Tôi được tái sinh thành chiến binh vô danh trong eroge fantasy gây trầm cảm kiểu Nhật Bản, nhưng phụ nữ xung quanh tôi toàn là những kẻ không ổn và tôi có linh cảm không lành về chuyện đó

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shōshimin Series

(Đang ra)

Shōshimin Series

Yonezawa Honobu

Tác phẩm đã được chuyển thể thành Anime mùa hè 2024.

56 1053

Câu chuyện tình rối rắm giữa tôi và một chị gái xinh đẹp nhưng yếu ớt và hút thuốc lá nặng

(Đang ra)

Câu chuyện tình rối rắm giữa tôi và một chị gái xinh đẹp nhưng yếu ớt và hút thuốc lá nặng

Tomobashi Kametsu

Yuito Enoki là một kẻ cô độc. Không bạn bè, bố mẹ xa lánh, cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh công việc đứng quầy tẻ nhạt ở cửa hàng tiện lợi.

2 3

Mong ước nắm lấy hạnh phúc

(Đang ra)

Mong ước nắm lấy hạnh phúc

ショーン田中

Và thế là, Lugis được trao cơ hội quay lại quá khứ để làm lại cuộc sống của mình.

8 137

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

79 8827

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

75 917

Chương 8 - Người bệnh cần được chăm sóc và quan tâm. - Chap 115

Yêu quái đó đã luôn giám sát loài người. Với khả năng ảo thuật và ẩn thân xuất sắc của mình, nó đã ẩn nấp trong rừng cùng với thuộc hạ.

Không, nói chính xác hơn, nó nhận thức được rằng ít nhất một người trong nhân loạii đã nhận ra sự tồn tại của mình... nhưng không hiểu sao người đó không tiêu diệt nó, cũng không nói cho ai biết về sự tồn tại của nó.

Đó là một điều cực kỳ khó hiểu, nhưng đồng thời cũng là sự thật rõ ràng, vì vậy nó phải chấp nhận thực tế đó. Mà, ngay cả trong cuộc Đại Loạn cách đây 500 năm, khi mà địa ngục đầy rẫy xác chết, cũng không phải là không có trường hợp loài người vì nhiều lý do khác nhau mà kéo chân nhau. Hiện nay, khi cán cân quyền lực nghiêng về phía loài người, điều đó càng không phải là chuyện không thể xảy ra. Kẻ giám sát đó, với trí tuệ và kinh nghiệm cao của giống loài mình, đã đi đến kết luận như vậy và chấp nhận nó.

...Dù sao đi nữa, đó không phải là vấn đề quan trọng lúc này.

『Vấn đề quan trọng hơn là tình hình bên trong nhỉ?』

Chỉ còn chưa đầy nửa khắc nữa là loài người sẽ dồn hết sức lực để tấn công cung điện tráng lệ nhưng vô dụng đó. Mặc dù vẫn còn đồng minh chưa thoát ra được, nhưng bọn chúng vẫn đang chuẩn bị để thổi bay dinh thự『Mayoiga』. Nó nghĩ rằng loài người vẫn là một đám máu lạnh.

Tuy nhiên, chính nó cũng vì không có thông tin từ bên trong mà phải chờ đợi cứng nhắc, đó cũng là sự thật.

『Vậy thì, Itakase-san đang làm gì vậy nhỉ? Mong là sớm đạt được mục tiêu.』

Có lẽ đối với Kamaitachi, dù sao cũng chỉ là một trong nhiều phân thân có thể tạo ra bất cứ lúc nào, nên chẳng thành vấn đề, nhưng đối với ta thì khác. Việc phải tiếp tục ẩn mình ở nơi đám trừ ma sư lũ lượt kéo đến quả là một gánh nặng cho tinh thần. Giá như có thể nhanh chóng kết thúc công việc và được phép trở về… Yêu quái ấy thở dài thườn thượt. Nó than thở về việc mình phải đích thân làm công việc hiện trường.

「Không được, không được. Nghe nói thở dài sẽ làm hạnh phúc tiêu tan, phải vậy không ta? Thật là phiền phức! Quá là phiền phức!」

Kẻ giám sát ấy tin rằng, dù tất cả chúng sinh dưới thiên hạ có chìm trong bất hạnh đến tận cùng địa ngục, điều đó cũng chẳng liên can gì tới hắn, song chính bản thân phải được hạnh phúc, do đó nó tự trách hành động ngu ngốc của bản thân. Nó lắc đầu khoa trương đến mức giả tạo để tự răn đe.

「Hử?」

...Bất chợt, nó vô tình nhìn thấy sự tồn tại đó trong tầm mắt.

「Oya? Oyaoyaoya? Đó là...」

Kẻ giám sát trong khoảnh khắc nghi ngờ đôi mắt mình, rồi từ bóng cây nheo mắt lại, chăm chú quan sát lần nữa. Nó đặt tay lên trán như để nhìn rõ hơn, rồi tỉ mỉ quan sát. Để chắc chắn, nó kiểm tra lại hai ba lần, và cuối cùng công nhận sự tồn tại của kẻ ấy.

Nó nhìn chằm chằm vào đứa trẻ bạch hồ đang trà trộn vào doanh trại của con người với vẻ mặt như thể đương nhiên phải vậy.

「Chẳng lẽ là… không, nhưng tại sao một kẻ như ả ta lại ở đây? Hơn nữa, hình dạng đó…」

Yêu quái ấy vô thức đặt tay lên cằm, nghiêng đầu, lẩm bẩm những nghi hoặc của mình. Từ góc nhìn của kẻ giám sát, việc nàng ta xuất hiện nơi này, hơn nữa lại mang hình dạng nhỏ bé đáng thương đến thế, và đang làm gì, tất cả đều thật khó hiểu và kỳ bí.

「Hm, thật rắc rối. Ả ta thích『giả làm con người』vậy sao, hay là… nếu ả ta nhắm đến thứ gì đó, tranh giành con mồi cũng mệt lắm đây」

Dù không có quan hệ thân thiết, song cũng chẳng phải chưa từng gặp mặt. Trong quá khứ, thông qua『Ane-sama』, họ có chút quen biết, và cùng các đồng tộc khác từng dùng con người để『tiêu khiển』.

