Tôi được tái sinh thành chiến binh vô danh trong eroge fantasy gây trầm cảm kiểu Nhật Bản, nhưng phụ nữ xung quanh tôi toàn là những kẻ không ổn và tôi có linh cảm không lành về chuyện đó

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

Chương 9 - Từ miền quê chất phác lên thành phố, ai ai cũng một vẻ đáng sợ - Chap 128 (1)

Bị nhấn chìm. Nhấn chìm. Nhấn chìm. Khối nước mang ý chí riêng cưỡng chế mở hàm của Tamaki ra và nhảy vào trong. Nó trượt qua cổ họng, lấp đầy khí quản, hướng thẳng tới phổi.

「Agh…!? Ngh… kha…!」

Nàng nghẹn nước. Ho sặc sụa. Quằn quại. Kháng cự là vô nghĩa. Nỗi sợ hãi bò tới. Ý thức dần xa rời. Tầm nhìn mờ đi, như thể bị kéo vào cõi xa xăm…

「Thật phiền phức…!『Hấp chín』!!」

「Kha…!?」

Ngay khoảnh khắc sau, một tia sáng chói lòa lấp đầy tầm mắt. Đồng thời, cái lạnh bao bọc cơ thể Tamaki tan biến hoàn toàn, như thể bị nung nóng và bốc hơi. Khối nước bao phủ nàng như mất đi sự sống, đổ xuống sàn với một tiếng ào và không còn động đậy. Tamaki ngã xuống sàn, ôm lấy cổ họng, ho sặc sụa.

「Xin phép nhé…!」

「Ngh…!?」

Ngay lập tức, Murasaki đút hai ngón tay vào cổ họng Tamaki. Nàng đẩy một viên thuốc vào, như thể nhét nó vào tận cùng. Vị đắng khủng khiếp không chỉ tấn công lưỡi mà lan khắp cơ thể. Tamaki cảm nhận thứ gì đó đang quẫy đạp bên trong. Theo phản xạ, nàng định nôn ra, nhưng Murasaki lập tức bịt miệng nàng lại.

「Ngh…! Ngh…!?」

「Chờ chút! Gần xong rồi… gần xong… Bây giờ!!」

Murasaki buông tay khỏi hàm Tamaki. Ngay lập tức, Tamaki phun ra một lượng nước lớn cùng với dịch vị dạ dày. Không phải thuốc xổ thông thường, mà là thuốc trừ yêu. Tùy loại yêu quái, nhưng nếu là loại mới xâm nhập vào cơ thể ở giai đoạn đầu, thứ thuốc này có thể đảm bảo trục xuất chúng hoàn toàn.

「Khụ! Khụ khụ khụ…!? Đắng… đắng quá…!?」

Tamaki nước mắt lưng tròng, nhổ nước bọt hết lần này đến lần khác. Vị đắng thật sự kinh khủng, hơn bất cứ thứ gì nàng từng nếm. Lưỡi nàng tê dại không chịu nổi.

「Ta không xin lỗi đâu. Nếu cứ để vậy, phổi cô đã bị con quái vật đó lấp đầy và khiến cô nghẹt thở rồi. Tự làm tự chịu thôi, hiểu chưa?」

Murasaki nghiêm khắc quở trách, mắt nhìn đống chất nôn trên sàn giờ đã bất động. Loài thủy hổ được nuôi dưỡng đã biến đổi hoàn toàn so với tổ tiên của chúng. Kích thước khổng lồ hay tính cách hung bạo chỉ là phần nổi của tảng băng.

Chúng có thể hóa lỏng cơ thể, bao bọc đối thủ, khóa chặt chuyển động, xâm nhập vào bên trong và khiến nạn nhân chết đuối… Từ loài thủy hổ nguyên bản ngốc nghếch dễ bắt, chúng đã biến thành thứ hung ác và độc địa đến mức khó tin. Nhưng chính vì sự biến đổi này, việc xử lý chúng sau khi biến đổi trở nên cực kỳ khó khăn. Một trừ yêu sư hạng ba không thể nào điều khiển nổi. Và có lẽ vì xấu hổ với sự yếu kém đó, chúng thường bị bí mật vứt bỏ bất hợp pháp thay vì bị tiêu hủy. Việc cấm nuôi dưỡng chúng bằng thuật cấm là điều tất yếu.

