Trans: Macaron a.k.a JXavier
Edit: Dango
Đề xuất chỉnh sửa: CTC-K00-040.
___________________________________________________________________
Đó là vào lúc tan trường.
Yamato đang đứng một mình với tâm trạng bồn chồn bên dưới tòa tháp thương mại cách trạm gần nhất ba điểm dừng tàu.
Cậu bỗng nhận được một tin nhắn trên điện thoại của mình.
“Tớ đang đến đây.”
Người gửi là Seira. Tiệm CD nằm ở tầng một của tháp và đó cũng là nơi mà hai người hẹn gặp nhau.
Thật ra cũng có một tiệm CD khác ở gần trường, nhưng cậu lại không muốn đến đó vì có thể sẽ có cả những học sinh trong trường ở xung quanh. Cậu đã đề nghị gặp nhau ở một tiệm CD xa hơn để tránh phải chịu những hiểu lầm không đáng có của mọi người.
Nhìn ra chung quanh, Yamato cũng có thể thấy học sinh từ những nơi khác và dù cho không cùng trường đi nữa nhưng cậu vẫn cảm thấy thật sự khó chịu.
“Xin lỗi vì đã để cậu chờ.”
Một giọng nói khàn khàn vang đến tai cậu, và khi quay người lại thì Seira đã đứng ở đó tự lúc nào.
Vì đến thẳng từ trường nên cô nàng vẫn còn đang mang trên mình bộ đồng phục. Cô ấy hẳn đã rời khỏi lớp trước Yamato nhưng lại đến trễ hơn, có thể lí do là vì bị lạc đường lắm đây.
“Xin lỗi vì đã khiến cậu phải phiền phức với cái thằng ích kỉ này.”
“Không, tớ không thấy phiền khi đi cùng cậu đâu. Mình cùng vào thôi nào.”
Lúc cả hai cùng bước vào tiệm, chiếc kệ trưng bày những đĩa CD mới toanh dần hiện lên trước mắt họ.
Ngoài ra còn có cả những tấm quảng cáo được dán khắp nơi, một khu dành riêng cho những bài hát nổi tiếng cùng với những nhạc cụ và thậm chí còn có cả một khu vực để khách hàng đưa ý kiến cá nhân nữa.
“Tớ cứ nghĩ cửa hàng CD gần trường sẽ có nhiều lựa chọn tốt hơn nhưng mà chỗ này kể ra cũng khá tuyệt đấy chứ.”
“Đúng vậy, đi nào, hướng này.”
Tim Yamato bắt đầu đập loạn nhịp khi Seira bỗng nắm lấy tay cậu và nhẹ nhàng kéo đi. Kết quả là cậu phải chịu những cái nhìn đầy ghen tị từ những học sinh đi ngang qua, và điều này chỉ tổ khiến cậu xấu hổ hơn thôi.
Ấy thế mà có vẻ Seira không hề biết gì cả.
Cậu ấy cứ đi vòng quanh cửa tiệm như một cô nhóc vô tư mà chả thèm để ý đến những ánh mắt ở xung quanh. Tôi cũng có thể thấy cậu ấy yêu âm nhạc đến nhường nào và bất giác mỉm cười.
Có vẻ như cô đang tìm một bài hát mới của một nhóm nhạc indie.
Yamato không mấy quen thuộc với dòng nhạc này nhưng nhìn thấy được sự vui vẻ của cô nàng khi đeo chiếc tai nghe đang phát nhạc thì trí tò mò của cậu cũng dần đạt đến đỉnh điểm.
“--Cậu muốn nghe thử không?”
Khi để ý thấy ánh nhìn đầy mê hoặc của Yamato thì cô nhanh miệng hỏi cậu như vậy.
Yamato thành thật gật đầu và Seira bỏ chiếc tai nghe ra và đeo nó lên đầu Yamato.
Cơ thể hai người gần như chạm vào nhau khi cô nàng tiến đến gần, cậu còn vô tình ngửi thấy mùi hương thoang thoáng một vẻ êm dịu ngọt ngào tỏa ra từ cô nữa. Cậu liền thắc mắc không biết liệu đây có phải mùi hương của loại sữa tắm cô thường dùng hay không.
