Chương 10: hợp đồng (2)
"... phí xuất hiện?"
Quản lý sản xuất đối diện với Song Man-woo PD cau mày khi nghe câu trả lời của ông ta.
"Một người có hồ sơ không rõ ràng như anh ta thì có xứng đáng nhận phí xuất hiện không? Quá bất hợp lý khi bàn về phí xuất hiện!"
Quản lý sản xuất đột nhiên nổi giận. Nhưng phản ứng của ông là đúng.
Và vì ông làm việc cho trường quay biển xanh (C-Blue Studio), một công ty sản xuất lớn trong nước. Từ góc nhìn của ông ta, Kang Woojin không khác gì một người bình thường.
Quá khứ của anh ta rất bí ẩn.
Và một người như thế lại nói về phí xuất hiện? Đối với quản lý sản xuất, người đã tham gia vào vô số sản phẩm, đây là một hành vi vô cùng lạ lùng. Ông chưa từng gặp một diễn viên nào có đãi ngộ như vậy.
Vì vậy, giọng của quản lý sản xuất trở nên lớn hơn.
"Dù Kang Woojin có đặc biệt đến đâu, điều này là không thể chấp nhận được. Không nên như thế. Đây chỉ là suy đoán nông cạn của ông thôi, PD."
"Ừ, điều đó đúng, nhưng-"
PD Song Man-woo cũng có cảm giác như vậy. Việc nói về việc tăng phí xuất hiện chỉ là suy đoán của ông. Tuy nhiên, Kang Woojin này là một người kỳ lạ mà ông chưa từng gặp trước đây, kỹ năng diễn xuất của anh ư?
Anh có thể dễ dàng vượt qua cả những diễn viên hàng đầu với hơn 10 năm kinh nghiệm.
Hơn nữa, bầu không khí nghiêm túc mà anh tỏa ra, sự quyết tâm và cả khí chất nữa. Một người như vậy lại xuất hiện một cách tự nhiên trên 'Siêu diễn viên'. Chẳng phải người như vậy sẽ có đủ bản lĩnh và tài năng để thương lượng phí xuất hiện ngay từ đầu sao?
'Ngay cả biên kịch Park cũng tỏ ra thích cậu ấy.'
Không chỉ biên kịch Park Eunmi. PD Song Man-woo, Hong Hye-yeon và những người đã chứng kiến Kang Woojin trong phòng hội thảo hôm nay đều bị anh mê hoặc.
Nếu anh nhận ra điều này, rất có thể anh sẽ thương lượng phí xuất hiện.
Nói cách khác,
'Đây là lần đầu tiên mình gặp một người yêu cầu thương lượng ngay từ ban đầu, nên có chút khó xử.'
Nhìn vào tình hình, Kang Woojin hiện tại đang ở vị trí thuận lợi. PD Song Man-woo khoanh tay trầm tư
Ông quay đầu nhìn về phía biên kịch Park Eunmi ngồi bên trái ông. Cô đã đeo một chiếc băng đô từ lúc nào, đang nhìn Song Man-woo PD. Vẻ mặt rất nghiêm nghị. Sự quyết tâm hiện lên rõ ràng trong mắt cô.
"Dù là suy đoán hay là gì đi nữa, tôi không biết."
Cô tuyên bố ngắn gọn.
"Tôi chỉ muốn nói một điều, đừng có tiết kiệm ngân sách."
Giọng cô rất nặng nề, gần như lạnh lẽo. Câu nói ngắn ngủi của cô chứa đựng rất nhiều hàm ý. Tóm lại là ‘tôi sẽ không tha cho các người nếu vuột mất anh ta chỉ vì muốn tiết kiệm tiền đâu’
PD Song Man-woo nhún vai và chuyển ánh mắt về phía quản lý sản xuất.
"Quản lý Lee à, tôi muốn sống lâu, vậy không phải chúng ta nên quyết định về phí xuất hiện của Kang Woojin, dù nó có là suy đoán hay không sao?"
Quản lý sản xuất thở dài thật dài.