「Cú chém ban nãy thực sự rất ấn tượng, nên càng khiến ta thất vọng. Cô quá cẩu thả.」

「Haa… haa… ọe…!?」

Tamaki vẫn cố nhổ ra tàn dư của viên thuốc cùng với nước bọt, thở hổn hển đau đớn. Murasaki liếc nhìn nàng, tuyên bố. Nhưng trong lòng, nàng ta đang quay cuồng với một chút nghi ngờ khi nhớ lại sự việc vừa rồi.

(Đúng thế, quả thực… nhưng…)

Nhát chém đó, thực sự tuyệt vời. Vô cùng xuất sắc. Nhưng chính vì thế, nó đầy rẫy cảm giác bất thường. Một động tác như vậy… có phải là sức mạnh bộc phát trong lúc nguy cấp? Là người từng huấn luyện cùng nàng sư muội này, Murasaki cảm nhận rất rõ ràng. Cú đánh đó vượt xa khả năng của một trừ yêu sư như Hotoya Tamaki…

(Mình đang nghĩ gì ngốc nghếch thế này… Chuyện đó để sau hẵng tính!)

 Chính mình đã bảo đừng lơ là cơ mà! Tự mắng bản thân trong lòng, Murasaki đẩy những nghi ngờ không quan trọng sang một bên. Trong tình huống khẩn cấp này, có vô số việc cần ưu tiên hơn.

「Có vẻ… đến đây là hết rồi nhỉ.」

Lấy lại bình tĩnh, Murasaki quan sát xung quanh đầy cảnh giác. Nhìn kỹ, không còn một con dị hình nào chuyển động. Sáu mươi, không, có lẽ bảy mươi con? Đám 『Akaname』đều đã trở thành xác chết. Không một con nào thoát được. Tất cả đều đã chết.

「Khụ… Vậy sao… Có vẻ thế thật. Haa… haa… Cảm ơn, Murasaki-san.」

「…Miệng lưỡi vẫn trơn tru nhỉ.」

Đáp lại lời cảm ơn đầu tiên khi Tamaki lấy lại khả năng nói, Murasaki lạnh lùng gạt đi. Nhưng trong lòng, nàng không thực sự chỉ trích hành động của Tamaki như lời nói.

Nàng ấy non nớt, quá ngây thơ, quá liều lĩnh… Đúng là một khuyết điểm lớn đối với một trừ yêu sư. Nhưng Murasaki cũng chỉ là con người. Là một con người bình thường, nàng không thể chỉ trích hay muốn chỉ trích hành động đó. Khi một đứa trẻ bị tấn công ngay trước mắt, ai có thể lạnh lùng tính toán và bỏ rơi nó mà vẫn tự hào?

(Hơn nữa, nếu mình công nhận chuyện đó, mình đã không ở đây hôm nay.)

Nhớ lại sự việc trong cống ngầm của kinh thành bao năm trước, Murasaki tự biện minh trong lòng. Nếu anh ta từng chọn bỏ rơi vì sợ nguy hiểm, giờ đây nàng sẽ ra sao? Nếu nàng hoàn toàn phủ nhận Tamaki, đó cũng là phủ nhận chính mình và người đồng nghiệp kia. Điều đó là không thể.

「Hừ. Lần tới hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động. Đừng nghĩ lúc nào cũng có người lau mông cho cô!」

Murasaki vừa cảnh cáo vừa quở trách, nhưng đồng thời nghĩ rằng, cho đến khi nàng sư muội lớn tuổi này đủ sức giữ vững lòng kiêu hãnh của mình, nàng sẽ hỗ trợ trong khả năng. Vì trừ yêu sư Hotoya Tamaki hiện tại vẫn đang trong giai đoạn phát triển mà.