Và chính vì thế, kẻ giám sát rất am hiểu tính tình hung hãn, tính thiếu suy xét, cùng những ác nghiệt của nàng ta. Mặc dù vậy, tài năng và tố chất nổi bật của nàng… nếu chạm vào vảy ngược, không biết nàng ta sẽ nổi cơn thịnh nộ đến mức nào. Chủng tộc của nàng thường có cái tính thù dai, do đó ở nơi này mà chuốc oán thù vô nghĩa thì quả là điều chẳng ai mong muốn.

「Cơ mà, ta cũng có công việc của mình, không thể bỏ bê nhiệm vụ được.」

Nếu có thể giả vờ không thấy nhau và lờ đi, thì đó là tốt nhất. Nói ra thì, gặp nhau ở chốn này hẳn cũng là một loại duyên phận. Ta muốn lợi dụng tính cách xấu xa của ả ta cho lợi ích của mình.

「Phải rồi. Đây là cơ hội hiếm có, vậy thì, phải chờ thời cơ mời ả ta một phen chứ nhỉ?」

Dù sao lời nói chẳng mất tiền mua, nghĩ vậy, kẻ giám sát nhếch mép cười. Tám cái đuôi từ sau lưng vươn ra, uốn éo đầy yêu mị.

-

Từng nhát chém va vào nhau. Tiếng kim loại va chạm chói tai không ngừng vang vọng khắp xung quanh.

「Ngươi cũng phiền quá!」

Cô nàng sư tử ấy thốt ra lời khen ngợi mỉa mai đối với kiếm thuật của thiếu nữ trước mặt. Quả thực, kiếm pháp của thiếu nữ trừ yêu sư đối diện… Hotoya Tamaki, kỹ năng của nàng chắc chắn khiến cả những chuyên gia trong nghề cũng phải thán phục.

Cách di chuyển của Tamaki đang từng giây từng phút, như vũ bão lột xác thành của một cao thủ lão luyện. Có vài lần suýt nguy hiểm, và naginata của Shishimai nhắm vào những điểm yếu ấy để tấn công, song chính Tamaki lại nhanh chóng đưa ra nước cờ tối ưu để khôi phục thế trận. Thật khó tin đó là động tác của một tân binh mới trở thành trừ yêu sư chưa đầy nửa năm. Từ『thiên phú』như hiện lên trong đầu.

「Shishimai-san, tại sao, tại sao lại như vậy…!! Xin hãy dừng lại!!」

Nàng dùng chuôi kiếm của wakizashi đánh bật cây naginata đang đâm tới và hét lớn. Với gương mặt méo mó, nàng cầu xin đối phương dừng tay. Nhưng…

「Nếu ta có thể làm vậy… thì ta đã chẳng phải khổ sở thế này!!」

Vì cuộc đấu kiếm không có tiến triển, nàng lập tức áp sát và tung ra một cú đá xoay. Một đòn đá mang sức mạnh cước lực của bán yêu, bao bọc bởi linh khí và yêu khí.

「!!?」

Tamaki cũng dùng bao tay trên cánh tay để đỡ cú đá. Nàng đỡ được nhưng bị hất văng đi. Bao tay chịu đựng cú va chạm vỡ tan. Tamaki bị đập lưng vào vách đất.

「Khụ… Agh!!?」

Nàng vội vàng dùng wakizashi để phòng thủ trước ánh sáng lóe lên ở rìa tầm nhìn, song chỉ đến thế. Ngay sau đó, do mỏi kim loại, lưỡi kiếm thanh wakizashi sứt mẻ rồi gãy vụn. Gương mặt Tamaki tái nhợt trong tuyệt vọng. Ngay lập tức, cây naginata đâm sâu vào đó. Nàng ngẩng mặt lên. Ánh mắt giao nhau, cắt ngang ánh nhìn sắc bén của Shishimai.

「Shishimai-san… tại sao, dù cô đã cứu tôi, nhưng tại sao lại làm như vậy…!!?」

「…!? Đừng làm vậy. Ngươi có thể đừng nhìn ta với khuôn mặt đó được không?」

Shishimai nhìn thẳng vào ánh mắt đầy bi thương của Tamaki một lúc, nhưng rồi ngượng ngùng quay đi. Nàng ấy cắn chặt răng như nhai phải sâu đắng.

「Ta không oán hận gì ngươi. Nhưng không còn cách nào khác. Không ai có thể chống lại vị trí của mình. Ta không thể chết ở nơi như thế này… Ta không thể để bản thân chết được.」

「Không thể để bản thân chết…?」

Lời Shishimai thốt ra khiến Tamaki phản ứng. Shishimai thoáng hiện vẻ mặt do dự không biết phải làm sao, nhưng rồi, như thể phun ra, nàng tiết lộ một chút về hoàn cảnh của mình.

Hợp đồng với『Mayoiga』.

「Là quyến thuộc, tay sai, hay nô lệ của quái vật? Đây là kết quả của việc mưu cầu mạng sống. Ta chỉ là quân cờ tuân theo ý muốn của nó. Hahaha, thật nực cười.」

Shishimai trả lời, giải thích về tình cảnh của mình, việc nàng cầu xin quái vật tha mạng và bị giam cầm, cùng vai trò hiện tại.

「Ta cứu ngươi chỉ vì chủ nhân của dinh thự này cần vậy. Thật hèn nhát. Hình như tên khốn đó phong ấn ký ức của ta và gửi ta đến chỗ ngươi.」

Và Shishimai thở dài như thể than thở.

「Trong lúc tấn công, hắn cố tình không giải phong ấn ký ức, điều khiển cơ thể ta… chắc để làm các ngươi dao động. Mà, có vẻ không tác dụng với tên đầy tớ và trừ yêu sư kia.」

「…?!!?」

Bỏ qua vẻ mặt ngờ vực của Tamaki, Shishimai cười nhạt, rút cây naginata cắm trên vách đất ra. Nàng giơ lên.

