Chương 8: Hình tượng (4)
Để hiểu tại sao Kang Woojin chọn vai 'Park Dae-ri', cần phải lùi lại và xem xét những gì anh ấy đã làm trong không gian trống.
Mọi chuyện bắt đầu khi Woojin kiểm tra 'Nhà phân tích tâm lý Hanryang'.
-[5/Kịch bản (Tiêu đề: Nhà phân tích tâm lý Hanryang Phần 1), Cấp A]
-[*Đây là kịch bản drama với độ hoàn thiện cao. Có thể đọc 100%.]
Đứng một mình trong không gian tối vô tận, Woojin khoanh tay và vuốt cằm.
"Cấp A à-"
Bộ phim ngắn 'Trừ tà' đang trôi nổi bên cạnh anh là cấp B. Đây là lần đầu tiên anh gặp cấp A. Woojin sau đó thốt lên câu hỏi trong đầu.
"Hmm- Nếu là cấp A... Đây là có phải là cấp độ cao nhất không? Hay có thể cao hơn cấp A?"
Kể cả nếu như có kịch bản có cấp độ cao hơn thì cấp A cũng đã rất cao rồi. Nói cách khác, tác phẩm mới 'Nhà phân tích tâm lý Hanryang' của biên kịch Park Eunmi có triển vọng lớn.
"'Công tố viên xã hội đen' ở cấp C có tỉ xuất người xem là khoảng 7%. “
“Vậy thì vì cấp A cao hơn hai bậc... có thể sẽ vượt qua khoảng 10-15%?"
Anh không chắc chắn vì không biết được sự khác biệt giữa các cấp là bao nhiêu. Do đó, Woojin nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
"Dù sao thì, tác phẩm này sẽ là một thí nghiệm. Để làm rõ khoảng cách các cấp độ trong tương lai."
Liệu cấp 'A' có thực sự gợi ý về tương lai hay không. Hiện tại, có khả năng cao là gợi ý cho tương lai, nhưng còn chưa chắc chắn lắm.
Ngay sau đó, ánh mắt của Kang Woojin di chuyển đến tiêu đề.
"'Nhà phân tích tâm lý Hanryang'. Mình không chắc về nó, nhưng nếu là chuyên gia tâm lý, có lẽ là thuộc thể loại trinh thám tội phạm hay gì đó tương tự?"
Anh nhớ lại lời của đạo diễn nổi tiếng Song Manwoo, người đang ở bên ngoài.
‘Tôi muốn mời cậu làm diễn viên, Woojin.’
Lúc đó, tâm trí anh như dừng lại, nhưng bây giờ đã bước vào không gian ảo này, Woojin tương đối bình tĩnh trở lại.
Điều đó cho phép anh đưa ra câu trả lời phù hợp.
"Có lẽ chỉ nên chọn một vai phụ thôi."
Anh không biết nhiều về ngành giải trí, nhưng Woojin biết rằng những người mới không có danh tiếng thường bắt đầu với vai phụ.
Đặc biệt nếu đây là một tác phẩm được tạo ra bởi những người có tiếng như đạo diễn Song Manwoo và biên kịch Park Eunmi.
Tất nhiên, vai nhỏ trong tác phẩm này chỉ là vai phụ. Tức là có nhiều vai nhỏ như vai hỗ trợ hay chỉ là nhân vật làm nền, nhưng Kang Woojin không có cách nào để biết điều này.
"Chà- nghĩ lại thì cũng không đến nỗi tệ."
Một thái độ tích cực nảy sinh trong đầu. Đây là lần thứ hai kể từ khi trải nghiệm 'Người đàn ông sợ hãi' trong không gian trống. Sẽ tốt nếu được các bậc thầy đánh giá một cách đàng hoàng.
Sau đó.
-Swoosh.
Woojin nhấn vào hình chữ nhật trắng trước mặt anh. Anh chọn 'Nhà phân tích tâm lý Hanryang'. Sau đó, những nhân vật quen thuộc được in trên hình chữ nhật trắng.
