Tôi chuyển sinh thành thiếu gia phản diện trong game eroge, người khiến tiểu thư bá tước sa ngã làm hầu gái phục vụ. Thế nên tôi quyết tâm né kết cục bị nghiệp quật, và rồi… Nữ chính bắt đầu mò vào phòng tôi mỗi đêm ở Học Viện Dũng Giả

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

17 67

Shōshimin Series

(Đang ra)

Shōshimin Series

Yonezawa Honobu

Tác phẩm đã được chuyển thể thành Anime mùa hè 2024.

61 1912

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

Shijou kanata

Một câu chuyện tình học đường ngọt ngào, nơi cô đàn chị lạnh lùng dần trở nên vô tư và đáng yêu hơn bên cạnh nhân vật chính!

41 1

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

3 2

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

57 597

LN: Volume 1 - Chương 1 - Cuộc gặp gỡ với tiểu thư quý tộc sa cơ

【Góc nhìn của Elise】

Tôi đang ở trong một căn nhà rách nát, chẳng có nổi một cánh cửa, lối ra vào chỉ được che lại bằng những dây leo và thân cây đan vào nhau...

「Ư... ư... đau quá...」

「Xin hãy ban lòng từ bi của Thần Địa Mẫu Yuruha lên con chiên đang bị thương này. 【Trị liệu】

Người đàn ông đó bị thương nặng đến mức gãy chân, không thể cử động nổi, chỉ biết rên rỉ đau đớn. Khi tôi giơ cây trượng làm từ mithril lên ông ấy, gương mặt vốn méo xệch vì đau đớn dần dịu lại, rồi chuyển sang nét thư thái.

「Ổn rồi, giờ sẽ đỡ hơn thôi ạ.」

「Cảm ơn Elise-sama… Đây, tuy không nhiều nhưng…」

Khi người phụ nữ có vẻ là vợ của ông chú kia đưa một túi nhỏ cho tôi, bên trong phát ra tiếng leng keng của đồng tiền.

「Không đâu, tôi không nhận tiền. Chỉ cần tấm lòng của bác là tôi thấy rất vui rồi.」

「Trời ơi! Con bé còn nhỏ vậy mà… Cứ như một vị thánh nữ thật sự.」

「C..ảm mơn, Onee-shan…」

Một đứa trẻ nhỏ hơn tôi đang mặc quần áo rách nát đã nói lời cảm ơn, khiến tôi quên sạch cả mệt mỏi từ nãy giờ.

「Xin… xin lỗi Elise-sama. Tôi lỡ trượt chân trong lúc xây dinh thự của Tử tước Goldark… thế là ra nông nỗi này」

「Bị thương như vậy mà còn bị bỏ mặc, đúng là…」

「Giờ chỗ nào cũng thế đấy… Nhưng mà nhờ Elise-sama mà tôi khỏe lại thế này!」

Ông chú vươn thẳng chân đã được chữa lành như thể muốn khoe với mọi người rằng mình đã hồi phục. Gia đình ông ấy cười tươi, khiến căn nhà chật hẹp và rách nát này như sáng bừng lên hẳn.

「Elise-sama, cảm ơn cô nhiều lắm.」

Khi tôi chữa trị xong và bước ra ngoài, cả tám thành viên trong gia đình ông chú đều vẫy tay chào tạm biệt tôi đầy nhiệt tình.

Cha mẹ tôi thường chữa trị cho những người nghèo khổ tại vương đô. Tôi rời khỏi gia đình ông chú và đi bộ một đoạn thì gặp lại cha mẹ. Xung quanh toàn là những người túng thiếu đến mức tôi nghĩ họ chẳng biết bữa ăn ngày mai của mình sẽ ra sao…

Tôi có thể chữa lành, nhưng không thể làm đầy bụng họ. Dù vậy, tôi vẫn muốn làm tất cả những gì mình có thể cho họ.

「Cha ơi, mẹ ơi! Con đã chữa xong cho những người bên này rồi. Bên đó có ai bị thương hay bệnh tật không ạ?」

「Không, bên này cũng xong rồi. Nhưng Erii ("エリー" gọi thân mật)… Những chuyện thế này để chúng ta làm là đủ rồi. Con nên kết bạn với các tiểu thư đồng trang lứa thì hơn.」

「Cha đừng lo quá. Con thấy học cách trị liệu bằng ma pháp đã là niềm vui rồi ạ. Dù chỉ tiến bộ từng chút thôi, nhưng cảm giác mình đang giỏi hơn từng ngày khiến con rất thích đó ạ.」

「Mẹ xin lỗi, Erii. Nhưng mẹ yêu cái bản tính kiên cường đó của con lắm đấy.」

Mẹ ôm lấy tôi, áp má vào tôi đầy âu yếm. Vừa vui vừa ngượng ngùng… tôi cũng rất yêu cha mẹ của mình như thế.

Khi cả ba chúng tôi cùng nhau chia ra đi chữa trị cho những người nghèo khổ, tôi đã quá mải mê, để rồi đến lúc nhận ra thì đã lạc mất cha mẹ lúc nào chẳng hay.

「Mấy người là ai hả?」

「Heh heh heh, cô em à. Chẳng quen mặt nhỉ. Gương mặt xinh đẹp quá ha!」

「Con bé này giờ đã bán được giá cao rồi, sau này chắc còn tăng giá nhiều hơn nữa đấy.」

Bọn đàn ông có vẻ đầu gấu, ánh mắt đầy thèm khát bao vây quanh tôi... Họ thản nhiên chộp lấy cằm tôi từ phía dưới, nhìn tôi như đang đánh giá một món hàng.

「Dừng lại ngay!」

Chúng chắc chắn là bọn buôn người, định bán tôi cho lũ buôn nô lệ đây mà.

「Ta là Elise, con gái Bá tước Magdaria! Các người không thể làm điều ngang ngược thế này được!」

「Hyahhahh! Tiểu thư của quý tộc à! Đúng là món hàng đắt giá!」

「Cha ơi… Ư... ư...」

Tôi vừa định gào to gọi cha mẹ thì chúng đã bịt miệng tôi lại, giữ chặt tay chân.

(Ai đó... Làm ơn cứu tôi với!)

***

【Góc nhìn của Nord】

Tôi để lại lời nhắn cho Meina-san và Mary rồi rời khỏi dinh thự từ sáng sớm.

Việc tôi hơi tò mò muốn thấy tận mắt "Lolise" thật ngoài đời, là bí mật. ①

Không, không, mình không được dễ bị lừa bởi mỹ nhân kế được. Dù gương mặt có đáng yêu đến mấy, thì cô ấy vẫn có thể cắm thẳng một nhát dao vào tim mình trong tương lai gần đấy.

Mà tên khốn Nord đã đâm tới đâm lui vào "chỗ ấy" của cô nàng kia ngày qua ngày dù cô ta chẳng muốn, nên việc bị cô ta đâm lại thì đúng là đáng đời thật...

Vừa nghĩ những điều ngu ngốc đó, tôi vừa đi bộ đến khu vực rìa vương đô, nơi thường ngày con người trông thiếu sức sống, giờ đây ai nấy lại tươi tỉnh hẳn, trông rạng rỡ khác thường.

Không nghi ngờ gì nữa! Elise chắc chắn đang ở quanh đây!

Nếu mình nhớ không nhầm thì Elise và Cain lần đầu gặp nhau ở khu ổ chuột gần khu vực này của vương đô...

Nơi đây bị bức tường thành vòng ngoài bao bọc, khiến không khí lúc nào cũng u ám, ngay cả giữa ban ngày cũng chẳng có chút ánh sáng. Nhiều người còn không có nhà ở, phải ngủ vạ vật ngoài trời.

Tôi lần theo cảnh "still" còn sót lại trong đầu để tìm hai người. ②

Tôi thấy rồi! Nhưng mà... Trời ơi! Elise sắp bị bắt cóc?? Một tên bịt miệng cô ấy, hai tên còn lại thì đang khiêng Elise lên xe ngựa.

Nếu Elise bị lũ buôn nô lệ mang đi như thế, vậy còn tôi sẽ ra sao...? Ý nghĩ ấy thoáng lướt qua đầu tôi.

Ngay lúc đó, từ phía ngõ nhỏ trước mặt, tôi thấy bóng lưng một người đang lặng lẽ nhìn cảnh Elise sắp bị bắt cóc kia.

