Ngày thứ tư.
Sau bữa tối, bác sĩ bước vào nhà.
“Tôi đã nghĩ không còn chút thuốc nào, khả năng kiềm chế của em thật ấn tượng.”
Bác sĩ nói với vẻ ngưỡng mộ.
Lọ thuốc màu xanh vẫn còn tận một nửa.
Do tôi cần phải sử dụng thuốc đúng giờ nên biết kiềm chế là chuyện hiển nhiên.
“Được rồi, chúng ta hãy đi chúc mừng Si-Hoo tại lễ tốt nghiệp thôi.”
“Chúc mừng?”
“Đây sẽ là khoảnh khắc quý giá khi cô Seo-Ah tiến một bước trở thành Người Thức Tỉnh.”
“Wow.”
[7 giờ 7 phút]
Có lẽ do vừa dùng thuốc nên tôi vẫn ổn.
Đã đến lúc gặp lại Si-Hoo.
Đã sau nhiều ngày, cơn giận hướng đến cậu ta vẫn không hề giảm.
Có thể là tại đồ ăn của bác sĩ để lại.
Bác sĩ cho tay vào chiếc túi đen và lấy ra một vật gì đó.
Mỗi lần nhìn vào ông ấy, tôi nghĩ ông ấy rất thích màu đen.
Quần áo đen, túi đen,…..
“Tại sao bác sĩ luôn mặc đồ đen vậy?”
“Để em không thể nhìn rõ tôi trong bóng tối.”
“Ông là kẻ xấu à?”
Bảo sao ông ta có thể tự do đi lại trong nhà tôi như vậy.
Hoá ra là một tên tội phạm chuyên nghiệp.
“Tôi là bác sĩ.”
Bác sĩ trả lời với giọng không mấy để tâm trong khi sắp xếp lại túi.
Một lọ thuốc màu đen được đặt lên bàn.
Hiển nhiên, nó cũng màu đen.
Tôi tự hỏi ông ấy thích màu đen đến mức nào.
“Đây là một loại thuốc được sản xuất bằng công nghệ mới được gọi là kỹ thuật ma pháp. Nó có thể đánh thức tiềm năng của Người Thức Tỉnh.”
Bác sĩ nói trong khi nhìn vào lọ thuỷ tinh trên tay.
Có vẻ ông ấy rất tự hào về nó.
“Nó có thể biến bất kỳ ai thành Người Thức Tỉnh sao?”
“Dựa vào những thí nghiệm của chúng tôi cho đến nay….thì không. Phải có một chút tiềm năng mới có thể trở thành Người Thức Tỉnh.”
“Ah.”
“Tôi có thể nói là cô Seo-Ah tồn tại một sức mạnh ẩn dấu.”
“Sao ông biết?”
“Vì tôi là bác sĩ.”
“Phải rồi.”
Sức mạnh? Loại sức mạnh như nào?
Có thể nhờ có nó tôi mới nhìn được cửa sổ thời gian?
[7 giờ 5 phút]
Đây rồi.
Liệu có người nào có thể thấy được thứ này như tôi không?
Nghĩ theo cách đó, có lẽ tôi có sức mạnh.
“Loại thuốc này đã được chuẩn bị cho cô Seo-Ah đầy tiềm năng. Đây chính là loại thuốc tốt nhất chúng tôi tạo ra.”
“Loại tốt nhất?”
“Đúng vậy, nếu em ở trong tình trạng tệ đến mức còn không thể vượt qua được cơn nghiện, tôi sẽ không bao giờ đưa loại tốt nhất cho em.”
Nếu có loại xịn thì sẽ có loại đểu nhỉ?
Họ xếp hạng các loại thuốc sao?
“Nhưng nếu ai đó bị bệnh sao không đưa cho họ thứ tốt nhất ngay từ đầu?”
“Với một người không thể vượt qua cơn nghiện, dù thuốc có tốt đến đâu thì cũng chỉ là độc dược. Thứ này chỉ phù hợp với những người như cô Seo-Ah.”
