Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phản Diện Không Cất Lời

(Đang ra)

Tiểu Thư Phản Diện Không Cất Lời

Yuune Hiroshi

Một câu chuyện giả tưởng về thế giới khác, nơi những trận chiến âm thầm diễn ra, và vị nữ chính bất khả chiến bại sẽ thách thức mọi định mệnh xin được phép bắt đầu!

5 4

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

59 454

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

(Đang ra)

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

Kim Kokkiri

Rốt cuộc, không chỉ anh trai phản diện mà cả những kẻ mạnh nhất thế giới này đều bắt đầu ám ảnh cô!

8 48

Webnovel - Chap 1

Đêm trăng sáng không một hơi thở của sinh vật sống. Một toán người mặc đồ đen, khoác áo choàng có mũ trùm đầu, đang bước đi trong rừng, lăm lăm những cây nỏ đã lên dây.

“…………”

Tôi, một thành viên trong toán người đó, vừa căng thẳng thần kinh trước bóng tối xung quanh vừa tiến bước. 

Chúng tooi là một tiểu đội được thành lập để truy đuổi kẻ địch đã trốn vào trong rừng. Số lượng là mười người. Tất cả đều là tín đồ đã qua huấn luyện của 『Giáo đoàn Đền Aros』.

Vài giờ trước, chúng tôi được một cán bộ của 『Giáo đoàn Đền Aros』 giao cho một nhiệm vụ. Đó là nhiệm vụ mang về thủ cấp của người phụ nữ đã trốn vào rừng.

Chắc là có kẻ láo xược nào đó đã tiếp cận giáo đoàn. Mà, việc nhận nhiệm vụ loại bỏ những kẻ như vậy cũng là chuyện thường tình. Lũ lính quèn chúng tôi vẫn thường bị sai đi để bịt miệng.

“!”

Người đàn ông làm trinh sát ở phía trước――hình như tên là Lloyd――ra hiệu “Dừng lại”. Theo ám hiệu tay, có vẻ y đã tìm thấy kẻ địch. 

Căng mắt nhìn, tôi thấy người phụ nữ mục tiêu trong một căn nhà hoang sắp sụp. Chúng tôi được các cán bộ yêu cầu lấy thủ cấp của cô ta.

Khi tất cả đã nhận ra bóng dáng của kẻ địch, Lloyd xoay tròn ngón trỏ. Đó là ám hiệu “Bao vây”. Sau khi gật đầu với nhau, chúng tôi bắt đầu từ từ bao vây căn nhà hoang, không để lại tiếng bước chân hay hơi thở.

Kẻ địch đã bị bao vây hoàn toàn. Không biết có phải cô ta không nhận ra chúng tôi đang đến gần hay không, mà cô ta đang mải mê chữa trị vết thương ở bụng. Có lẽ là vết thương khi giao chiến với cán bộ. Tuy nhiên, chúng tôi không thể cứ im lặng đứng nhìn hành động chữa trị của cô ta được. Vì nếu cứ để yên như vậy, sẽ có khả năng để ả đàn bà đó trốn thoát.

Lloyd quyết định rất nhanh. Y ra hiệu bắn nỏ. Cùng lúc đó, mười người chúng tôi đồng loạt phóng tên. Những mũi tên đã được tẩm kịch độc. Chỉ cần sượt qua là không còn hy vọng sống.

Thêm vào đó, đây là những mũi tên được bắn ra từ những cây nỏ cường hóa mà người thường không bao giờ có thể phản ứng kịp. Mười mũi tên như thế từ tám phương bốn hướng. Tuyệt đối không thể né hết.

(Chắc chắn giết được rồi. Nếu đối phương không phải là nhân vật trong nguyên tác――)

Ngay khi suy nghĩ đó lướt qua đầu, những tiếng “tạch, tạch” khô khốc của mũi tên xuyên qua gỗ vang lên.

“Cái――”

Ai đó đã thốt lên. Mười mũi tên vẽ nên một quỹ đạo như thể đang né tránh người phụ nữ.

――Gia hộ Tránh tên. Những từ đó lướt qua tâm trí, và tôi hiểu ra mọi chuyện.

(Không thể nhầm được, một loại phong thuật mà nhân vật trong nguyên tác sử dụng!)

Với một phong thuật sư, những thứ như đạn hay tên đều vô nghĩa. Nhận ra thân phận của người phụ nữ, tôi rút kiếm ra. Tuy nhiên, những người khác, vốn nghĩ cô ta chỉ là người thường, trước tình huống khó tin ấy, họ khựng lại trong chốc lát.

