“Sau khi cậu rời tổ đội, bọn tớ lập tức chiêu mộ người thay thế cậu nhưng… không ai muốn làm cả.”
“Hả? Tại sao?”
Lời nói của Tia khiến tôi nghiêng đầu.
Tôi không thể tin được bởi mang vác hành lý là một công việc ai cũng có thể làm được không yêu cầu cao về thể lực và sức bền. Nếu là tổ đội anh hùng, tôi chắc chắn sẽ có người chỉ muốn làm điều đó thôi phải không?
"Cậu thấy đấy, Ed rời đi ngay khi chúng tớ đang gần tiến tới tiền tuyến trong cuộc chiến chống lại quân đội Quỷ Vương, đúng không? Đó là lý do chúng tớ chỉ gặp những người muốn tham gia chiến đấu, chứ không ai muốn làm việc khuân vác đơn thuần cả.”
“Ồ, đó là….”
Nhìn khuôn mặt của Tia làm tôi nhớ lại khoảnh khắc đó, và tôi cũng nở một nụ cười cay đắng.
Tôi được đồng hành với Alexis và mọi người, nhưng thực tế, tôi không được chính thức công nhận là thành viên của tổ đội anh hùng. Điều này là do trong khi Gonzo và Tia đều đóng góp cho trận chiến và chia sẻ chiến lợi phẩm, còn tôi là người làm thuê được trả khoản thù lao cố định cho công việc của mình.
Ví dụ, như khi mọi người được đến dự bữa tiệc của các quý tộc hay diện kiến nhà vua, tôi thường ở trong nhà trọ. Tôi không muốn nổi tiếng nên cũng không phàn nàn gì cả, nhưng nếu ai đó có thể chiến đấu ở tiền tuyến, họ sẽ nghĩ rằng làm người khuôn vác hành lý sẽ là một cơ hội tốt để khoe mẽ bản thân.
“Nhưng điều chúng tớ thực sự cần là một người chịu làm công việc khuân vác. Tuy nhiên, không ai thích làm chỉ mỗi việc đó. Đôi khi, họ cố tình tham gia vào trận chiến, và sau khoảng một tháng, Alexis nổi giận rồi đuổi họ đi. Sau khoảng bốn lần như vậy, chúng tớ không thể tuyển thêm ai được nữa, vì vậy bọn tớ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui đến một trị trấn lớn và tuyển dụng một người khuân vác lão luyện. …”
“Eh? Vậy điều đó cũng không thành ư?”
“Phải,… cậu thấy đó, Ed đã rất chăm chỉ làm mọi việc cho chúng tớ. Nên chúng tớ nghĩ đó là điều bình thường. … Một ngày, khi chúng tớ bảo với người khuân vác rằng Alexis thuê về để anh ta làm như vậy, sau đó anh ta nói “Công việc của tôi chỉ là xách hành lý, và không bao gồm vặt vãnh hay chăm sóc cá nhân, các cậu nên thuê một người hầu hoặc một đầy tớ?.”. Alexis tức giận và đuổi anh ta ngay lập tức.
“Ồ. …”
Ngay sau khi tham gia tổ đội, tôi đã làm mọi thứ có thể nghĩ ra để tránh bị Alexis và những người khác bỏ rơi. Ngay cả khi sáu tháng đã qua, các điều kiện để rời khỏi thế giới đã được đáp ứng, tôi không biết rằng có thể trở lại “Thế Giới Trắng” trong mười phút sau khi bị đuổi, vì vậy tôi càng làm việc chăm chỉ hơn để chắc chắn tôi sẽ bị trục xuất khi Alexis và mọi người ở nơi an toàn.
Trước khi kịp nhận ra điều đó, tôi bắt đầu cảm thấy gắn bó với việc phiêu lưu với mọi người. Đó là lý do tại sao cho đến cuối cùng, tôi vẫn tiếp tục cố gắng hết sức vì mọi người mà không lười biếng...nhưng sẽ khác nếu mong đợi điều tương tự từ một người chuyên nghiệp được trả lương làm như vậy. Có sự khác biệt giữa việc làm việc chăm chỉ cho đồng đội và được trả lương để làm những việc đó cho người đi thuê.
“Tớ xin lỗi về điều đó…”
“Hehe, đó không phải lỗi của Ed đâu. Chỉ là do chúng tớ chưa nhận ra tầm quan trọng của cậu thôi. Theo thời gian chúng tớ đã nhận ra lỗi lầm, không có người khuân vác nào chấp nhận yêu sách của chúng tớ cả. Thật đau lòng khi nghe được những câu như ‘mặc dù là anh hùng, anh ta vẫn là hoàng tử của một đất nước, và có thể anh ta hơi ngây thơ và ích kỷ’. Nó cũng không hẳn là một lời nói dối. Việc có một người mang vác hành lý là một điều cấp thiết. Tớ không thể ngồi yên mà không làm gì cả, cho đến khi có ai đó đến nói với tớ và đề nghị được giúp bọn tớ. Anh ta nói ‘tôi có thể mang tất cả hành lý và hoàn thành mọi việc vặt, nên làm ơn cho tôi gia nhập tổ đội.’. Đó là một thỏa thuận hợp lý với chúng tớ. Nên Alexis đã chấp nhận anh ta và đồng hành với anh ta tiếp tục phiêu lưu. ….Tuy nhiên…….”
