Tôi được tái sinh thành chiến binh vô danh trong eroge fantasy gây trầm cảm kiểu Nhật Bản, nhưng phụ nữ xung quanh tôi toàn là những kẻ không ổn và tôi có linh cảm không lành về chuyện đó

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shōshimin Series

(Đang ra)

Shōshimin Series

Yonezawa Honobu

Tác phẩm đã được chuyển thể thành Anime mùa hè 2024.

56 1053

Câu chuyện tình rối rắm giữa tôi và một chị gái xinh đẹp nhưng yếu ớt và hút thuốc lá nặng

(Đang ra)

Câu chuyện tình rối rắm giữa tôi và một chị gái xinh đẹp nhưng yếu ớt và hút thuốc lá nặng

Tomobashi Kametsu

Yuito Enoki là một kẻ cô độc. Không bạn bè, bố mẹ xa lánh, cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh công việc đứng quầy tẻ nhạt ở cửa hàng tiện lợi.

2 3

Mong ước nắm lấy hạnh phúc

(Đang ra)

Mong ước nắm lấy hạnh phúc

ショーン田中

Và thế là, Lugis được trao cơ hội quay lại quá khứ để làm lại cuộc sống của mình.

8 137

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

79 8827

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

75 917

Chương 8 - Người bệnh cần được chăm sóc và quan tâm. - Chap 116 (1)

Thời đại không có điện, không có khí đốt, việc sưởi ấm thực sự là vấn đề sinh tử.

Không chỉ chăn lông, mà tất cả quần áo đều đắt đỏ vì phải làm thủ công, và củi hay than cũng không miễn phí. Phải thường xuyên thông gió để đưa không khí lạnh vào phòng đã được sưởi ấm, và trên hết, nếu hết nhiên liệu trong thời gian trú đông, đó thực sự là dấu chấm hết. Dân làng nghèo khổ phải tụ tập quanh lò sưởi hay chậu than để tìm kiếm chút hơi ấm nhỏ nhoi, và ngủ ôm nhau trong chăn rơm.

Và chính vì biết rõ sự khắc nghiệt đó, tôi mới nghĩ rằng căn phòng này là thiên đường.

『Này này? Sao thế? Sao lại ngẩn ngơ như vậy?』

「……Không, không có gì đâu?」

Tôi đáp lại bằng nụ cười gượng gạo trước ánh mắt đầy thắc mắc của cô bé tóc đen đang nhìn tôi. Tôi cố gắng che giấu, rồi cùng cô bé chui vào trong chăn dày, trò chuyện vui vẻ.

Đúng vậy, mùa đông ở Bắc Thổ rất lạnh. Vì thế, cô bé trước mặt tôi, chủ nhân của tôi, lại chui vào chăn. Dù đã qua buổi sáng và sắp đến trưa, cô ấy vẫn không chịu ra ngoài. Lợi dụng việc giáo dục của mình bị bỏ qua một nửa, cô ấy kéo một người hầu đồng trang lứa vào làm ấm giường, rồi cùng nhau trò chuyện.

『Uhehe……thật ấm áp!!』

「Thưa tiểu thư, ôm chặt như vậy là không lịch sự đâu……?」

『Không lịch sự là gì, tớ không biết!!』

Đất đai được phù hộ bởi linh mạch, căn phòng được cách nhiệt, chăn cao cấp. Dù đã đủ ấm, nhưng cô bé vẫn ôm chặt lấy tôi.

Tôi đã nhận ra rằng hành động của cô ấy không chỉ đơn thuần là tìm kiếm hơi ấm. Tôi biết, nhưng tôi giả vờ không nhận ra. Tôi nhắm mắt làm ngơ. Đó hoàn toàn là sự tính toán. Là vì lòng tham ích kỷ của tôi.

『……Này, ◼️◼️?』

Sau một lúc ôm tôi như một đứa trẻ vô tư, cô bé chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi, như thể cảm nhận được điều gì đó. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng từ dưới lên.

「……Tiểu thư?」

『Này, ◼️◼️. ◼️◼️ có yêu quý tớ không?』

「……Người muốn nói gì vậy?」

Vẫn giữ nụ cười gượng gạo, tôi hỏi lại. Cô bé vẫn ôm chặt tôi, nhưng ánh mắt hơi cụp xuống.

