“Được rồi, anh đi đây!” Hiromichi nói.
“Vâng,” tôi đáp. “Chúc may mắn trên tình trường nhé anh trai.”
“Ừ...”
Hiromichi gật đầu, vẻ hơi xấu hổ và rời khỏi căn hộ. Tôi vẫy tay, nhìn anh ấy rời đi cho đến khi cánh cửa đóng lại phía sau. Ảnh có vẻ mệt mỏi, hẳn là do cuộc điện thoại ngày hôm qua của Haruka. Sự thực là gần như cả đêm qua tinh thần ảnh trằn trọc mãi. Ba giờ sáng tôi mới nghe thấy tiếng ngáy.
“Được rồi, làm gì đây ta?”
Tôi đi vào bếp. Tôi cần chuẩn bị đồ ăn cho Hiromichi. Kế hoạch của anh ấy là ăn trưa cùng Haruka, nên có khi bữa tối ảnh sẽ về. Tài chính của ảnh sẽ không chịu nổi việc ăn ngoài hai lần liên tục đâu. Tối tôi sẽ làm món rau xào, món đó không chứa thịt, nên tôi sử dụng bột gia vị Trung để tăng thêm độ béo.
“Oáp...”
Ôi thôi chết, đang nấu ăn thì đừng có ngáp ngắn ngáp dài chứ.
Thú thực, tôi cũng có chút mỏi mệt. Thì tôi biết Hiromichi đến sáng mới ngủ mà. Cuộc tranh cãi tối qua khiến cả hai chúng tôi đều mất ngủ. Tôi biết bản thân đã nói quá nhiều, nhưng có lý do cho những ngôn từ gay gắt đó. Biệt tài làm rối tung mọi thứ của Hiromichi đã đẩy Haruka vào góc tường. Tôi đã thêm dầu vào lửa thay vì rút lui như thường làm, và cuối cùng đã tổn thương lòng kiêu hãnh của ảnh. Ít nhất nó đã trở thành động lực cần thiết cho anh ấy.
Tối qua, tôi đã chuẩn bị mọi biện pháp đối phó lẫn đường đi nước bước khi ảnh tấn công tôi hay đè tôi xuống. Tuy ngoại hình nữ tính và mong manh, nhưng tôi đã học qua võ thuật hẳn hoi. Không cần phải nói, tôi hoàn toàn có thể tự mình chiến đấu.
Cơ mà...
Bất ngờ thay, tôi lại không cách nào chống trả khi Hiromichi đã ghìm tôi xuống. Tôi không hề bị cái kiểu tê liệt vì sợ hãi, mà chính cảm xúc của bản thân mới là thứ khiến tôi nằm im. Cảm giác như có gì đó đã tỉnh thức trong người vậy, và tôi không thể phớt lờ nó thêm được. Khi bản thân nằm nơi ấy, bất động, tôi đã mong đợi một cái gì đó. Tôi đã tự hỏi:
Nếu mình cứ nằm im như thế, anh ấy sẽ còn làm những gì nữa?
“Hmmm...”
Tôi nhận ra mình đã có chút tình cảm với ông anh trai kế này được một thời gian rồi. Cũng chẳng có nguyên do nào đặc biệt, và tôi còn nhớ thời điểm chuyện ấy bắt đầu. Khi lần đầu chúng tôi gặp nhau, tôi đã trách mắng ảnh khi ảnh cố né tránh sự việc. Nhờ đó mà anh ấy mới cố hết sức để đối xử với tôi như là em gái. Ảnh đã khó khăn gọi tên tôi với khuôn mặt cứng đờ như xác chết vậy. Cảm giác ấm áp dễ chịu khi ấy có lẽ chính là tia sáng tình cảm đầu tiên mà tôi dành cho anh.
Mỗi lần tôi trêu chọc, tuy còn ngần ngại nhưng anh ấy luôn cố gắng rộng lượng chấp nhận tôi như một người anh trai đối với em gái. Tôi thấy anh thật đáng yêu và đáng quý, điều đó khiến tôi hết sức vui mừng.
Mặc dù gọi đối phương là người thân đấy, nhưng chúng tôi mới chỉ gặp nhau từ tháng trước thôi. Lúc đó tất nhiên tôi không thể xem Hiromichi như một người anh thật sự, nó khác với những gì tôi cảm thấy về họ hàng ruột thịt.
Sinh đôi thật đáng sợ, nhỉ?
Rõ ràng là chúng tôi giống hệt nhau, giống đến từng chi tiết nhỏ, từ kiểu tóc, loại dầu gội đến gu đàn ông.
Nói thế, nhưng những xúc cảm này sẽ không bao giờ nảy nở thành tình yêu lãng mạn đâu; đó là đương nhiên. Hiromichi không chỉ là anh kế của tôi, mà anh ấy còn đang hẹn hò với người chị ruột của tôi nữa. Hôm qua hai đứa chỉ đơn giản là bị cuốn theo cảm xúc, chìm trong bầu không khí và nỗi tò mò của tuổi trẻ mà thôi. Phải, chính là như thế.
“Có khi nào mình đang cảm thấy... căng thẳng về mặt tình dục không?” Tôi lẩm bẩm với chính mình. Trong không gian sống chật chội thế này, có những việc mà... một người không thể thực hiện. Tôi phải cẩn trọng với cả điều đó nữa.
