Chương 3: Game Otome là nơi mà nhân vật nam trở thành mục tiêu bị tán tỉnh và chinh phục
/---
“Mẹ ơi.”
“Sao?”
“Nếu chiếc lá cuối cùng trên gốc cây ngoài cửa sổ rơi xuống, con tự hỏi rằng liệu sinh mệnh của mình có lẽ nào cũng sẽ kết thúc cùng với đó hay không.”
“Đứa duy nhất có thể làm con tổn thọ là chính mình, cùng với cái tính liều lĩnh đó thì có. Cái cây trong khu vườn của bệnh viện chả liên quan gì ở đây cả, nhớ phải xin lỗi nó cho đàng hoàng. Sẵn tiện luôn là, con tuyệt đối đã làm bà mẹ này già đi mấy tuổi rồi. Xin lỗi mẹ luôn đi.”
“Con… xin lỗi…”
Đã được vài ngày kể từ khi tôi ngã từ xà đu xuống, tôi đã nhập viện ở đây. Sau khi sự việc xảy ra vào hôm đó, Hime đã tìm được vài người phụ nữ có con ở xung quanh công viên và dẫn họ đến chỗ tôi. Mặc dù quang cảnh tôi nằm yên trên mặt đất với cái đầu phun máu làm bọn họ hét toáng lên, nhưng người lớn cũng ra dáng người lớn, những người này đã gọi xe cứu thương và chăm sóc cho tôi, hoặc ít nhất thì đó là những gì tôi được nghe kể lại.
Ừ thì, tôi bất tỉnh mà, nên chẳng thật sự nhớ được điều gì cả.
Đang nằm viện cũng chả có gì để làm, tốt hơn là tôi nên nhận thức lại tình hình hiện tại của bản thân vậy.
Thế giới này dựa trên một con game otome có tên là “Thệ ước Anh Đào - Giai thoại của chúng ta đều xoay quanh em”.
Trái ngược với các thể loại kịch tính, kinh dị, hay bí ẩn mà các game otome ngày nay hướng tới, con game này lại là thuần học đường kinh điển.
Chỉ với các thiết lập cơ sở, nó đã đạt được doanh thu khả quan nhờ thu hút thành công một số lượng người chơi thích sự đơn giản, tính cả người mới.
Khi tôi còn sống, tôi chính là từ game này mà tiếp xúc tới otome cơ bản, sau đó học được rất nhiều, thậm chí là mở rộng ra trải nghiệm các thể loại khác.
Và không cần phải nói nhiều là, tôi đã chinh phục toàn bộ kết cục.
Nhiệm vụ chủ tuyến của game này là trong vòng ba năm cao trung phải đạt được tình cảm của toàn bộ đối tượng yêu đương, sau đó là từ đối tượng có độ hảo cảm cao nhất nhận được lời tỏ tình dưới gốc cây anh đào, vào ngày lễ tốt nghiệp.
Đúng vậy, đây là một con game otome chỉ hướng tới tán tỉnh và chinh phục toàn bộ mục tiêu nam tính trong đó.
Và đối tượng quan trọng nhất là nhân vật chính, người này đây: “Matsuri ơi, mình tới thăm cậu nè.” vừa mới đẩy ra cánh cửa nặng nề tiến vào. Bạn thuở nhỏ của tôi, Ichinose Maki, biệt danh Hime, hiện tại sáu tuổi.
Tên thật của cậu ấy mặc dù là Maki, nhưng mà khi chúng tôi vừa gặp lần đầu, lúc tán dóc mẹ tôi đã nói với mẹ cậu ấy là: “Ôi trời, cách viết là ‘công chúa chân chính’ nhưng phát âm là Maki sao? Dễ thương quá!”, thế là từ đó đến nay tôi vẫn luôn là người duy nhất gọi cậu ấy là “Hime”.
Và cũng nhờ vậy mà tôi đã không lập tức ý thức được cậu ấy là nhân vật chính.
Ừ thì, mặc dù đúng là do tôi bắt đầu gọi kiểu đó trước.
Hime vừa đi theo mẹ cậu ấy vào liền lên tiếng: “Matsuri! Cậu sao rồi? Còn đau không á?”
Tôi mừng là ngày nào cậu ấy cũng tới, nhưng mà lần nào tới cũng hỏi thăm cơ thể tôi như thế này thì đúng là có chút nói không nên lời.
“Vậy dì với mẹ con ra ngoài nói chuyện nhé Matsuri? Còn Maki, đừng làm Matsuri quá sức nha, nhớ đó?”
Rồi khi hai vị mẫu hậu rời đi, Hime - người vừa bị mẹ mình nhắc xong, mới nói: “Không sao đâu mà!” trong khi nhảy thẳng lên giường.
Mọi thứ vẫn luôn theo quy trình này.
Hai cô bé, trên cùng một chiếc giường, bắt đầu trò chuyện.
Có những lúc, hai người sẽ trùm chăn lên đầu, vừa khúc khích vừa kể nhau nghe những bí mật nhỏ nhoi.
Nhưng mà hôm nay, tôi lại muốn chia sẻ với Hime những gì mình đã nhớ được, về nội dung của trò chơi này.
Đây là thế giới của một game otome, cậu là nhân vật chính của thế giới game này, trong mười năm tới, cậu sẽ bắt đầu tán tỉnh và chinh phục các nhân vật nam - tôi đang nói gì vậy trời? Nghe quá lắm luôn á, nếu con bé Hime sáu tuổi này hỏi ra câu: “Tán tỉnh trai là sao á?”, thì nó sẽ có chút… ờm.
Giống như là tôi đang dạy một đứa con nít kiến thức vượt quá giới hạn độ tuổi vậy. Tôi phải cẩn thận mới được.
