Tôi đãng lẽ sẽ bị trừng phạt như một tội phạm và rồi sẽ bị trục xuất khỏi đất nước.
''Tại sao điều này lại xảy ra?''
Lúc này, tôi đang được chăm sóc trại phòng y tế.
''Cái này... Hai chân của ngài đang trong tình trạng vô cùng kinh khủng. Ngài sẽ không thể di chuyển chúng trong một thời gian đó.''
Đôi chân của tôi, đã bị đánh gãy hoàn toàn bởi Rino, đang được kiểm tra bởi người dì của cô ấy, một góa phụ ngực bự có lẽ đã gần ba tuổi, tên là Seno Weston.
Hehe, thứ lỗi cho tôi, nhưng bạn có nghĩ rằng những góa phụ luôn có sức hấp dẫn kì lạ không?
''Kể cả nếu tôi muốn chữa lành chúng bằng phép hồi phục, có vẻ như Rino đã yểm một lời nguyền lên đôi chân của ngài sẽ không thể chữa trị bằng phép thuật của bất kì ai khác ngoài cô ấy... Tôi thay mặt Rino xin lỗi ngài vì những gì con bé đã làm, được chứ?''
''Haha... Chà, lỗi cũng một phần là do tôi khi đã trực tiếp đối đầu với cô ấy.''
''Không, không phải như thế. Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, việc tổn thương một người mà mình thích là điều hoàn toàn sai trái.''
Seno, một dược sư tận tâm, tiếp tục nói trong khi đang nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân của tôi... Xin hãy dừng lại, nó khá là nhột đó.
''Nếu cậu không thích điều đó, cậu có thể chạy trốn nếu cậu muốn. Ảnh hưởng của Rino hiện tại là khá lớn, nhưng nó vẫn chưa ảnh hưởng toàn bộ. Cô ấy chỉ có thẩm quyền quyết định số phận vị hôn phu của mình, ngài Reno. Nếu cậu chọn rời đi, đất nước sẽ không cố truy đuổi cậu.''
''Chà, tôi đã thua... Sau khi lâm vào hoàn cảnh như bây giờ, việc chạy trốn là khá khó, thế nên tôi sẽ từ bỏ.''
Rino đã trải qua rất nhiều khó khăn để củng cố quyền lực của mình trong cung điện và tạo ra tình cảnh hiện tại đều để thể hiện tình yêu của cô ấy dành cho tôi.
Chối bỏ tất cả những điều đó khá khó khăn cho tôi.
''Cậu dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao? Đôi chân của cậu đã bị gãy, và cậu từ bỏ thoát khỏi đây chỉ vì Rino đã làm việc chăm chỉ?''
''Không, ừm... Tôi dễ bị dao động bởi bầu không khí xung quanh. Và tôi cũng không ghét điều đó cho lắm.''
Tôi luôn luôn yếu đuối trước áp lực, kể cả trong kiếp trước của tôi.
''Cậu thật sự ổn chứ? Tôi khá bận sau cái chết của chồng mình và không thể để ý đến Rino mọi lúc được. Có vẻ như cô ấy cảm thấy khá lạc lõng khi sống trong cung điện và có chút suy sụp... Cậu có chắc mình sẽ ổn với điều đó không?''
''Chà... Trong trường hợp đó, nó có thể khó khăn hơn, phải không? Kể cả khi tôi không còn coi cô ấy như một vị hôn thê nữa, cô ấy vẫn là cô em gái dễ thương của tôi. Tôi không thể bỏ rơi cô ấy dễ dàng như vậy được khi tôi biết được tình trạng hiện tại của cô ấy.''
''...Cậu tốt bụng thật đấy. Tôi vẫn sẽ nói với cậu lần nữa, hai chân của cậu đã bị gãy.''
Trong khi đang nằm trên giường bệnh ở phòng trị liệu, Seno và tôi đã có một cuộc trò chuyện đáng lo ngại bằng một giọng nói bình tĩnh.
''Reno! Bây giờ anh đã ổn chưa!?''
Ngay lúc đó, Rino, đang vui vẻ đẩy một chiếc xe lăn, tiến vào căn phòng.