…Nói cách khác, Murasaki đã bị Tamaki thuyết phục, dù chính nàng có nhận ra điều đó hay không thì vẫn là một ẩn số.

「…Đám vệ binh thành phố đang đến. Tốt nhất chúng ta nên rời khỏi đây ngay.」

「Haa… haa… Ơ, sao vậy…?」

Trong khi đó, Shirawakamaru không chút cảm khái nào, cảnh giác nhìn quanh rồi tặc lưỡi khi nghe tiếng ồn ào từ xa vọng lại. Tamaki, vẫn còn thở hổn hển, thắc mắc trước phản ứng của cậu ta. Nàng nhíu mày. Vừa suýt chết ngạt, nàng chỉ muốn nghỉ ngơi thêm một chút… nhưng cách nói như thể đang trốn chạy khiến nàng bối rối.

「Cô muốn bị nghi ngờ oan uổng sao? Nếu ở lại đây, chúng ta sẽ bị giữ lại để thẩm vấn đấy.」

Người trả lời thắc mắc của Tamaki là Murasaki. Đám vệ binh chỉ là người thường, làm sao hiểu được chuyện chú thuật hay yêu quái? Họ sẽ bắt tạm những kẻ khả nghi trước đã. Với những kẻ không rõ danh tính, thậm chí còn bị tra hỏi nữa. Là trừ yêu sư chính thức, họ có thể tránh được chuyện đó, nhưng chắc chắn vẫn sẽ bị giam giữ cho đến khi có chuyên gia chứng minh vô tội.

「Nhưng…」

「Đừng lo. Nếu có nghi ngờ vì bỏ trốn, ta và Shirawakamaru-san sẽ đứng ra bảo vệ. Dù sao, vai trò của người giám sát cũng bao gồm việc đưa ra quyết định trong những tình huống thế này mà.」

Murasaki trấn an và làm rõ trách nhiệm với Tamaki vẫn còn hoang mang. Nàng liếc mắt sang người giám sát còn lại. Shirawakamaru, hơi miễn cưỡng, giải thích.

「Cuộc tấn công này rõ ràng nhắm vào chúng ta. Nghĩ xem, tại sao lại là đúng khoảnh khắc này?」

「Đó là…!」

Nghe lời chỉ điểm, Tamaki thoáng bối rối nhưng nhanh chóng nhận ra khả năng đó. Ngay trước khi bị tấn công, họ đang làm gì?

「Hành tung của công chúa Tamamo…?」

「Một số lượng lớn như vậy, không thể không được chuẩn bị trước. Chúng tấn công ngay khi chúng ta phát hiện ra manh mối. Là trùng hợp sao? Không đời nào.」

Tamaki không ngốc đến mức không hiểu ý nghĩa của điều đó. Vậy, cuộc tấn công này thực sự liên quan đến Miyataka…?

「Dù sao thì phải nhanh chóng bảo vệ công chúa Tamamo. Hơn nữa, tính mạng của thị nữ của cô cũng không được đảm bảo đâu?」

「…!?」

Lời nhắc nhở của Murasaki khiến Tamaki lập tức hoảng loạn. Tình hình đã trở nên đẫm máu. Đây không phải chuyện đùa.

「Đi thôi…!」

「Hí!?」

Tamaki đứng dậy với vẻ mặt nghiêm trọng, hét lên. Nhưng ngay khi nghe tiếng thét nhỏ bên cạnh, nàng nhìn sang… và bất giác chùn bước vì bối rối.

Không thể trách nàng được. Đứa trẻ mà nàng cứu đang nhìn lên nàng với ánh mắt sợ hãi.

「X-xin lỗi… chị làm em giật mình à?」

Tamaki cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể. Không có câu trả lời. Đứa trẻ co rúm lại, run rẩy như một con thú nhỏ đối diện với kẻ săn mồi. Hình ảnh đó lặng lẽ nhưng sâu sắc làm tổn thương trái tim Tamaki.