「Giờ thì, chúng ta kết thúc cuộc trò chuyện chứ?」

「Shishimai-san…!!」

「Ta sẽ không giết ngươi. Vì ta được lệnh như vậy… Nhưng ta sẽ phải chặt đứt tứ chi của ngươi.」

Đối với Tamaki đang run sợ, Shishimai hiện cử chỉ như thể chịu đựng điều gì, rồi như gạt bỏ, nàng vung naginata xuống…

『Ngươi nghĩ ngươi thích làm gì thì làm sao, con rối?』

「!!?」

Tiếng gọi từ nơi nào đó. Trong nháy mắt, tầm nhìn của Shishimai bị thứ gì đó che khuất. Đó là một lá bùa. Lá bùa đã ẩn mình, bám vào Tamaki từ khi họ lạc vào mê cung này. Nó bay vù đến, dính chặt vào mặt Shishimai. Bất ngờ trước đòn tấn công tinh vi, Shishimai làm lệch quỹ đạo cây naginata đang vung xuống. Lưỡi đao chỉ khẽ lướt qua má Tamaki.

「!!? …Ngươi!!」

Trong giây lát bối rối và kinh ngạc. Tuy nhiên, nhờ cảm giác đau rát trên má, Tamaki tỉnh táo lại, nhân khoảng trống trước mắt, rút chuôi của thứ gì đó đeo bên hông. Dùng thanh đoản đao mượn từ chàng đầy tớ nọ, nàng chém đứt lưỡi naginata từ gốc.

「Gì!?」

Trong giây lát kinh ngạc vì mất naginata. Nhưng ngay lập tức phán đoán, nàng xé bỏ lá bùa trên mặt, định dùng móng vuốt và khả năng thể chất lao vào cận chiến. Đó rõ ràng là một nước cờ sai lầm.

『Ta đã nói rồi mà? Ngươi không tác oai tác quái được đâu』

Khoảnh khắc tiếp theo, một con rồng đục ngầu phóng ra từ lá bùa bị xé, tấn công Shishimai từ phía sau.

「Gì…」

Nhanh hơn phản ứng của nàng, con rồng kém cỏi tạo từ vật liệu xây dựng nuốt chửng Shishimai, với đà đó xuyên thủng vách đất phía sau. Không chỉ một bức tường. Nó liên tục xuyên qua nhiều bức tường liên tiếp. Như thể cố tình tách Shishimai khỏi Tamaki.

「Shishimai-san…!!?」

Tạm thời ngây người nhìn cảnh tượng ấy, Tamaki do dự không biết có nên đuổi theo hay không, song ngay sau đó nàng giật mình vì tiếng gầm rống vang vọng trong mê cung. Run rẩy, và lập tức nhận ra tiếng gầm đó là của ai.

「Tomobe-kun…!!」

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, do dự hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng Tamaki vẫn chạy về phía tiếng gầm. Vì nàng cũng hiểu rằng hiện tại mình cần ưu tiên điều gì, thứ tự của sự việc.

Trong lúc thở hổn hển chạy đi, tiếng hú như dã thú lại vang vọng bên tai Tamaki. Không hiểu sao, nó nghe giống như tiếng khóc thét trong đau đớn…

-

Trước mắt tôi là dòng chảy hỗn loạn của lũ yêu quái đang ào ạt kéo tới. Nhưng chỉ cần tôi vung tay, chúng tức khắc hóa thành bụi đỏ. Dẫu vậy, vượt qua thi hài của đồng bọn…từng đợt yêu quái mới lại không ngừng xông tới. Từ bốn phương tám hướng, chúng tràn vào không ngừng.

Con hắc thú chỉ làm một việc duy nhất, tàn sát đám yêu quái trước mặt. Nó dùng móng vuốt quét ngang, chân giẫm nát, đuôi đập tan, và răng nanh xé toạc kẻ địch. Máu tươi văng khắp nơi, nhuộm đỏ thân thể nó. Nó cười nhạo, tiếng gầm vang lên như dã thú.

「Gì cơ!? Suýt nữa mình bị nuốt chửng rồi sao!?」

Ném phăng cái đầu của con yêu thú vừa bị tôi xé toạc, tôi nhổ nước bọt khinh bỉ. Thật nguy hiểm. Tôi chẳng muốn nghĩ rằng tiếng cười quái gở vừa rồi lại phát ra từ chính mình đâu.

「Này, con nhện khốn kiếp kia! Ăn thêm đi, ăn cho đã vào, đừng có khách sáo với ta!」

『( =^ω^) Ừm, ừm (*゚∀゚)!! Hay là đây chính là tiệc tráng miệng thịnh soạn của Lady Noko chăng!?』

Không rõ nó có nghe lời tôi hay không, có lẽ tám phần là chẳng thèm để tâm. Con nhện đói khát này vẫn buông lời nhảm nhí. Từ bao giờ máu của ta lại trở thành món tráng miệng chứ!?

『Buooooooohhhhh!!』

Một con yêu thú khổng lồ, dáng vẻ như gorilla, lao thẳng vào tôi. Nó chẳng màng đến đồng bọn phía trước, đạp nát hoặc hất văng chúng để tiến tới. Ngay khoảnh khắc va chạm, tôi vung móng vuốt đẫm máu nhằm xé toạc nó, nhưng…!!

「Cứng quá…!?」

Bộ lông dày và da cứng của nó khiến tôi không thể kết liễu ngay tức khắc. Cũng chẳng thể tránh né, tôi đành phải hứng chịu cú va chạm trực diện. Tôi gắng gượng chống đỡ, móng chân cắm sâu xuống đất để không bị hất văng. Bị đẩy lùi, nhưng…tôi vẫn trụ vững!

「Đáp lễ đây…!」

Nếu móng vuốt không hiệu quả, tôi sẽ dùng toàn lực đấm thẳng vào mặt nó. Cái đầu của con yêu thú bị đánh bay ra sau, máu từ vết cắt phun ra như suối. Máu bắn tung tóe khắp người tôi.

「……Ôi, ghê quá!?」

『(゚∀゚;) Waa!! Thật là kích thích!!』

Có lắm điều tôi muốn nói ra, nhưng câu đầu tiên lại là thế, có lẽ tôi quá ung dung rồi. Dù sao, tôi chợt nhận ra bản thân đã hóa thành một con quái vật xa rời nhân tính từ lúc nào chẳng hay.

…Không, con nhện ngu xuẩn kia. Ngươi tình cảnh này mà ngươi còn đùa cợt được thì cũng đáng nể đấy.