"Trời- PD, biên kịch. Chúng tôi cũng phải cân nhắc quan điểm của công ty nữa mà, đúng không? Còn có tiêu chuẩn trong ngành nữa. Dù Kang Woojin có đặc biệt đến đâu... tin đồn có thể lan ra khắp cả ngành."
"Tôi biết, tôi hiểu. Thực sự rất đau đầu."
PD Song Man-woo, trong khi đang nhớ lại khuôn mặt của Kang Woojin lúc này, thêm vào,
"Nhưng - coi cậu ta như một tân binh bình thường hay một kẻ vô danh... cũng có hơi lạ."
"À thì..."
"Những tân binh bình thường hay mới vào nghề không thể đảm bảo nhận vai phụ chỉ bằng cách gây ấn tượng với đạo diễn và biên kịch. Hơn nữa, anh ta đến một mình, không có sự hỗ trợ của bất kỳ công ty đại diện nào."
Một sự im lặng bao trùm căn phòng. Song Man-woo PD là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
"Làm thế này đi. Để tránh những tin đồn và ánh mắt tò mò, chúng ta sẽ đề xuất một mức phí cao hơn mức trung bình, nhưng cũng thêm vào điều khoản bảo mật trong hợp đồng."
"···PD, tôi không có ý thiếu tôn trọng, nhưng phí xuất hiện của Kang Woojin sẽ là bao nhiêu?"
"Hmm- Đúng rồi, nhưng anh thấy cậu ấy hôm nay chứ? Cậu ấy rất thông minh và khôn khéo. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ không làm quá lên đâu. Chắc cậu ấy đã xác định giá trị của mình trong một phạm vi hợp lý."
Song Man-woo bắt đầu viết một con số lên một tờ giấy gần đó.
"Cho con số này là tối đa đi, anh nghĩ sao?"
Lúc đó, ở trong căn hộ một phòng của Kang Woojin,
Không hay biết gì về việc thù lao của anh đang được thương lượng, Kang Woojin đang nằm thoải mái. Anh không ngủ, mà anh đang xem một bộ phim drama trên điện thoại.
"······"
Kang Woojin đã ở trong tình trạng này được một lúc rồi. Anh đã về nhà vào khoảng sáu giờ tối sau cuộc họp. Bây giờ đã là mười một giờ rưỡi tối. Mặc dù năm tiếng đã trôi qua, nhưng đối với Kang Woojin, cảm giác như đã hơn mười lăm tiếng trôi qua.
Tại sao?
Ngay khi vừa về đến nhà, anh đã vào không gian trống nhiều lần. Anh gần như đã đọc xong tất cả các nhân vật trong phần 1 của 'Người con gái thanh lịch' và các tác phẩm khác đã cập nhật trong không gian trống, ngoại trừ 'Anh nhân viên quán cà phê.'
Tất nhiên, điều này liên quan đến vài thí nghiệm.
Bộ drama mà Kang Woojin đã đọc xong các nhân vật, anh đang xem lại phần 1 của 'Người con gái thanh lịch.' Anh xem lại nó nhiều lần, phân tích cách mỗi nhân vật thể hiện vai trò của mình, sự khác biệt giữa kịch bản và cách đạo diễn chỉ đạo, sự chênh lệch giữa bối cảnh đã trải nghiệm trong không gian và thực tế, v.v.
Nhờ vào điều này, Woojin nhận ra.
"Giờ đã rõ ràng tại sao bộ drama này thất bại khi nhìn từ góc nhìn này."
Bỏ qua chỉ đạo và các yếu tố khác, diễn xuất của các diễn viên thật tệ.
"Không phải diễn viên này khá nổi tiếng sao?"
Khi Kang Woojin tự mình đọc tất cả các nhân vật trong kịch bản trong không gian tối, anh có thể đánh giá chúng rõ ràng. Cảm giác như các diễn viên trong bộ phim đang cố bắt chước Kang Woojin vậy.
Vì Woojin đã diễn tất cả các vai trong kịch bản.
Nói cách khác, từ góc nhìn của Woojin, dường như các diễn viên đang bắt chước anh. Và từ góc nhìn của anh, diễn xuất của họ khá tệ.