-[Bạn đã chọn 5/Kịch bản (Tiêu đề: Nhà phân tích tâm lý Hanryang Phần 1).]
-[Đang liệt kê các nhân vật có sẵn để đọc (trải nghiệm).]
-[A: Yu Ji-hyeong, B: Jung Sang-min, C: Bae Se-jun... E: Park Dae-ri]
Có khoảng 6 nhân vật được liệt kê.
"Hmm- Những lựa chọn phía trước là vai chính hoặc vai có nhiều lời thoại.’
‘Park Dae-ri? Chọn cái này đi, nó có ít lời thoại nhất."
Kang Woojin biết nhờ đã thử nghiệm trước, rằng các vai sau cùng thường ít lời thoại hơn.
Anh chạm vào 'Park Dae-ri' trong danh sách các nhân vật. Ngay lập tức, giọng nữ quen thuộc vang lên.
["'E: Park Dae-ri' đang chuẩn bị đọc..."]
Thời gian chờ đợi không lâu.
["...Chuẩn bị hoàn tất. Đây là một kịch bản hoặc tình huống có chất lượng rất cao. Tỷ lệ thực hiện là 100%. Việc đọc sẽ bắt đầu ngay bây giờ."]
Chỉ trong chớp mắt, một màu xám rộng lớn bao trùm Kang Woojin.
Một giọng nói lớn vang lên.
"Này! Park Dae-ri!! Đang làm gì vậy? Mau lên!"
Ngay lúc này, không gian xám bao quanh Kang Woojin từ từ biến mất.
Dần dần, phía trước bắt đầu rõ ràng hơn.
Địa điểm là trước băng ghế trong công viên.
Thời tiết khá ấm áp.
‘Đang là mùa xuân à?’
Mặt trời chiếu lên làn da nhưng không quá gay gắt, nhiệt độ rất dễ chịu.
‘Áo tay ngắn? Mình đang mặc áo sơ mi tay ngắn.’
Ngay lúc này, tầm nhìn của Kang Woojin mở rộng ra.
Xung quanh là những bồn hoa đang nở và có người đang chạy bộ. Hai người đàn ông ở phía trước vẫy tay với Woojin.
Anh kêu họ.
"Các cậu đi trước đi!"
Đầu óc anh bảo anh nói như vậy. Khi tiếng gọi vừa dứt, Kang Woojin cảm nhận được nó. Anh đang mỉm cười một nụ cười thân thiện.
Tuy nhiên, mọi thứ anh nói và làm chỉ là giả tạo, không có một chút chân thành nào.
Trái tim anh lạnh lẽo và lý trí.
Tuy nhiên, mức độ lý trí trong anh lại cực kỳ nghiêm trọng.
Đúng vậy, như thể thứ duy nhất đang thiếu bên trong anh là cảm xúc.
Không, thực tế là không có gì cả.
Tại sao anh biết được? Vì Kang Woojin đã hoàn toàn trở thành Park Dae-ri. Anh hiểu tất cả mọi thứ về Park Dae-ri.
'Biểu cảm chỉ là công cụ.'
Đối với Park Dae-ri, biểu cảm và thái độ chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Thường xuyên luyện tập biểu cảm của mình khi rảnh. Ghi nhớ lời thoại để bản thân xuất hiện như một "người tốt".
Bây giờ cũng vậy.
Mặc dù đang cười, Kang Woojin, ẩn sâu trong đôi mắt ấy là sự điên loạn, khóe môi anh khẽ giật.
Anh đang luyện tập cách để cười.
Niềm vui thật sự, gượng cười, cười đắm ngất ngây, v.v.
Đó là thói quen hàng ngày của anh. Luyện tập là điều anh thường làm trước khi quay lại văn phòng.
Kang Woojin, sau khi đã thì thầm như vậy, đột nhiên trở nên vô cảm.
Đó là một khoảnh khắc kỳ lạ.
Anh đã kết thúc việc luyện tập và quay lại trạng thái mặc định.