Có lẽ tôi chỉ đang lo lắng không đâu.
Hôm qua mà Hiromichi đi xa hơn nữa, tôi nhất định sẽ tỉnh táo lại và đẩy ảnh ra.
Ngoài ra tôi cũng căm ghét tình yêu, sự lãng mạn, hay bất kì danh từ nào người ta muốn gọi nó.
Phải. Tôi ghê tởm tất cả những gì tôi cho là ngu ngốc, và tình yêu là một trong số đó. Nó khiến người khác không còn là chính mình, chạy loạn một cách mù quáng như những chú gà mất đầu. Thậm chí tệ hơn nó còn gây phiền hà đến những người xung quanh. Phải, nó chẳng có gì tốt đẹp. Những kẻ khác cứ thoải mái hành xử như loài chó vô kì động dục đi, tôi không có ý định tham gia. Điều cuối cùng tôi muốn làm chính là trở thành vai chính trong cái bộ phim truyền hình dài tập ngớ ngẩn đó.
Mối quan hệ giữa tôi và Hiromichi hiện đang rất tốt, anh ấy đang là một người anh trai hoàn hảo khi ở nhà, lắng nghe và tham gia vào mọi yêu cầu ích kỉ của tôi. Mọi việc cứ như vậy là ổn rồi.
Nhưng...
“Đáng tiếc, dường như mình đã ở trong bộ phim ngớ ngẩn ấy mất rồi.” Tôi vừa lẩm bẩm vừa bày biện món xào.
Vấn đề lớn phải thừa nhận ở đây là chị gái của tôi. Do một sự trùng hợp đến không thể tin được mà tôi bắt đầu sống cùng bạn trai của Haruka. Dù trông thế nào thì đây cũng là một tình cảnh ngặt nghèo. Chúng tôi sẽ không để bí mật này bị lộ chừng nào nhà còn đúng hai đứa, nhưng nó sẽ như quả bom nổ một khi bố mẹ chúng tôi trở về sau một năm nữa. Tôi biết sẽ không có chuyện Haruka vẫn giữ nổi bình tĩnh sau khi biết người yêu mình đang sống chung cùng cô em gái song sinh giống mình y đúc.
Nếu coi đây là một bộ phim truyền hình, rõ ràng đây chính là tình huống gây ra xung đột chính trong bộ phim. Haruka là một ngôi sao, còn tôi chỉ là một người phụ trách kĩ thuật sân khấu - một kẻ ngoài cuộc bị cuốn vào cuộc vui tình ái này. Trách nhiệm của tôi, là dàn dựng sân khấu. Tôi sẽ chẳng thèm bận tâm nếu chuyện này xảy ra với một người lạ, nhưng đây là chị gái của tôi. Tôi sẽ giúp Haruka một tay trong tầm sức mình.
Tôi yêu người chị gái xa cách lâu ngày ấy từ khi còn nhỏ.
Từ tấm bé, mỗi lần mà tôi nhận được phần bánh lớn hơn, hay chiến thắng chị ấy trong một trò chơi là chị lại mếu máo, nước mắt chực trào. Đúng là đồ phiền phức. Nhưng khi tôi khéo léo chừa lại miếng bánh hoặc cố tình thua, chị ấy sẽ nở một nụ cười ngây thơ, chân thành nhất trần đời. Được trông thấy điều đó khiến tôi hạnh phúc hơn nhiều là một trận thắng hay bánh ngọt.
Đúng vậy, tôi thích nhìn Haruka được vui vẻ hơn bất cứ điều gì. Điều đó không hề thay đổi. Vậy với một người quan tâm sâu sắc đến chị gái mình, tôi có thể làm gì trong trường hợp này đây?
“Được rồi...”
Thực tế, có một giải pháp đơn giản cho mối quan hệ kì lạ này, bao gồm cả sự bất ổn mà nó đem lại. Hiromichi vẫn ngốc nghếch như mọi khi không nhận ra, nhưng vấn đề hoàn cảnh sống chung đó có thể giải quyết trong vòng một nốt nhạc. Và thậm chí nó còn có thể thực hiện ngay hôm sau chứ không cần đợi tới một năm.
Bằng cách nào ư? Đơn giản thôi.
Tôi bày cơm, món xào, món súp lên cái bàn trà và đạy lại, rồi để lại tờ giấy nhắn. Trên đó ghi, “Tối nay em sẽ về muộn. Anh cứ ăn trước đi.”
Đâu vào đấy, tôi lấy điện thoại và bấm số liên lạc.
“A lô, bạn Aizawa phải không?” Tôi lên tiếng.
XXX
Tôi đứng chờ trước đồng hồ ở nhà ga, đã là 2 giờ chiều. Aizawa đến vừa đúng giờ.
“Yo, Shigure!” Cậu ta gọi. “Thật mừng khi thấy bà.”
“Chào Aizawa. Xin lỗi vì đã đột ngột mời như vậy, ông không bận gì, đúng không?”
“Khum, rảnh lắm. Vốn tôi luôn là người muốn rủ bà đi chơi mà.”
