Trans : Khanhkhanhlmao
______________________________
"... Khụ."
Tôi không nghe lời Kiryu mà ngủ ở phòng khách, sáng hôm sau thức dậy thì đúng là bị cảm lạnh thật.
"... Nè, tại sao cô lại bị cảm vậy?"
... Mà người bị là Kiryu.
"... Khụ... Cậu ồn ào quá. Không hiểu sao tôi cảm thấy khó ngủ nên đã đọc sách một tí... Khụ... Chắc là lâu quá nên nước bị nguội... Khụ Khụ..."
Kiryu nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt đỏ bừng, tôi thì đang gặp khó khăn với việc đánh giá đó là do cô ấy xấu hổ hay vì bị cảm...
"...Vậy thì ngủ một giấc đi, nhưng mà nếu người liên lạc đến trường là tôi thì chắc không ổn đâu nhỉ?"
"Ừ… Khụ… Tôi sẽ gọi cho họ."
"Nổi không vậy?"
"Giọng của tôi vẫn hoạt động, đừng lo lắng nhiều quá… khụ."
"... Thật không đó?"
"Thật mà. Nhìn kìa, nhanh đi học đi không là muộn đó."
Kiryu vừa nói vừa kéo futon lên ngang tầm mắt. Không, giờ mà đi học...
"... Vậy thì trưa nay chúng ta ăn gì?"
"... T-Tôi sẽ đặt đồ ăn."
"... Đồ ngốc, cảm thì đừng có ăn mấy thứ không bổ dưỡng đó."
"Vậy thì tôi nấu cháo nhé?"
"... Đúng là cô nấu cơm cũng giỏi."
Tôi biết là cô ấy giỏi... nhưng đâu thể nào để một người bị cảm làm chuyện đó chứ?
"... Được rồi, thế tôi cũng sẽ nghỉ."
"Hả~!? Tại sao cậu- Khụ khụ!"
"Đừng có lớn giọng quá. Khỏi cần lo, tôi trông thế này chứ hạnh kiểm vẫn khá tốt đấy. Trốn có một ngày thì chả bị ai la đâu."
Tôi ưỡn ngực, Kiryu thì nhìn sang đầy nghi ngờ.
"... Cậu có hạnh kiểm tốt á?"
"... Tôi là dạng người kín đáo và không thích gây chuyện, không giống như ai đó luôn thu hút sự chú ý."
"... Phần lớn có phải là lỗi của tôi đâu? Không phải là đang cố tỏ ra nổi bật hay gì, tôi chỉ đơn giản là đè bẹp bất kì tên nào gây chuyện thôi."
"... Cái từ ‘Đè bẹp’ đó không nên được phát biểu bởi một nữ sinh cao trung đâu."
Quả là nữ phản diện.
"Tôi học cũng khá ổn nên nghỉ một hai ngày chẳng sao. Không giống như cô, tôi còn có bạn bè và ít nhất thì có thể mượn tập để chép lại bài."
"... Cậu có thể ngừng mỉa mai như vậy được không?"
Kiryu nhìn chằm chằm với đôi mắt mơ màng, lỗi tôi.
"Dù sao thì cô cũng nên nghỉ ngơi đi, tôi sẽ nấu cháo rồi mang lên cho."
"Chờ chút!"
"Có chuyện gì không? Tôi là loại người nói được làm được, một khi đã nói trốn học thì tôi chắc chắn sẽ trốn bằng mọi cách. Tôi sẽ trốn học bằng tất cả sức lực luôn!"
"Nói vớ vẩn gì vậy? Ý tôi không phải như thế..."
Với đôi má ửng hồng, cô ấy tiếp tục nhìn tôi.
"... Tôi xin lỗi... Ừm... C-Cảm ơn cậu..."
"... Ừ-Ừm... T-Tạm thời thì cứ ngủ đi."
Tôi vội vàng đóng cửa phòng lại, nếu mà nhìn cô ấy thêm một chút thì sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra mất.
◆◇◆
"... Umm... Trưa rồi ư?"
Sau khi nấu cháo buổi sáng, cho cô ấy uống thuốc cảm và đặt một miếng khăn lạnh lên trán, Kiryu nhanh chóng ngủ thiếp đi. Quan sát cô ấy một lúc thì tôi bắt tay vào dọn dẹp một cách nhẹ nhàng.