Là Cain!

「Làm sao đây, làm sao đây. Elise-sama, người con thầm ngưỡng mộ, sắp bị bắt cóc mất rồi. Mình nên chạy đến cứu cô ấy phải không...? Nhưng mà mình thì chắc chẳng đấu nổi bọn họ đâu…」

Đang nấp trong bóng tối, Cain chỉ lẩm bẩm những tiếng không rõ ràng. Ngay sau đó, tôi đã có được câu trả lời cho nghi vấn vừa thoáng qua trong đầu khi nãy.

Chết tiệt… nếu Elise bị bọn buôn nô lệ bắt mang đi và gặp chuyện khủng khiếp nào đó, thì hắn sẽ hóa rồ, còn tôi cũng bị kéo theo và gặp rắc rối to mất!

Tôi bắt đầu sốt ruột khi Cain mãi chẳng hành động. Tuy nhiên, vì tôi đã định bụng sẽ thưởng thức màn giằng co đầy kịch tính từ đằng sau nên mới chọn mặc kiểu quý tộc rõ mồn một: áo choàng dài, sơ mi, quần ngắn đúng kiểu thiếu gia nhà quyền quý.

Với bộ dạng này, chắc chắn người ta sẽ nhận ra ngay tôi thuộc gia tộc Vilance.

Phải làm cách nào để Elise không phát hiện ra mình đây. Ngay lúc tôi đảo mắt nhìn quanh, một ý tưởng tuyệt vời lóe lên.

「Này, lão khọm kia. Bán cho ta cái mảnh vải rách kia mau lên!」

Tôi lên tiếng gọi một người đàn ông ăn xin râu ria xồm xoàm, đang ngồi trên một tấm chiếu tơi tả đan từ rơm. Người đàn ông ăn xin, khoảng trung niên, lắc đầu.

「Cái miếng giẻ rách này vốn không phải thứ xứng đáng để dâng lên một vị đại quý tộc như ngài.」

「Im đi! Thế thì cho ta mượn với giá này nào!」

「Ơ! Được nhiều như vậy sao? Cảm ơn ngài, kẻ hèn mọn này đội ơn ngài rất nhiều!」

Tôi đưa cho lão ta mười đồng kim tệ rồi khoác lên mình mảnh vải rách te tua. Theo cảm nghĩ của tôi, một đồng kim tệ tương đương khoảng mười vạn yên (~18tr vnđ) ở thế giới cũ của tôi.

Tôi đưa nguyên số tiền tiêu vặt một ngày cho lão ăn xin rồi hóa trang thành ăn xin, sau đó lảo đảo tiến tới đám ba tên buôn nô lệ đang chuẩn bị nhét Elise lên cỗ xe ngựa, không phải xe hộp mà là dạng "one-box" kiểu thế giới này. ③

「Xin các ngài hãy rủ lòng thương cho kẻ nghèo hèn này…」

「Tch! Nhãi con ăn xin à! Biến đi, đừng có cản đường bố! Cút xéo!」

Bọn buôn nô lệ vung tay như đuổi chó hoang khi thấy tôi. Cain chỉ biết đứng nhìn từ trong góc, mồm há ra như muốn nuốt chửng luôn bàn tay.

Con mẹ nó! Thằng ngu Cain thật sự quá phế vật mà, chẳng khác mẹ gì mấy pha chơi game óc chó của trưởng phòng Nashino trong Game Player EX, bực mình đến mức tôi phải trực tiếp chen vào vụ bắt cóc.

Cả Cain lẫn đám buôn nô lệ đều làm tôi thấy ngứa mắt vãi, và thế là Nord cũng lên tiếng đầy gắt gỏng theo.

「Cái gì? Bảo tao cút hả? Lũ chó ngu bọn mày sẽ phải ân hận vì dám chống lại tao!」

【Tấm gương của kẻ ngu ngốc】

Bóp! Một tiếng thét thất thanh vang lên.

「Gyhaaaaaaaaaaaa!!!」

Gớm thật… chắc là đau muốn xỉu luôn quá…

Tên râu ria định đá tôi văng đi, nhưng đầu gối hắn lại cong về hướng ngược hoàn toàn với tự nhiên, trông cực kỳ kinh dị.

「Thằng chó, mày vừa giở trò gì thế!?」

Tên đầu hói lao vào định đấm tôi, nhưng kết cục cũng chẳng khá hơn là bao.

「C-c-cái tay của tao, aaaaaaaaaahh!!!」

Khớp khuỷu tay của hắn uốn cong hẳn theo một chiều mà nếu bình thường thì tuyệt đối không thể nào gập kiểu đó được. Chỉ cần liếc qua thôi đã thấy kinh tởm rồi.

「Đúng là lũ ngu. Tao cứ tưởng con người là giống loài biết học hỏi cơ mà,... khụ khụ khụ.」

「H-hiii…」

Tên quấn băng đô trên đầu vừa thấy cảnh hai tên kia vật vã đau đớn dưới đất đã khuỵu xuống luôn, người run như cầy sấy.

「Nếu không muốn chết thì thả cô ấy ra và cút khỏi vương đô ngay lập tức. Tao sẽ theo dõi nhất cử nhất động của bọn mày, bố giết chúng mày bất kỳ lúc nào cũng được đấy!」

Gật gật gật…

Tên đó gật đầu lia lịa, hắn sợ quá són cả ra phía trước quần , vừa thả Elise ra là hắn đã leo lên xe ngựa, bỏ luôn mấy tên đồng bọn đang bị thương mà cao chạy xa bay.

「Đừng bỏ bọn tao lại aaaaaahh......」

「Tao không muốn chết đâuuuu.....」

Elise, thật khó tin, cô ấy lại đang thi triển 【Trị liệu】 cho chính hai kẻ vừa định bắt cóc mình.

「Cô làm gì vậy. Lũ khốn đó cứ mặc kệ bọn chúng là được rồi mà…」

「Không, tôi không thể làm vậy được…」

Cô ấy chữa trị cho hai tên đó bằng lòng từ bi vô hạn. Và bọn chúng, dưới ánh sáng ấy, đã rơi nước mắt trước tấm lòng từ bi ấy.

Một cô bé mười tuổi thì rõ ràng không thể có đường cong cơ thể gì được, nhưng khi thấy những đường nét bắt đầu nảy nở kia, tôi bỗng có cảm giác như đang nhìn vào nụ hoa sắp bung nở. Mà, nếu nghĩ rằng sau này nó sẽ trở thành cặp vếu khủng như thế kia thì đúng là phát triển bùng nổ chẳng khác gì nước Nhật hậu chiến tranh vậy.

Dù còn nhỏ, nhưng đường nét khuôn mặt Elise đã hiện rõ thần thái cuốn hút của một tuyệt sắc mỹ nhân riêng biệt: mái tóc bạc óng ả, đôi mắt xanh biếc long lanh khiến người ta chỉ muốn ngắm mãi không rời.

Sau khi hoàn tất trị liệu, Elise gọi tôi lại khi tôi định lủi đi.

「Tôi không biết ngài là ai, nhưng xin chân thành cảm tạ vì ơn cứu mạng này. Tôi là Elise, con gái của Bá tước Magdaria.」

「Ta biết!」

Ơ… ê này!

Nord lại tự tiện phản ứng với lời Elise như thể đang thay tôi trả lời theo cảm xúc trong đầu ấy. Khó chịu thiệt. Bình thường, con cháu quý tộc đâu có quen biết nhau trước lễ debutant (lễ trưởng thành) trừ khi gia đình đôi bên thân thiết, nên chuyện biết mặt nhau trước đó là hiếm lắm.

Khụ khụ…

Tôi giả bộ ho, cố tình tránh nói chuyện với Elise nhiều hết sức có thể.

「Trời ơi! Không lẽ ngài bị cảm sao…? Xin hãy để tôi thi triển ma pháp trị liệu giúp ngài khỏi bệnh nhé.」

Cả hai tên buôn nô lệ lúc nãy cũng được cô ấy chữa trị. Đúng là một cô nàng quá đỗi tốt bụng mà. Nhưng không thể để bản thân mềm lòng được!