Đúng là vậy, từ ngày tôi chuyển đến, gần như ngày nào cậu ta cũng rủ tôi đi chơi. Akira Aizawa - fuckboi nổi tiếng của lớp chọn trường Seiun cười toe, phô ra hàm răng trắng bóc. Dáng hình mảnh khảnh, cùng với màu trang phục khỏe khoắn rất riêng khiến cậu ta trông khá ngầu. Cậu ta diện ngoài bộ trang phục chất hơn áo blazer thường ngày, với áo thun in hình và quần bò bó sát. Và để bộ đồ thêm phần tổng hòa, trên cổ và cổ tay của cậu ta đeo một số phụ kiện được lựa chọn kĩ lưỡng sao cho không quá lòe loẹt.
Trông thế nào thì cậu ta cũng rất khác biệt so với Hiromichi, cái người tưởng rằng áo có cổ với họa tiết ca-rô đã là thời trang đỉnh cao. Tôi còn ngờ rằng ông anh kế cổ lỗ sĩ của tôi thậm chí vẫn đeo vòng tay.
Nói đến thì tôi cũng chú ý đến trang phục của mình hơn ngày thường. Tôi mang một bộ đồ nữ tính và truyền thống phù hợp với lứa tuổi học sinh. Tuy thế, quan trọng hơn là tôi tự tin nó vẫn đủ khiến các chàng trai ấn tượng. Tôi thường chẳng mấy khi mặc chiếc váy dài màu hồng này đâu, bởi vì rất khó giặt. Nó được phối cùng áo jacket cơ bản mặc trong hè và đôi xăng-đan cao gót lộ chân. Tôi cũng sơn móng và trang điểm chút chút.
Cơ mà, mọi người đều biết Aizawa là gã tay chơi thích tăng tốc độ hòng đưa các cô lên giường. Miễn bạn có hai nhiễm sắc thể XX thì bạn đã thành công. Quần áo như nào chẳng quan trọng với hắn. Có điều tôi cũng không thể cứ mặc đồ thể thao là xong. Hẹn hò mà.
“Thật sự thì tôi đang hạnh phúc lắm,” Aizawa chêm. “Tôi chưa bao giờ nghĩ bà sẽ gọi cho tôi.”
“Thì, ông đã rất nhiệt tình và kiên trì với điều đó mà. Kì thi giữa kì đã kết thúc nên tôi nghĩ chắc cũng được. Thật mừng là ông rảnh.”
“Bà có muốn đi đâu không? Nếu không thì tôi làm người hướng dẫn cho. Khu phố này tôi thuộc trong lòng bàn tay.”
“Vậy nhờ ông đó. Nơi này khá mới với tôi.”
“Tuyệt! Thế mình đi uống trà sữa chân trâu nha! Tôi biết quán này ngon lắm!”
Aizawa nắm lấy tay tôi và bước đi, bình thường như một lẽ đương nhiên vậy. Rõ ràng cậu ta rất có kinh nghiệm với chuyện này, sau nhiều lần luyện tập. Hai chúng tôi không khác gì cặp đôi, giống Hiromichi và Haruka, cặp mà mất cả tháng chỉ để nắm tay nhau.
Thế là tôi hẹn hò cùng với Aizawa. Không phải vì tôi có hứng thú gì, không, cậu ta chỉ là giải pháp tức thời cho một vấn đề to bự giữa tôi, Hiromichi và chị gái mà thôi. Nói một cách ngắn gọn và nhẹ nhàng thi tôi đang bắt đầu một mối quan hệ.
Có bạn trai sẽ giúp hoàn cảnh sống chung của bọn tôi tác động nhẹ hẳn. Cho dù ngày mai Haruka có phát hiện tôi và Hiromichi chung một mái nhà đi nữa thì “mối quan hệ” này cũng khiến tình cảnh dịu đi nhiều. Không tình cảm anh chị em nào phải rạn nứt vì một thứ ngu ngốc như tình yêu.
Tôi chọn Aizawa, vì tôi chẳng thấy tội lỗi nào khi lợi dụng hắn. Tất nhiên ngay cả tôi cũng có xíu lương tâm và những giới hạn không được vượt qua chứ. Giả dụ nếu tôi hẹn hò với anh chàng cơ bắp kia - một người khác tôi không mảy may có hứng thú lãng mạn - thì lồng ngực tôi sẽ đau lắm.
Thêm nữa, mối quan hệ xây dựng trên những cảm xúc sai trái có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào, mặc dù tôi cần cái này kéo dài ít nhất một năm. Tôi khá chắc nếu mình nói với Aizawa, cậu ta sẽ hợp tác với lời dối trá này. Tôi không định chỉ trích lối sống ăn chơi của hắn, nên bọn tôi có thể duy trì mối quan hệ như một kiểu thói quen. Không còn ai khác thuận tiện hơn cho tình huống hiện giờ.
Đó là lý do tôi tự tin rằng đây là giải pháp thân thiện nhất cho tất cả, kể cả với một người đang bị kẹt ở giữa là tôi.
“Chủ quán ở đây là số một đó.” Aizawa nói. “Chú ấy sẽ cho cậu trân châu miễn phí.”
“Tôi không biết con trai cũng thích uống trà sữa đấy.”
“Phải, tôi mê món này lắm. Mỗi ngày phải uống ít nhất một lần.”
Chúng tôi đùa giỡn thân thiện mấy câu chẳng cần suy nghĩ và gọi đồ. Tôi chọn matcha latte, còn Aizawa gọi trà sữa. Chúng tôi cầm đồ uống rồi đi ra ngoài chỗ mấy cô nàng thường ngồi. Lựa chọn không tồi.
