Đi qua những toàn nhà có thiết kế sang trọng, những tấm thảm được thiết kế tinh tế trải trên sàn nhà, những chiếc gương lớn đặt dọc theo những bức tường trên hành lang, và những bức tranh vẽ cùng với những lọ hoa giúp tô điểm cho khung cảnh xung quanh, tôi hiện đang ngồi trên xe lăn, được đẩy đi bởi Rino.
''Hehe, Reno.''
Đột nhiên, Rino, người đang đẩy chiếc xe lăn, gọi tên của tôi.
''Sao thế?''
''Không có gì cả, chỉ muốn gọi tên anh thôi.''
''Ồ, tớ hiểu rồi.''
Tôi tiếp tục nhìn về phía trước, nói chuyện với nhau như chúng tôi đã từng có trước đây.
''Reno, em yêu anh.''
Tiếp theo là lời tỏ tình của cô ấy. Giọng của Rino vẫn rất vui vẻ, thế nhưng nó lại mang cảm giác áp lực và cả tình cảm thông qua tông giọng của cô ấy.
''Chà, tớ cũng yêu cậu nữa.''
Tôi cũng đáp lại cô ấy bằng tông giọng vui vẻ.
''Đó là tình yêu? Hay là tình cảm gia đình?''
''Chúng ta đã đính hôn. Thế nên chúng ta đã giống như một gia đình rồi đúng không?''
Không quan trọng tôi nghĩ như thế nào về việc này, hay tôi cố gắng lừa dối chính mình như nào đi chăng nữa, tình cảm mà tôi dành cho Rino không phải là tình cảm lãng mạn. Nó giống như tình cảm gia đình hơn, tình cảm dành cho một đứa em gái.
Về tuổi tinh thần của tôi, Rino, từ ba tuổi và giờ đây là mười, tôi không thể có mối quan hệ tình cảm với Rino được, một tên đâu đó khoảng hai mươi tuổi. Chênh lệch tuổi tác là quá lớn.
''...''
Mặc dù vậy, tôi không thể tránh được việc thể hiện tình cảm của mình tại đây. Vì thế, tôi không thể nói dối được.
''...Em hiểu rồi.''
Tôi không nói dối hoàn toàn về mọi thứ. Tôi đã chuẩn bị câu trả lời có thể làm Rino cảm thấy hạnh phúc.
''Đúng vậy, chúng ta là đôi tình nhân thân thiết, sau tất cả mọi chuyện. Hehe, đúng thế. Chà, nó rất tuyệt vời... cho đến bây giờ đúng không?''
Câu trả lời của Rino chứa đựng khá nhiều ý nghĩa.
À, như mong đợi... Rino hiểu những gì tôi đã nói. Cô ấy tuy đôi lúc điên loạn nhưng cô ấy vẫn khá tỉnh táo.
Kể cả tình yêu của cô ấy có một chút mất kiểm soát, cô ấy chắc hẳn đã biết rằng khi ở trong cung điện tôi không hề bị tẩy não, và chắc chắn cô ấy cũng hiểu ý nghĩ thật sự đằng sau câu trả lời của tôi.
Mặc dù vậy, Rino có vẻ như không muốn đề cập về nó... Hừm, là hôn phu, liệu tôi có thể yêu cô ấy không? Câu hỏi ở đây là khi nào nó sẽ xảy ra.
''Vậy? Chúng ta đang đi đâu thế?''
Tôi mở lời nhằm thay đổi chủ đề trong khi vẫn suy nghĩ về nó.
''Chà. sẽ tốt hơn nếu anh tự mình nhìn thấy. Chúng ta gần đến nơi rồi.''
Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, Rino dừng lại và chúng tôi đã đứng trước một căn phòng.