『(*´ω`*)Yeah! Được khen rồi!!』

「Ta có khen ngươi đâu!」

『Còn lại bốn trăm.』

「!? Thật sao!? Vậy thì…!」

Lời cảnh báo của con chim ruồi khiến tôi nghiến răng. Tôi đấm chết hai con yêu hầu áp sát từ phía sau, dậm chân thật mạnh, và rồi… Với tiếng nổ vang như sấm, tôi bật nhảy lên.

「Cuộc chiến hao mòn quả là hạ sách…!」

Đối đầu mãi với lũ thuộc hạ ào ạt kéo tới như nước lũ chẳng bao giờ dứt. Thời gian quý hơn vàng. Đã có hạn, tôi cần tìm cách triệt để, không thể cắt ngọn mà phải bỏ gốc.

(Ở đâu…!?)

Giữa đám yêu quái hỗn loạn tràn ngập khắp nơi, tôi tìm kiếm nó.

『Là cái đó.』

『(*゚∀゚) Nó trốn nơi nào vậy chứ!?』

「!! Tìm thấy rồi…!」

Bỏ qua lời bông đùa của con nhện, tôi lắng nghe tiếng thì thầm của chim ruồi và phát hiện ra nó. Một cái lò sưởi lặng lẽ ẩn mình, cách xa đám yêu quái hỗn loạn.

『Gwah!!』

Một con yêu điểu từ phía sau lao tới với tốc độ kinh hồn, nhưng điều đó lại hóa ra thuận lợi. Tôi né móng vuốt của nó, cắn chặt lấy, rồi dùng nó làm bàn đạp để lao về phía trước. Tôi hóa thành một viên đạn. Con yêu điểu nổ tung như pháo hoa ô uế. Một sự hy sinh đáng kính.

『ヾ(*´∇`)ノ Nhìn kìa, bay trên trời rồi!!』

「Ta đang bay đây…! Chết tiệt! Không được sao!」

Tôi lao thẳng vào cái lò sưởi ở góc mê cung, nhưng lời nói vô nghĩa từ con nhện khiến tôi phải phản ứng. Ngay sau đó, tôi nhận ra cuộc tấn công của mình đã thất bại.

『Gi!?』

『Gya!?』

『Guo!?』

Kế hoạch lao vào hibachi của tôi bị chặn đứng dễ dàng bởi bức tường yêu quái xếp chồng như thể đang biểu diễn thể dục. Một bức tường dày cộp. Dù tôi lao tới với tốc độ lớn, vẫn không thể xuyên thủng. Khi va chạm, hàng chục con yêu quái yếu ớt tại điểm tiếp xúc bị nghiền nát, gào thét trong đau đớn. Rồi lũ còn lại đẩy xác chết sang bên, từ mọi hướng lao vào kẻ xâm nhập là tôi.

「Đừng đùa với ta!」

Đa phần là yêu quái nhỏ yếu, chỉ một cái vung tay, hàng tá chúng đã hóa thành mảnh thịt. Vấn đề là, dù tôi có nghiền nát từng chút như thế, tôi vẫn chẳng thể chạm tới bản thể của『Mayoiga』.

『Còn lại ba trăm.』

「Chết tiệt, nó định câu giờ sao!」

Nhìn xa xa hibachi được đám thuộc hạ bảo vệ, tôi chửi thề. Tôi cố đẩy lùi lũ yêu quái trước mặt để tiến lên, nhưng càng gắng sức, chúng càng kháng cự mãnh liệt… Không ổn. Tôi không thể công phá!!

「Tch…! Groooarrr!!」

Sự giận dữ và lo lắng khiến cán cân lý trí của tôi nghiêng về phía quái thú. Khoảnh khắc sau, tôi gầm lên một tiếng vang vọng khắp chốn. Tôi cảm nhận sức nóng cuộn trào trong bụng. Nó bùng lên nhanh chóng, và bản năng mách bảo tôi phải làm gì.

Tôi há to hàm, phun ngọn lửa từ sâu trong cổ họng. Tựa như trong miệng có một khẩu súng phun lửa. Ngọn lửa xanh nhạt thiêu đốt đám yêu quái phía trước, và khi tôi lắc đầu, lũ xung quanh hóa thành tro tàn.

『Grrrrrrraaaaahhhh!!』

Tiếng gầm vang vọng như lời tuyên chiến thắng, đồng thời cũng là cách để xua tan phần thú tính đang cố chiếm lấy tâm trí tôi. Cán cân lý trí khẽ nghiêng lại. Tôi chạy qua đống xác cháy đen, lao thẳng về phía hibachi đang bỏ chạy.

『Gyao!!』

『Shaaa!!』

『Vẫn chưa đủ!!』

Tôi xé toạc lũ yêu quái nhảy ra chặn đường bằng móng vuốt khi lướt qua. Một đòn đủ để giết chết chúng. Những con trung yêu mà thường ngày tôi phải dốc sức chiến đấu, giờ chỉ là lũ tép riu.

『Vooooooohhhh!!』

『Biến đi!!』

Từ phía sau, một con yêu thằn lằn khổng lồ ẩn trong đống xác tấn công tôi. Nhưng tôi chẳng buồn quay lại. Chẳng đáng để làm thế. Chỉ vung đuôi tùy ý, thân thể khổng lồ của nó đã bị xé thành tám mảnh.

『Còn lại hai trăm.』

『Như vậy là đủ!!』

Thời gian còn lại đã giảm nửa, nhưng mục tiêu đã ở ngay trước mắt. Khoảng cách chỉ chừng ba trăm bước. Tôi lại phun lửa từ miệng. Đám yêu quái tụ tập xung quanh bị thiêu rụi như những tấm khiên. Không sao. Đã nằm trong tính toán. Nhờ vậy, phía trước đã thông thoáng hơn.

『Chết đi!!』

Tôi dồn sức vào chân, khiến cơ bắp phồng lên gấp đôi, tập trung yêu lực vào chân, rồi giải phóng. Ta lao thẳng vào mục tiêu. Vài con yêu quái lớn cố chặn đường, nhưng vô ích. Tôi xuyên qua chúng theo đúng nghĩa đen. Toàn thân đẫm máu yêu quái, tôi tiến gần tới hibachi. Chỉ vài giây nữa, tôi sẽ xé tan nó… nhưng điều đó không thành

Đột nhiên, toàn thân tôi nặng trĩu. Chuyển động bị chặn đứng.