Giờ thằng này đang ở phòng khách đọc quyển sách từ hôm qua, bụng thì bắt đầu cồn cào.
"... Kiryu... Cô dậy rồi hả?"
Bước khỏi phòng khách và đi đến phòng Kiryu, khi gõ cửa phòng thì tôi nghe thấy một giọng nói "Mời vào".
"… Chào buổi sáng Toukujou-kun."
"Chào buổi sáng, cơn sốt của cô thế nào?"
"Ba mươi bảy độ hai, tôi cảm thấy ổn hơn rồi."
"Hiểu rồi, thế thì tốt."
Sáng nay nó lên tận ba mươi tám độ, chắc là ổn hơn rồi nhỉ?
"Ừm, tất cả là nhờ có cậu. Cảm ơn."
"Sáng giờ tôi chỉ có nấu cháo và cho cô ăn thôi."
"Thành thật mà nói, buổi sáng hôm nay thực sự rất khó khăn... Nếu chỉ có một mình thì tôi sẽ nhịn đói mà ngủ mất. Đầu óc choáng váng và mắt thì mờ căm."
"Tôi trông ra sao? Đẹp trai lắm phải không?"
"Tất cả những gì tôi thấy là ba cái ảo ảnh của cậu."
"Cái gì vậy?"
Một cậu học sinh cao trung nhàm chán nhân ba.
"Hả? Vậy ra cậu trông thế này... Dù sao thì tôi thật sự rất biết ơn. Cảm ơn cậu rất nhiều, Toukujou-kun. Nhờ có cậu mà tôi nghĩ bản thân có thể đi học vào ngày mai."
"Ừm, cô muốn ăn chưa?"
Không có phản hồi nào.
"--! Cái này! Đó là hiện tượng sinh lý! T-Tôi không thể ngăn nó được!"
Thay vì trả lời, một âm thanh dễ thương phát ra từ bụng Kiryu.
"P-Phư... thật tốt là khi cô vẫn còn cảm giác thèm ăn."
"Nè! Đừng có cười! Tôi đâu có điều khiển nó được chứ! Cái này... L-Là bất khả kháng!"
"Ahahaha! Xin lỗi, xin lỗi. Vậy cô muốn ăn gì? Tôi không muốn thứ gì quá nặng nề đâu."
Kiryu trừng mắt nhìn tôi với khuôn mặt đỏ bừng, sau một lúc thì cô ấy bỏ cuộc và thở dài.
"...Được thôi, tôi muốn ăn gì hả? Uhmm..."
Kiryu đặt ngón trỏ lên cằm và nhìn lên trần nhà suy nghĩ. Và như đã nghĩ ra điều gì đó, cô ấy nở một nụ cười rạng rơ.
"Đúng rồi! Tôi đã luôn muốn thử nó! Cậu biết không? Cái thứ xuất hiện trong câu chuyện về cô phù thủy làm nghề chuyển phát nhanh!"
"Hả?"
"Cháo sữa!"
"...À."
Cái đấy thì...
"Cô cũng xem mấy cái đó nữa hả?"
"Tôi rất thích tác phẩm đó, nó còn là mẫu được giới thiệu từ bản gốc nữa."
Cái đấy có cả bản gốc à? Tôi không biết đấy.
"Tôi luôn muốn thử nó một lần khi bị cảm! Nè, cậu có biết nấu không?"
"Tôi có thể nấu được món đó, nhưng…"
Nấu cháo sữa thì dễ thôi, nguyên liệu cũng có sẵn. Nhưng mà...
"Sữa không tốt cho bệnh cảm đâu."
"Vậy ư?"
"Nó có thể làm cho dạ dày yếu đi."
"Ừm… tôi không biết chuyện đó… nhưng mà tôi thực sự muốn thử…"
Kiryu nhìn xuống với vẻ buồn rầu, có vẻ như cảnh đó đang làm lòng tôi thắt lại.
"...Mà, trông cô có vẻ vẫn ổn."
"Hả?"
"Nếu cô cảm thấy tốt như vậy thì không sao cả. Tôi sẽ làm ít sữa lại, được chứ?"
"Thật sao!? Ừm! Không sao hết!"