『……Nghe này? Lần trước có người nói rằng. ◼️◼️ thực ra không quan tâm đến tớ. Chỉ vì ở bên tớ có thể có lợi nên mới phục tùng mà thôi.』

「……」

Tôi chỉ im lặng lắng nghe lời thì thầm đầy lo lắng và buồn bã của cô ấy. Chắc là nghe được lời đồn đại? Hay là bị nói thẳng mặt? Dù sao, sự ghen tị và đố kỵ của con người thật đáng sợ. Ngay cả với một đứa trẻ như vậy cũng không tha.

『Nghe này! Tớ nghĩ mình đã gây nhiều phiền toái cho ◼️◼️! Tớ biết mình rất ích kỷ! Nên chắc chắn đã làm ◼️◼️ khó chịu, phải không? Vì vậy, nếu bị ghét cũng không thể trách được!』

Cô bé nói với vẻ đau khổ tột cùng. Cô ấy tự thú nhận tội lỗi của mình.

『Nhưng mà! Chắc chắn cũng có nhiều lợi ích cho ◼️◼️ như họ nói! Nếu……nếu tớ có thể giúp ích, tớ sẽ hợp tác hết mình! Tớ sẽ giúp đỡ thật nhiều!』

Rồi cô ấy nói về giá trị của mình như để lấy lòng, nhấn mạnh, cố gắng thuyết phục. Cô ấy đang cố gắng bán thân mình.

『Vì vậy……vì vậy……ngươi sẽ không bỏ rơi tớ chứ?』

Cuối cùng, giọng nói của cô ấy giống như là lời cầu xin, tràn đầy cảm xúc. Trong chăn, sự im lặng bao trùm một lúc. Cô bé mặt tái mét, như sắp chết, nhìn tôi đầy lo lắng.

「……Đương nhiên rồi. Dù không phải là không có bất mãn với tiểu thư, nhưng đó là chuyện khác.」

『Ah……』

ôi ời khổ và ôm lại cô ấy. Đại tiểu thư khẽ kêu lên ngạc nhiên. Cơ thể nhỏ bé, mảnh mai của cô ấy tràn đầy hơi ấm đặc trưng của trẻ con.

「Tiểu thư là chủ nhân quan trọng của tôi. Nếu có lợi ích, dĩ nhiên tôi vui. Nhưng dù có lợi hay không, tôi vẫn coi trọng tiểu thư.」

Tôi thì thầm bên tai cô ấy, tự chế giễu bản thân. Tôi cố gắng xoa dịu sự nghi ngờ trong lòng đứa trẻ ngây thơ, trong sáng này.

『Thật không? ◼️◼️ không ghét tớ sao? Cậu sẽ bảo vệ tớ? Cứu giúp tớ? Ở bên tớnhư gia đình?』

Với giọng run rẩy đầy sợ hãi, nàng tiểu thư bé nhỏ lại hỏi. Có vẻ như cô ấy muốn nghe câu trả lời hơn là xác nhận. Vì vậy, tôi đáp ứng mong muốn đó.

「Tất nhiên rồi. Tiểu thư. Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi người. Tôi sẽ không bao giờ buông tay người. Tôi là……đồng minh của người.」

Tôi nói với cô bé sao cho dịu dàng nhất có thể. Với sự tính toán, suy tính, và cả lòng thương cảm chân thành.

『Thật không, ◼️◼️? Cậu thực sự quan tâm đến tớ sao?』

「……Eh?」

Tôi sững sờ trước lời chỉ trích bất ngờ. Nhìn lại phía trước. Ở đó không phải là cô bé nữa, mà là một nữ trừ yêu sư mang theo kiếm, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Cảnh vật thay đổi. Đây không còn là phòng ấm áp của cô bé nữa. Đây là một vùng đất hoang. Ở đâu vậy? Nơi này là gì? Có vẻ quen thuộc, nhưng ở đâu nhỉ……?

Đáng tiếc, tôi không thể tìm ra câu trả lời. Bởi vì sự truy vấn của cô ấy đã bắt đầu trước đó.

『Vậy tại sao ngươi lại phản bội ta? Tại sao không cứu ta ra khỏi ngôi nhà đó? Ngươi có thể làm được mà, phải không?』

「Chuyện đó, chuyện vô lý như vậy……」

『Đừng nói dối!!』

Cô hét lên, quát tháo. Ngọn lửa đỏ rực bùng lên từ cơ thể cô ấy, thiêu đốt mọi thứ xung quanh.

