Tại Nhật Bản cuối những năm 2000, khi tôi ở kiếp trước còn sống, một trò chơi PC eroge tên là『Yuumei no kyuudosha』đã được phát hành. Ban đầu, trò chơi này không gây được tiếng vang lớn, nhưng dần dần, nhờ truyền miệng, nó đã được đánh giá cao và trở thành một tác phẩm nổi tiếng.
Tác phẩm này mang thể loại dark fantasy phương Tây, miêu tả cuộc chiến giữa『Chính thống giáo Keneth』và『Giáo đoàn Đền thờ Aros』.
Cốt truyện chung là, nhân vật chính bị Giáo đoàn Đền thờ Aros tấn công và hủy diệt quê hương, sau đó được Chính thống giáo Keneth cứu giúp, rồi trở thành thành viên của Chính thống giáo và dấn thân vào cuộc chiến tiêu diệt bè lũ tà giáo…
Tinh thần của nhân vật chính, do đã mất hết gia đình và bạn bè, là vô cùng mạnh mẽ. Trong tuyến cốt truyện chính thống, cậu ta đã tiêu diệt hầu hết các cán bộ tà giáo và giành chiến thắng tuyệt đối. Điều cần nhấn mạnh ở đây là nhân vật chính không hề có thiết lập về huyết thống ưu việt hay quê hương đặc biệt. Tức là, nhân vật chính đã chiến đấu với tà giáo đồ chỉ bằng ý chí của mình.
À, nhân vật chính thức tỉnh ma lực là kết quả của việc được vị thần của『Chính thống giáo Keneth』để mắt tới... nhưng điều đó không quá quan trọng.
Sự hấp dẫn của tác phẩm nằm ở chỗ tất cả các nhân vật đều có tinh thần quyết tâm cao độ. Nhân vật chính, tất nhiên, cùng với các nữ chính, đồng minh ở vị trí bạn bè, sư phụ, kẻ thù—các nhân vật có tên gọi—dù có đấu tranh nội tâm nhưng không hề do dự hy sinh mạng sống của mình. Nếu cái chết của họ có lý do chính đáng—tức là dẫn đến『chiến thắng trong chiến tranh tôn giáo』—thì một mạng sống của bản thân chẳng đáng là bao. Họ hành động với suy nghĩ như vậy đấy.
Vì vậy, điểm nổi bật của tác phẩm này là yếu tố bạo dâm, máu me, u ám và yếu tố『hừng hực khí thế』trong tuyến cốt truyện chính thức. Tôi mua trò chơi này vào những năm 2010, và tôi nhớ mình đã bị choáng ngợp trước mức độ hoàn thiện của nó. Hình ảnh không hề lỗi thời và cuộc đời khốc liệt của các nhân vật. Sự chi tiết và sức hấp dẫn của các mô tả chiến đấu, cùng với sự ngọt ngào của cuộc sống hàng ngày trong route cá nhân của những nữ chính rất tuyệt vời.
Điều tuyệt vời trong route cá nhân của nữ chính là nội tâm của họ, những người bị coi là những kẻ điên cuồng, đầy cảm xúc, được hé lộ. Khi yêu nhân vật chính, bạn có thể thỏa mãn với suy nghĩ “À, hóa ra họ cũng là con gái bình thường mà ta~”.
...À, nếu chỉ là những cảnh tán tỉnh với nữ chính trong route cá nhân thì cũng chẳng khác gì game eroge bình thường.
Điểm kinh khủng của『Yuumei no kyuudosha』là ngay cả trong route cá nhân, tùy theo lựa chọn, nữ chính có thể chết hoặc trở thành người thực vật... nó đưa yếu tố ryona lên đến mức cực đoan. Thậm chí có route mà căn cứ đồng minh bị hủy diệt trong vòng mười cú nhấp chuột sau khi phần cuộc sống hàng ngày kết thúc.