"Các đoạn hội thoại nghe có vẻ... hơi trống rỗng?"
Những câu thoại mà các diễn viên nói không truyền tải được cảm xúc. Họ dường như chỉ gượng ép thốt ra lời thoại để phù hợp với tình huống.
"Tiếc thật, sẽ thật tuyệt nếu chúng chân thành hơn."
‘Đây có phải là cảm giác của một người khi nhận xét ai đó đang cố bắt chước của mình không?’
Kang Woojin cũng không biết, không hề hay biết, kiến thức của anh về diễn xuất đang dần dần tích lũy từng chút một. Bằng cách đọc đi đọc lại nhiều vai diễn, các cảm xúc và biểu cảm khác nhau đang chồng lên nhau.
Một phương pháp luyện tập mà không ai có thể tưởng tượng được.
Vào lúc này.
-Reng, reng.
Điện thoại của Kang Woojin đang chiếu phim drama bỗng rung lên. Dĩ nhiên, đó là cuộc gọi điện thoại và người gọi là bạn của anh, Kim Daeyoung. Sau đó, Woojin nằm nghiêng và đặt điện thoại lên tai.
"Khuya rồi mày gọi tao làm gì?"
Từ đầu dây bên kia, Kim Daeyoung nói.
"Ê, gặp nhau sau khi tao tan làm ngày mai nha. Lần trước mày hứa mời tao ăn thịt rồi mà."
Anh ta nói trong khi ngáp.
"À, mang theo đống kịch bản và tình huống mà mày mượn tao luôn nha."
**********
Ngày hôm sau, thứ Sáu, ngày 14, Chập tối.
Đã qua tám giờ tối khi Kang Woojin đi bộ tới gần ga Jeongja. Trang phục của anh hôm nay cũng giống như trước, gồm áo khoác phao và quần jeans, khác biệt duy nhất là hôm nay anh đội thêm mũ.
"Cũng không có lý do gì để lo lắng về kiểu tóc của anh khi gặp bạn mình, Kim Daeyoung.
"Có vẻ là ở quanh đây."
Kang Woojin nhìn xung quanh khu vực. Anh đang tìm một nhà hàng thịt nướng mà Kim Daeyoung đã nói với anh. Lúc đó, điện thoại của Woojin reo lên.
"Hả?"
Kang Woojin kiểm tra người gọi và cười nhẹ. Bời vì người gọi bên kia chính là PD Song Man-woo.
‘Có chuyện gì đây?’
Woojin hắng giọng và trả lời cuộc gọi.
"Vâng, xin chào."
Song Man-woo PD từ đầu dây bên kia chào anh với giọng điệu khá vui vẻ.
"Woojin, cậu dạo này thế nào?"
"Tốt. Cảm ơn ông."
"À, tôi đang tự hỏi liệu cậu có một ý tưởng sơ sơ về phí xuất hiện của cậu không? Tôi không thương lượng đâu, chỉ tò mò thôi."
‘Phí xuất hiện? Gọi điện thoại đột ngột để nói về phí xuất hiện?’
Đó là một câu hỏi mà Kang Woojin chưa từng nghĩ tới, khiến anh hơi ngạc nhiên.
"..."
Sau đó Song Man-woo PD lại tiếp tục câu chuyện từ bên kia điện thoại.
"Tất nhiên, tôi chắc chắn phần lớn, nếu không phải tất cả suy nghĩ của cậu là về phí xuất hiện. Được rồi, vậy chúng ta sẽ nói chuyện một cách thực tế hơn."
"...thực tế hơn."
"Đúng vậy, nghĩ lại thì, biên kịch Park đã đề xuất việc chọn vai diễn quá vội vàng. Tôi cũng vậy. Chúng ta cũng cần cân nhắc các điều kiện khác."
"..."
"Thế này đi. Bọn tôi cũng không còn nhiều thời gian, cần phải quyết định ai sẽ là diễn viên cho vai 'Park Dae-ri'. Cậu suy nghĩ về chuyện này trong ngày hôm nay đi, rồi gặp nhau vào ngày mai để thảo luận các điều kiện trước khi quyết định."