Tồi cái ở đây là tôi ghét trà sữa.
À, cũng không hẳn thế. Không hẳn là tôi ghét trà sữa, tôi chỉ ghét cái mô hình kinh doanh đó mà thôi. Tôi xuất thân nhà nghèo nên ăn bất cứ thứ gì có tỷ lệ lợi ích chi phí cực thấp khiến tôi khó chịu.
“Mà, thật vui khi trông thấy bà trong trang phục thường ngày.” Aizawa nhận xét. “Một cô gái truyền thống như bà phù hợp với phong cách tiểu thư này lắm.”
“Aha, ông đánh giá tôi quá cao rồi. Tôi trông thiếu nữ chân yếu tay mềm thế thôi nhưng thực chất là một kẻ bắt nạt đấy.”
“Ôi chết thật, bà thích bắt nạt tôi lúc nào cũng được! Cái vòng tay cũng đáng yêu lắm. Chắc bà mua nó mất nhiều tiền lắm?”
“Thứ đồ cổ này hả? Tôi mua nó ở sạp hàng đường phố nào đó thôi.”
“Thật hả? Thế bà ắt hẳn là một thợ săn báu vật rồi. Lần tới tôi đi mua đồ, bà phải giúp tôi chọn phụ kiện đấy nhé.”
“Nói đến thì vòng cổ của ông nhìn hay thật. Một con ốc vít hả?”
“Ừa, ốc vít trong đầu tôi đấy. Mấy hôm trước nó rơi ra ngoài nên tôi đeo vào cổ cho an toàn. Tôi mà không mất thứ này thì thi giữa kì tôi đã đạt điểm cao hơn rồi.”
“Trời đất!” Tôi bật cười. “Ông thật vui tính.”
Aizawa và tôi chuyện trò linh tinh về áo quần. Một nước đi thông minh từ hắn ta. Xét từ việc học chung trường, chúng tôi đã có thể nói về lớp học, nhưng ấy là lựa chọn tồi tệ cho một cuộc hẹn. Dù gì, than phiền về trường lớp cũng ok đấy, nhưng chẳng thể khiến người ta vui vẻ. Trong khi tán dương vẻ ngoài của đối phương thì có.
Tuy hai cảm xúc - thích thú và vui sướng - tương đối giống nhau, nhưng thực tế chúng hoàn toàn khác biệt. Cái trước thường dẫn đến tình bạn, trong khi cái sau có tiềm năng dẫn đến tình yêu hơn. Nếu một anh chàng không hiểu nổi sự khác biệt cơ bản đấy mà theo đuổi không gì hơn sự thích thú, hắn có thể mắc kẹt trong “friendzone” vĩnh viễn. Đúng là hắn và đối tượng yêu đương có thể cởi mở với nhau, thế nhưng khoảng cách giữa họ sẽ không bao giờ được thu hẹp.
Và rõ ràng tay nghệ sĩ dân chơi này hiểu rất rõ bản chất của những xúc cảm đó. Chúng tôi nói chuyện đâu đó 20 phút, tán gẫu chuyện này chuyện kia. Hắn chưa lần nào khiến tôi thấy mệt mỏi hết, nhờ mấy miếng hài thỉnh thoảng được chêm vào trong lúc đối thoại.
“Hử? Là ông sao, Ai? Uống trà sữa với một cô gái khác?” Một giọng nữ vang lên.
“Ông sẽ bị béo đó,” một cô gái khác xen vào. “Thứ đó được tính là đồ ăn nhanh dạng lỏng đó.”
Một nhóm người, hai nam hai nữ, tiến đến bàn chúng tôi. Thoạt nhìn, họ trông cứ như fan bự của nhạc điện tử EDM - à, ít nhất thì đó là ấn tượng ban đầu của tôi. Họ nói chuyện với Aizawa, rồi trộm liếc sang tôi.
“Có vẻ bé Ai của chúng ta lại tán một cô khác ở đây rồi?” Một trong hai cô gái nói.
“Thật luôn? Thay người yêu như thay áo ấy nhờ?” Một tên con trai nhận xét.
“Tao không biết đám con gái thích hay ghét nó nữa.” Một tên khác bật cười.
“Lũ khốn chúng mày làm gì ở đây vậy? Còn Mio, đừng gọi người ta là một cô khác.” Aizawa đáp trả.
“Họ là bạn của ông à, Aizawa?” Tôi hỏi.
“Xin lỗi nhé, Shigure.” Hắn đáp. “Có vẻ chúng ta vừa gặp trúng một lũ đần. Bạn cấp hai của tôi. Chúng nó quá kém để vào Seiun nên bà cứ thoải mái cười nhạo đi.”
“Ôi chao, thô lỗ thế!” Một cô gái cảm thán.
“Tên cậu là Shigure, nhỉ?” Cô gái còn lại nói. “Cậu vừa nghe thằng cha nói gì chứ? Tôi mà là cậu thì sẽ tránh xa hắn mười mét.”
“Ôi thôi nào, bọn mày có câm đi không?” Aizawa gầm gừ.
Aizawa cố gắng đuổi họ đi với vẻ bất mãn nhưng chẳng ma nào nhúc nhích. Họ cư xử như thể đã gặp chuyện gì vui lắm vậy.