Hơn nữa, mô tả về cái chết là vô cùng tàn nhẫn. Chín phần mười là không còn giữ được hình dạng ban đầu hoặc thậm chí không còn sót lại mảnh thịt nào. Lý do cho điều này có lẽ là vì tất cả các nhân vật có tên đều được trang bị『phép thuật tự chữa lành ở cấp độ có thể hồi sinh』theo tiêu chuẩn, khiến các trận chiến dễ trở nên khốc liệt.
Nếu kẻ địch có thể hồi phục, thì chỉ còn cách xóa sổ từng tế bào, không chừa mảnh nào, kiểu như vậy mới có thể thắng; thực sự quá man rợ.
Vừa rồi, tôi đã chứng kiến một cuộc đối đầu của những kẻ như vậy. Mặc dù Celestia đã xé nát cơ thể của Joanne thành từng mảnh vụn, Joanne vẫn hồi sinh ngay lập tức nhờ phép thuật chữa lành đã được kích hoạt từ trước đó.
Theo lời của các nhân vật có tên trong nguyên tác, những hành động phi thường như vậy『cần phải có sự chuẩn bị tinh thần vì chấn động thực sự sẽ ập đến』. Ngay cả khi cắt ngón tay bằng dao làm bếp cũng có『chấn động』... những nhân vật có tên chịu chấn động tương đương cái chết thật mà lại chẳng nao núng chút nào, quá sức điên rồ.
Hiện tại, tôi đang vô cùng hối hận vì là người của phe tà giáo. Nếu đã tham gia vào bè lũ của những con quái vật cùng loại, lẽ ra tôi nên chọn phe Chính thống giáo, ngôn ngữ con người ở đó vẫn còn được thông cảm hơn. Lỡ tái sinh trong thế giới này cũng tốt, nhưng không may thay, tôi lại trở thành một tên mob vô danh của tà giáo... Giáo đoàn Đền thờ Aros.
Thật sự là cuộc đời khó mà lường trước được.
(Đã trải nghiệm trực tiếp, Giáo đoàn Đền thờ Aros dùng người như phá. Hay đúng hơn là mức độ hao mòn của lũ mob vô danh rõ ràng là rất lớn. Thà trở thành mob của Chính thống giáo Keneth còn hơn gấp triệu lần...)
Tại căn cứ nằm sâu trong núi, xa cách khu dân cư, tôi cúi đầu thật sâu chờ đợi sự xuất hiện của giáo chủ. Những người có mặt ở đây là tôi, kẻ duy nhất sống sót sau khi bị sử dụng làm vật hy sinh, Joanne từng chiến đấu với Celestia, và hai cán bộ khác. Các cán bộ còn lại có lẽ đang ra ngoài.
Dù gì thì gì, một tên mob như tôi được tham dự cuộc họp cán bộ là điều không thể tưởng tượng nổi.
(Tại sao cô ta lại gọi mình đến đây chứ...!)
Tôi liếc nhìn Joanne đang ngồi trên ghế cán bộ... không, tôi không dám, tôi cứ cúi gằm mặt xuống. Người gọi tôi đến đây không ai khác chính là Joanne. Lẽ nào, cô ta định đổ trách nhiệm mất chín giáo đồ lên đầu tôi?
Tôi không thể trốn tránh trách nhiệm đó. Thanh thế giữa cán bộ và lính thường, dù thế nào tôi cũng không thể thắng được.
(Sống sót cũng chỉ là để chờ đợi một địa ngục khác thôi sao...)
Phần nào đã nản lòng trước số phận, tôi chuyển sự chú ý sang hai cán bộ còn lại.
...À, cán bộ cấp bảy và hạng năm. Hình như... tên là Pork và Juankiro thì phải. Tôi không nhớ rõ tên hai người này vì trong vài route còn chẳng thấy đề cập tới cơ. Ngay cả trong chính truyện, họ cũng rất mờ nhạt.