『Ngươi phải biết rõ hơn ai hết. Nhớ chưa? Ngày đó, ngươi có cách khác!! Nhưng ngươi, vì sợ hãi, vì lo cho bản thân, đã đưa ta trở lại cái lồng đó!!』

「Không, người đang nói gì vậy……!!?」

Lời nói của Hina như truy vấn, như lời kết tội. Tôi không hiểu ý nghĩa của những lời đó, nhưng rõ ràng chúng chạm đến sự thật, và tôi hoảng loạn vì cảm giác tội lỗi không thể giải thích. Tôi lùi lại, như thể đang chạy trốn.

Lưng tôi chạm vào thứ gì đó mềm mại. Tôi quay lại, run rẩy. Một người đàn ông mập mạp đang nhìn xuống tôi, đứng chắn sau lưng như không cho tôi trốn thoát.

『Thật là, ban cho ân huệ mà lại báo đáp bằng thù hận, đúng là tên tiểu tử vô liêm sỉ. Quả nhiên, dòng máu thấp hèn không thể thay đổi được nhỉ?』

Hắn hừ mũi, buông lời khinh miệt. Đồng thời, trong lòng tôi trào dâng cảm giác tội lỗi. Tôi không thể phản bác gì.

「Không, không phải vậy…」

『Đừng trốn tránh』

Tôi cố gắng biện minh, nhưng trước khi có thể nói ra, một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.

『Ngươi đã đùa giỡn với ta sao?』

『Ngươi đã lợi dụng ta sao?』

『Ngươi đã bỏ rơi ta sao?』

『Ngươi đã lừa dối ta sao?』

『Kẻ phản bội』

『Kẻ vong ân』

『『Tai họa!!』』

「……!!?」

Tôi gần như vô thức bỏ chạy khỏi nơi đó. Tôi không hiểu. Tôi không hiểu gì cả. Tại sao lại bị nói như vậy? Tại sao tim tôi lại đau đớn đến thế? Tại sao……tại sao tôi lại sợ hãi bị trách móc đến vậy?

「Haa……haa……haa……đây là đâu?」

Tôi nghĩ rằng với sự khác biệt về thể lực, tôi sẽ nhanh chóng bị đuổi kịp và giết chết. Nhưng không, sau khi chạy một quãng dài đến mức mất cảm giác thời gian, tôi đến một ngôi làng nghèo. Một ngôi làng quen thuộc. Ký ức xa xưa. Quê hương của tôi...

『Thật sự, ngươi đúng là đồ tai họa.』

「……!!?」

Giọng nói vừa thân thuộc vừa khiến tôi khao khát, nhưng lại lạnh lùng và vô cảm đến tột độ. Quay lại, tôi thấy một người phụ nữ gầy gò trong bộ y phục rách rưới. Gương mặt tiều tụy, ánh mắt sắc bén đầy nguy hiểm. Đôi mắt nhìn tôi thấm đẫm sự khinh ghét sâu thẳm.

『Đứa con đáng nguyền rủa. Tất cả là tại ngươi. Vì mang thai một đứa như ngươi, ta đã bị đuổi khỏi quê hương……』

Như nhớ lại ký ức đau thương, bà ấy ôm lấy mình và cúi đầu. Tôi chẳng thể nói gì. Tôi không tìm ra lời nào xứng đáng. Tôi chẳng có tư cách.

『Hơn nữa, ngươi còn định cướp đi hạnh phúc mà ta vất vả lắm mới có được sao?』

「Ah……」

Tôi cố gắng biện minh, nhưng im lặng trước sự hiện diện của một cô bé đứng bên cạnh tôi. Chính xác hơn, tôi bị thu hút bởi『cái chân』mà cô bé ôm chặt trong tay…

『Nii-chan. Vì anh mà chân của bố bị mất sao?』

「Chuyện đó……!!?」

Những lời ấy siết chặt trái tim tôi. Tôi muốn nôn mửa. Tội lỗi bị phơi bày. Gương mặt tôi méo mó trong tuyệt vọng.

『Yukine, qua đây. Đừng ở bên cạnh kẻ đó. Con sẽ bị nuốt chửng mất.』

Người phụ nữ tiều tụy thì thầm, và cô bé tinh nghịch chạy đến với tiếng「vâng」. Những giọt máu đỏ từ vết cắt trên chân nhỏ xuống, làm bẩn mặt đất trắng xóa của tuyết. Mẹ ôm chặt con gái, rồi nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt hơn nữa.