Làm sao cô ta có thể bỏ qua một sơ hở như vậy――trước tiên, đầu của Lloyd bay đi. Từng người, từng người một bị săn lùng, những cái đầu của binh lính bay lên không trung theo chiều kim đồng hồ. Trong chớp mắt, bốn, không, năm người đã thiệt mạng.

(Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!! Tại sao một nhân vật có tên lại xuất hiện vào lúc này chứ!!)

Người phụ nữ tóc bạc nhảy múa trong cơn mưa máu. Không thể nào nhìn nhầm bóng dáng đó được. Cô ta là phong thuật sư――Celestia Hothound. Nữ tu sĩ đứng thứ bảy trong hàng ngũ cán bộ của 『Chính thống giáo Kenneth』, kẻ thù của chúng tôi, 『Giáo đoàn Đền Aros』.

Trong nguyên tác, cô ta là một nhân vật được xếp vào loại yếu. Tuy nhiên, đó là khi so với những kẻ quái vật khác trong câu chuyện thôi. Mấy tên mob vô danh tiểu tốt như chúng tôi có trồng cây chuối cũng không thể nào địch lại.

Cô ta cầm một con dao nhỏ trong tay phải, sử dụng phong thuật để bay lượn tự do giữa những kẽ hở của cây cối.

Từ kẻ đi săn trở thành con mồi, đội hình của chúng tôi tan rã nhanh chóng. Chỉ trong chớp mắt, sự phối hợp đã sụp đổ, những tín đồ khác ngoài tôi vừa la hét vừa biến thành những cục thịt.

(Đùa sao, chênh lệch số lượng lớn thế này mà!!)

Những người lính như chúng tôi, trong mắt dân thường, cũng đã là những kẻ giống như quái vật rồi. Chính vì đã được huấn luyện làm lính nên tôi mới tự tin rằng mình chắc chắn sẽ không thua nếu đối thủ là người thường.

Nhưng, đối phương không phải người thường. Cô ta chỉ là một con quái vật điên rồ. Trước sức mạnh vô lý mà cô ta sử dụng, chúng tôi hoàn toàn bất lực. Những tín đồ còn lại lần lượt bị hạ gục.

Ngay cả việc lựa lúc sơ hở để bỏ trốn cũng không được phép. Không thể trốn. Chỉ có thể chiến đấu. Dù biết rằng sẽ phải chết.

“O-Oakley! Làm sao để xử ả này――”

Một tên lính hiếm hoi mà tôi quen biết vừa khóc vừa quay lại phía tôi.

“Còn thừa thời gian tán nhảm sao?” 

“Agh”

Cùng lúc với giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang lên, một sóng xung kích vô hình lướt qua trước mắt. Tầm nhìn bị cướp đi bởi áp lực gió. Ngay sau đó, khi tôi mở mắt ra, là hình ảnh của một người đàn ông với phần thân trên và dưới bị xẻ đôi.

“Oak…ley…”

Người đàn ông với khuôn mặt đẫm nước mắt bám lấy chân tôi, rồi chết với đôi mắt mở trừng trừng vằn tia máu. Y chết mà còn không biết mình đã bị làm gì. Có lẽ đã bị tấn công bởi phong thuật. Tuy nhiên, dù có biết điều đó cũng chẳng có cách nào đối phó cả.

(Làm――làm sao đây!! Không thể nào thắng được!! Nhưng… tuyệt đối không thể trốn thoát…!!)

Là vì yếu nên không thắng được, hay vì không thắng được nên mới yếu. Trở thành người cuối cùng bị dồn vào đường cùng, tôi run rẩy cầm kiếm lên.

“Ufufu, thật khó chịu. Cấp trên của các ngươi nghĩ rằng chỉ với mười tên lính quèn là có thể hạ được ta sao?”

Ah, đúng là giọng nói trong nguyên tác. Một giọng nói trong trẻo, xinh đẹp. Răng va vào nhau lập cập, tôi cười trong nước mắt.

Mái tóc bạc. Đôi mắt tím. Bộ tu phục che kín da thịt. Tưởng chừng là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng hóa ra lại là một kẻ cuồng chiến vô cùng nguy hiểm, khi vào route riêng thì lại có những diễn biến ngọt ngào. Trong nguyên tác, cô ta là một nữ tu vừa đáng tin cậy vừa dễ thương――Ah, khi trở thành kẻ thù thì lại đáng sợ đến thế này sao.

“Vậy thì, tạm biệt. Kiếp sau hãy tái sinh thành một tín đồ sùng đạo của Chính thống giáo Kenneth nhé?”