À, Joanne được xếp ở vị trí số sáu, nhưng con số『Hạng ○』này không chỉ đại diện cho sức mạnh chiến đấu thuần túy, mà được quyết định bằng cách cộng gộp đóng góp cho Giáo đoàn và sức mạnh chiến đấu. Trong điều kiện chiến đấu nhất định, Juankiro cấp bảy thậm chí có thể vượt qua Giáo chủ cấp một... tôi nghĩ vậy.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ như vậy, Giáo chủ đã mọc lên từ dưới lòng đất. Theo đúng nghĩa đen. Một người đàn ông đã mọc lên từ sàn nhà của đại sảnh lâu đài cổ nơi tổ chức cuộc họp cán bộ. Diễn tả đúng thứ gì tôi đang thấy thì khó hiểu, nhưng đó là điều đang thực sự xảy ra. Rùng rợn thật sự.
『Nào, ta đã đến rồi đây. Vậy thì, hãy nghe báo cáo nào.』
Gã đàn ông đeo mặt nạ—Giáo chủ của Giáo đoàn Đền thờ Aros—bắt đầu nói bằng giọng khàn khàn. Khuôn mặt gã ta bị che khuất bởi chiếc mặt nạ trắng có khắc dấu chéo, không thể đọc được biểu cảm.
Giáo chủ Aros Hawkeeye. Ông trùm của Giáo đoàn được các game thủ nguyên tác gọi là『Kẻ có nhân cách độc ác nhất』.
Gặp tận mắt thì tôi bất ngờ lại chẳng cảm thấy áp lực hay đáng sợ tới thế. Tuy nhiên, cái cảm giác khó chịu tích tụ dưới đáy lòng không thể xóa bỏ. Không thể nhìn thấy biểu cảm cũng thật rợn người.
(Đây là Giáo chủ Aros... Tên mà mình không muốn gặp nhất...)
Mặc dù tôi đã chuyển sinh thành mob trong thế giới này và trở thành tà giáo đồ một thời gian, đây là lần đầu tiên tôi được diện kiến hắn.
Hình như nhân vật chính cũng đã bối rối trong lần đầu gặp mặt. Kiểu “Ồ, đây chẳng phải là một người đàn ông có thể nói chuyện bình thường sao”... Quả thật, nếu chỉ nhìn vào không khí, gã ta đâu có gì khác một người cha hiền lành.
Nhưng thực chất, gã ta là kẻ đứng đầu một giáo phái. Là một tên điên khéo mồm.
...Thực ra nếu độ thiện cảm của hắn ta tăng lên quá cao, nhân vật chính sẽ bị hắn ta dụ dỗ, rơi vào bóng tối, dẫn đến kết cục Chính thống giáo bị tiêu diệt hoàn toàn. Chuyện không thể đùa. Nếu tôi lỡ lời thì chắc chắn sẽ chết, mà nếu tôi tăng độ thiện cảm thì tôi sẽ trở thành kẻ được yêu thích và cũng chết! Haha, hết đường rồi.
“Nhiệm vụ mang về cái đầu của người phụ nữ đã trốn vào rừng... t-tôi xin lỗi. Đã thất bại rồi ạ…”
Trước khi nói, tôi hoàn toàn bình thường, nhưng khi mở miệng, thì lại không thể nói được lưu loát. Và khi tôi thông báo về thất bại của nhiệm vụ, bốn cán bộ im lặng một lúc lâu.
Này Joanne, cô cũng tham gia mà. Sao cô lại đứng về phía đó chứ...!
『...Nói tiếp đi.』
“N-người phụ nữ đó là Celestia, một cán bộ của phe đối địch. Tôi và Joanne-sama ở đây đã hợp tác tấn công Celestia, nhưng kẻ địch đã trốn thoát sau khi chúng tôi chặt đứt cánh tay phải của cô ta. Đã để cô ta chạy thoát.”
『Thiệt hại là bao nhiêu?』
“...Chín giáo đồ của Giáo đoàn Đền thờ đã chết ạ…”
『Vậy sao... Thật đáng tiếc.』
Tôi báo cáo mọi chuyện đúng như sự thật, và đã lường trước số phận của mình. Giọng nói của Aros lãnh đạm, như thể đang nói lời từ biệt.