Cứ như vậy, Kang Woojin bước đi. Trong trái tim anh là sự im lặng không gợn sóng.
Và rồi.
"À."
Kang Woojin, nở một nụ cười mơ hồ, nhìn xuống giày mình.
"Mình vừa dẫm phải phân chó."
“Không cứng mà mềm, có vẻ là phân chó mới đây.”
Woojin, dừng lại và nhìn xuống giày mình.
"Phân chó..."
Một chút điên loạn lóe lên trong mắt anh.
Vì mục tiêu đã xuất hiện.
Anh đã bị hại. Bởi một chú cún con.
Với điều đó, Kang Woojin từ từ quay đầu và nhìn xung quanh.
"À, đây rồi. Cún con ơi-."
Chú cún con nhanh chóng lọt vào tầm mắt của anh.
Đó là một chú cún con có dây xích quấn quanh cổ. Nó đang đi vệ sinh trong bồn hoa gần đó.
Kang Woojin, nhìn chú cún con một cách im lặng, rồi...
Bất ngờ, những màu sắc bắt đầu lan tỏa trong góc nhìn Woojin.
Đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh dương, chàm, tím. Thế giới bình thường của anh đã biến thành một câu chuyện cổ tích.
Mặt đất có màu tím, thân cây thì xanh. Bầu trời thì đen, mây thì xanh, và tất cả mọi người đều có màu sắc khác nhau.
Cảm giác như sự ngây thơ của tuổi thơ.
Tuy nhiên, đây không phải là câu chuyện cổ tích trong sáng. Có cảm giác gì đó bất ổn, như sự ngây thơ ấy đang bị bóp méo đi.
"...Mình đang mơ??"
Đúng vậy, cứ như anh đang ở trong thế giới của những giấc mơ. Hơn nữa, những cảm xúc không có trong Woojin bắt đầu xuất hiện.
Tâm trạng anh cũng thay đổi.
Sự phấn khích.
Kang Woojin, người trước đó luôn im lặng mà không có cảm xúc gì, giờ đây đã phấn khích đến mức gần như điên loạn.
Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên, cảm giác như phải làm gì đó thật nhanh. Đó là những gì anh đang cảm thấy.
Và rồi.
-uhhhh.
Cún con, nãy giờ đi vệ sinh bên bồn hoa, chạy đến và cọ vào chân Woojin.
Trong mắt Woojin, con cún có màu vàng.
"Mày dễ thương quá. Mềm mại thật đấy”
“Làm tao muốn bóp mày quá."
Woojin nhìn quanh. Có rất nhiều người. Nói cách khác, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn.
Vì vậy, Woojin nắm lấy dây xích của cún con và di chuyển.
May mắn thay, nó đã đi theo.
Tại nhà vệ sinh công cộng ở gần đó. Nơi mà Woojin muốn đến là phía sau nhà vệ sinh đó.
‘Sớm thôi’
Woojin kéo dây xích và ôm chó con vào lòng.
Nó liếm vào má Woojin.
"Dễ thương quá. Nhưng mày không nên đi vệ sinh trên đường mà mọi người đang đi lại."
Woojin, vẫn đang mỉm cười, nhẹ nhàng nhấn vào mũi chú chó con.
Sau đó, một quả pháo hoa đỏ bùng nổ từ nơi anh nhấn vào. Tất nhiên, chỉ trong góc nhìn của Woojin thôi.
Điều đó càng làm tăng sự phấn khích của Woojin.
Một loại hưng phấn đến mức đứng ngồi ngồi yên.
Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên, anh muốn thêm nữa.
Vì vậy, Woojin, ôm chú chó con, biến mất ra sau nhà vệ sinh.
Một vài phút sau, khi Woojin bước ra lần nữa, mặt anh đã bình tĩnh lại.
"À- mình có hơi muộn rồi."
Anh không còn ôm chú chó con nữa.
Rồi thì.