Celestia hướng lòng bàn tay về phía tôi. 

Ah, kết thúc rồi. Ngay cả việc vùng vẫy vô ích cũng không thể. Cứ cầm thanh kiếm còm cõi này, đến cả sự giác ngộ cũng không có mà cuộc đời tôi đã kết thúc. Phong cảnh trước mắt méo mó――ngay trước khoảnh khắc đó. Có một vật thể bay tới từ phía xa sau lưng với tốc độ cực nhanh.

“!?”

Celestia nín thở. Dù được gia hộ tránh tên, cô ta vẫn phải vặn người né tránh đối với vật thể đó. Nơi Celestia vừa đứng bị vật thể bay với tốc độ cao đâm trúng và nổ tung. Tôi, vốn ở rất gần điểm va chạm, bị thổi bay và đập lưng vào thân cây phía sau.

“Gah… harg!”

Tiếng thứ gì đó cứng rắn vỡ vụn vang lên từ khắp cơ thể. Tôi vừa ho ra máu vừa ngã xuống đất, cảm nhận được sự xuất hiện của một con quái vật mới. 

Ah… Cô ta đến rồi. Tệ nhất là. Cán bộ thứ sáu của 『Giáo đoàn Đền Aros』, Joanne Sagamix――kẻ điên nhất giáo đoàn đã đến.

Vật thể bay tới chính là cái đầu của Joanne. Từ đó, cô ta dùng ma pháp chữa trị để mọc lại cơ thể, rồi cười khanh khách trong bộ dạng trần như nhộng.

“Này tên kia, cảm ơn vì đã làm vật đánh dấu nhé.” 

“Agh… khụ! Thật, thật không dám…”

Tôi vừa ho ra đờm lẫn máu vừa trả lời Joanne. Khoảnh khắc làm cô ta phật ý, tôi chắc chắn sẽ chết. Không trả lời là toi đời. Lờ đi sẽ chết, bỏ chạy cũng chết, chiến đấu với Celestia cũng chết. Rốt cuộc phải làm thế nào đây.

“…Joanne Sagamix. Con chó của tà giáo bẩn thỉu.” 

“Haa… không hiểu được sự tuyệt vời của Đức Giáo chủ, đúng là một con giòi đáng thương.” 

“Ara ara, thật là mạnh miệng nhỉ.”

Sau một cuộc trò chuyện ngắn, trận chiến giữa hai con quái vật bắt đầu.

Máu tươi văng tung tóe, những mảnh thịt không rõ của ai bay lượn. Joanne thậm chí còn cố tình tách đầu ra khỏi cổ rồi cho cơ thể mọc lại, sau đó bất ngờ tấn công Celestia.

――Ở thế giới này, không dùng được ma pháp chữa trị không có quyền lên tiếng. Trong trận chiến, việc cơ thể bị xé nát là chuyện bình thường. Ngược lại, kẻ không thể phục hồi bộ phận bị mất mới là kẻ tồi tệ. Chết vì một chuyện cỏn con như thế mới là kẻ đáng trách.

(Cái gì thế này, bọn họ là cái quái gì vậy…!)

Cánh tay phải của Celestia bị thổi bay bởi cú đấm như đạn bắn ra từ sức mạnh cơ bắp phi thường của Joanne. Nhưng, Celestia không hề nao núng. Cô ta dùng ma pháp gió điều khiển cánh tay đã bị cắt đứt, thử bắn ma pháp từ một góc chết.

Để đáp trả, cơ thể của Joanne bị một cơn cuồng phong từ sau lưng cắt thành từng mảnh nhỏ. Tuy nhiên, cô ta lập tức hồi sinh, rồi lao vào cận chiến. Đó là ma pháp chữa trị bùng nổ sở trường của Joanne. Dù có giết bao nhiêu lần cũng không vô nghĩa. Tôi không có ý định đồng cảm với Celestia, nhưng Joanne thực sự quá quái vật.

“Chưa đủ mạnh miệng đâu nhỉ, Celestiaaa!?”

Tuy nhiên, nếu Yoanne là quái vật thì Celestia cũng là quái vật. Dù cơ thể bị thổi bay bao nhiêu lần, cô ta vẫn có thể phản công vô cùng chính xác nhờ ý chí phi thường.

Cả hai người họ, có thật sự cùng là một chủng tộc gọi là con người không? Cứ thế này thì kết cục của tôi chỉ có thể là bị cuốn vào trận chiến và chết. Tôi phải làm gì đó thôi.

(Vũ khí của mình là… nỏ với tên độc, và một thanh kiếm sắt…)

Vô ích. Đây không phải là tình huống mà một kẻ không có ma thuật như tôi có thể xen vào. 