『Gah…!?』

Cảm giác như chỉ riêng trọng lực tác động lên tôi tăng vọt, và cảm giác kỳ lạ ấy gia tăng theo cấp số nhân từng giây. Trong thoáng chốc, tôi hoang mang, bối rối, kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, lời của ông lão làm sáng tỏ mọi thứ.

『Trên lưng ngươi!!』

『(゚ロ゚)!! Ông lão bị bắt từ phía sau!?』

『Gì…!?『Konaki-jiji』sao!?』

Lời cảnh báo của con chim ruồi và con nhện khiến tôi nhận ra có thứ gì đó bám trên lưng. Do sức nặng đè lên toàn thân và cảm giác tê liệt từ quá trình yêu hóa, tôi không nhận ra sự hiện diện của nó. Khi nhìn, một lão già nhỏ bé, xấu xí với nụ cười ghê rợn như yêu quái đang nhìn tôi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng!!

『Konaki-jiji』… một yêu quái có khả năng bám lưng hoặc ôm lấy kẻ khác, rồi đè bẹp họ!!

『Hihihihih!!』

『Chết tiệt!!?』

Dù khả năng chiến đấu trực diện thấp, nó có thể nặng lên gần như vô hạn và cứng hơn theo tỷ lệ. Cách duy nhất để đối phó là giết nó ngay lập tức. Tôi vung móng vuốt định xé tan lão già.

『Tiếc quá, ta không để ngươi làm vậy đâu?』

『Gah!!?』

Một giọng nói chế nhạo quen thuộc vang lên. Ngay sau đó, máu phun ra từ tay chân tôi. Cơ bắp và dây thần kinh bị cắt đứt. Tôi quỵ xuống tại chỗ. Dĩ nhiên, vết thương bắt đầu tái sinh ngay tức khắc, nhưng…!?

『Kẻ nào!? Chờ đã, nặng quá…!?』

Trong khi tay chân tái sinh, sức nặng đè lên tôi tăng lên chóng mặt. Dẫu vậy, tôi vẫn cố đứng dậy, ngẩng đầu lên. Chậm rãi, tôi nâng cái đầu nặng nề, cố xác định kẻ đã tấn công.

Và đó là sai lầm. Một thất bại lớn. Tôi đã quá xem thường sự xảo quyệt của lũ yêu quái. Tất cả đều nằm trong tay chúng.

『Eh…?』

Nó xuất hiện, chắn giữa tôi và hibachi. Một con yêu quái lông lá như khỉ, nhưng khuôn mặt lại mang nét người, hiện ra trong tầm mắt. Nó nhìn tôi và cười. Cười đến mức như khuôn mặt sắp rách toạc.

Tôi có ấn tượng về hình dáng và phong thái của nó. Tôi nhớ đã thấy nó trong tranh minh họa của tiểu thuyết. Một kẻ ám sát hành hạ nhân vật chính trong『Mayoiga『. Tên của nó, chắc chắn là…

『Sa… Satori…?』

Đại yêu『Satori. Khi nhớ ra cái tên ấy, tôi cố hồi tưởng khả năng của nó là gì, nhưng… tất cả đã quá muộn. Khoảnh khắc tiếp theo, tôi rơi vào bẫy của nó.

Đôi mắt con khỉ lớn lóe lên ánh sáng kỳ dị. Tôi không thể rời mắt. Cơ thể tôi cứng đờ. Khi nhận ra, cảnh vật xung quanh bắt đầu méo mó. Đó là một loại nhãn thuật.

『Ah… Aaa… Aaaa…!?』

Đối với các nhân vật trong『Yamiyo no Hotaru』, và hầu hết mọi con người, khả năng này đều hiệu quả.

…Đó là một quyền năng tàn nhẫn, tấn công không khoan nhượng vào『tâm can』của con người.

『Aaaaahhhhhhhhhh!!??』

Trong mê cung, tiếng hét điên loạn vang vọng không ngừng…

-

「Haa…… haaa…… haa…… haa……!!」

Không rõ đã bao lâu trôi qua, cứ thế bước đi trên con đường, rẽ phải, quẹo trái, tiêu diệt lũ yêu quái cản lối, Tamaki tiếp tục tiến sâu vào mê cung. Tiến bước, nhưng… dần dần nàng bắt đầu lạc lối.

Nguyên do thật giản đơn. Nàng đã mất đi dấu hiệu chỉ đường. Nói chính xác hơn, tiếng gầm rú cùng âm thanh nổ vang vọng từ hướng nàng đang tiến tới đã lặng im từ khi nào chẳng hay.

Trong không gian này, la bàn chẳng có tác dụng, dù có mang theo cũng vô ích. Chỉ có âm thanh là thứ dẫn lối, chỉ ra đích đến mà nàng cần hướng tới. Khi âm thanh ấy ngừng lại, việc lạc hướng trong mê cung là điều tất yếu không thể tránh khỏi.

「Tomobe-kun……」

Trong lòng nàng trào dâng nỗi bất an không thể kìm nén. Lo lắng. Nàng lo cho sự an nguy của ân nhân, cũng là vị tiền bối đáng tin cậy của mình. Tamaki vội vã chạy trong mê cung, nhưng hành động ấy gần như vô nghĩa. Nàng chạy một lúc rồi lại hụt hơi.

「Tomobe-kun…… Xin hãy, hãy an toàn nhé…?」

Giọng run rẩy thốt lên lời thì thầm mang theo nghi hoặc, bởi chính nàng cũng không dám tin tưởng hoàn toàn. Nàng biết ân nhân của mình là chàng trai tài giỏi, dày dặn kinh nghiệm. Thành tích của người ấy, nàng cũng rõ. Nhưng… sự thật rằng tiếng gầm rú và âm thanh nổ đã im bặt khiến nàng sợ hãi. Giá như nàng có thể tin rằng người ấy đã tiêu diệt hết kẻ thù mà không chút nghi ngờ, thì tốt biết mấy.

Yêu quái ăn thịt người, đặc biệt là những kẻ mang linh lực. Nếu người ấy thất bại. Nếu người ấy bị bắt. Trong trường hợp tệ nhất……!!