Sau cùng, Aizawa đành chịu thua. “Thôi, đã vậy thì, sao sáu đứa mình không cùng đi chơi nhỉ?” Hắn gợi ý.
Tự thấy mình không tự tin lắm trong việc dành thời gian một mình với Aizawa, tôi đồng ý. Nhóm người quyết định trong nháy mắt, và tôi nhanh chóng được đưa tới một sân bowling tại khu giải trí gần đó.
“Wao, lại strike nữa!” Một trong hai cô gái hét lên. “Bồ chơi tốt ghê ấy Shigure!”
“Đập tay cái nào bạn ui!” Cô còn lại cổ vũ.
“Tư thế của bà đẹp thật,” một trong hai anh chàng nhận xét. “Bà có chơi thể thao hay gì không? Bà không giống mấy cô gái bình thường khác?”
“Tôi có học Cực chân Không thủ đạo từ hồi lớp ba, cho đến khi chuyển đến đây.” Tôi trả lời.
“Võ thuật ấy hả? Vãi, không ngờ luôn! Trông bà cứ như tầng lớp thượng lưu vậy!”
“Cẩn thận cổ đá đít mày đấy Ai!” Người còn lại vừa nói vừa cười.
“Chưa chắc đâu!” Aizawa chế giễu. “Mày đã nhìn thấy mớ cơ bụng của tao chưa?"
“Cái thằng, chúng chỉ để khoe mẽ thôi. Đúng là mày có tập, nhưng mày có chơi thể thao bao giờ đâu. Đời nào mày chống lại được người có kinh nghiệm thực chiến.”
Với cả nhóm như thế này, mức độ sôi nổi trở nên tăng vọt. Bọn họ ăn mừng ngay cả những điều nhỏ nhất. Mỗi khi có ai đó ăn một cú strike là cả đám như trong lễ hội vậy. Thật mệt mỏi. Tôi chẳng hiểu vì sao họ phấn khích đến thế. Ý tôi là, trong đời thì chỉ có vài sự kiện đáng để nhảy cẫng lên như vậy thôi chứ, phải không? Càng tệ hơn khi nhóm người bọn họ chẳng thèm để ý đến sự lúng túng của tôi mà cứ ép tôi thành trung tâm của đống náo nhiệt.
Hai cô gái cứ quấn lấy tôi, lôi tôi vào đủ loại chủ đề khác nhau. Trong khi hai tên kia thì đứng cách đó không xa, hành động như đám khỉ dở hơi qua những phản ứng thái quá thừa thãi của mình. Aizawa - rõ ràng cho rằng tôi cảm thấy không thoải mái giữa bầy người xa lạ - rón rén lại gần và hào hiệp bảo vệ tôi khỏi đám người phách lối.
Đội hình hoàn hảo này hẳn đã được lên kế hoạch từ trước.
Đụng bạn bè của Aizawa ở quán cà phê đời nào là tình cờ - không, hắn ta rõ ràng đã mời họ ngay từ đầu. Hoặc có lẽ năm người họ tính đi chơi hôm nay, và sự xuất hiện của tôi đã làm thay đổi kế hoạch. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn: nếu Aizawa đã ủ mưu chuyện này từ đầu, thì hắn có thể trở thành chủ sòng bất cứ câu lạc bộ nào ở Nhật Bản.
Hẹn hò về cơ bản là chuyện riêng tư. Đa số con trai không thoát ly được tư tưởng cố hữu này, nhưng với con gái thì khác, phạm vi quan hệ xã hội của đối phương quan trọng hơn cả ngoại hình của anh ta. Aizawa biết điều này, nên đã thể hiện cho tôi thấy thế giới đang xoay vòng quanh hắn ta.
“Nhìn mọi thứ vui vẻ khi có tôi chưa kìa,” hắn ta dường như muốn nói như vậy, như thể đang chỉ ra một điều gì đó hết sức khác thường.
Vì tôi còn chẳng nghĩ về hắn cho nên sự vĩ đại kia không có tác dụng với tôi. Tuy nhiên, đối với những cô nàng thích hắn - hay nói cách khác là những ai sẵn lòng tiếp cận tay chơi khét tiếng nhất trường, khao khát một cuộc phiêu lưu - Aizawa hẳn sẽ như vị hiệp sĩ giáp trụ sáng loáng, kéo họ khỏi cuộc sống thường nhật nhàm chán, tẻ nhạt.
Tôi không nhớ thứ hạng của hắn trong kì thi giữa kì là nhiêu, nhưng hắn thuộc lớp chuyên trường Seiun. Hắn có thể vào một trường đại học tử tế. Nếu hắn làm việc cho một công ty thương mại, hắn có thể trở thành một doanh nhân thành đạt.
“Hmmm...”
Trong lúc ngẫm nghĩ về sự thông minh đến không ngờ của Aizawa, tôi chợt phát hiện hắn...
Kinh tởm cực kỳ.
Tất nhiên, đó chẳng phải lỗi ở hắn. Đúng như tôi mong đợi, hắn “tốt” với phụ nữ. Đối với mục đích của tôi thì không còn người nào khác phù hợp hơn. Tôi không hề phàn nàn chuyện đó.