Dù các điều kiện cụ thể chưa rõ ràng, nhưng Kang Woojin nghĩ rằng không quan trọng. Vì dù sao anh cũng sẽ nhận lời.
"Tôi hiểu rồi."
Sau khi nghe câu trả lời chắc chắn của Woojin, PD Song Man-woo thông báo về địa điểm gặp mặt.
"Sáng mai lúc mười giờ. Cậu có thể đến trường quay biển xanh nơi chúng ta đã gặp hôm trước."
Một lúc sau.
Kang Woojin và Kim Daeyoung, đầy hứng khởi, ngồi đối diện nhau, thưởng thức thịt ba chỉ. Miếng thịt nóng hổi nhanh chóng biến mất trong miệng họ, và rượu soju, dùng để làm ướt cổ họng, được rót đầy ly nhiều lần.
Và chủ đề hiện tại là.
“Này, tao đã kể với các đồng nghiệp về việc gặp Hong Hye-yeon trực tiếp, tất cả bọn họ đều ghen tị."
Đó là về nữ diễn viên hàng đầu, Hong Hye-yeon. Tất nhiên, Kim Daeyoung người hâm mộ cuồng nhiệt của cô đã bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Hơn nữa, tao còn chạm mắt với Hong Hye-yeon hôm đó, đúng không? Chết thật, tao hối tiếc vì không thể chụp một bức ảnh với cô ấy."
Nhìn Kim Daeyoung, Kang Woojin lén nhếch mép cười.
‘Chỉ vì chuyện đó thôi à. Hừ, Hong Hye-yeon đã gọi thẳng tên tao, Kang Woojin!’
Nếu anh kể điều này cho Kim Daeyoung, chắc anh ta sẽ ngất xỉu mất. Tuy nhiên, Woojin quyết định không nhắc đến chuyện đó vào lúc này.
Vào thời điểm này.
"Ê Woojin."
Kim Daeyoung, người vừa nhét miếng thịt ba chỉ bọc trong ba lớp rau xà lách vào miệng,đột nhiên thay đổi chủ đề.
"Vậy, mày định làm gì về vụ kiếm việc? mày đã nghỉ việc được hai tuần rồi, đúng không?"
Kim Daeyoung bỗng dưng nói về tình hình thực tế.
"Mày nên bắt đầu tìm việc sau khi nghỉ ngơi đi, đúng chứ? Nếu cứ tiếp tục thế này, mày tính sẽ nghỉ mãi sao? Hay tao hỏi bộ phận thiết kế ở công ty tao?"
"Mày nghĩ công ty cỡ vừa sẽ nhận tao sao?"
"Không, tao không nói về việc trở thành nhân viên chính thức gì đâu. Ý tao là, ít nhất mày nên tìm việc theo hợp đồng. Ngành thiết kế rất quan trọng hồ sơ mà."
"······"
Kang Woojin nhìn Kim Daeyoung một lúc rồi lại hỏi.
"Này, giả sử mày là một diễn viên hoàn toàn vô danh, và được mời vào một tác phẩm của một nhà sản xuất tuyệt vời hay một biên kịch tuyệt vời, mày sẽ làm gì?"
Đột nhiên, biểu cảm của Kim Daeyoung trở nên nghiêm túc.
"Vai nữ chính là ai?"
"Tao không biết về vai nam chính, nhưng giả sử vai nữ chính chẳng hạn là Hong Hye-yeon?"
Không quan trọng vai nam chính là ai. Nếu Hong Hye-yeon là nữ chính, thật lãng phí thời gian khi hỏi một câu hỏi như vậy.
"Thế mày sẽ nhận đúng không?"
"Ờ, đúng thế. Đặc biệt nếu như Hong Hye-yeon là nữ chính"
Kim Daeyoung nốc một ly rượu soju và tiếp tục.
“Mày có nghĩ là một nhà sản xuất hay biên kịch có tiếng lại quan tâm một diễn viên vô danh không? Chắc chỉ sánh ngang với một con phù du . Và Hong Hye-yeon là nữ chính. Nó là một phép màu để một tên vô danh có một vai trong một tác phẩm như vậỵ.”
