"Hôm nay ngài tới đây vì chuyện gì thế?"
"Ta vừa nghe được một tin đồn kỳ lạ."
"...Tin đồn ạ?"
"Đúng thế, một tin đồn ngớ ngẩn liên quan đến Lorona. Nó nói rằng cô ấy đã chết.”
Nhiệt độ của căn phòng liền lạnh đi bởi lời nói đó. Rõ ràng, Aslan đang rất tức giận.
Zerio cảm thấy mình cần phải xin lỗi ngay dù bản thân không có lỗi. Cứ như thể anh là một con mồi đang bị kéo lê tới trước mặt quỷ vương vậy. Cảm giác đó khiến Zerio cố gắng cử động đôi môi khô khốc của mình.
"Thật không may, những tin đồn đó là thật ạ. Trên báo cũng đã đăng đầy tin này rồi... và giáo hội cũng đã cấp giấy chứng tử cho Lorona..."
Zerio đã xác nhận thông tin này từ lâu rồi, anh đã cho người mua thông tin từ nhà thờ, và cũng đã nắm rõ các chi tiết liên quan đến vụ tai nạn.
Thi thể của cô đang được giữ trong nhà thờ, và các cha sứ cũng xác nhận được danh tính của cô. Cái chết của Lorona đã là một sự thật không thể lay chuyển rồi. Đến cả Thượng Nghị Viện cũng đã công nhận nó.
"-Vô lý!!"
Aslan đứng phắt dậy, chân đập mạnh xuống sàn.
“H-hyii—!”
"Nếu Lorona đã thật sự chết, vậy thì ngươi còn ngồi đây làm gì? Ngươi phải chạy tới quê nhà của Lorona và giúp đỡ tổ chức đám tang chứ! Nhờ những nỗ lực của Lorona mà công ty của ngươi mới có thể phát triển được đến ngày hôm nay. Không lẽ ngươi đã quên chuyện đó rồi!?"
"Chuyện đó..."
Những gì Aslan nói là sự thật. Zerio không thể cãi lại nó.
Nhờ có Lorona, công ty của anh đã phát triển vượt bậc. Vì có cô, mà Zerio đã cứu được sự nghiệp của mình. Vậy nên khi Lorona chết, lẽ ra anh phải lo cho tang lễ của cô ấy.
Trong khi kìm nén sự khó chịu của mình đối với Aslan, Zerio vội vàng giải thích.
"...Lorona đã cẩn thận khuyên tôi rằng không bao giờ nên dính líu tới gia đình của cô ấy, cho nên..."
"Cái gì? Ngươi vẫn có thể lôi ra cái lý do đó ngay cả khi Lorona đã chết à?"
"Tôi không hề nói dối ngài! Cô Lorona không hề muốn gia đình của mình phát hiện ra cô ấy có hợp tác với tôi! Nếu không, danh dự của cô ấy sẽ bị tổn hại!"
"Vậy nên ngươi đã làm ngơ chuyện này à?"
"Không! Ý tôi không phải vậy..."
Zerio toát mồ hôi hột. Đúng là Lorona đã bảo anh đừng dính líu tới gia đình cô. Nhưng cô ấy lại không nói gì thêm ngoài chuyện đó.
Như Aslan đã nói, đến thăm gia đình cô ấy là một việc làm đúng đắn.
Nhưng... chuyện gì sẽ xảy ra nếu gia đình Lorona phát hiện ra thu nhập của cô? Nếu gia đình bá tước can thiệp vào công ty thì anh cũng chẳng biết nó sẽ tệ tới mức nào nữa.
Zerio biết về bí mật của gia đình Bá tước Ruth. Nào là đầu tư quá nhiều tiền vào quân sự và thậm chí còn cố tạo ra một quốc gia riêng này, nào là mua cả tấn hàng cấm này,... vì thế nên gia tộc Ruth đang gặp cả núi khó khăn về tài chính. Anh cũng từng khuyên Lorona nên xử lý số nợ của cô trước khi chuyện kinh doanh có được lợi nhuận.
Nhưng Lorona đã không đồng ý. Cô ấy nói rằng Zerio cứ việc kinh doanh và tiêu phần tiền của mình vì cô sẽ tự thân vực dậy tài chính của gia tộc.
-Lorona...
Trong khoảnh khắc, Zerio đã lung lay. Liệu anh có nên đưa số tiền mà Lorona đáng được nhận cho gia đình bá tước kia không?
"Ngươi nói hơi nhiều cho dù bản thân chỉ là một thương gia đấy."
Aslan không hề tin những gì Zerio vừa nói...
"Có lẽ ngươi biết khá nhiều nhỉ? Ta sẽ trả tiền cho số thông tin đó, nói hết những gì ngươi biết đi."
"Mọi thứ ư...?"
"Nói, nhanh."
Aslan lấy từ trong túi ra một chiếc túi vải nhỏ và ném xuống sàn. Dây buộc của chiếc túi bị bung ra cùng với tiếng uỵch, và những thứ bên trong tràn ra ngoài.
“…!!”
Đồ trang sức ư? Chúng quá lớn so với những gì Zerio thấy ngoài những cửa hàng trang sức thông thường... là đồ thật! Chúng chắc chắn được làm từ những thợ thủ công tài ba nhất và được cấu thành từ những vật liệu quý giá nhất!
"Nhổ ra hết những gì ngươi biết về Lorona. Chừng này đủ chưa?"
"V, vâng...!"
Trong khi bò trên sàn và thu nhặt từng món đồ trang sức một, Zerio bắt đầu kể cho Aslan nghe về mọi thứ anh ta biết.
Thôi, giữ luôn đi cũng được...