tính vô tâm, bất cần đời của cậu, Chẳng phải cậu nên thay đổi một chút sao?"
"Đúng rồi đấy. Ko-chan nên ăn năn một chút đi."
"Im đi. Đấy là bản chất của tớ ngay từ đầu rồi. Giờ thì quá muộn để thay đổi rồi."
"Ồ, đúng vậy nhỉ. Người ta nói rằng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà ha."
"Tớ hiểu rồi. Sự ngu ngốc ấy sẽ không thể được chữa khỏi đến cả khi cậu ấy chết."
"Tớ đang bị mỉa mai ấy à?"
"Tớ có nói là cậu ngốc đâu. Tớ chỉ nhận ra là cậu sẽ luôn mãi luôn ngốc như vậy thôi."
"Ừm, đúng thế."
"Rốt cuộc thì cậu vẫn đang chế giễu tớ mà... Này, Ao! Cậu đừng nói thế với tớ chứ... À khoan, cậu ấy về nhà trước rồi mà..."
Kurenai đang định nói chuyện với Ryu như mọi khi, nhưng rồi cô nhớ ra Ryu không có ở đây, khác với bình thường, và cô chùng vai xuống. Đây không chỉ là chuyện mới xảy ra hôm nay, mà là chuyện đã xảy ra khá thường xuyên gần đây, và bằng cách nào đó nó khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
"Được rồi, nếu chúng ta đang định về nhà, tại sao chúng ta không về cùng nhau nhỉ?"
"Đúng ha."
"Tớ hiểu rồi."
"À mà Ao có vấn đề gì vậy nhỉ?"
"Tớ không biết nữa. Dù tớ có hỏi Ao-kun bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu ấy vẫn ngoan cố không chịu nói cho tớ biết."
"Tớ hiểu rồi."
"Bí mật à?... Chúng ta đã hứa sẽ không giữ bí mật với nhau, đúng không?"
"Ao-kun không phải là kiểu người dễ thất hứa. Nhưng nếu cậu ấy vẫn che giấu điều gì đó kể cả như thế, thì có thể là có lý do nào đó khiến cậu ấy không thể nói với chúng ta."
"Tớ hiểu rồi."
"Cái gì vậy trời...? Nghe đáng ngờ thế. Chúng ta chẳng phải là bạn thân với nhau sao...?"
"Đúng là... thế mà..."
"Tớ hiểu rồi."
Mỗi người đều im lặng, tất cả đều mang một vẻ mặt u ám. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Nguyên nhân của nó là gì?... Gốc rễ của sự việc là vì cả ba người đều đã phát triển quá mức so với học sinh trung học cơ sở, và các cậu bé trung học cơ sở thì đang trong độ tuổi dậy thì, nhưng cả ba người đều không nghĩ ra được lý do nào cho việc này.
Và Ryu, người gây ra tất cả chuyện này, đã chạy vào một nhà vệ sinh công cộng gần trường và hiện đang thẩm du. Cậu ta đang thẩm du với cả phiên bản tưởng tượng của ba người bọn họ. Bọn con trai đúng là tệ nhất!
Cả ba người có mặt ở đây đều không biết chuyện này.
Sau hồi im lặng, Kurenai lên tiếng như thể cô đã quyết định xong.
"Chán quá đi! Tớ không thể không cảm thấy bất an được! Chúng ta hãy đến chỗ Ao lần tới đi! Và tớ sẽ bắt cậu ấy thú nhận những gì đang che giấu!"
"Hừmm... Thế này có hơi quá, nhưng... chúng ta không thể để cậu ấy tiếp tục như thế này. Nếu đó là điều mà không thể nói với chúng ta, những người bạn thân nhất của cậu ấy thì cậu ấy có thể đang làm điều gì đó rất nguy hiểm, và nếu đúng là như vậy, chúng ta, với tư cách là bạn thân của cậu ấy, phải giúp một tay thôi."
"Này, này. Cậu ấy đang làm gì nguy hiểm à? Không, Ao sẽ không làm điều gì đó như vậy đâu..."
"Tớ không nghĩ là cậu ấy sẽ làm thế, nhưng điều gì cũng có khả năng xảy ra."
"Tớ hiểu rồi."
"Ừ nhỉ..."
Cả ba người họ đều thực sự lo lắng cho người bạn thân nhất của mình. Họ quan tâm đến nhau nhiều như vậy đấy.
Tuy nhiên, chỉ có một người lại khác. Trong tưởng tượng của mình, cậu ta cảm thấy thích thú khi làm ô uế những người bạn thân quý giá của mình bằng cách bắn thứ chất lỏng bẩn thỉu của mình lên họ, và cậu ta trở thành kẻ thấp hèn nhất, một tên khốn đồi trụy đã thức tỉnh với một ham muốn tình dục kỳ lạ.
Trái với như những cô bạn thuở nhỏ trong ảo tưởng đã bị Ryu làm ô uế, ba người ở thế giới thực ra vẫn sở hữu trái tim trong sáng và ngây thơ cùng cơ thể trong sạch không biết đến những thứ xấu xa. Bản chất con người là thứ gì càng đẹp đẽ thì càng muốn làm ô uế nó. Điều ấy là bất biến. Không có cách nào khác để ngăn cản cả.
"À, đúng rồi. Ngày mai là thứ bảy và chúng ta được nghỉ học. Nếu chúng ta đến nhà Ao, chúng ta sẽ ở lại qua đêm nhé!"
"Nghe có vẻ hay đấy. Vậy thì chúng ta chuẩn bị để ở lại qua đêm và gặp nhau ở nhà Ao-kun nhé."
"Hiểu rồi"
—————————————————————
*Cách các cô gái trong nhóm gọi nhau (Ryu vẫn gọi theo tên thường):
Kurono Ayumu: Thường được gọi là Kuro
Suzaki Kurenai: Thường được gọi là Ko-chan
Torazawa Tomari: Thường được gọi là Tomari-chan
*Cách các cô gái trong nhóm gọi Ryu:
Kurono Ayumu: Ao-chan
Suzaki Kurenai: Ao
Torazawa Tomari: Ao-kun
Câu này nguyên gốc trong tiếng nhật là 3つ子の魂100までと言うしね, có nghĩa là: Tính cách của một đứa trẻ được hình thành từ lúc ba tuổi tùy theo cách nuôi dạy nó, và tính cách đó không thay đổi cho đến khi đứa trẻ 100 tuổi. Tôi dịch theo thuần việt cho dễ hiểu