『Dừng lại đi. Đừng nhìn với ánh mắt thèm khát như vậy. Ta không muốn sinh ra ngươi, đồ tai họa. Hơn nữa, linh hồn bên trong ngươi……』

Ánh mắt của người phụ nữ không còn là ánh mắt của một người mẹ nhìn con trai, mà là ánh mắt nhìn một kẻ xa lạ, một con quái vật kinh tởm……Và đứa trẻ trong vòng tay bà ấy nhìn tôi với đôi mắt ngây thơ, nghiêng đầu.

『Anh không phải là nii-chan của em sao?』

「……!?」

Đừng mà! Tôi muốn hét lên, nhưng khi định nói ra, tôi do dự. Thật sao? Không, không phải. Vấn đề không phải là quan hệ huyết thống. Quan trọng hơn, tôi… tôi thực sự có chỗ đứng trong ngôi nhà ấy sao?

Tôi có đáng được sinh ra không? Linh hồn của tôi có thực sự thuộc về cơ thể này không……

『Ngươi đang nói gì vậy? Tự thương hại bản thân à? Thật nực cười.』

「Tiểu thư……?」

Cảnh vật lại đổi thay. Tôi bỗng thấy mình trong rừng sâu. Hang ổ của vô số yêu quái. Quay lại, Nhị tiểu thư tóc hồng đứng đó, phe phẩy quạt, nở nụ cười nham hiểm đầy chế giễu.

『Đừng giả vờ đau khổ nữa. Dù ngươi nghĩ gì, ngươi vẫn chỉ là như vậy. Cuối cùng, chẳn phải ngươi vẫn chọn con đường dễ dàng, thuận tiện cho bản thân sao? Nếu không, ngươi đã không cứu ta vào lúc đó…… Ngươi cũng khéo bán ơn nghĩa thật nhỉ? Nhờ vậy, ngươi có được chỗ dựa mới.』

Nhị tiểu thư Onizuki cười khẩy, đầy ác ý.

「Không phải vậy!! Người nói tôi cứu tiểu thư lúc ấy là diễn kịch sao!?」

Tôi giận dữ phản bác. Thật quá bất công. Lúc đó, tôi đã phải mạo hiểm tính mạng. Vậy mà, con người này……!!?

『Fufu. Thật là một lời biện hộ thảm hại. Nếu ngươi biết ta bị hãm hại, sao không nói cho ta biết trước?』

「Ngườii nghĩ lúc đó người sẽ tin sao!?」

Trước sự kiện đó, Aoi vẫn ngây thơ tin tưởng cha mình, luôn cố gắng thu hút sự chú ý của hắn. Dù tôi có nói gì, cũng vô ích. Thậm chí, có thể tôi còn bị đánh đập. Tôi không thể chấp nhận lời trách mắng đó.

『Đừng la hét nữa. ……Nhờ ngươi mà chúng đã đến rồi đấy.』

「Hả……?」

Tôi nghiêng đầu trước lời nói đầy vẻ khinh miệt của Aoi. Ngay lập tức, tôi hiểu ý cô ấy.

『Cạch cạch!!』

Có tiếng động. Tiếng xương khô vang lên. Rất gần. Tôi vô thức nhìn xuống. Dưới chân tôi.

「……」

Tôi im lặng nhìn nó. Nó cũng im lặng.

…Một cơ thể đầy máu thịt thối rữa lê lết, đầu lâu đói khát ngước lên nhìn tôi. Mùi hôi thối xộc vào mũi. Tôi sững sờ, kinh hãi. Và rồi…ngay sau đó, nó túm lấy cổ chân tôi.

「Aaaahhh!!?」

Cảm giác ghê tởm khiến tôi vô thức đá mạnh vào bộ xương. Tay nó rời ra. Xương đã mục nát, tay nó gãy vụn, cổ tay bật tung.

『Ara ara, thật là lạnh lùng. Đó là đồng bào ngươi giết chết, đồng đội ngươi hạ sát. Ít nhất, ngươi cũng nên nghe lời oán than của họ chứ?』

「Hả!? Đồng bào……giết!? Người đang nói gì vậy!?」

Tôi bối rối trước lời chỉ trích của Nhị tiểu thư. Bộ xương vẫn cố bám víu vào tôi dù đã mất tay, và tôi chợt nhận ra. Phần dưới cơ thể nó không còn. Như thể bị thứ gì cắn đứt.