Hơn nữa, cái tai nghe đó dường như vẫn còn ấm lắm. Cậu mừng ra mặt khi nhận ra rằng Seira chỉ vừa mới đeo nó vài phút trước thôi, và đột nhiên một âm thanh chói tai vang lên inh ỏi.
“Whoa!?”
“A, xin lỗi. Tớ quên mất chưa chỉnh nhỏ volume lại.”
Đầu Yamato vẫn còn đang choáng váng vì cái âm thanh ấy. Nó lớn đến nỗi khiến màng nhĩ của cậu như bị đâm thủng vậy.
Cậu trừng mắt nhìn Seira với vẻ bực bội thì cô nàng bèn siết hai tay lại có ý hối lỗi.
Khi âm thanh dần nhỏ hơn thì cậu cũng từ từ nghe thấy giọng của ca sĩ chính… và sau khi nghe được một lúc, chính Yamato cũng chả biết bài hát này có hay hay không.
Nghe cứ như họ chỉ đang hò hét ấy. Cũng có vài đoạn khá hay đấy, nhưng lời nhạc nói chung thì khá là khô cứng và khó hiểu.
Seira đang đứng cạnh tôi, tròn xoe mắt và cất tiếng hỏi,”Hay không?” và tôi cũng chả biết nên trả lời như thế nào nữa.
Đây là bài hát mà Seira yêu thích và có vẻ đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Nếu có thể thì tôi cũng muốn khen nó lắm chứ, cốt để Seira nghĩ rằng hai chúng tôi có cùng gu âm nhạc ấy mà.
Thế mà tôi lại nghĩ việc cố gắng tự ép buộc bản thân phải đồng ý với cậu ấy không phải là một lựa chọn đúng đắn. Tôi cũng tự biết rằng mình sẽ cảm thấy hối hận ra sao nếu không thẳng thắn trả lời cậu ấy.
Vì vậy nên Yamato đành đẩy lòng say mê cô nàng vào sâu bên trong rồi thật thà trả lời khi đang bỏ chiếc tai nghe ra.
“Thành thật mà nói thì tớ cũng không hiểu nó cho lắm. Có lẽ vì tớ cũng chưa được trải nghiệm thể loại này quá nhiều nhỉ.”
“Fufu, cũng đúng đấy. Tớ cũng không am hiểu nhiều đâu.”
Trong đầu Yamato hiện lên đầy dấu “?” khi nhìn Seira đang khoái chí cười khúc khích.
“Nhưng không phải Shirase muốn mua nó hay sao?”
“Đúng vậy mà. Tớ đã nghe nó trên radio và tớ nghĩ nó khá là hay.”
“Dù nó hay nhưng cậu vẫn không hiểu gì. Và cậu vẫn sẽ quyết định mua nó ư?”
“Tớ sẽ mua. Tớ chắc rằng nó sẽ hay.”
“Quao…”
“Mình không rõ về những thứ cậu ấy thích…” Yamato thở dài.
Sau đó Seira nhìn chằm chằm vào cậu và hỏi.
“Yamato không muốn mua gì sao? Cậu có thích bài hát nào gần đây không?”
“Bài hát tớ thích hả?”
Yamato không phải kiểu người thích nghe nhạc thường xuyên. Cậu không hề theo dõi bất kì một ban nhạc indie nào cả và cũng không có ca sĩ nào mà cậu hâm mộ đến mức có thể luôn miệng giới thiệu cho mọi người.
Trước đó, khi đi karaoke cùng Seira thì cả hai thường hay hát những bài vocaloid, nhưng lí do cũng chỉ vì cậu thích nó hơn những dòng nhạc kia mà thôi. Nói trắng ra là cậu không có quá nhiều kiến thức về âm nhạc.
Chí ít thì gần đây cũng có một bài hát đã chạy đi chạy lại trong đầu Yamato suốt khiến cậu không tài nào ngừng ngân nga nó được…
“Chắc là... cái đó chăng…?”
Yamato thoạt xấu hổ khi tay chỉ về hướng kia.
Đó là một góc riêng đang trưng bày bài hát mở đầu của một bộ anime thường được chiếu khá muộn vào buổi tối.
Bài hát này được phát trên radio và thể hiện bởi một ban nhạc tên là Ambiguous Friends Group, và khi cậu xem bộ anime đó thì đã vô tình nghiện luôn bài hát.