Kang Woojin, khi đã hoàn thành việc đọc vai 'Park Dae-ri', trở lại phòng họp.
Đồng thời, Woojin thốt lên một câu chửi rủa sâu tận trong tim anh.
"Chết tiệt thật sự."
Vì anh cảm thấy sự ghê tởm rõ ràng. Mọi thứ về Park Dae-ri và thế giới của hắn ta khiến anh cảm thấy hơi khó chịu. Tuy nhiên, Park Dae-ri đã được khắc sâu vào Woojin.
"Mình thấy ghê tởm thật sự."
Trải nghiệm đọc về Park Dae-ri trong không gian trống cảm giác như khoảng 20 phút đối với Woojin, nhưng giờ đây anh cảm thấy như đang chịu đựng cảm giác say xe suốt 5 tiếng.
Park Dae-ri vừa kỳ lạ vừa quen thuộc với Kang Woojin.
Bây giờ cả hai người đều là Kang Woojin, nhưng vì một lý do nào đó, Woojin có một khao khát mạnh mẽ muốn loại bỏ Park Dae-ri.
Lúc đó.
‘Cái gì thế? Không, không, đừng thoát ra.’
Kang Woojin xém chút nữa không kiềm chế được cảm xúc đột ngột xuất hiện của Park Dae-ri.
Đó là một phản xạ. Một phản xạ phòng vệ.
Vào khoảnh khắc đó, khi Kang Woojin đang ngẩn ngơ.
"Cậu hiểu toàn bộ bối cảnh rồi chứ?"
Giọng nói của biên kịch Park Eun-mi, người đang ngồi đối diện anh, vang lên trong tai Woojin.
Lúc này, tầm nhìn của Woojin dần mở rộng, biên kịch Park Eun-mi tiếp tục nói.
"Anh không cần phải áp lực. Anh có thể diễn bất kỳ vai nào, thậm chí chỉ là vài câu thoại cũng được. Tôi chỉ muốn nghe tông giọng của Woo-jin thôi."
Woojin, nãy giờ hơi bối rối, cuối cùng đã giữ được sự bình tĩnh.
‘À, phải rồi. Tình huống lúc này là như vậy.’
Anh nhìn xuống xấp giấy trong tay. Kịch bản phần một của 'Nhà phân tích tâm lý Hanryang'.
‘Có lẽ là hơi quá nếu chưa đọc qua mà đã diễn luôn.’
Mặc dù anh đã biết hết về Park Dae-ri qua các lời thoại, Kang Woojin hạ giọng vì lợi ích của những người ngồi phía trước anh.
"Tôi sẽ đọc một chút."
Tất nhiên, anh không cần đọc kịch bản.
-Lật, lật.
Anh chỉ giả vờ đọc. Trong khoảng 5 phút.
Một câu trong kịch bản thu hút sự chú ý của Woojin.
-[S# 14]
-Thế giới nhìn thấy qua mắt Park Dae-ri bị được bao phủ bởi màu sắc. Cứ như là nó được miêu tả như một khu vườn điên loạn trong mơ.
Vậy đây là lý do mình thấy những màu sắc kỳ quái đó. Woo-jin lẩm bẩm một mình, thở dài nhẹ.
Anh ngẩng lên và nói một cách điềm tĩnh với mọi người.
"Tôi sẽ diễn vai 'Park Dae-ri'."
Điều thú vị là ngay khi Woo-jin vừa dứt câu.
"!!!"
Tất cả mọi người đều mở to mắt.
‘Họ ngạc nhiên sao? Tại sao?’
Phản ứng của Song Man-woo PD và biên kịch Park Eun-mi rất là đặc biệt mạnh mẽ.
"...Park Dae-ri sao??"
Nhưng Woo-jin xác nhận lại với giọng nghiêm túc.
"Vâng, vai diễn 'Park Dae-ri'."
Vào lúc này, Song Man-woo PD với chùm râu dê nhìn chằm chằm vào Woo-jin rồi quay đầu nhìn biên kịch Park Eun-mi. Biên kịch Park Eun-mi cũng đang nhìn ông.