“Bộ khó đến vậy à?”
“Ừ. Không chỉ khó, mà là bất khả thi. Một bộ drama lớn không cần quan tâm đến các diễn viên vô danh. Có rất nhiều diễn viên khao khát có được vai diễn. Nó đã đủ khó để lấy vai phụ rồi, chứ đừng nói đến vai chính. Mày cần phải có mối quan hệ qua gia đình, đồng nghiệp và quan hệ từ các trường diễn.”
“Ừ, ngành giải trí là vậy đấy. Đó là nơi mà mối quan hệ gia đình, đồng nghiệp và quan hệ khác là cần thiết nhiều nhất. “
“Một nơi như vậy, để cho một diễn viên vô danh nhận vai? Kể cả nếu tao phải giết một ai đó, tao cũng sẽ làm. Nhưng thực tế thì, không có chuyện đó đâu.”
“Ừ.”
‘Xin lỗi nhưng đó là chuyện đang xảy ra với tao bây giờ đấy’
Kang Woojin nãy giờ im lặng trước mặt Kim Daeyoung người đang giải thích một cách hùng biện, hỏi một câu khác.
“Thế, giả sử mày là một diễn viên hoàn toàn vô danh và mày có được vai đó. Mày sẽ mong đợi phí xuất hiện của mày là bao nhiêu.”
“Phí xuất hiện? Mày nói gì vậy? Vấn đề không phải là tao sẽ lấy được bao nhiêu, đúng hơn là, tao sẽ chấp nhận những gì họ cho tao.”
“Nó nghiêm túc đến vậy à.”
“Ha! Bạn tôi ơi, như tao vừa nói, việc một diễn viên hoàn toàn vô danh có thể bước vào ngành này đã là kỳ tích rồi, nó là một phép màu nếu họ cho mày một vai. Và mày còn bàn phí xuất hiện? Thì, có thể họ sẽ trả một giá nào đó, nhưng thường thì, một người mới sẽ có khoảng 30,000 mỗi tập. Thế là nhiều lắm rồi.”
“30,000 Won?”
“Ừ. Nhưng mày nên biết ơn nếu họ cho mày 3,000 mỗi tập. Được chọn đã là một sự kiện đổi đời rồi.”
Thật sự thì, Kang Woojin cảm thấy vậy là rất ít. Thì, không phải là anh không hiểu, vì các diễn viên là freelancers. Nhưng kể cả vậy, 3,000 Won có vẻ hơi ít.
“À, này.”
Kim Daeyoung, người đang rót cho Woojin một ly soju, đột nhiên đưa tay ra.
“Đang nói về chủ đề này thì, mày có mang không? Đống kịch bản và tình huống á.’
Kang Woojin đưa túi giấy cho Kim Daeyoung. Tất nhiên, anh đã in một bản sao cho tình huống ‘Trừ tà’, ngoại trừ các kịch bản. Để cho chắc thôi? Sau đó, Kim Daeyoung đang lục túi giấy, bắt đầu nói lần nữa.
“Nhưng mà có thật là mày đọc qua chưa vậy? Mày không dùng nó như miếng lót tô mỳ ramen của mày, đúng không?”
“Tao đọc rồi, nhưng mà phim ngắn ‘Trừ tà’ không bao giờ được sản xuất à?”
“À, tao nghe được từ bạn tao là họ đang sản xuất nó. Tao đã nghĩ là sẽ thất bại, nhưng một nhà tài trợ vào cuộc hay gì đó.”
“Ồ? Thế là sẽ có một buổi tuyển vai đúng không?”
“Tao không biết. Bạn tao cũng nhắc về buổi tuyển vai, có vẻ là cho vai diễn đang có sẵn. Bình thường thì, trong những phim ngắn như này, vai chính và phụ đã được quyết định sẵn rồi.”
Nghe điều này, Kang Woo-jin đột nhiên khoanh tay lại, dường như đang trầm tư. Sau một lúc, anh lại nhìn Kim Daeyoung.”