Yamato sẽ không bao giờ nói với bất kì cô gái nào về bài hát yêu thích của mình đâu, nhưng vì bản thân cậu lại có cảm giác rằng Seira sẽ không lấy mình ra làm trò đùa nên mới quyết định trả lời như vậy.
“Ồ?”
Đúng như dự đoán, Seira không hề cười vào mặt cậu nhưng cô nàng lại có vẻ khá ngạc nhiên khi bước đến khu vực anime.
Có một MV đang hiện trên màn hình với một người phụ nữ đang mặc áo tuna và nhảy làn điệu gì đó mà Seira không tài nào hiểu nổi. Cô ấy chỉ đăm chiêu ngắm nó mãi thôi.
Yamato cảm thấy khá không thoải mái trước khung cảnh này nên cậu bèn tiến đến bên cạnh và gọi cô.
Cậu không hề thích nhóm này hay gì cả. Chỉ là cậu vô tình nghe được bài hát và bị nghiện nó thôi…
“Bài này hay thật đấy, thì ra Yamato thích thể loại nhạc này à.”
Seira bày tỏ sự ấn tượng của mình trong khi mắt vẫn dán vào màn hình.
“Không, tớ chỉ thích mỗi bài hát thôi… và tớ không phải fan của họ hay gì đâu.”
Khi Yamato vẫn còn đang lẩm bẩm thì Seira với tay lấy chiếc CD.
“Cậu định mua cả nó luôn sao?”
“Ừ, tớ nghĩ nó khá hay đấy.”
“Ồ, được thôi. Mừng vì cậu nghĩ vậy.”
Dù đã tự mình giới thiệu bài hát nhưng tôi vẫn ngạc nhiên khi thấy cậu ấy hứng thú đến mức mua luôn nó. Trong khi tôi còn chả thèm bỏ tiền ra để sắm một cái nữa.
“Sao cậu không mua nó vậy?”
“Tớ cạn túi rồi nên hôm nay tớ sẽ không mua. Xin lỗi vì đã gợi ý cho cậu nhé.”
“Không sao đâu. Tớ sẽ cho cậu mượn khi nghe xong nhé.”
“Cậu chắc chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Cậu cảm thấy có lỗi vì phải mượn của người khác nhưng lại cố tự thuyết phục bản thân rằng bạn bè trao đổi đồ với nhau là chuyện quá ư là bình thường.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
“Um. Vậy tớ sẽ ra thanh toán nhé.”
“Tớ sẽ đợi ở ngoài.”
Sau khi xong xuôi đâu đó thì chúng tôi cũng thấy không còn gì để làm nên đành quyết định ai về nhà nấy.
Cậu bước xuống trạm dừng quen thuộc của mình sau một chuyến tàu dài và chia tay với Seira tại cổng soát vé.
Khi hai người tạm biệt nhau, Yamato quyết định sẽ nhắc nhở Seira để cô nàng không ra ngoài vào buổi tối như lần trước nữa.
“Cũng muộn rồi, cậu phải về thẳng nhà đấy, được chứ?”
“Tớ biết mà. Tớ cũng đang muốn nghe thử mấy cái đĩa CD vừa mua.”
“Vậy thì ổn rồi.”
“Cảm ơn vì ngày hôm nay nhé. Bái bai.”
Hai người vẫy tay chào nhau.
Rồi họ quay lưng lại và bắt đầu cất bước đi.
“Bíp, bíp, bíp.”
Tối hôm đó, đúng lúc Yamato đang xem TV ở phòng khách thì điện thoại cậu bỗng reo lên thông báo có một cuộc gọi đến.
Ồ, chắc là mẹ mình rồi...
Người gọi không phải mẹ cậu mà bất ngờ thay lại chính là Seira.
Cậu nuốt nước bọt một cái “ực”, tắt ngóm TV và ngồi đàng hoàng lại trên ghế sofa.
Cậu bấm trả lời cuộc gọi với ngón tay run run như cầy sấy. Cậu ngay lập tức nghe thấy giọng nói có phần dễ chịu của Shirase ở đầu dây bên kia.
“Xin chào?”
“Chào, có chuyện gì không?”
