Chiếc ngưu xa di chuyển chậm chạp như bước chân trâu, cuối cùng cũng tới được Quỷ Nguyệt Cốc trước khi bóng chiều tà buông xuống. Nơi này vốn chẳng cách xa bao nhiêu so với nơi mà Chú thức từng hoành hành... hay nói đúng hơn, chính chúng tôi đã dùng mồi nhử để dụ nó tới đây phục kích, nên việc này âu cũng là lẽ đương nhiên.
Sau khi tiến vào thung lũng, đoàn người lại đi thêm một khắc. Chúng tôi vượt qua những khe núi hiểm trở, những con đường hẹp và lối mòn trong thung lũng được dựng nên để ngăn bước kẻ xâm nhập. Dưới ánh nhìn dò xét như bị giám sát từ đám thức thần thay phiên canh gác, lũ yêu quái và bầy oan hồn, chúng tôi len lỏi qua. Lách mình dưới những tầng kết giới chồng chất, tránh né hàng loạt cạm bẫy xảo quyệt giăng khắp nẻo, cuối cùng cỗ ngưu xa mới đặt chân tới nơi sâu thẳm nhất của thung lũng, một chốn đã nửa phần hóa thành pháo đài kiên cố.
Trước mắt chúng tôi hiện ra dinh thự tráng lệ của gia tộc Onizuki.
「Thưa phu quân, chúng ta đã tới nơi rồi ạ.」
「Ừm. Nàng vất vả rồi.」
『Vất vả lắm luôn á!』
Bên lò sưởi, phu nhân khẽ thì thầm vào tai người chồng đang nửa tỉnh nửa mê. Sau hai, ba lần gọi, vị gia chủ mới chậm rãi mở mắt, đứng dậy. Phu nhân theo sau, và tôi cũng bước theo.
Chúng tôi rời khỏi ngưu xa. Trước cổng chính, đám gia nhân phục vụ trong gia tộc Onizuki đã bắt đầu tất bật nghênh đón đoàn chinh phạt từ khắp nơi kéo tới. Khi ánh mắt họ chạm đến Yuusei, tất thảy đều đồng loạt cúi đầu cung kính.
「Ừm. Không sao đâu. Hãy tiếp tục công việc của mình đi.」
『Hina-chan đang nhìn từ xa kia kìa.』
Yuusei ra lệnh cho đám người hầu trở lại công việc, họ lại một lần nữa cúi đầu thật sâu, rồi lập tức tuân theo mệnh lệnh.
「Vậy thì, chúng ta tiến vào thôi chứ?」
「Vâng.」
『Gương mặt nham nhở đó thật đáng ghét.』
Giao lại việc dọn dẹp ngưu xa và hành lý cho đám đầy tớ và tạp vụ nghênh đón, Yuusei bắt đầu bước vào sâu trong dinh thự. Sumire vui vẻ đáp lời và theo sau, còn tôi thì lặng lẽ bám theo như một cái bóng.
…Dẫu tôi cố gắng hóa thành cái bóng vô hình, nhưng chẳng thể nào ẩn mình hoàn toàn, nên việc bị những ánh mắt xung quanh dò xét là điều không thể tránh khỏi.
『So với Hina-chan thì còn đỡ chán.』
「Nhìn kìa. Hắn cùng ngồi trên xe, đáp lời gọi mà theo sau, cứ như thể đó là chuyện hiển nhiên ấy.」
「Tên đó đang phô trương đây mà. Đúng là ranh ma. Đổi phe đổi phái đúng là tài tình.」
「……」
『Mọi người đều thích nói xấu nhỉ.』
Những lời thì thào đứt quãng vang lên từ góc khuất trong dinh thự, chẳng rõ là ai nói, nhưng rõ ràng là nhắm vào tôi. Trước những lời đàm tiếu ấy, tôi chọn cách hoàn toàn không đáp lại. Tôi phớt lờ chúng. Ngoài việc ấy ra, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
『Ara, Debuemon cũng đang rình mò kìa.』
Dẫu sao, trong những tình huống như thế này, dù tôi có làm gì thì cũng sẽ bị chỉ trích, điều đó, kinh nghiệm xưa nay đã dạy tôi quá rõ. Có lẽ chính tên gia chủ đã ngầm khích lệ cái không khí này, nên tôi chẳng thể thay đổi được gì. Việc tôi không mảy may phản ứng trước những lời nói xấu chính là minh chứng rõ ràng. Sumire cũng chẳng hề nhíu mày. Đây thực chất là sự ngầm chấp thuận. Tôi như kẻ bị đem ra phơi bày vậy.