Tuy nhiên, với Murasaki và Shirawakamaru, chuyện này chẳng có gì to tát. Người mang linh lực, đặc biệt là trừ yêu sư, vốn khác với người thường. Dù là hạng thấp, sức mạnh thể chất của họ cũng vượt xa số đông người bình thường. Với những kẻ mạnh, sự bùng nổ của họ gần như là vô địch. Họ chiến đấu với quái vật, nên bản thân trừ yêu sư cũng giống như quái vật vậy. Cả hai đều hiểu rõ điều đó và đã quen với những ánh nhìn như thế từ lâu.

Với trừ yêu sư, đây chỉ là một nghi thức thông thường. Vấn đề là nó lại đến vào đúng thời điểm khẩn cấp này…

「Con... ở... đâu...!? Trả lời... đi...」

Từ sâu trong nhà tắm, một giọng nói vang lên. Đứa trẻ hướng mắt về phía đó, như thể phản ứng lại. Có vẻ cha mẹ đứa trẻ vẫn an toàn. Sự thật này xóa tan mối lo cuối cùng của Murasaki.

「Tamaki-san, đi thôi. Không có thời gian để chần chừ đâu.」

「Tôi đi trước. Nếu gặp vệ binh, tôi sẽ dùng ngôn linh thuật làm mất ý thức, nhưng… không giữ được lâu đâu.」

Hai người giám sát thúc giục Tamaki, vừa nói vừa tiến lên trước.

「Ơ, chờ đã…!」

Đã đến nước này, Tamaki không thể chần chừ thêm nữa. Dù lưu luyến, nàng cố gạt bỏ cảm xúc và đuổi theo hai người.

「A-ah… chị ơi…!」

Nhưng rồi, giọng nói run rẩy của đứa trẻ khiến nàng bất giác dừng bước. Nàng quay lại, căng thẳng chờ đợi những lời tiếp theo.

「C-cảm ơn chị!! Onee-chan ngầu lắm luôn!!」

Lời cảm ơn đầy nỗ lực của đứa trẻ khiến Tamaki ngây ra trong khoảnh khắc… Nhưng khi hiểu được ý nghĩa của lời nói đó, nàng mỉm cười để trấn an đứa trẻ. Và rồi, nàng tuyên bố.

「Tất nhiên rồi! Chị là trừ yêu sư bảo vệ mọi người mà!!」

Cố gắng tỏ ra thật ngầu, Tamaki cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, rồi rời khỏi nơi đó…

-

「Eh? Giờ nghĩ lại, sao đứa bé đó gọi mình là onee-chan nhỉ…? Không… không thể nào bị lộ được đâu nhỉ?」

Trong tiếng ồn ào khi bỏ chạy, Tamaki nhận ra trang phục của mình đã bị xáo trộn vì cuộc tấn công của Mizutora. Nàng vừa kéo lại vạt áo và tà váy, vừa lẩm bẩm nho nhỏ.

-

Con người, từ khi sinh ra đến khi chết đi, luôn là một tồn tại bị mê hoặc, bị làm cho điên loạn và bị giằng xé bởi thứ gọi là định mệnh. Một cá nhân không thể nhận thức và dự đoán hết mọi sự kiện trên đời. Từng khoảnh khắc là một điều chưa biết, và mỗi lựa chọn, suy cho cùng, là một canh bạc.

Nước đổ khó hốt lại, phòng bệnh hơn chữa bệnh, hối hận chẳng bao giờ đến trước… Ở Nam Man, người ta nói rằng có một học thuyết cho rằng mọi sự đã được định sẵn từ trước, nhưng rốt cuộc đó chỉ là trò chơi ngôn từ. Con người quen thuộc với môi trường, nhưng đồng thời không phải là sinh vật dễ thông hiểu. Họ cam chịu, nhưng không từ bỏ giấc mơ; dục vọng của họ không bao giờ có giới hạn.