Cậu đã cố giữ bình tĩnh nhất có thể nhưng giọng điệu thì vẫn có phần nào đó căng cứng. Ở chiều ngược lại, Seira vẫn thoải mái nói chuyện như bình thường.
“Trăng đẹp lắm. Cậu có thấy không?” [Ara ara~ chưa gì đã trăng đẹp nhỉ]
“Sao cơ? Chờ tớ một chút.”
Cảm thấy hơi bối rối, cậu lao ra ngoài ban công và thấy vầng trăng tròn đang tỏa sáng trên bầu trời đêm.
“Trăng tròn đẹp thật nhỉ? Cậu đang ở đâu thế? Có phải đang ở ngoài không vậy?”
Khi Yamato hỏi cô như thế thì Seira trả lời với một cái thở dài.
“Tớ đang ở nhà. Đang ở ngoài hiên.”
“Vậy thì ổn rồi.”
Yamato cảm thấy an tâm nhưng rồi lại tò mò vì sao cô lại gọi cậu.
“Cậu chỉ gọi để báo cho tớ là trăng tròn thôi à?”
“Một phần là vậy, nhưng tớ còn muốn hỏi cậu chuyện này nữa.”
“Chuyện gì cơ?”
Sau một quãng thời gian ngắn chìm trong im lặng
“—We’re friends~, maybe we’re friends~, we’ll still be friends tomorrow~…♪”
Seira bắt đầu cất tiếng hát.
Đó là lời của MV mà Yamato đã giới thiệu cho cô. Cô cất giọng trong trẻo hát nốt phần còn lại của bài với chất giọng trời phú của mình.
Cô không tỏ ra chút xấu hổ nào khi hát những đoạn đòi hỏi sự vui tươi nhí nhảnh. Và khi kết thúc phần điệp khúc đầu tiên, cô dừng lại và nói,”Hôm nay chỉ tới đó thôi.”
Cùng lúc đó, Yamato đang phải hứng chịu sự đau đớn do sức sát thương khổng lồ từ cô.
Chết tiệt, cậu dễ thương quá mức rồi đấy… cậu cố tình gọi cho tớ để tớ phải nghe cậu hát có đúng không?
“Này, cậu có nghe không đấy?”
“À, ừ, tớ đang nghe đây. Chỉ là tớ ngưỡng mộ khả năng ca hát của cậu quá thôi.”
“Vậy thì tốt.”
“Nhưng việc cậu có thể nhớ được lời nhanh như vậy thì tuyệt thật đấy. Cậu thực sự quá hoàn hảo nhỉ?”
“Tớ cứ hát đi hát lại nó từ lúc về nhà kể cả khi đang tắm nên tớ thuộc khá nhanh. Thế nên tớ mới gọi Yamato để hát cho cậu nghe đấy.”
Nghĩa là Seira đã tắm rồi nhỉ.
Yamato nuốt nước bọt và cố gắng tưởng tượng hình ảnh ở đầu dây bên kia.
“...cẩn thận đừng để bị cảm lạnh nhé.”
Yamato cố nói gì đó nghiêm túc để cô nàng không nhận ra ý nghĩ đen tối bên trong cậu ta, và cậu nghe thấy tiếng Seira cười khúc khích ở đầu dây bên kia.
“Tớ đã làm khô tóc rồi, nên không sao đâu. Gió buổi đêm thoải mái thật đấy.”
Cô ấy nói đúng, giờ đang là một đêm xuân khá ấm áp và những cơn gió nhẹ cũng thật là êm ái.
“Nhưng có vẻ Yamato thường có xu hướng quan tâm và lo lắng cho người khác nhỉ?”
“Xin lỗi nhé, tớ có vẻ hơi lo xa.”
“Và kỳ lạ nữa.”
“Cậu nói tớ à? Cậu còn chả thể xác định phương hướng nữa đấy.”
“Chuyện đó đâu có liên quan. Hoặc tớ nên nói là tớ không bị vấn đề về định hướng nhé.”
Sau khi cãi cọ như mọi khi, chúng tôi dừng lại trong giây lát.
“Phì!”
Yamato cười lên khiến cho Seira cũng lắp bắp theo.
“Chúng ta cãi nhau qua điện thoại như thế này buồn cười thật ấy nhỉ? Như thể tớ đang ở nhà và Yamato đang ở ngay bên cạnh tớ vậy.”