「Ah……?」

Khi ánh mắt tôi chạm vào đầu lâu, tôi nhận ra hình dạng của nó……Cuối cùng, tôi nhận ra danh tính của nó và mở to mắt.

「Ngươi……Yahiro ư?」

Đúng rồi, tôi biết dáng vẻ ấy. Yahiro, đứa thích bánh gạo, thường đấu thương với tôi vì cùng dùng thương. Cậu ta từng dùng thương câu cá ở sông, bị đội trưởng mắng, nhưng vẫn được đồng đội yêu quý vì tính vui vẻ. Và… vào đêm trăng rằm hôm đó, cậu ta bị đại lang xé đôi cơ thể.

「Ah, a……」

Khi nhận ra sự thật, bộ xương như tua ngược thời gian, khôi phục lại da thịt. Cậu ta hiện ra với hình dáng cuối cùng trong ký ức tôi, tuyệt vọng, miệng sùi bọt máu, nhìn tôi chằm chằm. Miệng mấp máy như muốn cầu cứu. Tôi chẳng thể làm gì. Chẳng thể nói gì. Chỉ biết nhìn xuống cánh tay đầy máu, cụt tận cổ tay của cậu.

『Cạch! Cạch! Cạch!!』

「……!!?」

Tiếng xương kêu vang khiến tôi giật mình phản ứng. Tôi vung thương quét ngang, nhắm vào đám xương đang lảo đảo tiến tới từ phía sau. Nhưng…

「Sao… sao lại…?」

Dù dùng hết sức, thương của tôi vẫn không đập nát được đám xương mục, mà bị kẹt lại ở xương sườn. Bộ xương nhìn xuống ngực mình, rồi nhìn tôi.

「Kae……! Sao lại ở đây……!!?」

Đó là Kae, người trong đội thứ hai gia nhập sau khi tôi trở thành đầy tớ. Chúng tôi thường làm việc cùng nhau, và khi đội bị tiêu diệt, chỉ có hai chúng tôi sống sót. Cuối cùng, cô ấy chết vì kiệt sức trước mặt tôi, dù tôi đã cố gắng cứu chữa. Cô ấy nhìn tôi, chảy máu, im lặng, nhìn tôi đang đâm thương vào ngực mình……

「!? Không!! Không phải!! Đây là……!!?」

Tôi vội vàng vứt bỏ thương. Tôi cố gắng giải thích việc mình đã làm tổn thương đồng đội. Tôi biện minh, xin lỗi. Nhưng cô ấy không phản ứng gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận.

……Từ bên cạnh, vài bộ xương lảo đảo tiến đến. Tôi nhìn sang. Ngay lập tức, chúng khôi phục thân thể.

「Hei, Hiragun!! Kia là……Kashiwagi!!?」

Tôi hét lên tên của những thuộc hạ đã chết. Không chỉ họ. Trước mắt tôi, khắp nơi đều là xác chết. Khi tôi nhìn vào, nhận ra đặc điểm của họ, tôi biết họ là ai. Họ khôi phục thân thể và nhìn tôi với ánh mắt đầy hận thù. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tôi tuyệt vọng. Tôi muốn dời mắt đi, nhưng không thể. Tôi không có tư cách đó.

『Ara ara, ai ai cũng muốn xông tới nhỉ. Fufu, có vẻ như đã đến lúc thanh toán tội lỗi rồi』

Nhị tiểu thư Onizuki liếc nhìn tôi, đang bị vây quanh bởi vô số bộ xương, và tuyên bố.

「Tội!? Tội lỗi……!? Đừng đùa!! Đúng là nếu tôi khéo léo hơn, có thể cứu được một số người!! Nhưng, tôi…tôi không phải cố ý giết họ!!」

Tiếng hét của tôi tưởng chừng như là tiếng khóc than. Tôi tuyệt vọng chứng minh sự vô tội của bản thân. Thật quá bất công. Vốn dĩ, vị trí của tôi luôn cận kề cái chết. Không thể đổ hết tội lỗi lên đầu tôi được. Tôi không phải là toàn năng. Chẳng phải lời buộc tội này quá nặng nề sao!!?