Từ sự tò mò về tương lai, hoặc từ kỳ vọng hay nỗi sợ hãi, con người luôn hướng tâm trí về những gì phía trước. Những lời tiên tri dối trá, trong thế giới này, đã hòa quyện với linh thuật và chú thuật, phát triển thành những thuật bói toán có phần đáng tin cậy. Hoặc bằng cách sử dụng toán học và khoa học, con người tìm ra quy luật và hình thành nên thống kê. Dù hạn chế, con người đã thực sự bắt đầu soi sáng tương lai.

『Thật tuyệt vời. Một thành tựu vĩ đại. Đúng là trí tuệ của nhân loại... Dù sao cũng chỉ là mánh khóe nhỏ nhặt thôi.』

『Ta』đang đứng ngay trước mặt thì thầm giễu cợt.『Ta』 khác gật đầu đáp lại, cũng với nụ cười nhạo báng. Như hình ảnh phản chiếu trong gương, cả hai cùng cười nhạo nhau. Cùng một cử chỉ, cùng một phong thái, cùng một biểu cảm.

Đúng là trò mèo. Chỉ là trò lừa trẻ con. Với kẻ nghiệp dư thì không nói, nhưng ngay cả thuật bói toán thật sự, dù có đưa ra được phán đoán đơn giản, thì những diễn giải chi tiết vẫn gây tranh cãi ngay cả giữa các chuyên gia. Còn thống kê ư? Tùy vào con số tham chiếu, kết quả có thể thay đổi vô số lần. Có thể bị thao túng. Có thể được dẫn dắt theo ý muốn.

Rốt cuộc, cả hai thứ đó chỉ đến mức ấy mà thôi.

『『Nhưng chúng ta thì khác.』』

Giọng nói của hai kẻ giống hệt nhau vang lên, hòa quyện như tiếng vọng.

So với những thứ không hoàn hảo đó, điều này rõ ràng hơn nhiều. Chính xác hơn nhiều. Vì chúng ta có thể thấy. Kết cục của sự kiện, cái đích của tương lai, những nhánh rẽ dẫn đến ngõ cụt, sự bế tắc. Tất cả đều nằm trong đôi mắt này…

『Dù có chút dao động từ cú vỗ cánh của con bướm, nhưng đại cục vẫn không thay đổi.』

『Dù là nhánh nào, cốt lõi vẫn thối rữa. Cắt bỏ cưỡng ép cũng chẳng thay đổi gì.』

Hai bàn tay cùng kích cỡ chạm vào nhau. Hai gương mặt giống hệt tiến sát, trán khẽ chạm nhau. Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền qua da. Hơi thở vang lên.

『『Ngược lại, vết thương sẽ lan rộng, và sự thối rữa sẽ lan ra toàn bộ đại thụ của thời gian!!』』

Cùng cọ trán, cả hai đồng thanh trong nụ cười rạng rỡ, đầy khoái chí. Đó là sự trả thù. Một sự trả đũa hết mức dành cho gia tộc đã lấy『chúng ta』, lấy anh chị em của『chúng ta』làm vật hiến tế, làm nền móng.

Vì, chẳng phải vậy sao? Chúng đã làm những điều tàn nhẫn như thế, đang làm những điều tàn nhẫn như thế, và còn định làm những điều tàn nhẫn như thế… Vậy thì, làm đến mức này, tại sao chúng ta lại phải bị trách mắng?

『Thế thì? Làm gì đây?』

『Làm gì nhỉ? Ai đi đây?』

Vấn đề nằm ở đó. Giờ phải làm sao? Dù làm nền móng hay làm vật hiến tế, số phận『thấy được』vẫn không đổi. Chỉ khác ở cách thức, nhưng nỗi đau chờ đợi vẫn tương tự.

『Quyết định bằng xúc xắc?』

『Quyết định bằng rút thăm?』

『Oẳn tù tì thì sao?』

『Tất cả đều biết trước hết rồi nhỉ.』

『A, chán thật.』

『Thật sự, phiền phức quá.』

Giọng nói giống hệt nhau xen kẽ như một bài ca. Thật là một vấn đề nan giải. Ngay cả chuyện nhỏ nhặt thế này, cả hai cũng không thể dễ dàng quyết định. Với người thường, một giải pháp đơn giản không mang hận thù là đủ, nhưng với cả hai, vì đã『thấy được』tương lai, mọi thứ trở nên rắc rối. Họ không thể phó mặc cho số phận mà không suy nghĩ. Không thể buông xuôi.