“Đúng. Như thể chúng ta đang đối diện với nhau ấy.”
Dù nói vậy nhưng tim Yamato vẫn đập rất mạnh kể từ khi nãy.
“Tớ đang hơi có hứng thú đi hát karaoke. Hay giờ mình đi không?”
Yamato đã suýt đồng ý với lời mời thú vị ấy nhưng may ra cậu chàng vẫn còn giữ được lý trí.
“Không, hôm nay thì không được đâu. Nếu bây giờ đi thì chúng ta sẽ lại thức tới sáng mất.”
“Thật sao? Mọi chuyện sẽ ổn thôi nếu chúng ta chỉ hát trong khoảng hai tiếng rồi về nhà mà.”
“Liệu hai tiếng có đủ không đấy?”
“...có thể?”
Rõ ràng là cô cũng chẳng tự tin gì vào phán quyết của mình khi đáp lại Yamato bằng một câu hỏi.
“Chắc chắn chừng đó với cậu là không đủ… tớ chưa từng nói rõ ra nhưng tớ không phải một con cú đêm đâu, thế nên tớ sẽ từ chối lời mời của cậu, chúng ta sẽ nói chuyện này vào lúc khác. Dù sao thì, nếu cậu thích hát đến vậy thì chúng ta vẫn có thể cùng đi sau khi tan trường mà.”
Yamato phản đối ý định đi chơi vào tối muộn. Cậu đã định trả lời với cô như vậy nhưng lại cảm thấy đây không phải việc để nói qua điện thoại nên mới quyết định sẽ nói sau.
“Tớ không thích hát karaoke vào buổi chiều nên tớ không đi đâu.”
“Tớ không nghĩ sẽ có gì khác biệt nếu chúng ta hát ở trong phòng cá nhân. Còn nữa, nếu hát vào buổi chiều sẽ rẻ hơn nên cũng an toàn hơn cho ví của tớ.”
“Nhưng mà nó chủ yếu chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng thôi. Nên dù sao đi chăng nữa thì tớ vẫn sẽ không đi đâu.”
Seira vẫn khăng khăng về việc đi vào buổi tối. Cô ấy có vẻ khá kĩ tính trong vấn đề này.
Khi cả hai đang nói chuyện, Yamato nhận ra cậu có thể sẽ không còn cơ hội nào để đi hát karaoke với Seira nữa vì cô chỉ thích ra ngoài vào buổi tối thôi.
Yamato không biết liệu mình có nên phản đối việc đó nữa hay không vì cậu cũng muốn được đi karaoke với cô.
“...có lẽ chúng ta có thể đi cùng nhau vào lần khác.”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Mà, cũng không còn gì để nói nữa nên tớ cúp máy nhé.”
“Ờ, um, được thôi. Xin lỗi nhé…”
“Hmm, sao cậu lại xin lỗi vậy? Tớ không hiểu.”
Khi nghe thấy tiếng cười của Seira ở đầu dây bên kia, cậu đặt tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ nghĩ mình đã khiến Seira không vui vì từ chối lời mời đi karaoke của cậu, nhưng có vẻ cậu không quá quan tâm tới chuyện đó.”
“Hẹn gặp cậu sau nhé.”
Seira nói và cúp máy.
Yamato thì vẫn ngây người ra ở ngoài ban công, giọng nói của cô vẫn liên tục vang vọng trong đầu cậu.
Giờ ăn trưa ngày hôm sau.
Yamato, người mang danh ‘kẻ cô độc’ đang lôi hộp cơm do mẹ mình làm ra và suy nghĩ không biết nên ngồi ăn ở đâu.
“Trông ổn đấy. Tớ ngồi ăn với cậu nhé?”
Kèm với lời khen, Seira mời cậu ăn trưa cùng cô.
Đó chính xác là ý của cô ấy khi nói rằng mình không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Lớp học vốn đang rất nhộn nhịp lập tức trở nên im phăng phắc, còn cô thì nghiêng đầu sang một bên trông thật sự rất dễ thương.
Dù vậy, cậu hiểu nếu bản thân cứ rụt rè như thế thì cậu sẽ dần bị cuốn theo cô nàng mất.
