"Sao Velbutte lạnh lùng với mình thế nhỉ..."
Trong khi ngồi trên xe ngựa để quay trở lại biệt thự, Lumina phồng má hờn dỗi. Cô nhớ lại thái độ của Velbutte khi cô ở bên anh trước đó.
...Lorona chết rồi mà, tại sao anh ấy lại trông bất an như thế?
"...Dù sao thì, đây cũng là lúc để mình tỏa sáng."
Lumina nhìn chằm chằm vào lâu đài hoàng gia qua cửa sổ xe ngựa, miệng cắn móng tay.
Cô hồi tưởng lại lúc mình gặp Velbutte lần đầu tiên vào mùa hè khi cô ấy 10 tuổi.
Vì Lorona đến lâu đài hoàng gia hầu như mỗi ngày vào lúc đó, nên như một lẽ dĩ nhiên, Lumina đã ghen tị với chị mình.
Dù gì thì Lorona cũng đang được mặc những bộ váy xinh đẹp và cưỡi cỗ xe lộng lẫy đến lâu đài mà. Tại sao Lorona lại không mang theo cô tới đó?
Vào một ngày nọ, Lorona đột nhiên ở nhà cả buổi sáng.
Khi Lumina tự hỏi tại sao chị mình không ra ngoài, cô trông thấy một cậu bé bước xuống từ chiếc xe ngựa vừa dừng lại trước cổng nhà.
Cậu ấy đẹp tới mức khiến cô quên luôn cả thở. Mái tóc đỏ rực cùng đôi mắt xanh tuyệt đẹp đó đã cướp lấy trái tim Lumina trong cái nhìn cầu tiên.
"Hoàng tử...!"
Cô nhìn cậu ấy nhiều tới mức khiến người ta cảm thấy rằng cô sẽ chết nếu không được ở cạnh anh.
Cậu bé ấy bước tới bên cạnh Lorona và bắt đầu nói chuyện vui vẻ với cô.
Cậu ấy trông có vẻ lo lắng vì Lorona vẫn giữ vẻ mặt vô cảm trong suốt cuộc trò chuyện. Và Lumina cảm thấy khó chịu vì điều đó.
“Nếu là em thì em sẽ không để anh chịu đựng chuyện đó đâu."
Từ khi còn nhỏ, cô đã cảm thấy thái độ vô cảm của Lorona là không thể chấp nhận được.
Tại sao Lorona không cười dù chỉ một chút? Tại sao Lorona không khen ngợi anh ấy dù chỉ một câu?
—Anh ấy xứng đáng nhận được nhiều hơn thế!
Cảm thấy khó chịu như vậy, Lumina nhìn chằm chằm vào Lorona và cậu bé một lúc lâu.
Và rồi, cô nhận ra rằng cậu bé ấy đúng là hoàng tử của vương quốc, Velbutte. Đồng thời cũng là chồng chưa cưới của Lorona.
“Tại sao, tại sao hả mẹ—!?”
Và... điều đầu tiên cô làm sau khi biết được chuyện đó là mách mẹ mình, Belverassa—
—tại sao lại là Lorona!?
"Lumina… tội nghiệp làm sao...!”
Belverassa cũng không hề che giấu sự tiếc nuối của mình. Trong khi ôm cô con gái một cách thương xót, bà kể cho cô nghe về lễ đính hôn của Lorona.
Hoàng thất đã yêu cầu Bá tước Ruth đính hôn cho hai người khi Lorona mới 4 tuổi và Lumina mới 2 tuổi.
Theo luật của vương quốc, một đứa trẻ phải đủ ba tuổi mới được đưa tới nhà thờ rửa tội và được công nhận là một quý tộc (vì trẻ em thời đó dễ chết), nên Lumina lúc đó không có đủ điều kiện để đính hôn với Velbutte.
Do đó, Lorona đã được chọn.
"...Chỉ thế thôi sao? Thật nực cười. Chị ấy chỉ muốn độc chiếm mọi thứ mà thôi...!"
"Con nói đúng. Nhưng yên tâm đi con yêu, nếu con nhóc ấy thực sự kết hôn với hoàng thất, mẹ chắc chắn rằng nó sẽ cho con kế vị gia tộc. Dù nó có lạnh lùng tới mức nào đi chăng nữa thì con cũng là em gái của nó mà."
“…”
Thật sự thì, Lumina không quan tâm đến việc kế vị gia tộc Bá tước Ruth.
Tất cả những gì Lumina muốn là Velbutte. Cô muốn cưới trai đẹp.
Nhưng cô không thể hủy bỏ giao ước giữa hoàng thất và gia tộc mình. Cô đã khóc, khóc rất nhiều vì tình yêu đầu tiên của mình lại kết thúc như vậy, nhưng rồi cô phát hiện ra... Lorona còn không để cho cô kế vị gia tộc.