「Không cần!」

「V-vậy thì, thuốc men, chút đồ ăn, hoặc kim tệ để đáp lễ chẳng hạn…」

「Cái đó ta cũng không cần!」

「Kỳ lạ thật, bình thường thì người ăn xin sẽ không từ chối như vậy đâu.」

「D-Dù sao đi nữa, việc nhận bố thí từ một người con gái xa lạ là điều sỉ nhục đối với ta!」

「Lạ ghê. Mới lúc nãy thôi, ngài còn nói là quen tôi mà?」

...Con nhỏ này nhớ thật à!?

Elise đưa ngón tay trỏ lên môi, hơi nghiêng đầu như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Chỉ một cử chỉ đơn giản thôi mà trông cũng thanh nhã đến lạ, đáng yêu một cách vô lý. Phải chăng đây là đặc quyền chỉ dành cho nữ chính?

Tôi vung mạnh tấm giẻ rách đang khoác trên người, quay lưng về phía Elise.

「Tóm lại là ta bận lắm.」

「Ể~ Nhưng mà, ngài là ăn xin mà cũng bận được á?」

Thiệt tình.... Tôi ghét mấy đứa con gái nhạy bén như thế này lắm!

Haaa~ Thở dài một tiếng chán chường, tôi tính quay đi thì nhận ra Elise đang lẽo đẽo bám theo, giữ khoảng cách đúng ba bước phía sau.

「Sao cô lại đi theo ta?」

「Vì tôi tò mò muốn biết ân nhân của mình là người như thế nào.」

「Ta chỉ vô tình đi ngang qua thôi. Cô đang hiểu nhầm đấy.」

「Ngài nghĩ vậy thật sao?」

「Thật. Với lại, nếu cứ lang thang ở mấy nơi thế này, không chừng cô lại bị bắt cóc nữa đấy. Cô có biết ngoại hình của cô nổi bật cỡ nào không hả?」

「Được ngài cứu rồi còn được khen xinh đẹp nữa, đúng là quý nhân. Khiến tôi càng muốn tìm cách đáp lễ cho bằng được.」

「Không cần. Ta thấy bọn kia ngứa mắt nên ra tay thôi, không liên quan gì đến cô cả. Với lại cô cứ bám theo như thế này là phiền phức lắm đấy!」

「Nhưng dù sao thì, tôi vẫn được ngài cứu mà. Tôi chẳng biết nói sao để bày tỏ hết lòng biết ơn nữa.」

「Rồi rồi, hiểu rồi! Vậy thì đi mà cảm ơn Thần Địa Mẫu Yuruha ấy. Ta về đây.」

「Ngài ăn xin này. Ngài là người vô gia cư đúng không? Nếu ngài không chê thì hay là ghé dinh thự của tôi một chút nhé...?」

Aaaa!! Chán thật! Cô nàng này đúng là nói một câu thì lại cãi một câu!

「Dù là kẻ vô gia cư, ta cũng có chỗ quen thuộc mình ưa thích. Và ta không muốn kẻ khác chiếm mất nơi đó.」

「Vậy nếu tôi đến đó là có thể gặp lại ngài đúng không?」

Chết tiệt.... Đôi mắt sáng trong veo như ngọc quý kia cứ lấp lánh nhìn tôi, nụ cười đáng yêu đến mức khiến tim loạn nhịp.

「Cũng không phải lúc nào ta cũng ở đó.」

「Vậy thì, chí ít xin hãy cho tôi biết tên ngài…」

「Ta là No... à không… là Cain. Sống ở làng Swope.」

Suýt nữa thì tôi buột miệng khai ra là Nord, may mà kịp xoay chuyển nói dối bịa ra cái tên Cain để đánh lạc hướng cô nàng. Dù hơi gượng ép, nhưng nếu đổ hết cho Cain thì cũng không phải kế sách tồi.

「Ơ... ngài vừa nói gì đó sao...?」

「Không, ta chẳng nói gì cả.」

Cain đang nấp sau chỗ tối bất ngờ kêu lên vì hoảng hốt. Nhưng lập tức đưa tay bịt miệng lại, cố gắng không gây thêm chú ý.

「Ơ? Đột nhiên sương mù dày đặc quá... ưm!? Cain-sama? Cain-sama~!!」

Tôi dùng kỹ năng tung ra làn hắc vụ (sương đen) để chặn bước truy đuổi của Elise và nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Vậy là tôi đã tạo đủ điều kiện để hai người họ có thể thân thiết hơn. Elise sẽ không tìm đến tôi nữa.

Chỉ cần tôi không nhập học vào Học Viện Dũng Giả, thì mọi chuyện nhất định sẽ diễn ra suôn sẻ!

Haaa...

Thấy Cain ôm đầu run rẩy lẩy bẩy, tôi chỉ biết thở dài. Mặc dù biết hắn là tên phế vật từ trước, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn băn khoăn liệu tên này có thể thực sự thức tỉnh với tư cách một dũng giả không nữa.

「Này, đồ nhát cáy. Xong cả rồi đấy.」

「Ểhh?!? Gì cơ!??」

「Này, Cain. Tao đã dọn sẵn mâm cho mày rồi. Nhất định phải tán đổ Elise cho bằng được đấy!」

「Sao… sao anh biết tên tôi…」

「Biết ít thôi thì tốt cho mạng sống của mày đấy. Giờ thì trả lời tao đi! Mày không muốn kết đôi với Elise à? Hả, đồ dũng giả hạng bét?」

「C-Có ạ! Tôi... tôi muốn được kết hôn với Elise! Tôi muốn biến Elise thành cô vợ của riêng tôi!」

「Hừ, tốt. Vậy thì xách mông đến bên cô ấy nhanh còn kịp. Mày chỉ cần bước ra, tự giới thiệu với Elise là xong.

Kiểu như, 『Ôi trời ơi! Cain-sama! Ngài đến tìm em sao? Tuyệt vời quá! Chúng ta đính hôn nhé!』

Và thế là nhỏ đó hóa thành kiểu "Choro-in" thứ thiệt, ngay lập tức banh háng ra và sà vào người mày ngay thôi.」④

Tôi vừa bắt chước giọng Elise, vừa khích cho Cain hiểu rõ đây chính là cơ hội trời cho không thể bỏ lỡ này.

Cain đứng bật dậy, siết chặt nắm đấm, khí thế ngút trời.

「Đừng có mà lề mề do dự nữa. Con bé đó có ngoại hình ngọt nước như vậy, thì khối kẻ nhắm đến cũng là điều đương nhiên. Mày phải là người bảo vệ nó.」

「V-Vâng ạ! Dù không biết anh là ai… nhưng cảm ơn rất nhiều! Tôi sẽ cố gắng hết sức mình!」

Bị tôi chọc giận lẫn xúi giục, Cain hừng hực khí thế phóng như bay về phía dinh thự của Bá tước Magdaria.

Yoshhhaaaaaaaaaa!!!

Xong xuôi rồi!

Chỉ cần Cain tới được nhà Elise, hai đứa đó mà kết đôi thành công là tôi sẽ được sống một cuộc đời nhàn nhã, bình yên trong mơ.

Cuối cùng thì cũng sắp có thể tận hưởng một slow-life không drama rồi. Quả nhiên, mối quan hệ kiểu Win-Win mới là lý tưởng nhất! ⑤

***

【Góc nhìn Elise】

Chống cằm bằng hai tay, tôi chẳng biết mình đã ngồi thế này bao lâu rồi nữa…

Dạo gần đây, tâm trí tôi chẳng thể nào tập trung vào việc học hay thi triển trị liệu.

Tất cả cũng chỉ vì… kể từ lúc được người đó cứu ở khu phố ổ chuột, mọi thứ trong tôi đã rối tung lên.

「Cain-sama...」

Chiếc áo choàng màu xám chuột trùm kín đầu, không thể nhìn rõ màu tóc, nhưng khi gió thổi lướt qua, tôi thấy thấp thoáng vài sợi đen lay động. Nửa dưới khuôn mặt bị che bằng vải, tôi không thể nhìn rõ được gì… 

Nhưng chính vì thế mà đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp ấy lại càng in sâu vào trí óc tôi, không thể nào quên.

Ánh mắt sắc lạnh như chim săn mồi, một cái nhìn tưởng chừng có thể làm trái tim tôi đông cứng chỉ trong khoảnh khắc.