Yamato nhận ra giờ không phải lúc để lo lắng nữa nên cậu lấy hộp cơm trưa và rời khỏi chỗ ngồi.
“...vậy thì chúng ta ra chỗ khác nhé.”
Khi cậu chuẩn bị rời khỏi lớp, ánh nhìn của cậu và Eita vô tình chạm nhau. Cậu ta ra hiệu “OK” và nháy mắt với cậu, điều này khiến cậu cảm thấy ớn lạnh đến độ chẳng muốn ăn nữa.
Chỉ có vài nơi trong trường mà bạn có thể ngồi ăn thoải mái mà không lo bị người khác nhòm ngó.
Cuối cùng, địa điểm Yamato lựa chọn lại là sân thượng.
Dưới ánh nắng êm dịu, Yamato và Seira cùng ngồi lại với nhau phía bể nước.
“Ôi, hộp bento của cậu tuyệt thật đấy!”
Seira thốt lên với vẻ ngưỡng mộ khi Yamato mở hộp cơm trưa của mình ra.
Hộp bento của Yamato bao gồm cơm chiên, trứng chiên, thịt viên, rau dền và kinpira gobo.
Quá nửa hộp cơm là đồ ăn thừa từ tối hôm qua, nhưng thế này vẫn tốt hơn nhiều so với bình thường khi mà đôi lúc cậu chỉ ăn cơm trộn furikake. Có lẽ hôm nay mẹ cậu đang có tâm trạng tốt.
So với hộp bento của Yamato, bữa trưa của Seira có vẻ đơn giản hơn khá nhiều.
Cậu đoán cô sẽ chỉ ăn bánh mì cho bữa trưa của mình sau khi thấy cái túi từ cửa hàng tiện lợi. Và cũng chỉ có một hộp trà sữa nhỏ đi kèm, thực sự khá ít nếu so với bữa trưa của phần lớn nữ sinh cấp ba khác.
“Cậu muốn ăn cùng tớ chứ? Nếu cậu không ngại đồ ăn thừa từ tối hôm qua…”
Khi Yamato tỏ lòng quan tâm thì Seira cười rồi chỉ về phía miếng trứng chiên. Có vẻ cô ấy đang không ăn kiêng hay gì đó đại loại vậy rồi.
“Tớ mượn đũa của cậu có được không?”
“Sao cơ?”
Yamato chợt nhận ra.
Seira chỉ mua bánh mì ở cửa hàng tiện lợi, vậy nên ở trường hợp này, Yamato buộc phải cho cô ấy mượn đũa.
Tất nhiên Yamato cũng chỉ mang một đôi đũa theo mình.
...Vậy nên hai người sẽ hôn gián tiếp.
Khi nhận ra thì cậu lập tức đỏ mặt, bối rối không biết mình nên xử lý chuyện này như thế nào.
Seira cúi đầu và bốc lấy miếng trứng chiên bằng tay không, có lẽ vì cô thấy được sự bối rối của Yamato.
“Tớ biết đây là thói quen xấu, nhưng tha lỗi cho tớ nhé.”
Sau khi nói vậy, Seira cắn một miếng trứng.
“Hmm, ngon thật. Có vẻ được nêm khá ngọt. Cái này là Yamato làm à?”
“Không, đó là mẹ tớ làm. Tớ thì nêm gia vị cho kinpira gobo.”
“Tớ xin một miếng luôn nhé?”
“Được thôi.”
Seira cắn một miếng kinpira gobo và kêu lên, “ngon thật đấy~” ngay khi vừa bỏ vào miệng.
“Xin lỗi vì đã mời cậu ăn mà thậm chí không cho cậu mượn đũa.”
“Ổn mà. Có phải cậu lo lắng về chuyện đó không? Tớ không quan tâm lắm nên cậu cũng đừng lo nghĩ nữa.”
Cô nói thẳng thắn mà không để lộ chút cảm giác xấu hổ hay ngại ngùng nào.
Cũng thật là khó nói về việc cô có coi Yamato là một người khác giới hay không, hay từ đầu cô ấy vốn không quan tâm về những chuyện như vậy.
“Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ không nghĩ về nó nữa.”
Cậu cố giữ bình tĩnh khi trả lời cô.