Mà là, tôi từng thấy phương pháp này trước đó rồi, chính xác hơn là mười năm trước. Tôi không thể ngưng nhớ tới gã tình nhân của mẹ, kẻ đã khiến gia đình tôi tan nát.
XXX
Người cha sinh học của tôi hơn mẹ tôi mười tuổi. Mẹ tôi là người mẫu áo tắm rẽ hướng sang làm diễn viên, còn cha tôi là biên tập viên của một nhà xuất bản tầm trung. Tôi không rõ cha và mẹ gặp nhau như thế nào, nhưng tôi biết họ đã đính hôn khi mẹ tôi 22, còn bố tôi 32 tuổi. Và sau khi kết hôn, mẹ tôi đã nghỉ việc để hạ sinh tôi cùng chị gái.
Bức chân dung gia đình trong kí ức của tôi là một gia đình hòa hợp, đầy niềm vui. Khi đó, tôi chẳng mảy may nghi ngờ vào tính vĩnh cửu của hình ảnh ấy. Tuy nhiên, giờ nhớ lại, tôi nhận ra cuộc hôn nhân của bố mẹ đã luôn luôn bất ổn.
Khi tôi và Haruka đã nhận thức được thế giới xung quanh, mẹ tôi vẫn giữ được vẻ đẹp trẻ trung, rạng rỡ của mình. Là những đứa trẻ, bà chính là niềm hạnh phúc và niềm tự hào của chúng tôi. Được nghe người khác bảo mình giống mẹ luôn khiến chúng tôi vui lắm. Ngược lại thì bố tôi không phải một người đẹp trai. Là nhân viên bàn giấy nên bố tôi nhanh chóng buông lỏng bản thân, chân tóc ngày một thưa dần. Tôi nghĩ việc rụng tóc chính là giọt nước làm tràn ly, có vẻ khiến ông phiền lòng rất nhiều. So với người mẹ sở hữu vẻ đẹp không tuổi kia, hẳn ông cảm thấy mặc cảm, tự ti.
Dường như cố gắng bù đắp thông qua tiền bạc, ông trở nên điên cuồng làm việc. Ông không chỉ về nhà muộn, mà còn ngày càng thường xuyên tăng ca thâu đêm.
Tôi và Haruka liên tục hỏi mẹ rằng bao giờ bố về, chỉ để nhận được câu trả lời mỗi lần đều giống nhau.
“Bố mình có rất nhiều việc phải làm,” mẹ tôi lúc nào cũng đáp như vậy. “Bố đang rất vất vả vì chúng ta.”
Tôi vẫn còn nhớ như in những cuộc trao đổi bên bàn ăn tối như thế này, với sự vắng mặt thường xuyên của bố tôi. Chúng tôi ít gặp ông hơn, và người đàn ông tên Takashi Takao bắt đầu ghé thăm nhiều hơn.
“Ồ, ra tên hai bé là Haruka và Shigure.” Hắn ta nói vào lần đầu bọn tôi gặp nhau. “Hai đứa xinh đẹp y như mẹ vậy.”
Takashi Takao vẫn thường xuất hiện trong các bộ phim truyền hình, nhưng chúng tôi gặp hắn khi hắn mới chỉ 19, 20. Chúng tôi biết nhau qua một buổi tiệc nướng của người bạn diễn viên của mẹ. Lại một ngày cuối tuần vắng bóng sự có mặt của bố, nên mẹ quyết định đưa chúng tôi tới bữa tiệc.
Người đàn ông mang những đặc điểm phi giới tính, làn da được chăm sóc kĩ lưỡng, mái tóc kiểu đầu xù với những sọc đỏ nổi bật. Mọi thứ về hắn, từ làn da, bộ móng không tì vết cho đến những chiếc khuyên thời thượng, đem đến một ấn tượng dịu dàng, nhã nhặn. Tôi còn nhớ rõ ấn tượng đầu tiên của mình là “Sao một người đàn ông lại có thể xinh đẹp đến vậy?”
Haruka lập tức có cảm tình với Takao, nhưng tôi thì không, ngay từ đầu. Quan điểm của tôi về hắn ta sẽ không bao giờ thay đổi. Từ khi là một đứa trẻ, tôi đã cảm thấy bất an về mối quan hệ của mẹ với hắn ta.
Khi Takao ở lại nhà chúng tôi trong một thời gian dài, nỗi bất an đó ngày càng lớn. Mẹ, người từng rất yêu thương và cưng chiều chúng tôi, lại bỏ mặc chúng tôi mỗi khi dành thời gian cùng hắn.
Tất nhiên, những cuộc gặp gỡ bí mật, trơ tráo ấy không kéo dài được lâu. Bố chúng tôi nhanh chóng phát hiện ra sự không chung thủy của mẹ. Tuy thực tế, tôi không nhớ mấy về cuộc tranh cãi giữa họ. Có lẽ bố đã cảm thấy tội lỗi đến mức chẳng buồn trút giận lên mẹ nữa. Khi ấy, nếu bố tôi thể hiện cảm xúc của mình, thậm chí trừng phạt mẹ bằng vũ lực, có khi mọi chuyện đã khác. Chẳng phải mẹ tôi vẫn tiếp tục bí mật hẹn hò, và bà còn chẳng thèm giấu chuyện đó, là vì bà đã mong đợi những phản ứng tiêu cực như thế sao?