Sắc xanh thẫm ấy quá đỗi đáng sợ. Khiến toàn thân tôi run rẩy. Thế mà, càng nhìn lại càng thấy cuốn hút, đến mức không thể dứt ra được…

「Erii… con sao thế? Cứ thở dài suốt từ nãy đến giờ.」

Giật cả mình.

「Ơ… Mẹ!? Mẹ đến từ lúc nào vậy ạ?」

「Mẹ gọi con từ nãy giờ rồi mà.」

「Mẹ còn đặt tay lên vai con và nói chuyện nữa… vậy mà con hoàn toàn chẳng hay biết gì cả.」

「Con… thật ra… không, không có gì ạ.」

Mẹ lo lắng khi thấy tôi chẳng hề động đến mấy món bánh ngọt trên bàn dù đã bày ra từ lâu, nên mới hỏi han. Nhưng tôi lại không biết phải trả lời thế nào, chỉ lặng lẽ mím môi.

Lẽ nào, thứ cảm xúc này gọi là… tình yêu?

Lúc ấy, người hầu riêng của tôi. Rin, cô gái đeo kính với gương mặt đầy bối rối tiến đến khẽ hỏi:

「Xin thất lễ. Có một người muốn được diện kiến tiểu thư Elise. Tiểu thư muốn xử trí thế nào ạ?」

「Người đó tên gì?」

「Dạ anh ta xưng là Cain Swope…」

Ểhh!?

Cái tên thốt ra từ miệng Rin khiến tim tôi như muốn ngừng đập.

Ngài đã từ chối lời mời của tôi biết bao lần… vậy mà giờ đây chính ngài lại chủ động đến gặp tôi sao!?

「Rin, ta sẽ tiếp khách. Mau đưa ngài ấy vào đi.」

「Vâng thưa tiểu thư Elise.」

Khi tôi chuyển sang phòng tiếp khách, một cậu thiếu niên tự xưng là Cain-sama liền đứng bật dậy và chìa tay ra.

「Elise! Cảm ơn vì đã chịu gặp tôi.」

Tôi đồng ý diện kiến vì đây là ân nhân đã cứu tôi khỏi cảnh hiểm nghèo. Nhưng mọi điều tôi thấy… đều chẳng giống với hình ảnh tôi từng khắc sâu trong tâm trí. Tôi không biết phải phản ứng ra sao, chỉ ngơ ngác đứng đó…

Mặc dù tôi không phải là người phân biệt giai tầng giữa dân thường và quý tộc, thế nhưng…

Thái độ quá đỗi thân mật của cậu bé tự xưng là "Cain-sama" ấy lại khiến tôi vừa ngưỡng mộ, vừa cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.

Tôi không đáp lại cái bắt tay của cậu ta, mà chỉ điềm đạm tự giới thiệu.

「Tôi là Elise Magdalia. Xin phép hỏi thẳng… Ngài thật sự là Cain-sama đúng chứ?」

「Tôi là Cain thật đó! Chính hiệu luôn!」

Tôi vẫn bán tín bán nghi nhìn cậu ta, rồi đưa tách trà lên nhấp thử một ngụm. Nóng đến mức suýt nữa làm bỏng lưỡi...

「Rin, hình như trà nguội mất rồi. Em thay giúp chị tách khác được không?」

「Vâng, thưa tiểu thư.」

Rin đưa ấm trà lên xe phục vụ rồi lặng lẽ đẩy ra khỏi phòng tiếp khách.

Ngay sau đó...

「Tiểu thư! Chẳng lẽ chính là tên này sao!?」

「Đúng vậy. Hãy đưa cậu ta xuống ngục giam.」

「Cái gì!? Nhưng tôi đã làm gì sai chứ!?」

Thay chỗ cho Rin vừa rời đi, những hiệp sĩ lực lưỡng canh giữ dinh thự lập tức xuất hiện. Họ kéo chiếc ghế của cậu bé tự xưng là Cain-sama ra, nhanh như chớp trói chặt cậu vào ghế, không để cậu kịp trở tay.

Ánh mắt sắc sảo khiến bao cô gái rung động, phong thái đầy tự tin nhưng không kém phần tao nhã, và hương vị nguy hiểm thoáng qua như một bóng tối ẩn sau lớp vẻ ngoài thanh lịch của Cain-sama. Tất cả đều hoàn toàn không hiện diện ở cậu bé trước mặt..

「Cậu hỏi tôi là đã làm gì sao? Cậu cả gan giả mạo Cain-sama. Ân nhân cứu mạng của tôi! Cho đến khi chúng tôi xác định được thân phận thật sự của cậu, cậu sẽ phải tạm thời bị giam giữ ở đây.」

「Elise! Tôi là Cain thật mà! Tin tôi đi! Làm ơn tin đi màaaaa!」

Cậu bé mạo danh Cain-sama cứ giơ tay ra gào lên đầy uất ức khi bị các hiệp sĩ dẫn đi, miệng không ngừng rêu rao những lời biện hộ nghe rất thiếu thuyết phục. Nhưng tôi đâu dễ bị lừa bởi những câu nói dối lộ liễu như thế.

Bởi trước tình yêu đích thực, những lời nói dối rẻ tiền như thế sẽ nhanh chóng bị vạch trần.

Khi Rin rót tách trà mới vào chén, cô khẽ lên tiếng:

「Thưa tiểu thư Elise, người lúc nào cũng rộng lượng bao dung… Thế mà lần này lại ra lệnh giam giữ, thật hiếm thấy.」

「Ừm…」

Cô ấy tỏ ra khó hiểu, nhưng tôi không thể nào tha thứ được cho cậu bé đã dám mạo danh Cain-sama.

Vì cậu ta đã chà đạp lên mối tình đầu trong sáng nhất của tôi.......

Aahh......... Cain-sama thật sự ngài đang ở nơi nào chứ...

Nóng… á!

Tôi suýt nữa thì bỏng lưỡi vì tách trà nóng hổi. Nhưng, nếu là với Cain-sama, thì dù có bị bỏng, tôi cũng muốn được đắm chìm trong một mối tình rực cháy đến bỏng rát như thế.

***

【Góc nhìn của Nord】

Vừa mới tỉnh dậy mà đã được ngậm ti mấy em hầu gái, rồi còn phải hộ tống em gái đi tè nữa chứ… Khởi đầu sau khi tái sinh mà độ bung lụa thế này thì cũng hơi quá rồi đấy!?

「Nord-sama, để em giúp ngài thay đồ nhé.」

「Ừ, nhờ em vậy.」

Meina mang đến bộ đồ cô chọn, còn tôi thì thay ra khỏi bộ đồ ngủ. Mary, nhỏ em gái dính như sam. Vẫn ngồi lủi thủi trong phòng tôi, đung đưa đôi chân trên chiếc ghế đẩu, lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mắt.

Nhìn vào gương toàn thân, tôi thấy mình đang mặc một bộ đồ trông cứ như cosplay lễ hội:

Cổ là chiếc jabot (nơ đăng ten kiểu cổ), thân trên là áo khoác kiểu quý tộc lòe loẹt như thời Napoleon, còn phần dưới thì quần short (quần đùi) ngắn với tất trắng cao đến bắp chân.

Không khác gì một đứa nhỏ mặc đồ lễ Thất Ngũ Tam (Shichi-Go-San) nhưng chọn nhầm trang phục quá đà. Xấu hổ muốn độn thổ quá đi mất. ⑥

「Aaaah! Nord-sama…」

「Onii-shama……」

Meina thì tay ôm má, thở dài đầy say đắm.

Mary thì nhẹ nhàng nhảy phóc từ ghế xuống sàn. Chắc bộ đồ này hợp với tôi hơn tôi tưởng.

「Trời ơi… sao mà khí chất thần thánh thế này! Meina này... Không cưỡng được mà rung động vì Nord-sama mất rồi.」

「Mary sẽ kết hôn với Onii-shama siêu đẹp trai ngầu lòi!」

「Kukuku… hai người đừng khen nữa, ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường với vẻ đẹp siêu phàm thôi mà〜!」

Haaa..... Chẳng lẽ Nord không biết thế nào là khiêm tốn hay tự kiểm điểm sao? Tôi khẽ thở dài. Dù gì thì, nhìn vào gương, tôi cũng buộc phải công nhận: đúng thật là một gương mặt đẹp trai cực phẩm.