Và thế là, Lumina đã hoàn toàn căm hận Lorona.
Cô ghen tị với Lorona vì cô không chỉ được trời phú cho ngoại hình và tài năng, mà còn có cho mình một vị hôn phu tuyệt vời.
Vì vậy, Lumina quyết định hành động. Cô cố tình đi tới lễ trưởng thành của Lorona để gây ấn tượng với Velbutte.
Đối với một cô gái chưa tổ chức lễ trưởng thành, việc xuất hiện trước mặt một người đàn ông không phải hôn thê là một lỗi lầm nghiêm trọng về nghi thức, Nhưng cô không chịu nổi nữa.
Trước khi hai người thật sự trở thành tinh nhân, cô phải xen vào giữa càng nhanh càng tốt.
Cô nói, cười và cư xử hồn nhiên - đúng như gu của Velbutte. Cô làm mọi thứ anh thích và hành động như một người phụ nữ lý tưởng.
Cũng có ngày cô tự quất vào chân mình để cáo buộc việc Lorona bắt nạt cô.
Khoảnh khắc cô nhận ra rằng Velbutte đã không thể nghĩ tới ai khác ngoài mình, niềm vui của cô đã dâng trào tới mức không thể diễn tả nổi!
Cuối cùng, thay vì Lorona, Velbutte đã chọn cô!
Thật hạnh phúc làm sao!
Vì Bá tước Ruth và Belverassa, đồng thời cũng là cha và mẹ cô, hầu như không có thời gian cho cô, nên Lumina hầu như không có chút ký ức nào về việc được yêu thương.
Trong dinh thự rộng lớn đó, Lumina luôn cô đơn.
Cô muốn một người chỉ nhìn cô và mỗi mình cô.
"Em xin lỗi, chị gái à, nhưng em sẽ lấy đi mọi thứ."
Velbutte, Gia tộc Ruth và cả cha mẹ.
Từ giờ trở đi, tất cả chúng đều là của Lumina.
"Nhưng đúng là Lorona đã chết một cách kỳ quặc. Mình phải đảm bảo rằng sẽ không có tin đồn nào xuất hiện."
Người ta nói rằng Lorona đã chết một cách khủng khiếp.
Trong chiếc xe ngựa bị lật của mình, cô ấy đã bị nghiền nát bởi mảnh kính vỡ và những thanh gỗ.
Nếu không nhờ mái tóc bạc và chiếc váy cô mặc, không ai có thể nhận ra cô là Lorona.
Mặc dù người đánh xe đã sống sót do đã ngã xuống bãi cỏ. Thật không may, anh ta hiện vẫn đang bất tỉnh.
Nguyên nhân tai nạn được xác định là do bánh xe bị hỏng. Tuy nhiên, cô vẫn không chắc tại sao chiếc xe ngựa bị hỏng lại đúng là chiếc Lorona leo lên.
Nếu tin tức về việc Lorona đã mất tích từ tận ngày hôm trước lộ ra ngoài, thì nó sẽ gây ra một đống trở ngại cho việc đính hôn giữa Velbutte và Lumina.
Lumina mơ hồ nhìn lên bầu trời. Khi trở lại, cô sẽ khóc lóc với Belverassa thật nhiều.
Hiện lên trong mắt Lumina là một vầng trăng trắng đang lơ lửng trên bầu trời xanh nhạt. Nó là thứ mà ai cũng nhìn, và tất nhiên là ai cũng khen nó đẹp.
Cô chợt nghĩ đến Lorona, vẻ đẹp của chị ấy hoàn toàn có thể được ví như Nữ thần Mặt trăng...
Nhưng trớ trêu thay, người chị xinh đẹp và tài năng ấy đã chết...
Lẽ ra cô phải hạnh phúc, nhưng trái tim cô lại thiếu vắng mất thứ gì đó mà cô không nhớ được.
Xác của Lorona... hay đúng hơn là phần còn lại của cô, đang được giữ trong đền thờ do nó đang ở trong tình trạng quá tồi tệ.
Khi tổ chức đám tang cho chị ấy, gia đình cô phải đi đón cái... xác đó...
Lumina vội vàng lắc đầu, đó không phải là trách nhiệm của cô.
Lẩm bẩm một mình, cô nói, "Chị ấy chết rồi... không sao đâu..."
Thật sao? Chị ấy đã "Thật sự" chết chưa?
Câu hỏi đó nổi lên trên đầu cô trong thoáng chốc.
Lẽ ra cô nên xác nhận hài cốt của chị ấy... nhưng tất nhiên, điều đó không hề cần thiết.
Dù sao thì, thứ duy nhất đang chờ đợi cô ở phía trước là hạnh phúc.
—Cứ quên Lorona đi.
Lumina nhìn chằm chằm vào mặt trăng trên bầu trời khi cô tự thuyết phục mình chuyện đó.
Dịch sát nghĩa lắm rồi đó :)