「……!!? Sao mình lại nghĩ những điều ngu ngốc như vậy!? Nếu vậy…nếu vậy, mình chỉ cần cứu anh ấy là đủ!!!」

Tamaki cố gắng vực dậy tinh thần đang chìm trong tuyệt vọng và yếu đuối. Nàng gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ, hướng về phía trước. Hướng về phía trước và tiếp tục chạy. Tiến bước điên cuồng trong mê cung. Tìm kiếm người ấy. Tìm kiếm người ấy…

『Rồi, chúc mừng đã chinh phục mê cung!!!』

「Hả…… ah!!?」

Và rồi, khi vừa rẽ qua một góc hẹp để bước vào một khoảng rộng, một cơn gió mạnh thổi bay Tamaki. Nàng lăn lộn thảm hại trên mặt đất. Theo bản năng, nàng che đầu, nhưng thay vào đó, làn da trắng lộ ra từ bộ trang phục bị trầy xước không thương tiếc. Mãi đến khi đâm vào bức tường đất, cơ thể nàng mới dừng lại.

「Ugh…… guh……!?」

『Và bây giờ, thêm một cú nữa này!』

「Aagh!!?」

Tiếp theo lời tuyên bố vô tư là tiếng thét thảm thiết của Tamaki. Một cơn đau chưa từng trải qua lan tỏa từ bàn tay trái.

「C-cái gì…… hiic!!?」

Với đôi mắt đẫm lệ và giọng nói nghẹn ngào, khi nhìn xuống, Tamaki không khỏi hít một hơi lạnh. Từ bàn tay trắng trẻo mảnh mai của nàng, máu đỏ tuôn trào. Bị xuyên thủng. Bởi một thanh đoản đao. Thanh đoản đao mà chàng đầy tớ ân nhân đã trao cho nàng, giờ đây xuyên qua lòng bàn tay và cắm sâu vào mặt đất.

「Aaagghhh!!?」

『Ồn ào quá. Im lặng đi.』

「Uguhk!?!」

Như thể đột nhiên nhớ ra, cơn đau dữ dội ập đến, tiếng thét muộn màng bị một cái tát vào má làm im bặt. Thực ra, âm thanh ấy giống một cú đấm hơn là cái tát. Cảm nhận cơn đau âm ỉ trên má, miệng chảy máu, Tamaki ngẩng đầu lên và mở to mắt kinh ngạc trước sự hiện diện trước mặt.

「Khụ!? Ah, eh……ugh!!? Ngươi là……!!?」

『Chào chào. Lâu rồi không gặp nhỉ, khỉ cái?』

Trước mặt là nụ cười đểu cáng của một đứa trẻ mang vẻ ngoài trung tính. Tuy nhiên, Tamaki biết rõ đó chỉ là lớp ngụy trang giả tạo. Đó là kẻ thù đã từng cố hủy diệt quê hương nàng, kẻ đã rạch bụng người bạn của nàng……!!

「Kama…itachi……!!? Sao ngươi lại ở đây… khụ!?」

Câu chất vấn của Tamaki bị gián đoạn bởi một cú đá tàn nhẫn vào bụng. Nàng ho sặc sụa. Khuôn mặt nhăn nhó, ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống mình. Không khỏi run sợ, nàng nuốt nước bọt.

『Vẫn ồn ào như mọi khi nhỉ. Khỉ thì cũng là khỉ, nhưng khỉ cái trẻ tuổi đặc biệt ồn ào không chịu được. Giọng the thé cứ vang vọng trong đầu ấy. Này, các ngươi có hiểu cảm giác ấy không?』

Kamaitachi, hay Itakase, nói với giọng điệu khoa trương, quay sang đám đông xung quanh. Và lúc này, Tamaki mới nhận ra tình cảnh của mình.

Khắp nơi là đám yêu quái tụ tập. Ánh mắt chúng dán chặt vào nàng, nước dãi chảy ròng, nhìn chằm chằm như thể nàng là con mồi.

Và rồi... khi nhận ra một bóng người bị lũ quái vật ấy giẫm đạp, đè ép, nằm gục trên mặt đất với thân thể đầy thương tích, Tamaki bất chấp tình cảnh của bản thân mà bật lên một tiếng thét.

「Tomobe-kun...!!? Ugh!!?」

Nhìn thấy ân nhân của mình trong trạng thái thê thảm, máu me bê bết, nàng hoảng hốt định lao đến, nhưng thanh đoản đao cắm sâu trong lòng bàn tay ngăn nàng lại. Đôi mắt ngấn lệ, Tamaki do dự, không biết có nên bất chấp cơn đau mà rút đao ra hay không.

「...!?」

『Nào, cuối cùng cũng im lặng rồi nhỉ. Đồ rác rưởi!!』

Ngay sau đó, bức tường đất bên cạnh nàng nổ tung, bụi mù mịt bay khắp không gian. Thứ đổ xuống là một khối vật liệu hình rồng cùng một đống đất, và một bóng phụ nữ dẫm lên đầu nó, dùng tay nghiền nát lõi của thức thần. Nàng ta phun ra những lời nguyền rủa như dã thú. Tamaki nhận ra giọng nói ấy, nhưng không thốt nên lời.

Không, không phải vậy. Là nàng không thể thốt lời. Ngoài tình cảnh xung quanh, trước bóng hình ấy, nàng chẳng tìm ra được câu từ nào để nói.

Khi làn khói bụi tan đi, hình dáng của Shishimai Asami hiện ra, đã biến đổi nhiều hơn so với lần trước nàng gặp. Nửa người nửa yêu giờ nghiêng hẳn về phía yêu quái. Chắc hẳn nàng ta đã trải qua một trận tử chiến khốc liệt. Máu chảy khắp thân thể, Shishimai không ngừng gầm gừ lạnh lẽo. Chiếc đuôi thú, lớn hơn trước, đập mạnh xuống đất liên hồi.