Sau khi thay đồ xong, chúng tôi rời phòng để dùng bữa sáng theo sự dẫn đường của Meina-san. Nhưng khi tới phòng ăn rộng thênh thang, nơi ấy chẳng thấy bóng dáng cha mẹ đâu cả. Trong căn dinh thự này, chỉ có tôi và Mary là đang dùng bữa cùng nhau.

Nếu là ở thế giới cũ, thì Nord mới chỉ là học sinh tiểu học, còn Mary chỉ là một bé mẫu giáo. Cái tuổi vẫn còn cần cha mẹ bên cạnh. Ấy vậy mà đến cả bữa ăn cũng phải tách riêng thế này…

Thôi thì, vì tôi vốn là ông chú tái sinh, nên chẳng thấy cô đơn đâu. Ngược lại, ở thế giới cũ còn cô độc hơn nữa.

Meina-san kéo ghế cho Mary, và dù còn nhỏ, cô bé vẫn ngồi xuống với dáng vẻ thanh lịch đầy khí chất tiểu thư quý tộc. Thế nhưng khi nhìn quanh, có vẻ hụt hẫng, Mary cúi đầu, nét mặt đầy buồn bã.

Tôi thấy vậy, quyết định sẽ chiều chuộng con bé hết mực.

「Mary, ngẩng mặt lên. Thay vì hướng về cha mẹ chẳng bao giờ dùng bữa cùng ta, hãy tôn kính ta, người luôn ở bên cạnh em.」

「Vâng ạ! Onii-shama! Mary lúc nào cũng yêu quý Onii-shama nhiều lắm đó ạ!」

Em gái đáng yêu toàn phần thế này, ai mà chịu nổi chứ!

Tôi thật sự muốn gặp cái đám phụ huynh nào mà lại nhẫn tâm bỏ rơi đứa trẻ đáng yêu thế này cho biết mặt!

Cứ cho cái ăn, cái mặc, chỗ ở đầy đủ là xong nghĩa vụ ấy hả? Kiểu tư duy bỏ mặc về mặt tình cảm của phụ huynh thế giới này khiến tôi không khỏi phẫn nộ. Đang rầu rĩ thì Meina-san lại tiến gần đến Mary, và con bé lập tức nhào vào vòng tay cô nàng.

「Marianne-sama, nếu tiểu thư muốn được nuông chiều thì tôi lúc nào cũng sẵn lòng.」

「Vâng ạ! Khi được chị Meina ôm, ngực Meina ấm áp và mềm mại, dễ chịu lắm luôn. Meina cũng có thể gọi em là Mary đó nha.」

「Cảm ơn… Mary-sama.」

Khung cảnh hai người họ ôm nhau ấy… Với tôi, cảnh tượng ấy còn thiêng liêng hơn cả hình ảnh Đức Mẹ ôm Chúa Hài Đồng. Hiện ra trước mắt tôi đầy cảm xúc. Giữa họ toát ra cảm giác gia đình thật sự, đầy ấm áp và yêu thương.

「Meina, ngồi xuống cùng ăn sáng nào!」

「Ơ…!? Nhưng tôi chỉ là một hầu gái, thưa ngài…」

Cô ấy liếc nhìn quản gia và các hầu cận đang đứng quanh, định từ chối ngồi cùng. Nhưng tôi…

「Ai có ý kiến thì bước ra! Cứ nói thẳng với ta đi! Không ai ư? Vậy thì đúng như ta đoán.」

Tôi đứng dậy, tay đặt lên bàn ăn trải khăn lụa óng ánh, rồi đảo mắt nhìn từng người hầu trong phòng.

Người thì vội vã chỉnh lưng cho thẳng, người thì căng thẳng đổ mồ hôi, phản ứng mỗi người một kiểu… Nhưng tuyệt nhiên không ai dám lên tiếng phản bác.

「Là vậy đó. Em cứ ngồi xuống đi.」

「Nord-sama, Mary-sama..... Thật lòng cảm ơn hai người đã nghĩ đến em.....」

Meina lấy khăn tay lau đi giọt lệ lấp lánh vừa rơi trên khóe mắt, sau đó cúi nhẹ người chào rồi ngồi xuống ghế. Tôi thì khẽ vỗ tay, lòng đầy ấm áp.

Mặc dù suy nghĩ trong đầu tôi đã bị Nord diễn đạt lại theo kiểu ngạo mạn đến mức khiến người ta khó ưa, nhưng điều đáng mừng là những gì tôi muốn truyền đạt cũng không khác là bao. Vậy nên tôi có thể chắc chắn rằng Nord không phải kiểu nhân vật phản diện đơn thuần.

Ngay sau đó, bữa sáng bắt đầu được bày ra, và tôi không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.

Bánh mì có lớp vỏ giòn như croissant của khách sạn hạng sang, trứng bác vàng óng, thịt xông khói được áp chảo thơm lừng và rau củ hấp ăn kèm được bày ra trên hai chiếc đĩa sứ có viền vàng và hoa văn tinh xảo. ⑦

Tiếp đó, một hầu gái mang theo nồi súp tiến lại gần và cẩn thận múc súp sệt vàng óng vào đĩa cho từng người.

Khi tôi vừa định cầm đũa thì thấy Meina và Mary đang chắp tay cầu nguyện, nên tôi cũng bắt chước theo lễ nghi đó.

Ngon vãi! Ngon bá cháy!

Dù nói là bữa sáng, nên chưa hẳn gọi là "xa hoa", nhưng nếu so với hình ảnh thường ngày trong gia đình Cain thì đúng là một trời một vực. Cain lúc nào cũng than vãn cái bánh mì nhà hắn khô như rơm vậy.

Mà hơn hết, cái cảm giác được thong thả dùng bữa thế này, đúng là niềm hạnh phúc không gì sánh bằng.

Muốn gửi lời cảm ơn đến người đầu bếp đã tạo nên những món tuyệt vời như thế, tôi quay sang gọi quản gia đang đứng gần đó.

「Gọi đầu bếp trưởng tới đây! Ta có điều muốn nói với hắn」

「V-vâng thưa ngài! Tôi sẽ đi ngay!」

Anh chàng quản gia khom người cúi chào tôi một cách đầy kính cẩn, rồi sải bước ra khỏi phòng ăn. Ngay sau đó là tiếng bịch bịch bịch vang vọng khắp hành lang, anh ta đang chạy hết tốc lực như đang bị ai dí.

Không cần phải gấp đến thế đâu mà.

「H-hộc… hộc… hộc… thưa Nord-sama… có chuyện gì vậy ạ? Lẽ nào… món ăn không hợp khẩu vị của ngài sao…!?」

Chưa đầy một phút sau, một người đàn ông trung niên hơi mập, chừng ngoài bốn mươi, mặc áo khoác bếp trắng, tay ôm mũ đầu bếp xuất hiện trước mặt tôi và quỳ xuống. Dù vừa chạy hộc tốc đến, mồ hôi nhễ nhại, má đỏ bừng, thì sắc mặt ông vẫn trắng bệch đến lạ.

「Ngươi dám dâng cho ta bữa ăn này, ngươi nghĩ mình nên biện hộ thế nào đây hả? Trả lời mau!」

「Hiiiii! Thật, thật xin lỗi Nord-sama! Tôi sẽ sửa lại thực đơn ngay lập tức…!」

「Không phải! Là vì, nó NGON QUÁ ĐẤY!」

Thật sự tôi chỉ muốn cảm ơn người đã nấu ra những món tuyệt hảo này, nhưng không hiểu sao lời lẽ cứ bị biến thành kiểu hùng hổ đe doạ là thế đéo nào.

「Hả…?」

Đôi mắt vị bếp trưởng trợn tròn, rõ ràng là không hiểu mình vừa bị nói cái gì. Nhưng sau vài giây, khi đầu óc kịp xử lý thông tin, nước mắt bắt đầu rưng rưng nơi khóe mắt.

「Từ thời Bord-sama đến nay, tôi đã phục vụ gia tộc Vilance suốt mấy chục năm… Và hôm nay, lần đầu tiên tôi được khen ngợi. Kẻ hèn này, Metabol nguyện suốt đời dâng lên Nord-sama những cao lương mỹ vị ngon nhất có thể!」

Metabol cảm động đến mức nước mắt lã chã tuôn rơi.