『Thế thì, vẫn như cũ à?』

『Chỉ có cách đó thôi.』

『Không oán hận nhau nhé?』

『Cấm biến thành oan hồn đấy nhé?』

Không còn cách nào khác, cả hai đành bước đi trên con đường đã định. Lựa chọn đúng như ý định của lũ già khọm đáng nguyền rủa. Thật là một câu chuyện xảo quyệt. Chúng không『thấy』được, vậy mà lại chuẩn bị chu đáo đến thế. Chắc hẳn chúng đã có nhiều kinh nghiệm tương tự.

Cùng nhau kết thúc trong một khoảnh khắc mà không lệch nhịp là điều bất khả thi. Nhưng để một trong hai chờ đợi trong đói khát và khô kiệt chỉ kéo dài nỗi đau ngu ngốc. Hơn nữa, lũ đó thậm chí còn không tự mình lựa chọn. Dù đã nhúng tay vào vô số thuật cấm, giờ chúng lại sợ bị oán niệm hướng vào. Thật nực cười.

Dù sao, chúng cũng đã chuẩn bị sẵn vô số kẻ thế thân để chịu lời nguyền.

『Chọn cái nào?』

『Chọn cái này.』

『Thế thì, chọn cái này.』

『Gu thẩm mỹ tệ thật đấy.』

『Như nhau cả thôi.』

Tất cả đều như một kịch bản đã được định sẵn, từng câu thoại được sắp đặt. Điều duy nhất chưa biết là hung khí trong tay.

Không rõ là thứ gì. Nó được bao phủ bởi nhiều lớp chú thuật cản trở nhận thức, đến mức không thể xác định được đó là gì. Khoảng cách cũng mơ hồ. Sợi chỉ định mệnh mà nó mang cũng phai màu, không thể nhìn thấy. Nếu vậy… có lẽ sẽ thú vị hơn một chút?

Cả hai nhìn nhau và cười. Cuộc gặp mặt cuối cùng. Cặp song sinh đáng nguyền rủa phải bị loại bỏ. Dù có sở hữu khả năng hiếm có, hay chính vì thế. Tập tục, truyền thống, thói quen xấu xa… những thứ đáng khinh của gia tộc.

Nghe nói khi có nhiều người quan sát, sự dao động của định mệnh sẽ lớn hơn…

『『Phải chăng đây là đường lên thiên đạo, hoặc không?』』

Cùng với tiếng cười đáng yêu hòa quyện, cả hai vung lưỡi dao về phía đối phương. Và rồi, và rồi…

-

「…Ara ara, con mèo con này thật không thể lơ là. Chỉ cần lơ đễnh một chút là đã toan tính gì đó rồi nhỉ?」

「Ah…!?」

Kẻ bắt cóc, Miyataka Shinobu, nhận ra điều đó và vung nhẹ tẩu thuốc. Đồng thời, một luồng gió xoáy vũ điệu cắt phăng con thức thần mà Suzune định âm thầm thả ra từ ngực áo.

Một con thức thần đơn giản được truyền linh lực từ trước, được thiết lập chỉ để bay về phía chủ nhân và dẫn đường. Đó là sản phẩm thất bại mà Tamaki, dưới sự hướng dẫn của Kochou, đã tạo ra. Dù là đồ thất bại, Tamaki vẫn tiếc mà trao nó cho Suzune để sử dụng. Nhưng giờ đây, nó đã bị phá hủy mà không có cơ hội thể hiện.

「C-cái này…!? Kyaa!?」

Suzune hoảng loạn cố gắng che đậy, nhưng trước khi kịp làm gì, Shinobu lại vung tẩu thuốc, khiến áo ngoài của nàng bị lột ra. Đồng thời, vài lá bùa và vật hộ mệnh giấu trong ngực áo cũng rơi ra theo.