「Sh-Shishimai-san...」

Một phần vì đang chịu đựng cơn đau, lời thì thầm run rẩy của Tamaki bị Shishimao, đang dần hóa yêu thú, trừng mắt nhìn qua kẽ tóc rũ xuống. Đôi mắt sắc bén với đồng tử giãn nở như dã thú khép lại khi hình ảnh Tamaki phản chiếu trên võng mạc. Phản ứng ấy dường như cho thấy lý trí của nàng ta đang trở lại. Đó là cứu cánh duy nhất của Tamaki, và cũng là niềm hy vọng mong manh đến tội nghiệp.

『Hừm hừm. Vất vả lắm nhỉ… Thứ đó, ta từng thấy rồi. Hình như khi ta ghé thăm quê nhà của các ngươi cũng có thứ tương tự nhỉ?』

Sau khi thốt ra những lời cảm tạ gần như không chút chân thành với Shishimai, Itakase xem xét vỏ ngoài của『Băng Sơn Trạc Long』, thứ giờ chỉ còn là mớ tạp nham của đá, đất và gỗ, rồi tuyên bố điều gì đó. Nhưng chẳng mấy chốc, dường như chán ngán, Kamaitachi quay lại, nhìn Tamaki mà cười cợt.

「A...!!?」

Chẳng một dấu hiệu báo trước, máu phun ra từ cả hai đùi của Tamaki.

『Lần trước ta đã phải chịu đau đớn rồi. So với việc bị nuốt chửng cả người, thế này có vẻ nhân từ hơn nhỉ?』

Trong khi Tamaki nức nở thảm thiết vì máu tuôn khắp đùi, lời nói của Itakase vang lên như tiếng cười nhạo báng. Chẳng có vẻ gì là nó thực sự nghĩ vậy, mà giống một cái cớ để hành hạ nàng hơn.

『...Có ổn không? Nếu là một tồn tại nguy hiểm, chẳng phải chặt đứt tay chân hẳn sẽ an toàn hơn sao?』

『Không không, không được. Nếu dồn ép quá mức, thứ khó chịu trong bụng ả có thể thức tỉnh. Đừng có mà dùng quyền năng của con khỉ lớn đó nhé? ...Khoan đã? Chẳng lẽ ngươi định chặt tay chân khi bắt ả sao? Nguy hiểm quá. Phải báo cáo liên lạc đàng hoàng chứ?』

Từ trong lò sưởi được đám tiểu yêu mang đến, một thứ gì đó cất tiếng hỏi, và Kamaitachi nhún vai khoa trương, bảo rằng nguy hiểm.

『Thôi. Cuối cùng công việc của chúng ta cũng xong… Giờ thì, phải liên lạc với đồng đội lần này, chắc hắn đang chán lắm』

Nói vậy, Kamaitachi rút từ tay áo ra một lá bùa thức thần. Chỉ một thoáng sau, nó hóa thành hình dạng một con chim dị dạng xấu xí, vụng về vỗ cánh bay đi.

『Ừm, thử dùng yêu lực xem sao, nhưng quả nhiên không được. Bùa thức thần và thức thần thuật đều làm theo chuẩn của loài người, nên khi ta dùng thì ra thế này』

Itakase nhìn con thức thần đưa tin lảo đảo bay trong không trung mà càu nhàu.

『Vậy, vậy thì...!!?』

『...Đúng rồi. Sẽ sớm loại bỏ đám bên ngoài, nên yên tâm. Quan trọng hơn, phải di chuyển những kẻ này. Có thể nhờ cậy đám vận chuyển không?』

Kamaitachi tùy tiện yêu cầu, như thể vừa nhớ ra, đáp lại lời đầy mong đợi từ sinh vật thoáng lộ diện trong lò sưởi. Kẻ tinh mắt có thể nhận ra nó chỉ nói cho qua chuyện, nhưng sinh vật trong lò sưởi lại dường như tin tưởng tới ngu muội.

『Dễ thôi!! May mắn là ở đây có kẻ sở hữu sức mạnh, nên không sao!! ...Này!! Ngươi, vận chuyển bọn chúng đi!!』

『...』

Sinh vật trong lò sưởi hét lên vui vẻ, ánh mắt hướng về Shishimai. Shishimai im lặng bước đến chỗ Tamaki, rồi dừng lại ngay trước mặt nàng.

「Shishimai-san...!!」

『...』

Tamaki gọi ân nhân trong mê cung, kẻ đang nhìn xuống nàng, lòng thầm cầu mong tiếng mình vang tới được.

『À, vô ích thôi. Dù cảnh tượng cầu khẩn tình cảm trông rất đẹp, nhưng với ả thì chẳng nghĩa lý gì. Đúng không, chủ nhà?』

Trước thái độ chân thành của Tamaki, Itakase cười nhạo một cách hời hợt. Sinh vật ló mặt từ lò sưởi cũng phụ họa theo, bật ra tiếng cười chế giễu. Bực tức, Tamaki nghiến chặt răng, trong lòng cuộn trào cơn giận dữ chưa từng có.

「...!! Sao ngươi dám thốt ra lời đó!? Ugh, ta đã nghe hết từ Tomobe-kun và những người khác rồi! Shishimai-san, xin hãy nghe tôi!! Tôi không biết vì sao cô lại trở thành tay sai của chúng. Nhưng, nhưng cô đang bị lừa dối!! Cô...!!」

『Câm miệng đi』

「Im... kyaa!!?」

Lại một cú đánh khiến Tamaki đập mạnh vào tường phía sau. Khi thân thể bị hất ngược, thanh đoản đao làm vết thương mở rộng. Cơn đau dữ dội ập đến. Nước mắt tuôn rơi không ngừng. Nàng cảm thấy thảm hại vì sự bất lực của mình. Biến tất cả thành hận thù, Tamaki tuyệt vọng trừng mắt nhìn lũ quái vật trước mặt.

...Tamaki mơ hồ cảm nhận một nỗi hận thù đen tối, sâu thẳm, thứ nàng chưa từng trải qua trong đời, đang trào dâng trong lòng.

『Kukuku, thật thảm hại nhỉ? Ngươi không nghĩ vậy sao?』

『...Cứ để thế này thì không hay lắm』

Chủ nhân của『Mayoiga』ẩn trong lò sưởi cười nhạo trước tình trạng khốn cùng của Tamaki. Song, con hung yêu kia lại khác, quan sát nàng với vẻ mặt nghiêm túc.