Trong ánh nhìn chăm chú của Hime, tôi đặt tay lên hai vai cậu ấy và bắt đầu giải thích một cách đơn giản nhất có thể.
“Hime nè… mình vừa phát hiện một việc, cậu biết đó. Hime là một người rất đặc biệt, độc nhất vô nhị trên thế giới này luôn. Nếu nói là thế giới này được tạo riêng ra cho cậu cũng không quá. Cậu là độc nhất, là trung tâm của thế giới này.”
Đừng nhìn mình với ánh mắt kỳ quái đó mà, làm ơn đó.
Hime có chút ngập ngừng chuyển ánh mắt về phía cái băng gạc trên đầu tôi.
Đầu mình không có vấn đề gì cả. Mình ổn rồi.
Tôi cố gắng giải thích bằng một nụ cười ôn nhu.
“Ừmm… Nếu mình đặc biệt tới vậy thì, cậu lại là như thế nào chứ, Matsuri?”
“Hở? Mình?”
Oa, một con bé thật đáng yêu.
Cậu ấy nghĩ cho cả tôi nữa.
Có bao nhiêu đứa bé sáu tuổi biết lo nghĩ cho người khác như vậy chứ?
Cậu ấy xứng đáng nhận một giải Nobel Hoà bình gì gì đó luôn á, thiệt.
“Cậu có thể hiểu là, trong thế giới này, mình là người ủng hộ của Hime, ừm… người giúp đỡ của cậu.”
“Hừm… vậy nghĩa là, cậu sẽ luôn bảo vệ mình, như một hoàng tử vậy?”
Cậu muốn nghĩ như vậy cũng được… mặc dù có chỗ không đúng lắm.
Một trong số đó là tôi sẽ không làm hoàng tử. Nếu được thì tôi muốn làm công chúa cơ.
Nhưng mà muốn giải thích hết mớ này cho một đứa trẻ sáu tuổi thì sẽ rất dông dài.
“Đúng! Là vậy đó!”
Tôi quyết định trước hết cứ như vậy đã.
“Mình hiểu rồi! Matsuri sẽ trở thành hoàng tử của mình! Deee! Hứa rồi đó nha!”
Hime cười thật tươi như một đoá hoa tú lệ trong mùa nở rộ, ngay khi vừa dứt câu.
Tuyệt vời, cậu ấy đang toả ra hào quang của nữ chính, không, phải nói là cô gái này vốn dĩ đã là một cục cưng rồi.
“Ừm, cậu biết đó, đây là bí mật của thế giới này. Nên mình muốn cậu chỉ giữ riêng nó cho bản thân thôi nhé?”
Tôi chắc chắn là Hime đã cảm nhận được một sự đặc thù nào đó của thế giới, thế giới trò chơi này, rằng mọi thứ đều xoay xung quanh cậu ấy. Nhưng mà đó không phải là thứ nên đi vòng vòng kể cho người khác biết.
Vậy nên, chỉ cần hai chúng tôi biết là đủ. Chỉ có như vậy từ giờ về sau cả hai mới có thể cùng nhau tiến bước, phát triển ràng buộc tín nhiệm giữa đôi bên.
“Được… mình hiểu rồi, mình sẽ không kể cho papa, mama, hay thậm chí là anh trai… Ehehe, rằng Matsuri đã trở thành hoàng tử của mình.”
Bằng một cách nào đó, có vẻ như là cậu ấy đã diễn giải sai một chút thì phải… mà, không sao cả.
Dần dà rồi cậu ấy sẽ hiểu thôi.
Tôi, Nagase Matsuri, là người bạn thuở nhỏ của nữ chính - Ichinose Maki, người mà trong trò chơi, sẽ đảm nhiệm vai trò của một quân sư đáng tin cậy vào những thời khắc quan trọng nhất.
Như vậy thì, mục tiêu của “tôi”, chỉ có một trọng tâm thôi.
Tôi phải đảm bảo là cô bạn của mình sẽ đạt được tình yêu mỹ mãn nhất trò chơi này!
Vẫn còn mười năm trước khi cốt truyện bắt đầu. Tôi có rất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Và rồi ý nghĩ chợt loé qua, tôi liền nhìn sang Hime và huơ tay qua lại trước mặt mình, lướt lướt.
Đây rồi, bảng trạng thái. Đúng như mong đợi từ một thế giới game.
Tôi vốn có chút bán tín bán nghi, nhưng mà chứng minh được rồi.
Chỉ cần bản thân mình hoàn toàn chấp nhận nó, cái gì cũng có thể trở nên hợp lý.
Hiển thị trước mặt tôi là các chỉ số hiện tại của Ichinose Maki: trí lực, thể lực, may mắn, nhanh nhẹn, sức mạnh, tinh thần, sinh lực.
Cấp tối đa theo lý là 500, vậy nên với sáu năm tuổi đời thì các chỉ số đều dao động đâu đó từ 1 tới 10, cũng không bất ngờ.
Cậu ấy đúng thật là một nhân vật sơ sinh, điều này làm tôi cảm thấy ấm áp.
Tôi cần phải nâng các chỉ số này lên cao nhất có thể trước khi cốt truyện bắt đầu.
Và để làm được điều đó thì tôi, người ủng hộ của nữ chính, cũng phải lên cấp trước rồi mới dẫn theo cậu ấy được.
“A, mẹ!”
“Matsuri, hết giờ thăm bệnh rồi. Mẹ con dì về trước nha.”
“Mẹ! Con muốn đi học thêm! Học thêm rất nhiều thứ!”
“Hả…?”
Việc đầu tiên, là chương trình học nhảy cấp của tôi, hay đúng hơn là, “tôi”, Nagase Matsuri.
---/
Cô có biết là mình vừa nói cái gì không hả sen?