Sau đó, hai người họ ngồi ăn với nhau thêm một lúc nữa trong im lặng.
“Mà này, tại sao hôm nay cậu lại mời tớ ăn trưa cùng vậy?”
Khi đã ăn xong bữa trưa, Yamato cũng dần không thể chịu nổi cái bầu không khí này và hỏi cô điều cậu vẫn thắc mắc từ nãy đến giờ.
“Hmm? Cũng không có lý do gì đặc biệt.”
“Th… thật sao?”
“Um, nhưng cậu có định nói gì với tớ vào tối hôm qua khi gọi điện mà, phải không? Chắc cậu còn nhớ chứ.”
Cậu đoán là cô ấy đang nói về lúc cậu định nhắc nhở cô về việc ra ngoài vào buổi tối.
Cậu vẫn muốn đi karaoke với cô, và dù vẫn phân vân không biết có nên phản đối hay không, cậu vẫn quyết định nói ra.
“Xin lỗi nhé Shirase nhưng tớ phải phản đối việc ra ngoài vào buổi tối. Đó là điều tớ đã muốn nói với cậu.”
“Tại sao.”
Cô ấy không có vẻ tức giận hay thất vọng gì cả, ngược lại cô còn có vẻ thích thú với việc Yamato chịu nói ra ý kiến của mình.
Vì vậy mà Yamato mới giữ được bình tĩnh và tiếp tục.
“Đơn giản vì như vậy rất nguy hiểm. Cậu không biết điều gì có thể xảy ra nếu một cô gái ra ngoài một mình, đặc biệt là một cô gái như Shirase. Ngoài ra, cậu cũng có thể sẽ bị bắt cóc đấy.”
“Ý cậu là tớ nên kéo cậu đi cùng?”
“Không, như vậy vẫn rất nguy hiểm. Giống như lần trước khi tớ làm rối tung mọi chuyện với bọn côn đồ, có rất nhiều thứ không thể giải quyết được kể cả khi có tớ đi với cậu…”
Nếu tôi nói như thế này thì có thể Seira sẽ khó chịu. Có thể cậu ấy sẽ nghĩ rằng mình là một tên phiền phức và sẽ hạn chế tiếp xúc với mình.
Nhưng cậu cảm thấy đây là chuyện mà cậu buộc phải lên tiếng. Sau khi ra ngoài vào buổi tối lần trước, Yamato nhận ra rằng dù như vậy rất vui nhưng cũng đi kèm với một sự nguy hiểm khôn lường.
Thêm nữa, sự cố với bọn côn đồ càng làm cậu nhận ra rằng mình vô dụng như thế nào. Dù khả năng tự vệ của Seira có tốt đến đâu đi nữa thì chắc chắn cô vẫn sẽ gặp rất nhiều khó khăn nếu phải đối đầu với nhiều người cùng một lúc.
Đáp lại sự lo lắng của Yamato, Seira xem ra lại có suy nghĩ khác. Cô ấy hơi nghiêng đầu, tựa lưng vào tường và vươn tay ra.
“Được rồi, tớ sẽ cố kiềm chế nhất có thể. Tớ sẽ cố để không ra ngoài muộn quá nhiều.”
Những từ ngữ mơ hồ “có thể” và “quá nhiều” từ cô đã khiến cậu phần nào an tâm dù vẫn còn nhiều lo ngại.
“Sẽ thật tốt nếu cậu có thể làm được như vậy. Xin lỗi nhé vì từ nãy giờ nghe như kiểu tớ đang thuyết giáo cậu vậy.”
“Không đâu, tớ biết rằng cậu chỉ đang lo lắng cho tớ thôi mà. Cảm ơn nhé.”
Seira mỉm cười với cậu.
Nụ cười của cô thật sự rất dễ thương khiến cho Yamato phải đỏ mặt ngại ngùng.
“À, mà này, Shirase luôn mua bữa trưa ở cửa hàng tiện lợi sao?”
Để giấu đi sự xấu hổ của mình, cậu cố tình đánh trống lảng sang chuyện khác.
“Um, tớ sống một mình nên cũng không quan tâm lắm về chuyện tự nấu ăn. Tớ luôn tự mình mua đồ ăn sáng mà, à, tớ cũng thường không quá đói vào bữa trưa nên phần ăn của tớ có hơi nhỏ.”