Quản gia và các hầu gái xung quanh đều vây lại, kẻ vỗ vai, người an ủi: "chúc mừng nhé", "cuối cùng cũng được công nhận rồi".

Khung cảnh ấy quả là xúc động thật, dù tôi chỉ buột miệng khen "ngon đấy" thôi mà.

Kiểu này giống như cái kết "chúc mừng!" trong mấy bộ anime kiểu tân thời loạn thần loạn trí ấy. 

bịch...

Ăn xong, tôi đổ vật xuống giường.

Đúng là dinh thự công tước hàng đầu vương quốc. Sau chuyện đó thì Metabol dốc hết sức bày ra một bữa sáng thịnh soạn đến mức no quá sắp nôn mẹ luôn.

Còn chuyện Nord mê gái ra mặt tôi cũng dần hiểu lý do rồi.

Tôi vẫn chưa dám chắc liệu môi trường gia tộc kiểu Nord có phải là tiêu chuẩn thường gặp trong thế giới eroge này hay không, sẽ cần tìm hiểu kỹ hơn mới rõ.

Còn Meina và Mary cả hai đều dễ thương thật đấy, nhưng để hai người thế kia ở bên một thằng nhóc mười tuổi thì thật là khó xử quá đi mà.

Tôi nằm đó, tay chắp sau gáy, nghĩ miên man.

Chuyện Nord tiêu diệt gia tộc bá tước Magdalia không đơn giản chỉ vì ham muốn có được Elise. Gia tộc bá tước suy tàn là do bị cuốn vào những cuộc tranh đấu quyền lực chính trị giữa các đại quý tộc, trở thành nạn nhân bất đắc dĩ.

Vấn đề là hễ tôi định mở miệng nói điều gì thì nó lại bị chuyển thành lời lẽ kiểu hống hách ngang ngược của Nord. Có lẽ đây chính là cái gọi là "lực hiệu chỉnh", bản chất của thế giới này chăng?

Trước tiên phải củng cố lại mối quan hệ gia đình, rồi nâng cao sức mạnh bản thân!

Còn khoảng hơn 4 năm nữa là đến thời điểm tôi gia nhập Học Viện Dũng Giả, nơi gặp lại Elise và Cain, những người mà sau này sẽ cắm dao vào ngực tôi và kết liễu đời mình.

Vậy thì, kiểm tra tình trạng hiện tại thôi nào.

「Status Open!」

Tôi thử hét lên câu "đặc sản" của dị thế giới, và ngay lập tức chiếc tủ nhỏ trong phòng bắt đầu rung lên.

Tôi bật dậy khỏi giường, mở ngăn kéo đang rung bần bật. Có vẻ đó là thẻ đăng ký hội mạo hiểm giả. Trên bề mặt thẻ, chữ cái ánh lên và từ từ nổi lên như được chiếu sáng.

? Thông tin cá nhân

- Chủng tộc: Nhân loại

- Level: 80

? Skill đặc biệt:

- Trục Ác (đầu não phản diện) 

- Mị lực (mê hoặc)

- Cắm sừng (netori) 

- Phòng trung thuật (thuật phòng the)

⚔️ Chức nghiệp: Hắc Kỵ Sĩ

- Độ thành thạo: 75

? Kỹ năng nghề nghiệp:

- Hắc Kiếm Thuật 

- Hắc Ma Pháp

***

Mới mười tuổi mà đã hoàn thiện tới mức này sao...

Một lần nữa, tôi không thể giấu được sự kinh ngạc trước độ gian lận kinh khủng của Nord. Dù giới hạn cấp độ là 99, hắn đã đạt tới tận cấp 80. Tức là đã đi được tám phần chặng đường.

Mà khoan, thằng nhóc này dậy thì sớm đến cỡ nào vậy trời!?

Còn nhỏ xíu mà sở hữu toàn mấy kỹ năng đặc thù chuyên về tình dục, suýt nữa tôi phì cười ra tiếng.

Nhìn vào bảng chỉ số, tôi đã xác định rõ hướng đi cho mình. Mục tiêu của tôi là trở thành người bạn tốt của Cain và Elise!

Từ trong bóng tối âm thầm cổ vũ cho mối quan hệ giữa hai người, và để Cain có thể đạt được true end (kết thúc chân chính). Nơi Elise không bị Nord..... Tức là tôi hiện tại, cướp mất.

Chỉ ở trong route true end, mới có dòng chữ mờ ám rằng:

【Không ai biết tung tích của Nord. Kẻ đã đánh mất toàn bộ địa vị của mình.】

Như một gợi ý rằng hắn vẫn còn sống ở đâu đó.

Chỉ cần đến được đó, thì cuộc sống chậm rãi hạnh phúc của mình là điều chắc chắn!

Nhưng vẫn còn một điều khiến mình lo lắng. Cain quá yếu, nên không biết Elise có thực sự yêu cậu ta nổi hay không…

「Graham có ở đây không?」

「Vâng! Bề tôi luôn ở cạnh cậu chủ!」

「Tốt lắm. Ta có chuyện muốn nhờ ngươi, liệu có thể giúp ta không?」

「Vâng, xin ngài cứ ra lệnh.」

Tôi cho gọi Graham, lão quản gia trung niên từng âm thầm hoạt động phía sau trong kế hoạch thâu tóm Elise khỏi gia tộc Magdaria trong game.

***

【Góc nhìn của Elise】

Trước mắt tôi là cậu thiếu niên bị giam sau song sắt và cô hầu gái Rin đang đối mặt với nhau. Tôi lặng lẽ đứng nơi cậu ta không thể thấy được, lắng nghe toàn bộ cuộc đối thoại.

Rin đẩy nhẹ gọng kính bằng đầu ngón tay, ánh mắt cô ấy nhìn cậu ta như thể đang quan sát một… con gián đen bóng loáng vậy.

「Việc cậu là Cain đã được làm rõ nhờ vào điều tra viên đặc biệt được cử đến cái xó xỉnh tận cùng tên là làng Swope.」

「Thật vậy sao!?!? Vậy là không nhầm mà, đúng không!」

Cậu ta ngay lập tức đổi sang khuôn mặt rạng rỡ như vừa thấy ánh sáng hy vọng, nắm chặt lấy song sắt.

Và rồi từ nụ cười đó, cậu ta chuyển sang cái vẻ mặt vênh váo tự mãn, khiến tôi khó chịu vô cùng.

Rin khẽ ho một tiếng rồi tiếp lời, chỉ ra sai lầm nghiêm trọng của cậu ta.

「Tuy nhiên, việc cậu mạo danh ân nhân cứu mạng của tiểu thư Elise thì hoàn toàn không thể dung thứ.」

「Không đúng! Chính tôi mới là người bị gã đó lừa! Hắn nói rằng nếu tôi đến nhà Magdaria, thì tôi và Erii sẽ… sẽ làm những chuyện như thế này và thế kia…」

Ugh..... Vừa nhìn thấy nụ cười đểu giả của hắn, tôi lập tức nổi hết da gà, buồn nôn kinh khủng..... Không, đến mức phát ban luôn mới đúng.

Đúng là một đứa kinh tởm tận xương tủy.

【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu】【Trị liệu!】

8c1ae35f-0c9e-44b9-b359-4ac067f4dc41.jpg

Để xua tan cái cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, tôi đã thì triển kỹ năng【Trị liệu】lên người mình nhiều lần, cuối cùng mới lấy lại được bình tĩnh.

「Chúng tôi vẫn chưa thu thập được bất kỳ bằng chứng nào cả. Không thể loại trừ khả năng cậu đang nói dối.」

Cain nhìn Rin với vẻ đầy lo lắng và hỏi.

「À... tôi sẽ bị xử lý thế nào đây ạ?」

「Ừm... tốt thì bị cưỡng chế đưa về một làng quê hẻo lánh vùng biên giới, còn xấu thì bị giao cho kỵ sĩ đoàn xử lý như tội phạm.」

「Khôngggggggggggg~~~~~!」

Rin lắc đầu thất vọng, còn tôi thì lại chú ý đến một điều.