(Mì... mình sắp bị giết...!)
Tôi thận trọng ngẩng mặt lên, Aros đang nhìn luân phiên giữa Joanne và tôi.
『Tuy nhiên, ta khoan dung với sai lầm của cấp dưới. Ta xem các con đáng yêu như con cái của mình. Ta sẽ tha thứ cho việc để Celestia trốn thoát.』
“Ah... Eh? A, c-cảm ơn ngài ạ!!”
Cảm giác về cái chết. Tôi đã chắc chắn cảm thấy nó, vậy mà…
Không phải. Sự chấp nhận của Aros không phải là lòng tốt mà là sự vô cảm. Tôi theo trực giác cảm nhận vậy. Ít nhất là đối với một mob như tôi, gã ta không có mảy may tình thương.
Có lẽ, tâm trạng của gã ta là “Ta tha thứ cho Joanne, tiện thể cũng tha cho ngươi luôn.”
Tuy nhiên, mọi chuyện tệ đi rồi. Tôi đã bị ba cán bộ, bao gồm cả Aros, để mắt tới. Giả sử Joanne đã để mắt tới tôi rồi, vậy là tôi đã tạo ấn tượng xấu với cả bốn cán bộ.
“Joanne, con cảm thấy thế nào sau khi chiến đấu với Celestia?”
“Tương khắc quá nên con thua. Lần sau con sẽ không thua nữa…”
“Trước đây con cũng nói vậy mà?”
“...C-con xin lỗi.”
“Biết thành thật xin lỗi là một điều tốt, Joanne.”
Ngay cả Joanne điên cuồng cũng phải cúi đầu trước Giáo chủ. Tôi đổ mồ hôi lạnh như tắm trong khi nghe cuộc trò chuyện ấm áp của hai người họ.
Làm sao đây. Tôi đã định tìm cơ hội rời khỏi Giáo đoàn Đền thờ, nhưng vì có quá nhiều ánh mắt giám sát nên tôi đã chần chừ cho đến tận bây giờ. Không thể trốn thoát được nữa sao.
“Nhưng Giáo chủ-sama. Tôi đã biết cách đối phó rồi, và tôi tự tin rằng lần tới tôi sẽ đánh bại cô ta. Kiên trì tới lần thứ ba sẽ thắng ạ.”
『Ồ, ta mong đợi đó.』
(…!? Lần thứ ba…!?)
Tôi chợt tỉnh trước lời Joanne.
Lẽ ra Joanne và Celestia đã phải đối đầu ba lần mà chưa phân thắng bại vào thời điểm bắt đầu chính truyện. Việc này mới là lần thứ hai có nghĩa là... đương nhiên tôi đang ở trong thế giới trước khi chính truyện bắt đầu.
(...Mình phải ghi nhớ điều này.)
『Vậy thì mọi người, ta có công việc nên xin phép.』
Nói xong, Aros biến mất xuống đất hệt như cách gã ta xuất hiện. Hai cán bộ khác cũng rời khỏi đại sảnh, chỉ còn lại tôi và Joanne.
Một vũng mồ hôi lạnh đã hình thành dưới chân tôi. Ngay cả sau khi cuộc họp kết thúc, mồ hôi vẫn nhỏ giọt từ cằm tôi.
Joanne nhảy khỏi ghế cán bộ, đi ngang qua tôi và bảo tôi đi theo.
“Này Oakley, từ giờ ngươi đi theo ta. Đi bù đắp khoản thất bại này.”
“...Xin tuân lệnh.”
Tôi thực hiện một động tác đã quá quen thuộc: cúi mình, quỳ gối, tỏ vẻ hoàn toàn phục tùng như thể không hề có một chút ý định chống đối nào.
Joanne Sagamix. Cô gái có route cá nhân chỉ khi nhân vật chính rơi vào bóng tối. Cách thể hiện tình yêu của cô là『Cuồng si và Giám sát』. Nhân vật chính bị cắt tứ chi sẽ vĩnh viễn nhận được lòng thương yêu của cô ta...