“Tớ hiểu rồi, Shirase sống một mình. Dễ hiểu vì sao cậu có thể ra ngoài vào tối muộn.”
Yamato chợt nhận ra mình vừa lại lôi lên chủ đề ra ngoài vào ban đêm.
Cậu thật sự cảm thấy tò mò vì sao Seira, một học sinh trung học mà lại sống một mình và thắc mắc không biết liệu mình có nên hỏi về nó hay không, và cậu đã đưa ra một quyết định tệ hại.
“Yamato cũng ra ngoài vào lúc đó mà.”
Seira nói với vẻ thẳng thắn. Dù vậy cô lại không tỏ ra chút tức giận nào.
“Tớ thấy đói và thèm bánh bao nên quyết định ra ngoài mua một cái. Tớ định sẽ về nhà ngay sau đó mà.”
Cậu biết rằng nó nghe chẳng khác nào một lời biện hộ nhưng không hề sai. Vì ngày hôm đó, thật sự Yamato chỉ đến cửa hàng tiện lợi để mua một cái bánh bao mà thôi.
Và ở đó cậu đã nhìn thấy Seira đang đi dạo.
“Nhưng khi cậu nhìn thấy tớ vào lúc đó thì cậu đã không nỡ để tớ lại một mình. Cậu khá nghiêm túc nhỉ.”
“Như cậu có thể thấy, tớ khá là nghiêm túc đấy. Tớ cũng hơi tò mò về cậu ở thời điểm đó nên cũng tiếp cận cậu.”
“Fufu, cậu không thật sự quá nghiêm túc như tớ nghĩ nhỉ.”
“Có lẽ vậy.”
Yamato thắc mắc liệu mình có bị máu M hay không khi cậu lại cảm thấy vui vì bị gọi là “thiếu nghiêm túc”.
Seira ngước lên bầu trời và cất tiếng nói nói với một ánh nhìn xa xăm.
“Nhưng tớ thật sự rất mừng vì khi đó Yamato đã đồng ý đi cùng tớ. Nhờ có cậu mà khoảng thời gian gần đây tớ vui hơn rất nhiều.
Có thể thoải mái nói ra những việc như thế này với không chút xấu hổ cũng có thể coi là một đức tính của cô nàng. Cho dù vô cùng ngưỡng mộ đức tính này của cô nhưng cậu lại không thể cư xử được như vậy dù có cố gắng như thế nào đi nữa.
Vì vậy mà Yamato thường hay giấu đi sự xấu hổ thay vì thành thật với bản thân.
“Miễn là cậu không phá luật thì tớ luôn sẵn sàng đi chơi với cậu bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì từ giờ hãy ăn trưa với tớ nhé, vì ăn cùng Yamato vui hơn hẳn, cộng thêm việc đồ ăn của cậu rất ngon nữa.”
Không thèm để tâm đến sự xấu hổ của Yamato, Seira vui vẻ đề nghị.
“Tớ không phiền đâu, nhưng cậu thật sự thích bữa trưa mẹ tớ làm sao?”
“Không phải rõ ràng quá rồi sao? Lần tới tớ sẽ mang đũa của mình theo.”
“Ổn thôi…”
Cái cách mà cô ấy thậm chí còn không thèm phủ nhận nó cũng thật quá đỗi dễ thương. Yamato phải ngay lập tức lấy tay che mặt lại để lấp đi sự xấu hổ của mình.
Ngay lúc đó chuông bỗng reo lên. Yamato cảm thấy như tiếng chuông vừa cứu cậu thoát khỏi tình huống này.
“Đã hết giờ rồi sao?”
“Ừ, quay lại thôi. Tớ không muốn bị gọi đi thêm lần nào nữa đâu.”
Seira gật đầu đồng ý, và rồi cả hai cùng nhau quay trở về lớp học.
Đàmn, có gấu như này thì sướng phải biết… Kinpira Gobo là món ăn truyền thống của người Nhật Bản. Làm bằng cách trộn rễ cây ngưu bàng được thái nhỏ, cà rốt và hạt mè rồi xào lên với xì dầu. Furikake là một loại gia vị khô của người Nhật và thường được rắc lên cơm để ăn cùng.