「Chỉ là một thị nữ mà chuẩn bị kỹ lưỡng đến thế này. Những nữ tỳ nhà khác chẳng bao giờ chuẩn bị được như vậy… hay là nên nói chủ nhân của cô quá bao bọc đây?」

Kẻ bắt cóc nhặt lên một món bùa, nửa ngạc nhiên nửa cười nhạt. Nếu đối phó với tiểu yêu, lá bùa hộ mệnh này có thể bảo vệ được một hai lần, mang đậm cảm giác tự làm. Đó là thứ chủ nhân của Suzune đưa cho nàng. Không phá hủy nó, Shinobu nhanh chóng mất hứng và ném trả lại cho chủ nhân.

「Ugh… T-tất cả là trách nhiệm của tôi! Công chúa không biết gì cả, nếu phải phạt, hãy phạt tôi…!」

「S-Suzune-san…!」

Bị lột xuống chỉ còn áo lót và ngồi bệt xuống sàn, Suzune kìm nén sự xấu hổ, lên tiếng van xin. Công chúa Emishi, ngồi gần đó, nhìn nữ tỳ với vẻ mặt đau đớn và gọi tên nàng. Có vẻ như, không biết từ lúc nào, hai người đã trở nên rất thân thiết.

「Một thị nữ tầm thường mà nghĩ mình có thể sánh ngang với công chúa sao?」

「C-cái đó…!」

Lời chỉ trích của Shinobu khiến Suzune lộ vẻ đau đớn. Nàng hiểu rõ điều đó. Nhưng dù vậy…!

「Dù vậy, làm tổn thương con tin thì chẳng còn ý nghĩa gì nhỉ? Cô cho rằng làm như vậy là để cảnh cáo, và nếu chỉ phạt một lần thì sẽ chỉ nhắm vào cô thôi, đúng chứ? Thật là một suy nghĩ thông minh và một quyết tâm đáng khen.」

「…!?」

Lời nói của Shinobu như nhìn thấu tâm can Suzune, nói ra đúng những gì nàng suy tính. Liệu có phải tâm trí nàng bị đọc? Hay là vô thức bị dính phải ngôn linh thuật? Không, giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó…!

「Đừng nhúc nhích. Làm thế, con chim trên đầu công chúa sẽ giật mình đấy.」

Lời cầu xin và quỳ lạy của Suzune bị chặn đứng bởi lời đe dọa. Căng thẳng, sợ hãi và hoảng loạn dồn ép nàng. Lẽ ra nàng nên chờ thêm một chút? Nhưng cơ hội như vừa nãy khó mà có lần thứ hai. Dù sao, giờ cũng đã muộn. Suzune lúc này chẳng khác gì cá nằm trên thớt.

「…Thôi được, vì tinh thần đó, lần này ta sẽ làm theo ý cô vậy.」

「Đ-điều đó là…」

Có nghĩa là sẽ trừng phạt nàng? Suzune chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn đau.

「Mọi người, hãy làm cô ấy nhột cho đến khi kiệt sức nhé?」

「Eh?」

Ngay khi kẻ bắt cóc ra lệnh, Suzune cảm nhận bàn tay từ phía sau túm lấy mình. Nàng quay lại, bị đám geisha kéo đi. Và rồi… những ngón tay bắt đầu sờ mó khắp cơ thể nàng.

「U-uhyaaa!?」

Bị tấn công bất ngờ, Suzune bật ra tiếng kêu kỳ quặc. Đám geisha chẳng màng, tiếp tục hành hạ làn da mềm mại của nàng. Không chỉ qua lớp áo lót, chúng luồn tay vào dưới vạt áo, dưới tay áo, tấn công không khoan nhượng.

「Uhya, hya, uhyaaaa!?」

「S-Suzune-san!?」

Suzune quằn quại trong đau đớn, còn công chúa Emishi bối rối muốn chạy đến nhưng không thể. Nhìn cảnh đó, kẻ bắt cóc cười khoái chí.

