Khi còn nhỏ, tôi rất sợ kim tiêm.
Thực ra, giờ vẫn vậy.
Ai lại muốn bị đâm bởi một vật sắc nhọn chứ?
Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Không có nhiều cách để đưa thuốc vào cơ thể.
Tôi nghiêng ống tiêm và đâm nó vào cánh tay đang băng bó của mình.
“ugh”
Tôi không bao giờ có thể quen được việc tự đâm kim vào tay mình.
Sau khi tiêm, tôi cảm thấy choáng váng trong giây lát.
[8 giờ]
Một màn hình nhỏ xuất hiện ở góc tầm nhìn của tôi.
Điều đó có nghĩa tôi có thể tỉnh táo trong khoảng 8 giờ nữa.
[7 giờ 59 phút]
Một phút đã trôi qua.
Tâm trí tôi cảm thấy mù mịt.
Ai trên đời sống với một cái màn hình ngay trước mắt vậy chứ?
Không một ai sẽ sống như vậy trừ khi họ bị tâm thần.
Nhưng điều này thực sự khả thi bởi vì đây là thế giới bên trong cuốn tiểu thuyết.
Nó tương tự như nhân vật chính luôn có thể tự mở cửa sổ trạng thái.
“Được rồi.”
Tôi nghĩ thuốc giúp tôi cảm thấy khá hơn.
Tâm trí tôi dần bình tĩnh.
Chỉ cần không hết thuốc thì tôi vẫn ổn.
Thật tốt khi trở nên khoẻ mạnh.
Rõ ràng, khi nhớ lại cảm giác tồi tệ trước khi tiêm thuốc.
Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi hết thuốc?
Đến lúc đó rồi tính.
Nếu tâm trí tôi còn tỉnh táo cho đến lúc đó.
Một số loại thuốc không cần dùng đến kim tiêm.
Tôi có thể uống chúng như viên nang.
Trong trường hợp tôi không thể tiêm, tôi có thể “phê” thêm 15 phút với chúng.
Với đống thuốc trong tay, tôi có thể ra ngoài một lúc.
“Thật tốt.”
Tôi mỉm cười trước tấm gương.
Một cô gái tóc nâu trong tấm gương đang mỉm cười đáp lại.
Tóc cô ấy dài đến vai.
Tên của cô ấy là Yoo Seo-Ah.
Cô ấy trông giống học sinh trung học.
Ngoại hình cô ấy khá ổn.
Điểm trừ là cô ấy trông thật bẩn thỉu.
Chiếc gương có một vết nứt.
Điều này xảy ra từ lâu khi tôi không sử dụng đủ thuốc và đấm nó.
Hậu quả là mảnh kính cắt vào tay tôi và phải băng bó.
Thành thật mà nói, lúc đó tôi cảm thấy hơi tức giận.
Tôi được đưa vào một cuốn tiểu thuyết, nhưng thế đ*o nào, lại phải là cuốn này.
Và trên hết, tôi trở thành người bạn thuở nhỏ đang hấp hối của nhân vật chính.
Tại sao giới tính của tôi lại bị thay đổi?
Vì vậy tôi quyết định sẽ coi nó là một giấc mơ và kết thúc tất cả.
“Nhưng bây giờ, mình không còn muốn chết nữa. Mình cảm thấy hạnh phúc.”
Tôi mỉm cười trước gương.
Tôi vui đến nổi cảm thấy hưng phấn.
Trong cuốn tiểu thuyết, Yoo Seo-Ah đã chết vì chơi ma tuý quá liều.
Hoặc có thể cô ấy chết vì hết thuốc.
Nếu bạn sử dụng ma tuý vô tội vạ, điều này sẽ xảy ra.
Dù sao, điều quan trọng nhất là khác với trong tiểu thuyết, tôi vẫn còn sống.
Tôi nhìn vào bàn và thấy 10 viên nang.
Mỗi viên có thể giúp tôi “phê” trong 15 phút.
Thuốc dùng để tiêm được bảo quản trong những lọ thuỷ tinh nhỏ.
Sau khi tiêm, tôi có thể “phê” trong 8 giờ.
Ngoài ra còn có 5 vỉ thuốc giảm đau.
Những thứ này rất hữu ích khi cơ thể tôi đau nhức, chúng giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Tôi đã cố gắng tiết kiệm nhưng chỉ còn ngần này.
Về lâu dài, việc thiếu thuốc không phải là chuyện tốt….
Heh.
Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy vui và bắt đầu cười.
Cười giúp tôi cảm thấy tốt hơn.
Có phải do ma tuý không?
Không thể nào.