「Tiểu thư Elise!?」

「Erii!」

「Nếu ngươi hứa sẽ giúp ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi tội lỗi đáng phải bị xử tử này!」

Cả hai người đều bất ngờ khi tôi xuất hiện. Cain ngay lập tức đặt nghi vấn về đề nghị của tôi.

「Giúp đỡ?」

「Ta muốn nhờ ngươi giúp tìm vị ân nhân mà ta hằng thương nhớ. Lúc nãy ngươi có nói rồi đúng không? Rằng ngươi từng ít nhiều trò chuyện với người đó, đúng chứ?」

「Vâng! Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ hợp tác với Erii. Những gì tôi nói với người đó là sự thật. Xin hãy tin tôi!」

Làm sao tôi có thể tin một người dễ dàng nói dối đến vậy? Hơn nữa, cái thái độ thân mật lạ lùng đó khiến tôi không thể chịu đựng nổi nữa.

「À thì... Phiền ngươi đừng gọi ta là Erii một cách tùy tiện được không? Cách gọi đó chỉ dành cho người ấy và gia đình ta mà thôi.」

「X-xin lỗi...」

Cain cụp đầu, co mình lại, nhưng nhìn chẳng hề đáng yêu chút nào.

「Rin, mở khóa phòng giam cho hắn đi.」

「Tiểu thư!?!? Người chắc chứ ạ?」

「Ừ, bây giờ tôi sẽ đi tìm ân nhân của mình.」

Khi bước ra ngoài song sắt, Cain như vỡ òa vì được tự do, giơ cao tay lên trời đầy phấn khởi.

「Ngươi nhớ đừng có để chuyện này hoá ra là nói dối nhé. Nếu không thì...」

「Vângggg!」

Đặt hy vọng vào một Cain như thế này chẳng khác nào bước qua cây cầu treo đã rách nát, đầy nguy hiểm...

Nhưng mà...

Xin hãy đợi tôi. Dù ngài có ở bất cứ nơi đâu, tôi nhất định sẽ tìm được ngài! Và tôi sẽ nói ra, bày tỏ những cảm xúc cháy bỏng không thể dập tắt trong tim mình.

「T-Thưa tiểu thư… thật sự có thể tin tưởng hắn ta được sao ạ...?」

「Tôi không chắc nữa… Nhưng mà, tôi có cảm giác, nếu giữ hắn lại bên cạnh, một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại người ấy.」

Đúng vậy, đó chỉ là linh cảm của một người con gái mà thôi.

***

【Góc nhìn của Nord】

Từ xa nơi khu vườn rộng lớn, tôi có thể thấy được dinh thự của gia tộc Vilance. Tòa kiến trúc lộng lẫy ấy khiến tôi liên tưởng đến cung điện Versailles ở Pháp, mang lại cảm giác như thể đang đi du lịch nước ngoài vậy.

Nếu không có cái Death Flag treo lơ lửng trên đầu kia thì đúng là hoàn hảo rồi… Chính vì để né cái kết oẳng chó bị gắn Flag sẵn đó, tôi miệt mài rèn luyện từng ngày.

【Hắc Lưu Vĩnh Hằng】

Sóng xung kích màu đen phát ra từ thanh kiếm gỗ đập thẳng vào tảng đá to cao hơn cả người trưởng thành, nghiền nó nát vụn. Tại nơi từng có tảng đá, giờ chỉ còn lại một lớp bụi mịn như bột đá nghiền.

Tên kỹ năng nghe thật xàm chó, nhưng nó lại là chiêu cơ bản dạng "Fireball" trong nhánh hắc ma pháp, nên đành chịu.

Một ngày khác...

「Kukuku… Hỡi Draken, con sông dữ danh bất tận! Nếm thử uy lực kiếm pháp của ta đi! Gầm vang lên nào: 【Ám Khắc Long Phá Trảm】!!」

Tôi ngâm mình trong dòng nước xoáy dữ, nước dâng đến tận eo, cố gắng giữ vững cơ thể khỏi bị cuốn trôi, gần như không thể cử động phần thân dưới.

Thế nhưng, tôi vẫn gồng mình ngược dòng, tung ra chiêu kỹ năng nặng mùi chuunibyou (bệnh hoang tưởng) của tuổi mới lớn.

Nhát chém tôi tung ra hóa thành làn sóng đen, xé toang dòng nước dữ đến tận nơi mắt thường không thể thấy. Sau khi thi triển, lòng sông bị xẻ sâu hoắm, còn bờ bên kia thì đất đá bị dồn lên thành ụ do phản lực của nước bị ép bởi đòn chém.

「Chẳng đáng bận tâm. Nghe nói con sông này hung dữ lắm nên mới tới đây tu luyện, vậy mà thật đáng thất vọng.」

Tôi từng đi thử chém ở mọi con sông trong lãnh địa có vẻ thích hợp để luyện tập, nhưng chẳng con sông nào ra hồn, khiến tôi hụt hẫng.

Và rồi tôi nhận ra.

Không phải tôi mạnh, mà là Galianus quá mạnh.

Một trong những bảo vật gia truyền. Galianus là món vũ khí hack game quá đỗi bá đạo. Thân kiếm đen tuyền được khắc các runes (phù văn) bằng vàng, nhìn chằm chằm vào nó mãi khiến tôi liên tưởng đến những chiếc xe đội đua F1 ngày xưa với màu chủ đạo đen - vàng kia.

Chỉ cần dùng thứ này, không chỉ đổi hướng được cả dòng chảy mà thậm chí còn khiến một ngọn núi biến mất. Vì thế, trong lúc tu luyện, tôi cố gắng dùng kiếm gỗ để thi triển các chiêu kiếm thuật hắc ám.

Đang định chuẩn bị mục tiêu tiếp theo thì có người gọi tôi lại.

「Nord-sama! Chắc hẳn là ngài đã mệt lắm rồi nhỉ. Vú em… Ngài có muốn bú sữa không ạ?」

Meina-san trong bộ đồ hầu gái xuất hiện, dùng tay bóp bóp bộ ngực đầy đặn qua lớp áo sơ mi, ra hiệu bảo tôi nên nghỉ ngơi đi.

「Kh-không, không cần đâu.」

「Quả nhiên ngài không muốn nhìn cũng chẳng muốn bú bộ ngực của mấy bà cô già phải không… Aaah dạo gần đây da cũng bắt đầu chảy xệ rồi... Còn bị khô da nữa chứ…」

「Không phải thế! Ý ta là giờ chưa cần thôi. Lát nữa ta sẽ bú thỏa thích nên em cứ xoa nắn kỹ vào.」

「Vâng! Meina này thật là vinh hạnh khi được cho Nord-sama bú sữa.」

Tôi đã cố gắng không để mình phát triển một sở thích bệnh hoạn. Nhưng nếu không chịu bú vú thì Meina-san có vẻ sẽ sa ngã vào hắc hóa mất, nên tôi đành cam chịu thưởng thức bộ ngực của một hầu gái mỹ nhân trưởng thành.

「Onii-shamaa~! Không phải chỉ mình Meina đâu… mà chỗ này của Mary cũng…」

「Mary...... Anh đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Việc vén váy khoe đồ lót trước mặt người khác là không đứng đắn chút nào hết.」

「Em không cho mấy cậu con trai khác xem đâu. Chỉ cho một mình onii-shama xem thôi đó ạ!」

Mary phồng má giận dỗi.

Mỗi lần như vậy, tôi lại không kìm được mà nghĩ: Nếu tôi mà là loại đàn ông tồi tệ đến mức ra tay với cả em gái ruột của mình thì biết làm sao đây hả trời!

Suy nghĩ của tôi lại được chuyển đổi thành ngôn ngữ Nord, truyền thẳng tới Mary.

「Thật là..... Chỉ mới được xem quần lót của Mary thôi mà sinh lực của anh giờ đây đủ để khiến tất cả phụ nữ trên đất nước này mang thai rồi mà vẫn còn dư đấy!」

「Vậy Mary cũng nằm trong số đó ạ...?」

Trẻ con đúng là đáng sợー!

Tôi chỉ đùa một chút thôi mà con bé lại tưởng thật, còn dùng đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn tôi chăm chú, rồi lại bắt đầu vuốt ve cái quần lót của mình nữa chứ.