「Ara, thế này ổn không đây? Cười lăn lộn thế kia, con chim sẽ giật mình đấy!」

「Hii hii… nn!?」

Nghe lời cảnh báo của tên phóng đãng Miyataka, Suzune cố gắng kìm nén tiếng kêu. Những tiếng rên rỉ thoát ra từ đôi môi mím chặt. Mắt nàng rưng rưng, mặt đỏ bừng. Đám geisha càng thích thú, ra sức cù nàng.

「Au au… Suzune-san, như thế này…」

「Thôi nào, ta sẽ vui chơi với công chúa đây, được chứ?」

「Hyau!?」

Trong lúc công chúa Emishi đang nghĩ cách cứu Suzune, kẻ bắt cóc Miyataka nhân cơ hội ôm lấy nàng từ bên cạnh, thì thầm vào tai nàng.

「F-hiaaa…?」

「Ngây thơ làm sao, chỉ một hơi thở mà đã thế này. Sao nào? Có muốn thử điều gì thú vị hơn không?」

Chỉ một lần thổi hơi vào tai và thì thầm. Ngọt ngào thì thầm. Ngôn linh thuật thì thầm. Xâm phạm tâm trí.

「Điều… thú vị?」

「Đúng vậy. Một khoảnh khắc ngọt ngào, mềm mại, dịu dàng đến tan chảy, ta có thể mang đến cho công chúa đấy?」

「V-vậy thì…」

「Nhưng trước tiên, có một việc cần làm đã.」

「…?」

Không biết từ lúc nào, cánh tay của Shinobu đã vòng qua eo công chúa Tamamo, kéo nàng vào lòng. Đôi mắt mơ màng như say rượu ngước nhìn kẻ bắt cóc. Gò má ửng hồng, như thể đang nhìn người yêu…

「Con thú người giấu trong ngực, đưa ta xem nào? Sắp tới là trò chơi vui vẻ, thứ đó không cần thiết đâu. Thậm chí, để nó làm phiền thì mất hứng lắm đó?」

「V-vật… không cần…?」

「Đúng, không cần. Vật thừa thãi. Dù sao người cũng chẳng biết làm gì với nó mà? Để ta xử lý cho. Nào, buông bỏ tất cả, phó thác tất cả, và cùng tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ này đi!」

Với công chúa, lời nói của kẻ bắt cóc vang vọng lặp lại trong đầu. Mỗi từ ngữ thấm sâu, như thể hòa tan vào tâm trí. Không, đó không chỉ là cách nói, đó là sự thật.

Không phải ngôn linh thuật thông thường. Thậm chí còn là một thuật thức hạ cấp hơn. Nhưng trong trạng thái nhận thức rõ ràng, mùi rượu tràn ngập căn phòng cùng với sự mệt mỏi từ căng thẳng đã khuếch đại hiệu quả của ngôn linh thuật một cách hoàn hảo.

Một nửa lý do của màn kịch này chính là vì thế. Nếu sử dụng thuật tẩy não quá mạnh, thứ phiền phức giấu trong ngực nàng có thể phản ứng. Không, chắc chắn nó sẽ phản ứng. Thú vật nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Tẩy não mạnh sẽ gây áp lực lớn, đòi hỏi ý định hại người rõ ràng. Đưa tay ra, chỉ sợ bị cắn đứt cổ tay.

Ngược lại, một kiểu huyễn thuật nhẹ nhàng thế này, kết hợp với chút khoái lạc… Shinobu nở nụ cười nhạt nhìn con mồi đang hoang mang vì trạng thái của chủ nhân. Đã đến tay rồi.

Không kiêng dè vươn tay về phía ngực công chúa… rồi Shinobu ngẩng lên nhìn trần nhà, lẩm bẩm.

「…Thật thất vọng. Đúng giờ như dự kiến luôn.」

Lời lẩm bẩm vừa dứt, một con thức thần hình chim khổng lồ phá vỡ trần nhà, gần như cùng lúc…