“Mày có biết công ty sản xuất hay trường quay nào làm phim đó không, ‘Trừ tà’ á?”
Kim Daeyoung, đang lật thịt trên lò nướng, nheo mắt lại.
“…Mày cư xử lạ ghê. Sao tự nhiên mày hứng thú về lĩnh vực này vậy? Mày đâu có trước đây đâu.”
“Không, tao chỉ…. Đọc nó, và tao thấy nó vui thôi. Thế nên tao nghĩ tao sẽ xem khi nó được sản xuất.”
“…..”
Kim Daeyoung, đang nhìn Kang Woojin ở phía bên kia bàn với một ít hoài nghi, đã nhún vai.
“Thì, ừ. Tao không biết gì về công ty sản xuất, để tao hỏi bạn tao.”
Một ít phút sao, sau khi gọi một cuộc gọi bên ngoài, Kim Daeyoung ngồi trước mặt Kang Woojin.
“Tao sẽ gửi mày link qua tin nhắn.”
Anh ta vẫy điện thoại mình.
“Đó là một cộng đồng riêng cho bộ phim. Nếu mày vào đường link, sẽ có thông tin về 'Trừ tà'. Tự mà tìm hiểu đi."
****
Mười giờ sáng, ở trường quay biển xanh.
Hai hình dáng quen thuộc có thể thấy được ở phòng họp ở trường quay biển xanh. Đó là PD Song Man-woo đang mặc một chiếc áo khoác nhẹ và một người khác đang đeo kính. Biên kịch Park Eunmi không ở cùng với họ.
Cả hai người đang có biểu cảm rất nghiêm túc.
Có vài tệp tài liệu nằm rải rác trước mặt họ.
Vào lúc đó.
-Cạch
Cánh cửa kính của phòng nãy giờ đang đóng đã mở ra, quản lý sản xuất của 'Nhà phân tích tâm lý Hanryang' bước vào. Và phía sau anh ta,
"Xin chào."
Kang Woojin chào với giọng trầm bước vào. Khi anh bước đến, PD Song Man-woo, người đang có vẻ mặt nghiêm túc, mỉm cười nhẹ.
"Mời vào, hãy ngồi ở đây."
PD Song Man-woo chỉ vào chỗ ngồi đối diện ông, lặng lẽ quan sát Kang Woojin đi từ từ tới. Không, chính xác hơn là ông cố gắng đoán tâm trạng của anh.
'Như mọi khi, hôm nay cậu ta cũng rất hoài nghi.'
Nhưng đó là vô ích. Rất khó để đoán được gì từ khuôn mặt vô cảm của Kang Woojin. Woojin luôn như vậy kể từ lần đầu tiên ông gặp anh.
'Cậu ấy rất giỏi che giấu cảm xúc của mình - mà, điều đó thật thú vị khi cậu ấy diễn, vì lúc đó mọi thứ hoàn toàn thay đổi.'
Dù sao thì, PD Song Man-woo PD đẩy tập tài liệu tới chỗ Woojin, đang ngồi trước mặt ông.
“Hãy xem qua nó. Đó là hợp đồng dự thảo của cậu đấy, Kang Woojin.”
“OK.”
Sau đó, PD Song Man-woo PD, mở tài liệu trong suốt giống vật, cười và nói,
"Được rồi, có rất nhiều từ ngữ phức tạp ở đây. Nhưng điều tôi muốn nói ngay bây giờ là phí xuất hiện mà chúng tôi đã quyết định cho cậu."
Kang Woojin ở phía đối diện nhìn PD Song Man-woo. Sau đó, PD Song Man-woo chỉ vào một chỗ trong hợp đồng bằng ngón tay và nói tiếp.
"Phí xuất hiện của cậu, Woojin, là 2 triệu rưỡi won mỗi tập."
Số tiền này khá cao hơn khoảng 3.000 won. Đại khái là gấp 900 lần.
"Thế nào? 2 triệu rưỡi won mỗi tập."
Trong một lúc, khuôn mặt vô cảm của Woojin hơi giật nhẹ.
plankton