"..."
Trong một khoảnh khắc ngắn, hai người trao đổi ánh nhìn. Woo-jin cảm thấy điều này hơi kỳ lạ.
‘Chuyện gì đang diễn ra vậy? Họ đang giao tiếp bằng mắt à?’
Sau đó, Song Man-woo PD, với khuôn mặt nghiêm nghị, nhìn vào Woo-jin.
"Cậu chọn cảnh nào của vai ‘Park Dae-ri’?"
‘Có cần phải chọn mấy cảnh cuối không? ‘
Vai Park Dae-ri trở nên phức tạp hơn khi câu chuyện tiếp diễn. Vì vậy, Woo-jin chọn một cảnh tương đối nhẹ nhàng ở phần đầu.
"Tôi sẽ diễn cảnh có chú chó con xuất hiện."
Biên kịch Park Eun-mi, người đã đeo kính từ lúc nào đó, hỏi Song Man-woo PD.
"PD, hãy xử lý góc máy quay phim, còn Woo-jin, hãy diễn như thể PD là máy quay."
Thực tế, trong phòng hội nghị này đã có một máy quay rồi. Nó ở phía sau nơi Kang Woo-jin ngồi và một cái trước mặt anh, gần cửa sổ.
Kang Woo-jin, nhận ra điều này, đã trả lại kịch bản anh đang cầm tới biên kịch Park Eun-mi ngồi đối diện.
Rồi cô ấy hỏi với vẻ mặt nhăn nhó.
"Cậu có thể... làm mà không nhìn vào kịch bản à?"
Điều này bất tiện hơn nhiều. Nhưng Kang Woo-jin lại làm một cách vô thức.
Thay vì duy trì một vẻ mặt cứng rắn, anh làm điều này một cách tự nhiên. Bởi vì đối với anh, người đã hóa thân thành Park Dae-ri, việc đọc kịch bản chỉ tổ phiền phức hơn.
"Vâng. Tôi làm được."
Tuy nhiên, hành động này lại càng làm tăng sự hiểu lầm của mọi người, bao gồm cả biên kịch Park Eun-mi.
‘Cậu ấy có thể hiểu các câu thoại, chỉ dẫn sân khấu và cảm xúc trong câu thoại chỉ trong vài phút sao...? Điều đó có khả thi không vậy?
Nó là khả thi. Tất nhiên, chỉ khả thi cho Kang Woo-jin mà thôi.
Nhưng đối với mọi người, kể cả biên kịch Park Eun-mi.
‘Liệu có phải là nói dối không... Không, trông cậu ấy quá thờ ơ để nói dối.’
Sau đó.
"Được rồi, cứ như vậy đi. Bắt đầu ngay thôi."
PD Song Man-woo, ngiêng người về phía trước, đọc câu thoại đầu tiên cho Kang Woo-jin.
Câu thoại báo hiệu bắt đầu cảnh quay.
"Này! Park Dae-ri!! Cậu đang làm gì vậy? Nhanh lên đi!"
Ngay lập tức, Kang Woo-jin, người đang nhìn chằm chằm vào chùm râu dê của Song Man-woo, chớp mắt một cái.
Cùng lúc đó, khóe mắt của Song Man-woo khẽ giật.
Tại sao?
‘Ánh mắt của anh ấy thay đổi. Cả tính cách nữa.’
Có chút điên loạn mà trước đây không thấy trong ánh mắt điềm tĩnh của Kang Woo-jin lóe lên.
Một sự khác biệt có thể thấy rõ ràng giữa trước và sau khi anh ấy chớp mắt.
‘Cậu ta tập hợp cảm xúc nhân vật chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.’
Ít nhất, đó là những gì mà Song Man-woo nhìn thấy.
Woo-jin, người đang nhìn chằm chằm vào Song Man-woo, nhếch miệng. Một cơn rùng mình nhỏ. Tuy nhiên, sự mãnh liệt trong ánh mắt anh ấy vẫn không thay đổi.