Giờ khi tôi đã trưởng thành hơn, tôi từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó. Nhưng chẳng có cách nào xác nhận bất cứ điều gì, vì mọi thứ đã là quá khứ.
Và như thế, bố mẹ tôi ly dị. Một gia đình tôi từng thơ ngây tin vào sự mãi mãi đã đổ vỡ. Haruka và tôi bắt đầu sống ở những ngôi nhà khác nhau. Tôi sống cùng mẹ, còn chị sống cùng bố.
Lẽ đương nhiên, mẹ tôi cầu Takao giúp đỡ, nhưng đúng như những gì mong đợi từ một gã lừa tình một người vợ có hai đứa con, hắn chẳng phải loại người tốt lành. “Chuyện này còn mới mẻ và thú vị khi bà còn có chồng. Giờ bà đã ly hôn thì bà chỉ là một mụ già trung niên có hai đứa nhỏ thôi. Bà thật sự nghĩ tôi sẽ ở với bà sao?” Hắn xổ vào mặt mẹ tôi như thế đấy.
Mẹ tôi đắm chìm trong nước mắt hối hận nhiều ngày, nhưng tôi chẳng hề thấy thương hại. Sau khi phá hoại gia đình chúng tôi, chia cắt tôi với chị gái, thao túng triệt để những người xung quanh, đây là những gì bà phải trải qua ư? Tôi lạnh lùng nghĩ. Một người phụ nữ ngu ngốc.
Kể từ đó, tôi không mơ mộng về tình yêu, lãng mạn như thường thấy ở các bạn gái cùng tuổi. Điều đó vẫn không hề thay đổi, và tôi cũng không có ý định đó trong tương lai. Suy cho cùng, tôi ghét việc trở thành ngôi sao trong cái phim truyền hình ba xu ngớ ngẩn ấy lắm, nhớ chứ?
XXX
“Vui thật đấy!” Một trong những người bạn của Aizawa cảm nhận.
“Nhưng này, Shigure chiến thắng với tỉ số cách biệt kinh thật.” Người khác nhận xét.
“Tôi chết đây. Chưa bao giờ nghĩ mình lại thua trong một trận đấu bowling.” Aizawa thở dài than thở.
“Aha. Mày thường giỏi mấy môn thể thao nam nữ phối hợp lắm mà. Nhưng chỉ mấy môn đó thôi.”
Chúng tôi đi trên cầu bộ hành dẫn đến ga, và nhớ lại trải nghiệm bowling mới đây. Đã là 7 giờ tối. Sắp đến hạ chí nên cuối ngày dài vẫn đỏ rực trong bóng tối. Chẳng bao lâu nữa đêm sẽ phủ xuống hoàn toàn.
Tất nhiên đám này không phải kiểu sẽ giải tán chỉ vì trời tối, cuộc nói chuyện chuyển thành kế hoạch đi chơi đêm.
“Này, giờ mình làm gì đây?” Một cô gái hỏi.
Một gã đi sau tôi phối hợp tung hứng lại. “Bà còn phải hỏi nữa sao? Tối thứ Bảy thì còn làm gì nữa nhỉ?”
“Quẩy thôi!” Cả đám đồng thanh hét.
Rõ ràng họ không nói về trà sữa, và tôi thực sự không muốn đi cùng. Chắc không ngạc nhiên lắm, tôi chưa từng uống một ngụm rượu nào trong đời. Tôi không rõ nó sẽ ảnh hưởng mình ra sao, nhưng tôi không định khám phá nó trước mặt đám người lạ.
“Vậy tạt qua cửa hàng tiện lợi rồi ghé chỗ Masa nhé?” Aizawa gợi ý. “Bà đi cùng chứ Shigure?”
Khỏi cần nói đám này cũng từng săn những con mồi nhỏ yếu như tôi thế này, nên tôi không muốn mất cảnh giác. Không cần nghi ngờ về việc họ đang có ý định kéo tôi vào vòng tròn nhỏ bé của họ, chuốc say tôi và giở trò đồi bại tùy thích. Đó có lẽ là cách nhanh nhất để “chinh phục” một cô gái có tính cách nhút nhát phù hợp với độ tuổi.
Nhưng trong tình huống này, tôi đến đây với một kế hoạch trong đầu, và giờ là lúc thực hiện nó. Tôi sẽ “tương tác” đủ với Aizawa để thể hiện mình thích hắn, nên chẳng có lý do gì để giết chết những tế bào não một cách không cần thiết. Tôi sẽ kéo hắn khỏi nhóm và dụ dỗ hắn. Đôi bên cùng có lợi, vì nó sẽ rút ngắn mấy quá trình vô nghĩa đến mục đích cuối cùng của hắn. Không lý nào hắn sẽ từ chối.
“Nghe này,” tôi nói, quay mặt về phía Aizawa. Đang định nói tiếp thì tôi chợt nhận thấy gì đó ở công viên bên dưới. Tôi sững người. “Hử...?”
Tầm nhìn tôi chao đảo như thể bị sét đánh, trái tim thì đập mạnh như sắp sửa nhảy khỏi lồng ngực. Mồ hôi túa ra như vừa tắm xông hơi. Tuy nhiên, cùng lúc đó cõi lòng tôi đông cứng, tôi rùng mình lạnh toát.