“Tôi hiểu rồi.”
Vậy những người như tôi mới có được thứ tốt nhất.
Tôi tự tin rằng mình sẽ không dính bất kỳ chất gây nghiện nào.
Nếu muốn phục hồi nhanh hơn, loại thuốc tốt là cần thiết.
Nghĩ kỹ lại thì, thứ thuốc này không phải để chữa bệnh.
Nó được tạo ra để biến tôi trở thành Người Thức Tỉnh, phải chứ?
Có điều gì đó đang rất sai, nhưng tôi không thể suy nghĩ một cách hợp lý.
Tôi không thể nhớ được nội dung cuốn tiểu thuyết dù đã cố thử nhiều lần.
Chuyện này diễn ra ngay sau khi sử dụng thứ thuốc màu xanh đó.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tôi tin tưởng bác sĩ.
Cho đến nay vẫn chưa có vấn đề gì.
“Để tôi nhắc lại cho em nhớ một điều quan trọng.”
“Vâng.”
“Loại thuốc này có có một chút gây nghiện. Nhưng sẽ không có vấn đề gì miễn là tôi vẫn cung cấp nó cho em.”
“Vâng.”
Không cần phải lo lắng.
Lo lắng cũng chẳng thể thay đổi được gì.
“Giờ tôi sẽ tiêm giúp em nhé? Còn gì thắc mắc không?”
Bác sĩ hỏi trong khi lấy một ống tiêm đựng trong túi.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu thuốc hết tác dụng.”
“Gì cơ?”
“Liệu tôi có thể quay lại cuộc sống bình thường sau khi dùng hết liều này chứ?”
“Rất tiếc. Đây là loại tốt nhất, em sẽ chỉ muốn thêm thôi.”
“Thực vậy.”
Tôi còn bình thường không sau khi trải qua tất cả những điều này?
Tôi cảm thấy hạnh phúc.
Tương lai tươi sáng đang ở phía trước.
Tôi cảm thấy như mình đã trở thành Người Thức Tỉnh, như những học viên khác.
“Tôi có thể được đi học như Si-Hoo chứ?”
“…. Tôi nghĩ em nên nói chuyện với Han Si-Hoo trước đã.”
“Nhưng tôi vẫn còn giận. Dù không hiểu tại sao….”
“Hiển nhiên là vậy.”
Bác sĩ trả lời trong khi bơm thuốc vào ống tiêm.
Chất lỏng bên trong có màu đen như mực.
Tại sao thứ có màu đen lại không chỉ mỗi lọ thuốc?
“Em thực sự là người tốt, Seo-Ah.”
“Tôi sao?”
“Nếu em không tốt bụng và ngây thơ đến vậy, mọi chuyện đã không suôn sẻ đến nhường này.”
“Huh.”
Lý do tôi bắt đầu bị bệnh là do tốt bụng và ngây thơ sao?
Thế nên tôi bắt đầu dùng thuốc?
Liệu đó có phải là sự thật?
[6 giờ 57 phút]
Nhìn vào thời gian còn lại.
Lần này thời gian của tôi sẽ tăng thêm bao nhiêu?
Hy vọng là sẽ nhiều.
Tôi không muốn bị tiêm thêm lần nữa.
“Xin hãy nhấc cổ lên một chút.”
Chọc.
Đầu mũi kim đâm vào cổ tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi tiêm ở đó.
Có thứ gì đó nóng hổi đang chảy vào trong huyết quản.
Tầm nhìn của tôi đột nhiên được mở rông.
Mọi giác quan trở nên nhạy bén hơn.
Bác sĩ rút kim ra.
[103 tiếng 2 phút]
Thời gian tăng lên khá đáng kể.
Tôi cảm thấy toàn năng.
Không có thứ gì có thể cản trở tôi được.
“Em ổn chứ?”