Khi cô ấy nói đến đó, nét mặt của Tia chuyển sang đau khổ. Cách cô ấy cắn môi, làm tôi không thể không cảm thấy tồi tệ về chuyện tiếp theo.
“Sau một thời gian dài, cuối cùng bọn tớ cũng vượt qua ranh giới, và ở đó có một đồng cỏ phía bên kia ranh giới. Ở đó, như thể đang chờ đợi chúng tớ, quân đội Quỷ Vương đã ở đó. Chúng tớ đã sẵn sàng đối đầu với chúng, nhưng tên khuân vác…. Đã bỏ chạy.”
“…Hả? Bỏ chạy ư?”
Tôi không hiểu được được lời nói đó và hỏi lại. Sao lại như thế được?
“Bằng cách nào tên đó… chạy thoát? Các cậu đã đến quỷ giới, đúng không?”
Tôi hiểu được cảm giác sợ hãi khi đối mặt với quân đội quỷ vương và muốn chạy trốn. Nhưng không đời nào một người mang vác hành lý có thể quay về một mình nơi mà mọi người đã dành rất nhiều thời gian mới đi qua được. Trước câu hỏi đó của tôi, nét mặt Tia càng trở nên méo mó hơn.
“Cậu có biết đá dịch chuyển không?”
“Có chứ. Nếu cậu chọn trước điểm đến và khi đập vỡ nó, cậu sẽ được đưa đến địa điểm đã chỉ định?”
“Đúng vậy. Bọn tớ đều đã chuẩn bị đầy đủ cho mỗi người trong trường hợp khẩn cấp, nhưng nó rất dễ bị phá hủy trong khi đang chiến đấu, đúng không? Đó là lý do tại sao chúng tớ đều đưa hết cho tên khuân vác cầm hộ. …”
“…..Ơ, không thể nào. Đó là lời nói dối đúng không?”
“Ừm. Tên đó đã sử dụng đá dịch chuyển. Thành thật mà nói,khi tớ nhìn thấy hắn ta biến mất trong ánh sáng xanh với tất cả thuốc hồi phục và dụng cụ ma pháp, tớ đã rất sốc.”
“Vậy….., chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
Tia gượng cười trước câu hỏi lắp bắp của tôi.
“Chúng tớ đã không thể làm gì được cả. Ngoài vũ khí và áo giáp, tất cả chúng tớ mang theo là vài lọ hồi phục khẩn cấp. Bọn tớ đã chiến đấu hết sức nhưng không là gì cả trước hàng ngàn quân lính của Quỷ Vương. Chúng tôi chạy đến ranh giới quỷ giới vừa chiến đấu trong khi lẩn trốn. … Cuối cùng, chúng tớ bị truy đuổi bởi những con quỷ làm tổ ở gần ranh giới, và không còn cách nào khác ngoài quay về đồng cỏ nơi chúng tớ vừa rời đi. Chúng tớ đã sẵn sàng đón nhận cái chết, tớ đã sử dụng một phép tinh linh cực mạnh…, sau đó Alexis nói…”
Nước mắt của Tia bắt đầu rơi xuống. Giọng cô ấy run rẩy siết chặt nắm tau nhỏ nhắn của mình, tiếp tục kể nốt.
“Alexis giấu một viên đá dịch chuyển duy nhất. Không như tớ và Gonzo, Alexis là anh hùng được chọn bởi Thần và là hoàng tử,…, người duy nhất không thể thay thế được, vì vậy trong trường hợp khẩn cấp… cậu ấy đã dùng nó lên tớ! ‘Không đời nào tớ, một anh hùng lại có thể hèn hạ bỏ rơi bạn bè và chạy trốn!’ viên đá nhanh chóng được đặt vào tay tớ và bị đập vỡ bởi chuôi kiếm của Alexis. … Tớ không kịp nói gì cả, chỉ thấy Alexis cười tự mãn. Tớ… tớ…!”
Nước mắt của Tia liên tục tuôn ra, cô cũng đã trút bỏ được những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay. Thật quá khó để tôi có thể đoán được cảm xúc của Tia khi nói những lời này, người đã đồng hành với họ lâu hơn tôi và đã bị ném vào một trận chiến sinh tử.
“Ư……ư…..Uaaaaa!!!”
Tất cả những gì tôi có thể làm là im lặng nhìn Tia gục mặt xuống bàn và khóc như một đứa trẻ.