Tôi... cảm thấy... mệt.
Tôi vô thức đưa tay lên che miệng, trong khi các cơ quan khởi nghĩa trong người. Thứ gì đó đặc, đặc hơn dịch dạ dày rất nhiều sôi sục dưới đáy bụng. Dù đó là gì thì nó cũng chực trào khỏi miệng tôi bất cứ lúc nào.
Tại sao... huh? Tại sao mình... trải qua chuyện... này...
“Hử? Chuyện gì thế, Shigure? Bà sẽ đi cùng bọn mình phải không? Giờ chúng ta là bạn bè mà?” Aizawa hỏi.
“Ư...” Tôi rên rỉ.
“Shigure, bà đang nhìn gì thế...?”
“Xin lỗi, dường như tôi thấy không khỏe lắm. Tôi về nhà đây.” Tôi xin lỗi.
“Không thể nào!” Một cô gái phản đối. “Một phút trước bồ vẫn xung lắm mà.”
“Phải đó!” Một gã lên tiếng. “Bà là MVP của bọn tôi đấy! Bà không thể bỏ đi như thế được.”
“Đừng lo, bọn tôi không làm gì quá đáng đâu.”
“Đúng vậy, đêm mới bắt đầu thôi mà.”
“Này, thôi đi.” Aizawa quở trách đám bạn. “Bà trông xanh xao lắm nên tôi không ép bà đi cùng đâu. Tuy nhiên cũng khó mà ngồi tàu được với tình trạng tệ như này. Tôi biết một chỗ nghỉ ngơi gần đây, nào, đến đó nhé.”
Aizawa vòng tay qua vai tôi. Một cách nói khác của việc nếu mọi chuyện không được như ý, hắn sẽ dùng vũ lực.
Tôi không hứng thú với tình yêu hay sự lãng mạn. Tôi thấy chúng là thứ kinh khủng và vô lý nhất thế giới này. Nên đương nhiên tôi cũng không quá chú trọng đến vấn đề trinh tiết. Một ngày nào đó, tôi sẽ mất nó vào tay ai đó. Là ai cũng chẳng phải vấn đề to tát. Dù đó là một tay chơi danh tiếng tệ hại đi chẳng nữa... Ít nhất, đó là những gì tôi luôn suy nghĩ.
Tuy nhiên, vì nguyên nhân nào đó, bây giờ...
Tôi ghê tởm mọi thứ của hắn ta, từ hơi thở phả lên mái tóc đến bàn tay đặt trên vai, cùng thứ dục vọng của hắn đối với cơ thể tôi. Mọi thứ.
“Được rồi, đi nhé.” Aizawa lặp lại lời nói. “Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bà mà.”
“Tôi bảo... tôi sẽ về nhà...” Tôi lẩm bẩm.
“Gì thế? Tôi không nghe rõ?” Hắn hỏi, siết vai tôi thêm chặt. Tôi cảm nhận được móng tay của hắn đâm vào da mình. “Bé không thoát được đâu,” cử chỉ đó như khẳng định.
Ngay lúc đó, cơ thể tôi tự chuyển động. Tôi cúi xuống thoát khỏi sự kìm kẹp của Aizawa, xoay người sang một bên. Một cú quét ngang sượt mặt đất đẩy hắn ngã nhào. Trong lúc hắn ngã, tôi đồng thời nhấc đầu gối, vung chân lên không trung. Hắn nằm trên mặt đất, ngơ ngác nhìn bầu trời, tôi hạ chân xuống, cách khuôn mặt hắn ta đúng một sợi tóc. Gót chiếc xăng đan của tôi gãy vì chịu lực đột ngột.
“Tôi bảo tôi đi về nhà!” Tôi hét vào mặt gã.
Không ai trong đám người theo sau tôi nữa.
XXX
Không khí xung quanh cả nhóm tê liệt vì tiếng hét của Shigure. Khi cô ấy đã cách xa, chỉ còn lại một chấm nhỏ thì băng mới bắt đầu tan ra. Các nhân viên công sở và học sinh luyện thi ở trung tâm trước ga bắt đầu đổ xô về nhà. Giữa đống huyên náo ấy, bạn bè của Aizawa tụ tập xung quanh thân hình đang nằm của hắn.
“N-Này, mày còn đó không Ai?” Một người hỏi.
“Thật đáng sợ, cô ta bị sao vậy, đột nhiên nổi khùng? Chẳng giống một quý cô chút nào!”
“Chúng ta làm gì đây? Đuổi theo nó không?”
“Hả? Mày muốn bắt cóc nó hay gì?”
Đáp lại những lời bình luận đó, Aizawa lắc đầu. “Không, bỏ đi. Ngay từ đầu chúng ta đã không thật sự thành công rồi. Hơn nữa...”
“Hơn nữa gì?”
“Tao nghĩ... tao vừa mới són một chút.”
“Cái lol gì thế bro?!” Cả đám đồng thanh kêu.
Mọi người tra Sexual frustration để biết thêm nhé, chắc ý của Shigure là có người sống cùng nên không "thử đầm" được =)) Đại khái là giá cao nhưng dinh dưỡng thấp. Full Contact Karate. Ý chỉ uống rượu. I just came a little - Mị cũng chẳng biết là thằng này "ra" theo kiểu kia hay tè dầm nữa =))