“Ah….?”
Tôi không thể nói một cách bình thường nữa.
“Em trông khoẻ mạnh đấy.”
“Hehehe…..”
Tôi rên rỉ.
Cảm giác như có ai đó khuấy động não tôi.
Đây thực sự là cảm giác hoàn toàn mới.
Mọi giác quan đều được cải thiện.
Nhìn, nghe, chạm – ngay cả việc thở và liếm đất– mọi thứ đều thật mới mẻ.
“Đi thôi nào. Chúng ta sẽ cho Han Si-Hoo thấy em mạnh mẽ đến thế nào.”
“Đi thôi!”
“Chúng ta sẽ sử dụng cổng dịch chuyển để đến học viện.”
“Hee….”
“Có lẽ trong trạng thái này em không hiểu được những gì tôi nói, nhưng tôi vẫn phải nói. Việc lẻn vào trong học viện không hề dễ dàng. Vì vậy ta sẽ sử dụng quái vật để tạo ra hỗn loạn trước.”
“Hihi.”
“Ta đã cài rất nhiều kẻ phản bội vào học viện. Nếu có thể loại bỏ được Han Si-Hoo, kẻ được coi là hy vọng của thế giới tại đây, THÌ THẬT LÀ TUYỆT VỜI.”
Tôi không quan tâm những gì bác sĩ đang nói.
Tôi đang đắm chìm trong cảm xúc hưng phấn tột độ.
Không gì quan trọng hơn thứ này.
“Em cảm thấy tận hưởng chứ?”
Tận hưởng ư?
KHÔNG MỘT TỪ NGỮ NÀO CÓ THỂ DIỄN TẢ HẾT.
Tôi gật đầu mạnh mẽ.
“Em sẽ còn hưng phấn hơn nếu chiến đấu.”
“………Tại sao?”
“Những người trước đây đều vậy. Nên em cũng sẽ thế, đặc biệt là khi sử dụng thuốc cấp độ quân sự.”
Cảm giác vốn đã rất tuyệt rồi, nhưng còn có thể tuyệt hơn sao?
Vậy thì phải chiến đấu thôi.
Nhưng với ai?
“Nhớ nhé, em cần giết Han Si-Hoo.”
“Vâng thưa ngài.”
“Ngoan. Tôi mở cổng dịch chuyển đây.”
Xoẹt.
Không gian trước mặt tôi như bị kéo dãn.
Cổng dịch chuyển.
Họ gọi nó như vậy.
“Thiết bị này sẽ giúp chúng ta tới học viện. Hãy đợi cho đến khi nó mở hoàn toàn.”
“Wow….”
Với giác quan được tăng cường, tôi có thể cảm nhận rõ sự biến dạng của không gian.
Đây là trải nghiệm mà chưa ai từng có.
Tôi ước cảm giác này sẽ kéo dài lâu hơn chút nữa.
[100 giờ]
May mắn thay, vẫn còn nhiều thời gian.
Chỉ cần vài phút cũng đủ khiến tôi hưng phấn tột độ rồi, nhưng đây tận 100 giờ.
“Bây giờ em có thể vào rồi.”
Cổng dịch chuyển đã được tạo ra.
Cứ như ở trong một trò chơi vậy.
Chỉ cần bước vào trong sẽ được đưa đến nơi khác ngay lập tức.
“Dịch chuyển là một kỹ năng cao cấp của quái vật dùng để đến thế giới của chúng ta. Chỉ có vài người có thể sao chép được nó.”
Bác sĩ đưa tay về phía này.
Liệu có nên nắm lấy không?
“Hehe.”
Nắm tay ông ấy như vậy làm tôi nhớ lại chuyến đi dã ngoại của trường khi còn bé.
Tôi đã hơi lưỡng lự về chuyện này trước khi tiêm, nhưng hiện tại tôi cảm thấy hạnh phúc.
Tôi đi theo bác sĩ vào cổng.