Nhưng, ngoài việc trận chiến đang ở thế giằng co, nếu có thể tạo ra lợi thế về số lượng một chọi hai… có lẽ Celestia sẽ rút lui.

Tôi giương cây nỏ đã nạp tên độc, rồi bắn một mũi tên về phía Celestia và Joanne đang chiến đấu trong khi di chuyển với tốc độ cao.

“!”

 “Ngươi…”

Mũi tên sượt qua giữa hai người họ. Cả hai ngạc nhiên nhìn về phía tôi. Khi tôi bắn mũi tên độc tiếp theo, nó bị lá chắn phòng hộ của Celestia dễ dàng chặn phăng.

“Ra là vậy, ngươi đây không phải là một kẻ tầm thường nhỉ.”

Có lẽ vì mũi tên tẩm kịch độc của tôi quá phiền phức, hoặc có lẽ vì nghĩ rằng tiếp tục cũng vô ích, Celestia cuốn lá cây cuộn lên để che mắt. Khi cơn gió lốc tan đi, bóng dáng của Celestia đã biến mất.

“Haa… nó chạy mất rồi. Cứ tưởng lần này sẽ giết được nó chứ.”

Joanne khạc nhổ trong tình trạng trần truồng. Sau khi nhìn lên trời một lúc, đôi mắt xanh của cô ta lườm về phía này.

“Này ngươi. Chỉ là một tên làm vật đánh dấu mà gan to gớm nhỉ.” 

“Ah, cảm ơn ạ…” 

“Cho xem vết thương coi. À, thế này chỉ là xước xát tí thôi.”

Làm theo lời cô ta, tôi cho cô ta xem vết thương trên người, rồi cô ta niệm ma pháp chữa trị cho tôi. Việc khác biệt trong nhận thức, rằng thực ra đây là một vết thương nặng, thì tạm gác lại, có một điều khiến ta ngạc nhiên hơn.

(Này, này… đùa nhau à. Con ả này có tính cách như thế này sao? Lẽ ra phải là kiểu tính cách không thèm quan tâm đến đám thuộc hạ dùng một lần rồi bỏ chứ…)

Mái tóc wolf-cut có highlight xanh đang đung đưa trước mắt tôi. Nếu không nói gì thì Joanne chả khác gì một cô gái bình thường――dù đó là điều hiển nhiên.

Chuyện đó để sau, nhưng vì tôi thấy khó xử với bộ dạng khỏa thân của Joanne, nên tôi đã khoác chiếc áo choàng đen của mình lên vai cô ta. Như vậy thì tôi dỡ phải bối rối vì không biết nhìn đi đâu.

Được choàng áo choàng, cô ta mở to đôi mắt hình xoắn ốc ngạc nhiên. Ngừng việc chữa trị, cô ta nhìn vào mặt tôi, rồi dùng chiếc lưỡi như lưỡi rắn liếm môi mình.

“…Ngươi cũng biết ý tứ đấy, hử? Tên gì?”

Không hiểu sao lại bị hỏi tên. Không thể không trả lời, nhưng tôi lại cảm thấy một sự kháng cự ghê gớm.

“Là Oakley Mercury ạ.” 

“Tên đó, ta nhớ rồi.”

Lại còn bị nhớ tên nữa. Tệ nhất là… Không lẽ nào, mình được cô ta để ý… rồi ư?

“Này Oakley, về thôi. Ở đây cũng chẳng có gì.” 

“Vâng, vâng… cuối cùng tôi có thể hỏi một câu được không?” 

“Hả?” 

“Chuyện là, tôi muốn chôn cất những người đã chết.” 

“Tùy ngươi.”

Joanne buông một câu rồi ngồi xuống tảng đá gần đó. 

Dưới sự giám sát của cô ta, tôi chôn cất chín xác chết bị vứt bỏ như giẻ rách xuống lòng đất. Nếu có gì đó khác đi, tôi cũng đã trở thành như thế này. Tôi muốn chôn cất họ, ít nhất là để tiễn đưa.

“Ngươi, đúng là một tên kỳ lạ.”

Bị một trong những kẻ điên khùng nhất trong nguyên tác mỉa mai, tôi cố gắng nuốt lại câu “cô làm quái gì có tư cách nói thế”. Và thế là, cuộc đụng độ giữa tín đồ Chính thống giáo và tà giáo tạm thời kết thúc.

Tuy nhiên, chính sự kiện này đã trở thành khởi đầu cho một sự thay đổi lớn trong vận mệnh của tôi.