Sẽ tốt hơn nếu nàng tuyệt vọng trước tình thế và chênh lệch sức mạnh, run rẩy sợ hãi vì mạng sống của mình. Nhưng dường như con khỉ cái này ngốc nghếch hơn dự đoán. Vấn đề là, trong trường hợp này, chính lòng dũng cảm liều lĩnh và sự kiêu ngạo của nàng mới là thứ đáng sợ.

(Thất bại rồi. Không ngờ ả lại phẫn nộ đến vậy với một con rối chẳng chút quan hệ. Loại khỉ này khó xử lý thật)

Không gì nguy hiểm hơn một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào. Hotoya Tamaki, nếu lời nguyền và sức mạnh ngủ yên trong con khỉ cái này bùng phát, sẽ là một rắc rối không gì sánh bằng. Ít nhất, bắt sống nàng là điều khó khăn. Vậy có lẽ, tốt nhất là lấy đi ý thức của nàng.

『Giết ả thì dễ thôi mà?』

「Hự...!?」

Từ tay áo nó vươn ra những móng vuốt... không, là những lưỡi hái. Như cơn gió, nó lao tới gần Tamaki, chĩa mũi nhọn vào cổ họng nàng. Chỉ cần xuyên qua lớp da mỏng, một vệt đỏ sẽ chảy ra. Nó áp sát mặt đến mức như có thể hôn nàng. Trong mắt Tamaki, hình ảnh con quái vật giả dạng người phản chiếu rõ ràng.

『Làm ơn đi. Ta được bảo đừng làm ả bị thương quá nhiều. Lấy đi ý thức mà giữ cơ thể nguyên vẹn quả là khó khăn đấy?』

Với giọng điệu pha trò, ngay sau đó, nó xé toạc y phục của Tamaki, chính xác là phần ngực áo trên. Trang phục của trừ yêu sư, được dệt từ sợi kim loại yểm chú nguyền, lẽ ra không thể bị vũ khí bình thường xé rách. Vậy mà dễ dàng, mảnh vải bị xé tan, để lộ làn da trắng mịn của thiếu nữ ra không khí, thậm chí phơi bày cả nội y và khe ngực.

「Kyaa!!?」

Tiếng thét xấu hổ đầy nữ tính của Tamaki, cùng sức hấp dẫn từ linh lực thượng đẳng của nàng, khiến vài con yêu quái quanh đó không kìm được mà lao tới, nước dãi ròng ròng. Nhưng chỉ một nhát chém của lưỡi hái, chúng lập tức hóa thành tro bụi. Đám quái vật tạp nham hoảng hốt lùi xa, nhưng vẫn gầm gừ thèm khát, mắt không rời khỏi nàng.

『Hừ. Lũ tôm tép ngu xuẩn』

Chán chường liếc nhìn chúng, Itakase cúi xuống nhìn Tamaki, đang dùng cánh tay tự do còn lại để che ngực. Cảm giác bất an nàng từng cảm nhận bằng giác quan thứ sáu giờ đã phai nhạt dần. Nó đã rút lui. Quả nhiên...

『Hahaha. Tiếng kêu dễ thương nhỉ? Chẳng lẽ quyết tâm của một trừ yêu sư trong ngươi lại kém cỏi đến vậy sao?』

Nhạo báng nàng như kẻ ngu, nó lại vung tay, lần này cắt đứt dây nội y bên vai trái, cẩn thận không làm trầy làn da trắng. Không phải vì lòng tốt, mà vì nếu cơn đau từ vết thương hóa thành hận thù, sẽ rất phiền phức.

「K, không...!!?」

Nội y trượt xuống, Tamaki buộc phải cúi người một cách kỳ cục để che đi cơ thể. Hình ảnh hài hước ấy khiến Itakase bật cười to hơn. Khi nó ra hiệu, lũ thú quanh đó cũng sủa gầm như chế nhạo, tạo thành một bản hợp xướng chế nhạo.

「U-uuuu...!!??」

Trước phản ứng của xung quanh, lòng Tamaki hỗn loạn và giận dữ, xấu hổ và buồn đau. Và chính vì thế,『bóng tối『 sâu thẳm trong tim nàng không tìm được nơi trút bỏ, cũng chẳng thể buông xuôi tất cả mà tự hủy, chỉ đành tan biến trong hư không...

(Vậy là tốt. Đừng căm hận, đừng oán thán, đừng tạo nên địch ý. Hãy sợ hãi, hãy run rẩy, hãy co ro trong vỏ bọc của mình.)

Nhìn xuống Tamaki, Itakase thầm cười đắc ý vì kế hoạch đã thành. Nghĩ rằng cần thêm một cú thúc nữa, nó chợt để ý đến sự hiện diện im lặng bên cạnh.

『Đúng rồi. Ngươi cũng cười vào ả đi. Con ngốc này đã bị màn kịch lừa phỉnh! Ngươi mang dòng máu yêu quái sư tử nhỉ? Nào nào, hãy cười thật to vào... hử?』

Để tiếp tục giày vò phẩm giá của Tamaki, Itakase cười khanh khách mà nói, nhưng rồi nó nhận ra điều gì đó. Cô nàng sư tử kia đã quay lưng lại, như thể cảm nhận được thứ gì.

『...』

Ngay sau đó, giác quan thứ sáu của yêu thú trong nàng ta lại réo chuông cảnh báo, mạnh mẽ như trước, thậm chí hơn. Bất giác, nó quay lại theo ánh mắt của Shishimai.

Và rồi, ánh mắt chạm nhau. Với chàng trai đó. Với đầy tớ đó. Cái đầu của chàng trai đang nằm gục xoay lại, ngẩng lên. Nhìn chằm chằm vào đây. Với địch ý rõ ràng.

『Này, không thể nào?』

Nó không nhận ra. Nó đã quá bất cẩn. Quá mải mê với cô gái này. Hoặc có lẽ, nó đã đánh giá thấp『trái tim』của chàng trai ấy quá nhiều.

...Dù thế nào, chỉ có một điều chắc chắn, nó nhận ra quá muộn.

『Các ngươi làm gì vậy!! Mau xử lý hắn...!!』

Tiếng hét của Itakase bị át đi bởi tiếng gầm thét và ngọn lửa xanh nhạt tràn ngập không gian ngay sau đó...