Mọi thứ nhuộm một màu đen kịt.
Một tia sáng yếu ớt loé lên.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
“Wow….”
Chúng tôi đã ngay tức khắc đến nơi khác.
Sau hàng cây, tôi có thể thấy học viện.
Quay đầu nhìn lại, cổng dịch chuyển đã biến mất.
“Mặc dù học viện được xây dựng ở trung tâm thành phố nhưng nó được bao quanh bởi một khu rừng và những ngọn núi nhỏ nhằm thuận tiện cho việc đào tạo học viên.”
Liếc mắt xung quanh, có vẻ đây là một khu rừng.
Không. Gọi nó là một khu đất được trồng nhiều cây thì đúng hơn.
Khu vực thực chiến, có lẽ vậy.
Thật thú vị.
Tôi hít thở không khí không khí trong lành mà thiên nhiên đem lại, nhưng nó…..?
Đợi đã, không khí trong lành của tôi đâu?
Sao lại có mùi khét?
Ngay cả vậy, mùi này cũng có sức hút riêng của nó.
“Mùi khét? Cháy sao?”
“Đúng rồi, cháy. Chúng tôi đã thả vài quái vật thuộc tính lửa vào học viện.”
“Oh…..”
Nhìn kỹ lại thì, khói đang bốc lên từ các toà nhà.
Có thứ gì đó cháy bên trong.
“Han Si-Hoo sẽ xuất hiện sớm thôi.”
“Huh?”
Tôi quay đầu theo hướng bác sĩ chỉ.
Han Si-Hoo trên tay là một thanh kiếm, đang hướng đến đây.
Tôi có thể nhìn rõ cậu ấy với giác quan được cường hoà của mình, dù cho xung quanh rất tối.
Tóc trắng.
Cậu ấy sẽ đổi màu tóc sau khi sử dụng năng lực của mình.
“Hắn nghĩ rằng nếu bắt được ta mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng hắn đâu có biết tất cả đều đã được sắp đặt.”
Bác sĩ lẩm bẩm một mình trong khi bước đi cùng tôi.
Tôi không hiểu lắm nhưng ông ấy có vẻ tự tin.
“Seo-Ah, đừng quên nhé? Em phải giết Han Si-Hoo.”
“Vâng.”
Han Si-Hoo đã nhận ra chúng tôi và bứt tốc chạy đến.
Tôi có thể thấy nhiều người khác đang theo sau cậu ta.
Ánh sáng từ đèn loé lên.
Nhân vật chính trở nên rõ ràng.
“Ông là kẻ đã gây ra chuyện này sao….?”
Han Si-Hoo đang nói với bác sĩ đột ngột dừng lại và quay về phía tôi.
Cậu ấy có vẻ bàng hoàng.
Cậu ấy có vẻ không ngờ chúng ta sẽ gặp lại nhau theo cách này.
“Chào đằng ấy.”
Bác sĩ nhân lúc cậu ấy đứng hình mà bắt chuyện.
Tuy nhiên, nhân vật chính không đáp lại.
“Ngươi bắt cậu ấy làm con tin.”
Giọng nói của Han Si-Hoo trầm xuống.
Cậu ấy có vẻ tức giận.
“Con tin ư? Sao có thể vậy được? Cô Seo-Ah đã tự nguyện đến đây.”
Bác sĩ nhẹ nhàng xoa đầu tôi khi tôi ở phía trước.
Vỗ,vỗ.
“Hehe.”
Cảm giác này thật dễ chịu.
Sau khi giác quan được cải thiện nó còn ấm áp hơn.
Hãy xoa đầu tôi nữa đi.
“……Ngươi đã làm gì với Seo-Ah?”
Han Si-Hoo hỏi với khuôn mặt vô hồn.
Chắc hẳn cậu ấy rất sốc.
Ai cũng sẽ sốc khi thấy một gã mặc toàn đồ đen ở cạnh crush và xoa đầu ẻm.