『Ahahahaha!! Ngươi nghiêm túc ư ? Ngươi nghĩ ta trách ngươi vì điều đó à? Đừng có hiểu lầm!! Ngươi ngu thật hay giả vờ không hiểu?』

「Vậy cô muốn nói gì!? Đừng vòng vo, nói thẳng ra đi!!?」

Nhị tiểu thư ôm bụng cười lớn, như thể đó là một trò đùa hay ho. Tôi tức giận, hét lên, yêu cầu cô ấy nói rõ.

『Im lặng đi. Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Tại sao họ chết, vì ngươi vô dụng à? Đúng là ngươi vô dụng, nhưng không phải là điều ta muốn nói. Chuyện không đơn giản như vậy.』

「Vậy là gì……!?」

Nói đến đó, tôi chợt nghẹn lại. Cuối cùng, tôi hiểu ý của tiểu thư. Nhận ra tôi đã hiểu, tiểu thư nở nụ cười kiêu ngạo.

『Đúng vậy. Là chuyện trước cả tài năng hay vô dụng của ngươi. Hiển nhiên thôi, vì có một dị vật như ngươi tồn tại… Bắt đầu từ gia đình, ngươi đã thay đổi số phận bao nhiêu người rồi?』

Lời tiểu thư Onizuki đâm thẳng vào tim tôi. Đêm trăng rằm ấy cũng vậy. Toan tính, mưu lược, bẫy rập, tranh đấu phe phái… Tôi chỉ là con cờ, là thứ để lợi dụng. May mắn thay, tôi sống sót. Nhưng những kẻ bị cuốn vào thì sao? Cái chết của họ có nằm trong nguyên tác không? Đã có bao nhiêu người chịu ảnh hưởng từ tôi? Đã có bao nhiêu người bất hạnh? Đã có bao nhiêu người mất mạng?

「!? Hikorokuro!? Các ngươi cũng vậy sao!!?」

Nhìn đám xương bò tới, ôm lấy tôi, tôi thấy một nhóm mặc quân phục lính đoàn. Gương mặt tôi méo mó kinh hoàng. Trong đám xương tiến tới, không chỉ có y phục đầy tớ, mà còn những người tôi quen và không quen.

…Và tất cả đều rõ ràng oán hận tôi. Giận tôi vì đã dẫn họ đến số phận chết chóc. Vì tôi làm rối loạn vận mệnh, cướp đi mạng sống họ.

「Ah, ah…」

Tôi há miệng, như cá mắc cạn, không thốt nên lời. Tôi muốn nói gì đó, nhưng chẳng thể. Không thể biện minh. Không thể trốn chạy. Không thể giải thích. Chẳng còn ý nghĩa. Chỉ còn sự thật rằng sự tồn tại của tôi đã giết chết họ.

『Cuối cùng ngươi cũng nhận ra tội của mình rồi sao?』

Tôi cảm nhận khí tức phía sau, chậm rãi quay lại. Cô ấy ở đó. Người đeo mặt nạ ác quỷ nhìn tôi.

…Nhìn vết thắt cổ trên cổ mảnh khảnh của cô ấy, tôi nhớ ra. Tất cả về ngày ấy. Sự thật ngày ấy.

「Không, dối trá…」

『Không phải dối trá』

「Dối trá……!!」

『Làm gì có chuyện dối trá』

「Ta không tin!! Với bộ dạng đó……đừng nói dối!!」

『Ta không nói dối. ……Ngươi nghĩ ta sẽ nói dối ngươi sao?』

「……!!」

Không thể chịu đựng nổi hiện thực, tôi vô thức siết chặt cổ cô ấy. Để xóa bỏ sự tồn tại trước mặt. Để xua đuổi. Tôi siết mạnh, thật mạnh chiếc cổ trắng trẻo mảnh khảnh ấy.

Khoảnh khắc tiếp theo, đầu cô ấy rơi xuống. Như một quả bóng lăn, quá dễ dàng, quá nhanh chóng.

「Ah……?」

Đầu cô ấy lăn đến chân tôi. Tôi sững sờ, rồi hét lên. Tôi ngồi thụp xuống, nhặt đầu lâu lên, ôm chặt. Tôi cuống cuồng xin lỗi, khóc lóc cầu xin tha thứ, chẳng màng đến đám xương bám lấy tôi.