「Hahaha, em nói chuyện thú vị ghê! Nếu Mary trở thành một quý cô đàng hoàng, thì anh cũng chẳng ngại cân nhắc đâu. Cố gắng lên nhé.」

「Vâng! Em sẽ trở thành quý cô được onii-shama chọn!」

Khi tôi xoa đầu, Mary nheo mắt lại, cười tươi như hoa. Hy vọng là vì bị từ chối nên con bé sẽ không "hắc hóa" gì đâu…

Chỉ cần trưởng thành thêm chút nữa, chắc Mary sẽ hiểu rằng loạn luân là chuyện không nên.

「Nord-samaaー x-xin hãy cố lên ạ!」

「Onii-shama, ngầu quá điiiii!」

Tôi nắm lấy tảng đá to làm mục tiêu bằng một tay rồi ném đi thật xa, sau đó lao theo nó giữa không trung, dùng kiếm gỗ chém vụn từng mảnh, rồi đáp xuống đất trong tiếng reo hò vang dội của hai người họ.

Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán...

「Nord-sama, để em lau mồ hôi cho ngài nhé.」

「Mary cũng lau! Mary cũng lau nữa!!」

Mặc dù cả hai đều có sẵn khăn tay, nhưng thay vào đó lại đưa lưỡi ra định liếm sạch mồ hôi đang nhỏ xuống trán, má và cằm tôi.

Tôi đành buông xuôi.

「Muốn làm gì thì làm đi.」

Dùng ma pháp để phá hủy đá thì dễ lắm, nhưng thông qua công việc đơn giản là dùng tay chân để rèn luyện, tôi mới phát hiện ra điểm yếu của Nord.

Nord tuy sở hữu kỹ thuật kiếm và pháp thuật xuất sắc, nhưng lại khá dễ kiệt sức. Nói chung là lực tay và thể lực thấp. Vì đối thủ trước giờ đều bị hạ chỉ với một cú đấm nên tôi đã chẳng hề nhận ra.

Vừa được vú nuôi và em gái cổ vũ theo cách siêu nhạy cảm, tôi đã khổ luyện suốt một năm trời, chắc chắn đã mạnh hơn Nord, kẻ từng khiến Ma Vương để mắt đến vì sự liều lĩnh của mình rồi.

Chỉ là, nếu không kiểm tra thực lực thì cũng chẳng thu được dữ liệu cụ thể.

Thế nên nếu muốn thử sức, phải tìm đối thủ phù hợp... Nhưng những kẻ yếu thì không đủ trình, còn người có vẻ đủ tầm thì chẳng có ai ở gần cả.

À không, vẫn còn một người có thể xem là tạm ổn. Tôi sẽ nhờ cô ta cùng luyện tập.

「Sao đấy? Nữ dũng giả. À quên, giờ là "cựu" dũng giả rồi nhỉ, xin lỗi nhé. Do cô mải mê đi dự dạ tiệc suốt, không chịu rèn luyện gì nên mới để tôi nắn bóp như bột thế này đấy.」

Nghe bảo mấy cái gọi là dạ tiệc đó thực ra chẳng khác gì mấy buổi hẹn hò trá hình thì phải...

「Im đi im đi! Tôi cũng chẳng muốn chơi chung với một thằng nhóc láo lếu như cậu đâu!」

Cựu nữ dũng giả tóc xoăn màu xanh lục, giờ hơi quá lứa lỡ thì. Nổi giận lao vào tấn công tôi.

Tên cô ta hình như là Lilian thì phải?

Tuy nói là trình diễn kiếm pháp đẹp mắt ở vũ hội, nhưng rốt cuộc lại biến thành đấu tay đôi, rồi đánh cho đám công tử bại trận. Xong còn cười khanh khách bảo: 

『Đến cả đòn chém đơn giản cỡ này cũng tránh không nổi thì đúng là lũ yếu đuối vô dụng~ ô-hô-hô-hô-hô~』, trông khoái trá ra mặt. Hèn chi mà ế mãi.

Vút!

Tôi né đòn chém của Lilian bằng kiểu lách qua dòng người chen lấn trước cổng kiểm soát giờ cao điểm. Khi né xong thì thấy tảng đá xa phía sau bị chẻ làm đôi luôn.

「Ồ, nhát kiếm vừa rồi khá ổn đó. Nhưng vì không siết chặt khuỷu tay nên dù có trúng thì cũng chẳng gây được thương tích chí mạng đâu.」

「Sao tự dưng Nord lại lên mặt giảng giải cho tôi thế hả!?」

「À, xin lỗi. Tôi có cái tật xấu là cứ thấy ai có tiềm năng là lại ra tay giúp đỡ ấy mà.」

「Khốn kiếp, dám xem thường người lớn! Tôi sẽ cho cậu biết ai mới là người thầy ở đây!!」

Mười phút sau..........

Chát!

「Híiiic!」

Chát!

「Híiiic! Đ-đau quá đi! Nếu mông tôi sưng lên rồi bị lỡ dở chuyện cưới xin thì tôi sẽ nguyền rủa cậu suốt đời đó, híiic!」

「Không phải cô định dạy dỗ tôi sao?」

「X-xin lỗi rồi mà…」

Vì mải tung đòn chém mà bị tôi né được, cô nàng Lilian ngã bổ nhào xuống đất. Nhân tiện, tôi lấy thanh kiếm gỗ vỗ vào mông cô ấy như một hình phạt.

Quanh tôi lúc này, những người từng được mời đến làm thầy dạy kiếm thuật và phép thuật đều nằm đo ván, kẻ thì nằm ngửa, người thì úp mặt xuống đất. Tôi đã bảo họ cùng xông vào một lượt để thử sức, và có vẻ như tôi đã vượt xa họ rồi.

Tôi không phải Nord thật, nhưng giờ chẳng còn ai đủ tầm để làm đối thủ kiểm tra thực lực cả. Đang định thở dài thì—

Lộc cộc lộc cộc…

Một cỗ xe ngựa vừa đi ngang qua dinh thự của tôi.

「Chiếc xe kia là…」

Trên thân xe có khắc huy hiệu hình kỳ lân, biểu tượng của đội cận vệ hoàng gia. Bình thường, kỵ sĩ sẽ cưỡi ngựa di chuyển, nên việc dùng xe ngựa chứng tỏ người bên trong không phải kẻ tầm thường…

Là Lotus, anh trai của Elise, đồng thời là Thánh Kỵ Sĩ đứng đầu!

Đúng lúc lắm. Để hắn làm đối thủ thử sức cũng được đấy.

Từ chap này mình sẽ sửa lại tên Cain nhé. Kain -> Cain ① ロリーゼ(Lolise): Loli + Elise. Đây là một cách chơi chữ của tác giả, ám chỉ việc nhân vật Elise lúc này 10 tuổi mang hình tượng bé gái dễ thương (loli). ② Cảnh still hay còn được biết đến là ảnh minh hoạ tĩnh, tức sự kiện tất yếu chắc chắn sẽ xảy ra trong game hoặc Light Novel. Ở đây có thể hiểu là main nhớ lại sự kiện bắt buộc lúc chơi game là cảnh Elise bị bắt cóc. ③ One-box (ワンボックス: là cách người Nhật gọi kiểu xe van (xe hộp vuông, dạng minivan, thường dùng chở người hoặc hàng). ④ "Choro-in" (チョロイン) là một thuật ngữ trong giới anime/manga/light novel Nhật Bản, xuất phát từ cách chơi chữ giữa: チョロい (choroi): nghĩa là "ngây thơ", "dễ dụ", "nhẹ dạ", kiểu dễ bị thuyết phục, dễ tin người. ヒロイン: (heroine không phải heroin: mai thúy) nữ chính. => "Choro-in" ám chỉ những nữ chính ngây thơ, nhẹ dạ cả tin. ⑤ "やっぱWin-Winの関係でいかないとな" Mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. ⑥ Thất Ngũ Tam (七五三 – Shichi-Go-San) là một lễ truyền thống của Nhật Bản, diễn ra hàng năm vào ngày 15 tháng 11, nhằm chúc phúc và cầu nguyện cho sự trưởng thành, sức khỏe và hạnh phúc của trẻ em. ⑦ Croissant là một loại bánh mì bơ nướng nổi tiếng của Pháp, có hình dạng lưỡi liềm và lớp vỏ xốp, giòn, nhiều lớp mỏng cuộn lại.