"Đi trước đi!"
Ngay khi câu thoại được nói ra, nụ cười trên môi Woo-jin biến mất. Giống như đang chứng kiến quá trình trở lại vẻ mặt vô cảm trong chuyển động chậm.
"..."
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt vô cảm hoàn toàn hiện ra. Sau đó, một nụ cười lại xuất hiện. Rồi lại trở về không cảm xúc. Sau đó lại cười. Quá trình này lặp đi lặp lại nhiều lần trên khuôn mặt của Kang Woo-jin.
Một tên điên. Hào quang của một kẻ tâm thần phát ra mạnh mẽ từ Kang Woo-jin.
Vì lý do nào đó, nữ diễn viên Hong Hye-yeon, dù là diễn viên chuyên nghiệp, đã nổi da gà.
‘Mỗi nụ cười có một sắc thái khác nhau.’
Nó rất đáng sợ. Bởi vì Kang Woo-jin lúc này đang gán những ý nghĩa khác nhau cho mỗi nụ cười.
Bằng những chuyển động nhỏ trong ánh mắt, việc nghiêng đầu nhẹ, độ nâng lên của khóe miệng, v.v.
‘Đây... đây chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt thôi sao?’
Rồi Kang Woo-jin, với nụ cười đã chọn, từ từ đứng dậy khỏi ghế.
Sau đó anh ngừng lại. Nhìn xuống chân mình. Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi.
Khoảng 10 giây.
Khoảng im lặng ngắn ngủi đó nuốt trọn không khí trong phòng họp. Sự im lặng và thờ ơ của Woo-jin biến thành một cảm giác sợ hãi mơ hồ. Đến lúc này, Kang Woo-jin quay đôi giày của mình để kiểm tra đế giày.
"Mình giẫm phải phân chó rồi."
Nhìn xung quanh. Kang Woo-jin kiểm tra xung quanh phòng họp, liếc nhìn biên kịch Park Eun-mi một lần.
Cuối cùng, anh bắt gặp ánh mắt Song Man-woo PD. Đột nhiên, đôi mắt anh sáng lên với sự phấn khích cũng như điên loạn.
Rồi một giọng cười ớn lạnh vang lên từ Kang Woo-jin.
"À, là ở đó. Con chó chệt tiệt đấy."
Vậy là xong. Kang Woo-jin, sau khi đứng dậy, lại ngồi xuống ghế. Sau đó anh hắng giọng và mở miệng.
"Xong rồi."
Một giọng nói trầm và lạnh lùng. Anh đã trở lại từ Park Dae-ri điên loại thành Kang Woo-jin điềm tĩnh trước đó.
‘Vậy... đánh giá sẽ như thế nào đây nhỉ?’
Đúng lúc đó.
–Cạch
Đột nhiên, đối diện Woo-jin, tác giả Park Eun-mi, người đã buộc mái tóc dài xoăn lên, đứng dậy.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Kang Woo-jin. Cô tiến lại gần Woo-jin với vẻ mặt say mê.
Từ từ, chậm rãi.
Khi đó, Kang Woo-jin hơi rụt người lại.
‘Tự nhiên lại đứng lên? Đáng sợ vãi?? Cổ đang giận sao?’
Đột nhiên, biên kịch Park Eun-mi đứng trước Kang Woo-jin, bất ngờ nắm tay anh.
"Cậu Woo-jin."
Tất nhiên, Kang Woo-jin trong lòng cảm thấy khó chịu.
‘Cô ta đang làm cái quái gì vậy??’
Tuy nhiên, biên kịch Park Eun-mi, người được biết đến là một biên kịch nổi tiếng ở Hàn Quốc, không quan tâm đến ánh nhìn xung quanh mà tiến gần vào Kang Woo-jin rồi cầu xin. Giọng cô đầy tuyệt vọng.
"Làm ơn hãy nhận vai Park Dae-ri. Nó phải là anh, Woo-jin."
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------