Đầu lâu cử động. Tôi giật mình run rẩy. Không cần ai nói, như bị điều khiển bởi sợi dây vô hình, tôi gỡ mặt nạ trên đầu cô. Và rồi…

『Tại sao? Tại sao ngươi giết ta?』

…Đầu lâu đẫm máu, đầy giòi bọ của ân nhân nhìn tôi, chất vấn đầy oán hận.

「……!!」

『Con sâu bọ nào định làm hại con ta?』

Khi tôi định hét lên, giọng nói ngọt ngào của『mẹ』vang lên bên tai.

「Cái!?」

Sự xuất hiện bất ngờ của kẻ xâm nhập làm tan biến sự thôi miên trên tôi. Từ phía sau, vô số cánh tay, xúc tu vươn ra, đánh bay cái đầu tôi đang ôm. Không chỉ vậy, những bộ xương đang vây quanh tôi cũng bị quét sạch, xé nát, đập tan.

Rồi… như bảo vệ tôi, nó ôm lấy tôi.

「Fufu, giờ thì an tâm rồi nhỉ?」

「Ngươi…!? Sao lại…?」

Sự hiện diện của vị thần tai họa với mái tóc xanh ôm chặt tôi từ phía sau khiến đầu óc tôi rối bời. Không, việc ả ở đây không có gì lạ. Vấn đề là ả đã cứu tôi khi tôi sắp rơi vào bẫy.

『Ara? Có gì lạ đâu? Mẹ là tồn tại trong tâm hồn con. Vì vậy, mẹ là mẹ của con. Phụ huynh bảo vệ con cái là chuyện đương nhiên còn gì?……Ừm, QED?』

「Không, ta không hiểu gì cả!!?」

Tôi vô thức phản bác lý thuyết vô nghĩa từ đầu đến cuối, được thốt ra từ giọng nói ngây thơ, phù hợp với vẻ ngoài của ả. Dừng lại, đừng nghiêng đầu ngơ ngác như thế. Như thể ta là người sai vậy!!

『Papa!! Con gái đáng yêu của papa đến cứu rồi đây!!』

Từ xa, tiếng gầm rú kèm theo giọng nói trẻ con, ngây thơ vang lên. Nhìn kỹ, tôi thấy một con nhện khổng lồ đang lao đến, nghiền nát những bộ xương trên đường…… Giọng nói đó nghe thật ngốc nghếch.

『Ara ara, thật là nỗ lực. Cố lên nào bé con! Bà già này cổ vũ cháu đây~~』

『Im đi, bà già chết tiệt!! Đưa lì xì đây!!』

Khi kẻ tự xưng là mẹ cổ vũ vui vẻ, con nhện khổng lồ càng thêm giận dữ, la hét và quậy phá dữ dội hơn. Mà này, ngươi muốn lì xì để làm gì?

「Ta nhớ ra rồi. Chắc chắn ta đang ở trong『Mayoiga』……」

Khi tinh thần thư giãn, ký ức trước đó ùa về. Như thể đó là tín hiệu, cảnh vật xung quanh nứt vỡ và sụp đổ. Tôi bị cuốn vào cảm giác lơ lửng và chìm xuống quen thuộc. Nghĩa là, đã đến lúc thức dậy.

「……Ta sẽ không cảm ơn đâu. Chắc chắn ngươi chỉ sợ vật chủ chết thì phiền phức, phải không, đồ ký sinh trùng.」

『Không sao cả! Cho con cái tình yêu vô điều kiện là nhiệm vụ của cha mẹ mà!!』

「Ta không nhớ mình được sinh ra từ ngươi!!」

Tôi phản bác lời kẻ tự xưng là mẹ tôi, đang xúc phạm gia đình tôi. Như thể chờ đợi điều đó, mặt đất sụp xuống, và tôi rơi vào vực thẳm. Tôi chìm vào giấc ngủ. Rồi thức dậy từ cơn mệ. Thế giới đảo lộn……

『……Tạm biệt.』

Ngay trước khi thức dậy, tôi nhìn thấy『người đó』đeo mặt nạ Hannya, thì thầm điều gì đó với tôi…

-

『Fufufu. Đi đi nhé, con trai đáng yêu của mẹ…… Mà này, con không muốn nói chuyện với đứa trẻ đó sao?……Vậy à, con cũng vất vả nhỉ? Vậy để mẹ an ủi con nhé? Xoa đầu nè~! Không cần sao? Buồn quá đi.』