Kiryu hoan hô một cách vui vẻ. Chỉ biết cười, tôi rời khỏi phòng Kiryu và đi ra bếp.
Lấy nguyên liệu ra khỏi tủ lạnh và bắt đầu nấu ăn nào!
"Xong rồi đây!"
"Wa! Nhìn ngon quá!"
Sau một lúc nấu nướng thì tôi mang tô cháo sữa đến phòng Kiryu. Tôi mỉm cười đưa tô cháo cho Kiryu, người đang có đôi mắt lấp lánh.
"Còn nóng nên hãy để nguội rồi hả ăn nhé?"
"Ừ!"
"Tôi có thể 'Ahhh' lần nữa nếu cô muốn."
"Nghe hấp dẫn quá nhỉ? Nhưng mà tôi từ chối. Sáng ra bị sốt nên không có tự ăn được chứ giờ tôi đỡ hơn nhiều rồi. Không có cần cậu nói 'Ahhh' hộ tôi nữa đâu."
"Đã hiểu."
Nếu cô ấy có thể đùa nói như này thì sẽ ổn thôi.
"Ừmm!! Nó ngon!"
"Vậy ư? Tốt quá."
"Ừ! Rất là ngon! Toukujou-kun thực sự là một đầu bếp tài năng nhỉ?"
"Không phải là đầu bếp tài năng gì lắm đâu, tôi chỉ làm được mấy món như thế này thôi."
"Thật sao? Nhưng bình thường thì người ta đâu có nấu cháo sữa?"
"Akane— À, em gái tôi ấy? Em ấy khi còn nhỏ rất yếu và thường xuyên bị sốt. Bố mẹ thì bận công việc nên nhiệm vụ của tôi là phải chăm sóc cho em ấy."
Lúc đấy tôi lớn hơn em ấy có một tuổi nên việc chăm nom có hơi cực.
''Khi đó em ấy cũng nói ‘Em muốn ăn cháo sữa’ đó."
"...Đó là khi em ấy còn nhỏ phải không? Hả? Ý cậu là tôi giống một cô bé á?"
"Đừng có lo, giờ mà em ấy bị sốt thì cũng y chang lúc trước thôi."
Tôi đã bảo em ấy bao lần là đừng có ăn vì nó không tốt cho tiêu hóa nhưng nhỏ không chịu.
Khoan đã? Liệu nhỏ có giãy đong đỏng vì "Cháo sữa là hương vị của tình anh em" không?
"... Về việc tôi nấu cháo sữa cho cô, hãy giữ bí mật nha?"
"? Tại sao?"
"Vì sự bình yên của tôi."
Cơn ác mộng đậu hủ tứ xuyên kiểu ý đã quay trở lại. Kiryu dù không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu. Tạ ơn trời đất, cuộc sống bình yên của tôi đã được đảm bảo.
"... Fu~. Cảm ơn vì bữa ăn! Nó tuyệt lắm!"
"... Không có đến mức đó đâu."
"Không đến mức đó là sao chứ!? Nó rất là ngon đấy!"
Thế thì tốt.
"Vậy thì hãy uống thuốc và ngủ thêm một chút đi, ngày mai cô sẽ ổn thôi."
"..."
"Sao đó? À, hết buồn ngủ rồi hả?"
"Ừm... Tôi lỡ ngủ quá nhiều rồi."
"Kể cả vậy thì cô cũng cần phải ngủ để khỏe hơn, đúng chứ?"
Liều thuốc tốt nhất để chữa cảm lạnh là ngủ.
"T-Tôi biết chứ! Nên là tôi sẽ đi ngủ, nhưng mà... C-Có hơi cô đơn..."
Kiryu lẩm bẩm khi chui vào tấm futon, một cục tròn nhô lên.
Gì đấy? Cô ấy đang cố Cosplay thứ gì đó à?
"...Ờm?"
Kiryu chui ra từ dưới tấm futon và ngước nhìn tôi.
"Cho đến khi ngủ... cậu có thể nắm tay tôi được không?"
Còn một số chỗ phải dọn dẹp và tôi vẫn đang bỏ dỡ việc lau chùi, còn nhiều việc phải làm quá.
"...Thôi được rồi."
Oi, đừng có vui mừng như thế chứ Kiryu? Lý trí của tôi ơi, làm ơn hãy cố gắng lên!