『Trông chàng có vẻ mặt phức tạp quá nhỉ.』
(Mà, đó là mục đích chính còn gì, nên cũng là lẽ thường thôi.)
『Tiếc thật, nhưng ta không thể giao chàng ấy cho ngươi đâu.』
Mục đích của Onizuki Yuusei chỉ có một: bảo đảm sự an toàn, bình yên và vinh quang cho đứa con gái yêu quý của mình, Onizuki Hina. Vì cô ấy, mọi thứ đều có thể trở thành vật hy sinh. Và ông ta chẳng hề kiêng dè bất kỳ thủ đoạn nào.
(Đúng thế, chẳng kiêng dè bất cứ điều gì…)
Tôi lẩm nhẩm trong lòng, đồng thời ký ức về cuộc trò chuyện với phu nhân quay lưng về phía tôi, chợt ùa về trong tâm trí…
-
『Việc lấy mạng ngươi thực ra là chuyện quá đỗi dễ dàng.』
『Nhưng vị thế của ngươi lại vướng vào quá nhiều lợi ích đan xen phức tạp, nên xử lý ngươi vội vàng tại đây là hạ sách.』
『Vì vậy, chàng ấy đã ban cho ngươi một cơ hội.』
『Điều ngươi cần làm hết sức đơn giản, trung thành phục vụ bên cạnh chàng ấy, chỉ vậy thôi.』
『Chỉ cần làm thế, cả cô bé ấy lẫn những người khác đều sẽ chẳng thể làm gì được.』
『Không ai dám chống lại chàng ấy. Không ai có thể làm hại chàng ấy.』
『Và ngươi sẽ thay chàng ấy gánh vác mọi thứ.』
『Ngươi từ chối ư? Cũng chẳng sao. Ta không muốn ép buộc ngươi. Quả thật, một kẻ vô chí thì chẳng thể hoàn thành vai trò của vật hy sinh. Nhưng mà…』
『Fufufu. Cô em gái của ngươi chẳng phải là đáng yêu quá sao?』
-
「……」
『Hahaha. Thật là một bầu không khí thú vị.』
Đó là chuyện sau khi chúng tôi thoát khỏi『Mayoiga』. Sau khi tôi chia tay với Botan và chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngay khi cảm giác lắc lư trên lưng ngựa kéo tôi tỉnh lại, đó là những lời tôi nghe được, những lời nói với tôi. Đó là lời đe dọa, là lời nguyền. Là câu nói duy nhất có thể buộc tôi phải khuất phục.
(Thật sự, chẳng kiêng dè gì cả. Từ Magoroku cho đến những kẻ khác, ông ta đều triệt để lợi dụng đến cùng. Mình cũng phải khâm phục…)
『Chàng đang cố kìm nén lắm nhỉ?』
Nghĩ đến đứa em gái đang liều mình phục vụ dưới trướng Tamaki, tôi nghiến chặt răng trong lòng.
Tôi đè nén cơn thịnh nộ trong lồng ngực, tiếp tục giả vờ bình thản. Vô cảm, không phản ứng, giữ vẻ mặt như chẳng hề có gì.
『Thật là đáng khen~』
Vì tôi chẳng biết nếu để cảm xúc cuốn đi, bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
Con đường dẫn tới nơi sâu thẳm nhất của dinh thự sao mà dài, xa đến vô tận trong cảm giác của tôi tới vậy…
『Đáng yêu quá đi~.』